Chương 88: Chương 88

Ngôn Phi Ly lo lắng, bất an ngồi xuống giường, tựa vào đầu giường, ngơ ngác đến xuất thần.

Y không dám nghĩ. Hy vọng cơn khó chịu và buồn nôn mấy sáng hôm nay chỉ là do dạ dày không tốt. Nhưng bệnh trạng mệt mỏi rã rời, dần thích vị chua, tim còn mơ hồ đập nhanh hơn nữa, tất cả đều tố cáo rằng, đây không phải chuyện đơn giản như thế. Y đã mấy ngày rồi chưa ra mã tràng, từ khi bắt đầu nghi ngờ, y không dám sơ suất. Bất luận là thật hay giả, là sai cũng được, hiểu lầm cũng được, nói chung, y không thể đùa giỡn với sinh mệnh. Chỉ vì một lần qua quýt lỗ mãng, y đã mất một đứa trẻ trên chiến trường, sự sai lầm này y không thể để nó xảy ra lần nữa. Y không gánh nổi!

Làm sao đây? Vạn nhất là thật… Nên làm sao?

Lâu rồi, Ngôn Phi Ly chưa luống cuống, hoảng loạn như thế này. Chuyện đến đột ngột quá, có lẽ y nên tìm Bắc Đường Ngạo trước, trao đổi xem sao. Nhưng vẫn còn chưa khẳng định rõ ràng. Thế nên, y có chút sợ hãi.

Lấy tay xoa bụng, Ngôn Phi Ly cúi đầu, phức tạp nhìn bụng mình. Dựa vào kinh nghiệp sinh Ly, nếu là thật… Không lâu sau, cứ như vậy, bụng sẽ từ từ trở nên nhão, rồi từng chút từng chút nhô lên, cho đến khi chứa đủ một đứa bé.

Thiên! Vì sao lại muốn chọc ghẹo y như thế? Sao lại cho y một thân thể không giống người bình thường vậy? Ma Da, Ma Da, rốt cuộc là một dân tộc thế nào? Thế nào lại có cái thể chất quái dị như thế chứ?

Nhưng dù oán hận, vừa nghĩ đến Ly nhi, cảm thấy đó chính là một báu vật ông trời trao tặng. Ngôn Phi Ly mệt mỏi ngã xuống giường.

Có lẽ là do khi mang Ly nhi, y phải chịu áp lức quá lớn, cho nên dù hiện tại lưỡng tình tương duyệt với Bắc Đường Ngạo, y vẫn có chút bị ảnh hưởng, không muốn sớm bàn với hắn chuyện này. Thôi, đợi một thời gian nữa xem sao.

Nhớ tới bóng mặt lúc nãy trên nước của mình, hai mái như sương, tang thương mà uể oải, mình như thế, cơ thể như thế, còn có thể mang hài tử một lần nữa không?

Ngôn Phi Ly vô thức sờ sờ bụng. Đêm đó, những lời nói cùng Bắc Đường Ngạo hiện hữu bên tai, giờ không chừng, từng chữ từng câu lại trở thành sự thật ấy.

Ngôn Phi Ly lo lắng không yên, rằng Bắc Đường Ngạo sẽ không cảm kích chút nào.

Lâm Yên Yên chuẩn bị lên núi gì đó, dẫn theo phó dịch thân cận, khởi hành đi chùa Phổ Tể. Lần này đi chắc một tháng sau cũng chưa về. Bắc Đường Ngạo sợ nàng ở không quen, cố ý sai người sớm nói với phương trượng trước những thói quen thường ngày của nàng.

Bệnh của Huy nhi đã khỏi hẳn, Bắc Đường Ngạo lần này dự định sẽ dẫn nó cùng ra ngoại ô. Tuổi còn nhỏ quá, chưa cho tập võ được, hoàn toàn là dẫn nó ra ngoài giải sầu.

Chỉ bất quá, công việc trong triều đình có chút bận rộn, khiến hắn bận tối mắt. Cũng may, có Úc Phi Khanh tốt bụng giúp đỡ. Y là một võ tướng, Hoàng thượng mệnh y phụ trách Cấm vệ kinh đô. Hiện tại thiên hạ thái bình, xã tắc ổn định, mỗi ngày hắn ngoài mang binh, xử lý chút chuyện trong Cấm vệ doanh, xong thì không làm gì nữa, thường hạ triều theo Bắc Đường Ngạo thảo luận chính sự, giúp hắn xử lý chút công việc.

Bắc Đường Ngạo đã từng ở cùng y hơn một năm, sớm thành thói quen, thỉnh thoảng tiện thể sai y như hạ nhân, trực tiếp phái y đi, Úc Phi Khanh ngược lại cũng nguyện ý. Y làm việc rất ổn thỏa, tay chân nhanh nhẹn, có nhiều mánh khóe. Lần trước, Bắc Đường Ngạo cự tuyệt yêu cầu của y là vì Ngôn Phi Ly, không thì một người cam tâm tình nguyện ở bên giúp mình, ai lại không ngại.

