Chương 8: Lâm Tuệ 1

Từng tầng mây xuống thấp, bầu trời xám xịt, những cánh đồng cỏ khô phủ đầy sương, lạnh đến nỗi răng run lên cầm cập.

Trong sân nhỏ nhà họ Kiều “két...” một tiếng, cánh cửa phòng chứa củi ở phía xa bên phải được mở ra, Đại Kiều vươn nửa đầu ra khỏi đó, không khí lạnh lẽo buổi sáng xông thẳng vào mặt khiến cô run lên rùng mình một cái.

Cô hà hơi vào tay, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt, chạy ra sân thở một hơi, cầm chổi bắt đầu nghiêm túc quét dọn.

Đến khi sân nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ, khuôn mặt non nớt vốn có chút nở nang vì ăn no ngủ kỹ của cô mấy ngày nay đã nóng đến đỏ bừng, ánh nắng ban mai xuyên qua những đám mây dày chiếu vào khuôn mặt cô như được mạ một lớp ánh vàng.

Quét sân xong, cô chạy vào bếp lấy một củ khoai lang trong túi giẻ trên mặt đất rồi rửa sạch, gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho luộc chung với hai cây hoa màu còn vỏ khoai lang thì băm nhỏ ra cho gà ăn.

Con gà mái Cô Cô đã năm ngày không đẻ trứng.

Từ khi bị liệt, cha cô thường xuyên nhìn chằm chằm lên mái nhà, cả ngày không nói được lời nào, mấy ngày nay càng im lặng, cơm cũng ăn ít hơn.

Cô muốn làm một ít món ăn ngon cho cha cô để cha cô mau chóng khỏe lại, nhưng gà Cô Cô mãi không đẻ trứng khiến cô thực sự rất gấp.

Cô đổ vỏ khoai đã băm nhỏ vào chuồng gà, giọng nói mềm mại: "Cô Cô, chúng ta thương, lượng, ta, cho, mi, ăn, ngon, mi, ngoan, ngoãn, đẻ, trứng, cho, ta, được không?” Gà mái Cô Cô kêu, ăn rất vui vẻ.

Đại Kiều mím miệng, mi mắt cong cong: "Vậy thì, ta, coi, như, mi, đồng, ý, nhé?”

“Cục tác.”

Khi giặt và phơi quần áo xong, mặt trời đã lên cao, cô bưng hai bát cháo mang vào phòng cha, hai cha con ăn với dưa chua.

Kiều Chấn Quân nhìn Đại Kiều mấy lần muốn nói lại thôi.

Lần này Phương Tiểu Quyên đã về nhà mẹ hơn năm ngày rồi, trước đây bà ta cáu kỉnh ông còn có thể đi đón bà ta, nhưng bây giờ...

Ông biết Phương Tiểu Quyên muốn dùng chuyện này để ép buộc ông vào khuôn khổ, nhưng ông thực sự không làm được.

Đại Kiều mới có sáu tuổi, nếu con bé thực sự bị đuổi ra ngoài, vậy so với việc trực tiếp giết con bé có gì khác nhau?

Đại Kiều nhìn lên thấy cha cô đang nhìn chằm chằm vào mình, bát cháo vẫn còn hơn phân nửa, cô nghiêng đầu hỏi: “Cha, cha không ăn sao?” 

“Cha ăn no rồi, con ăn thêm đi.” Kiều Chấn Quân bưng bát lên muốn đổ cháo sang.

Đại Kiều vội vàng che bát lại: “Cha, ăn đi, con, con no rồi, con no rồi.”

Kiều Chấn Quân càng cảm thấy khó chịu khi thấy đứa trẻ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy.

Bây giờ ông bị liệt, Phương Tiểu Quyên lại không thích đứa nhỏ này, con bé lại bị nói lắp, sau này đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ?

Kiều Chấn Quân buồn đến mức như đang ngâm mình trong nước đắng.

Đại Kiều không biết suy nghĩ của cha mình, ăn sáng xong liền chuẩn bị đi cánh rừng phía đông nhặt ít cành khô lá vụn về, trong nhà rơm khô và thân cây cũng không còn dùng được mấy ngày nữa.

Sau khi nói với cha một tiếng, cô đeo một chiếc giỏ trên lưng đi ra ngoài.

Kiều Chấn Quân ở trong nhà lớn tiếng nói: “Cẩn thận một chút, đừng đi quá xa.”

“Biết, ạ, cha, đừng, lo!” Mùa đông không có việc gì làm, buổi sáng sau khi làm việc nhà xong, phụ nữ thích ngồi ở cửa phơi nắng đóng đế giày, một bên cùng các bậc cha mẹ nói chuyện đông chuyện tây.

Khi Đại Kiều đeo chiếc giỏ trên lưng đi ngang qua, đúng lúc bị vợ của Tống Kim Lai bắt lấy tay: "Ồ, đây không phải là Đại Kiều à? Mẹ cháu đã về chưa?"

Tay Đại Kiều bị cầm đến phát đau, cô muốn rút về nhưng vợ của Tống Kim Lai nắm chặt không buông: "Không, không, về, đây."

"Trời ạ, đã gần sáu ngày rồi, sao bà ấy vẫn chưa về? Mẹ cháu định ly hôn với cha cháu nên không quay về đúng không?"

Khuôn mặt Đại Kiều đột nhiên trắng bệch.

Cô biết ly hôn là như thế nào, một lần khi mẹ cô cãi nhau với cha cô, bà ta đã dọa là sẽ ly hôn.

Mẹ Cẩu Đản hù dọa nói: “Thím nói cho cháu biết, nếu mẹ cháu thật sự ly hôn với cha cháu, bà ấy nhất định sẽ không cần cháu, bà ấy chỉ mang em gái Tiểu Kiều của cháu đi thôi!”

Vợ của Tống Kim Lai càng hăng hái: “Thật là đáng thương. Nếu như thực sự ly hôn thì cháu nghĩ cháu với cha cháu phải làm sao bây giờ? Cha cháu bị liệt, cháu lại bị nói lắp, về sau có ai dám lấy cháu?”

Đại Kiều dùng sức rút tay mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.

Lâm Tuệ vừa nhặt cành cây ở cánh rừng phía đông về thấy một màn này liền lạnh giọng quát: "Mấy người đủ rồi! Nói mấy lời này với một đứa trẻ sáu tuổi, lương tâm mấy người không thấy đau sao?”