Rất nhanh việc này liền truyền ra ngoài, mỗi ngày đều có thật nhiều người đến tiểu viện của nhà họ Kiều xem hoa lê.
Mọi người đối với việc này nghị luận sôi nổi.
Nghị luận càng nhiều, liền có mấy người tin tưởng thật ra Phương Tiểu Quyên mới là người gieo vạ, mọi người xem, bà ta gả vào nhà họ Kiều, nhà họ Kiều liền gà chó không yên, một khi về nhà mẹ đẻ, Phương Phú Quý liền bị người ta đánh.
Nếu đây không phải gieo vạ thì cái gì mới được gọi là gieo vạ?
Phương Tiểu Quyên nghe đến mấy câu này suýt chút nữa cắn nát một cái răng.
Bà già Kiều Tú Chi, vì để tẩy trắng cho Đại Kiều, lại giội nước bẩn đến trên người bà ta.
Nham hiểm ác độc như thế mà cũng không sợ gặp báo ứng.
Ngày này, bà ta cố ý dậy thật sớm, cầm hai cái quần áo chưa được giặt đi về bờ sông.
"Cũng đừng nói tôi không cảnh cáo mọi người, tốt nhất mọi người đừng tiếp tục đi đến tiểu viện nhà họ Kiều, có đứa gieo vạ ở đó, mọi người cẩn thận gặp vận rủi lớn."
"Lúc trước sao tôi lại xuất huyết nhiều, thiệt thòi thân thể như thế? Còn không phải vì sinh cái đồ gieo vạ kia ra sao. Trong mười dặm tám thôn có ai lại giống như nó, vừa sinh ra suýt chút nữa đã khắc chết hai người thân."
"Điều này cũng quên đi, tốt xấu gì chúng ta cũng còn sống sót, nhưng Kiều Lão Nhị thì thê thảm, đời này chỉ có thể nằm ở trên giường, hoàn toàn chính là kẻ tàn phế. Nói lời khó nghe, không ai giúp ông ta, cho dù muốn đi vệ sinh cũng phải đi ở trên giường, ha ha ha. . ."
Mọi người cảm thấy bà ta nói chuyện khó nghe, nhưng lại không thể phản bác.
Dù sao những chuyện này đều không tránh khỏi liên quan đến đứa bé Đại Kiều kia, trở lại vẫn căn dặn đứa nhỏ trong nhà cách xa đứa bé Đại Kiều kia một chút, miễn cho bị lây xui xẻo.
Phương Tiểu Quyên thấy mọi người tin tưởng lời nói của mình, nói càng ngày càng hăng say, chờ mọi người đều giặt sạch quần áo, bà ta vẫn còn chưa chịu ngừng.
Có điều bà ta cũng không có ý định giặt sạch, đứng lên chuẩn bị cùng mọi người trở lại, con đường quay về dài như vậy, bà ta còn có thể nói thêm một hồi.
"A a a. . ." Đột nhiên bà ta trượt chân, cả người ngã sấp về phía trước.
"Ầm" một tiếng.
Trán của bà ta đập vào trên tảng đá xanh giặt quần áo, âm thanh lớn đến mức mọi người nghe thấy cũng cảm thấy rất đau.
Phương Tiểu Quyên cảm giác cái trán truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, ngẩng đầu lên, mắt nổ đom đóm, một luồng chất lỏng ấm áp từ trên trán chảy xuống.
Có người kêu lên: "Tiểu Quyên bà chảy máu rồi."
Phương Tiểu Quyên nhất thời cuống lên, bà ta đã gãy mất hai cái răng, không thể bị phá tướng nữa, bà ta phải lập tức đi bệnh viện.
Bà ta đỡ bậc thang đứng lên, đột nhiên trước mắt biến thành màu đen, toàn thân vô lực, tiếp theo cả người ngã xuống về phía sau.
"Ầm" một tiếng.
Bà ta rơi xuống sông, bắn lên thủy hoa tiên lên trên người mọi người.
Mọi người: ". . ."
Đây là thao tác gì vậy?
Nước sông lạnh lẽo thấu xương, Phương Tiểu Quyên bị đông cứng đến hàm răng run lên.
Bà ta thất kinh, như gà mái rơi xuống nước liều mạng bay nhảy: "Cứu mạng. . . tôi không biết. . . bơi. . ."
Trong thôn có người bệnh chốc đầu tên là Cẩu Thặng, không cha không cha, bởi vì vừa nghèo vừa lười, tới hai mươi lăm tuổi vẫn còn độc thân.
Mỗi nơi mà Cẩu Thặng thích tới đều là chỗ phụ nữ tụ tập, cho dù không có cách nào chiếm lợi, nhưng tốt xấu thì vẫn có thể xem đỡ nghiền.
Lúc Phương Tiểu Quyên rơi xuống nước, mà bên này, anh ta đang móc cứt mũi, nghe tiếng kêu cứu, anh ta lập tức như thằng "điên" chạy vội tới, "bùm" một tiếng nhảy vọt vào trong sông.
Phương Tiểu Quyên cảm thấy có người kéo chính mình, ngay lập tức sử dụng tay chân, ôm chặt người kia.
"Tiểu Quyên, cô đừng ôm tôi chặt như vậy!" Dù trong ngực là phụ nữ xinh đẹp mất hồn đi nữa, nhưng tiếp tục như vậy nữa thì hai người đều phải chết ở chỗ này!
Lúc này, Phương Tiểu Quyên làm gì nghe lọt, trái lại càng ôm chặt hơn.
Nhóm đàn bà con gái bên bờ sông đều tôi nhìn bà, bà nhìn tôi, nháy mắt ra hiệu.
Trước mặt mọi người, lại ôm ôm ấp ấp với một người đàn ông, chỉ sợ Phương Tiểu Quyên không thể không gả cho Cẩu Thặng!
Cẩu Thặng đau đớn cũng vui sướng, phí hết chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng kéo được Phương Tiểu Quyên lên bờ.
Sắc mặt Phương Tiểu Quyên bầm đen, hoa mắt chóng mặt, mãi cho tới khi thấy ngay nụ cười toe toét lộ hàm răng vàng của Cẩu Thặng, bà ta mới nhận ra người cứu mình là ai.