Một ngày nọ, thảo luận chính sự xong, chưa đến giờ ngọ, Úc Phi Khanh vươn vai nói: “Vương gia, nhiều việc thế này một người sao làm nổi?”

“Tính toán cái gì. Bất quá chỉ là chút việc vặt.”

“Việc vặt?” Úc Phi Khanh trợn mắt. Chỉnh lý lại mười sáu cuốn binh khố công văn mười hai vạn tự, còn có chiết của thuộc hạ tam ti lục bộ trình lên, mỗi ngày đều chất thành đống cao chừng hai thước.

“Vương gia, ngài thật không phải thường nhân. Phi Khanh đi theo ngài học được không ít thứ. Hôm nay xong việc sớm, chim non ở Túy Nguyệt cư phía nam thành cực nổi danh, ta thỉnh ngài đến nếm thử.”

Úc Phi Khanh suy cho cùng xuất thân thế gia, đương nhiên là chuyên gia, rất hòa đồng. Dù y ngưỡng mộ Bắc Đường Ngạo, nhưng chung quy vẫn chưa phải là thuộc hạ của hắn, kiến thức bốn phương tám hướng cũng không bằng, cho nên gan có lớn lắm thì vẫn có lúc mạo muội.

Bắc Đường Ngạo không hay xã giao, cũng không thích náo nhiệt, vốn định cự tuyệt, nhưng ngẩng đầu trông thấy ánh mắt chờ đợi kia, hai con ngươi đen láy rất giống Ngôn Phi Ly, tâm liền khẽ chuyển. Lại nghĩ tới mấy hôm nay y giúp mình không ít, bản thân đã cự tuyệt đề nghị làm thiếp thân võ tướng của y, xem như phụ y một tấm tâm ý, nếu ngay cả chút nể mặt này cũng không nhận, có chút không được. Trầm ngâm một chút, nói: “Hảo. Bất quá không phải ngươi thỉnh, bản vương thỉnh ngươi một phen.”

Úc Phi Khanh đại hỉ, mắt sáng lên.

Kỳ thật, y gặp Bắc Đường Ngạo muộn. Những năm gần đây, Bắc Đường Ngạo đã trải qua rất nhiều chuyện, con người cũng không lạnh lùng xa cách như những năm tháng xưa, ngạo khí và khí phách cũng dần nội liễm vu tâm, lại cộng thêm việc đã làm phụ thân, tính tình có vài phần ôn hòa.

Hai người bàn xong, Bắc Đường Ngạo ở trong Noãn các của mình, thay triều phục thành một thân nguyệt sắc, bên hông đeo bội ngọc, tay cầm chiết phiến chậm rãi bước ra. Cả người toát ra vẻ công tử phiêu diêu, chẳng còn giống một vương gia quyền khuynh triều dã.

Hai người cưỡi ngựa ven đại nhai Chu Tước về phía nam thành, dọc đường mê hoặc biết bao phương tâm thiếu nữ. Một người anh khí bừng bừng, một người tuấn mỹ bức nhân, tuổi tác tương đương, quả nhiên anh hùng niên thiểu.

Úc Phi Khanh thầm chặc lưỡi. Nghĩ y thường ngày xuất hiện, cũng không có lắm kẻ quan tâm như vậy, nhưng đi cạnh một người như thế này, thật giống diều gặp gió, khiến y như một bước lên trời.

Bắc Đường Ngạo lại đối với những chuyện đó làm như không thấy.

Đi tới tửu lâu, Úc Phi Khanh đúng là khách quen ở đây, lão bản trông thấy y liền nở nụ cười tươi.

“Úc tướng quân, ngài mấy hôm nay chẳng tới gì cả, vẫn chỗ cũ chứ?”

“Dương lão bản, hôm nay ta dẫn khách quý đến, muốn ngồi ở nhã phòng có cửa sổ.”

“Vị này là…” Dương lão bản không nhận ra Bắc Đường Ngạo, không biết thân phận của hắn, nhưng ngẩng đầu thấy hắn một thân khí độ, ngây người. Bắc Đường Ngạo lạnh lùng liếc một cái, ánh mắt sắc sảo khiến lão bản tỉnh cả người.

Úc Phi Khanh cười: “Dương lão bản nhãn lực không tốt nha, đường đường vương gia đứng trước mặt, ngươi cũng không nhận ra.”

Minh quốc từ mấy đời nay, bách tính với tôn xưng ‘vương gia’, cũng chỉ có một nhà Bắc Đường vương, không cần phân hào gì khác. Mấy vương gia kia, bất quá chỉ là hư danh.

Dương chưởng quỹ mở lớn mắt, kinh ngạc nhìn Bắc Đường Ngạo. Dù sớm đã nghe Bắc Đường vương anh tuấn ra sao, tuyệt vời thế nào, nhưng ngài chẳng mấy khi ở Diêu Kinh, cũng rất ít ra ngoài dạo phố, cho nên ít người biết.

Dương chưởng quỹ không thừa lời nữa, lập tức cung kính mời bọn họ lên lầu hai, tìm một gian nhã phòng có cửa sổ tốt nhất, cho hai người một chỗ thượng tọa.