Kiều Chấn Quân cho rằng cô sợ bị mình mắng, cho nên mặt mới có vẻ bứt rứt như thế.
Có lòng tốt mới dạy dỗ cô mấy câu, dù sao thì một đứa trẻ một mình chạy ra bờ sông bắt cá rất nguy hiểm, nhưng đôi mắt to như nai tơ mờ sương, ướt át nhìn ông.
Trái tim ông dịu lại, ngay tức khắc sự tức giận biến mất: “Được rồi, lần này cha không mắng con, có điều sau này con cũng không được đi câu cá một mình, biết chưa?”
Đại Kiều rất tủi thân, cô rất ngoan, không làm chuyện gì xấu, nhưng mà nói không nên lời.
Cuối cùng ở dưới ánh mắt sáng ngời của cha, đôi tay nhỏ của cô vừa chọc chọc vừa gật đầu: “Con biết rồi.”
Về chuyện chiếc ngọc bội giấu trong lòng bàn tay cô, cô ích kỷ không muốn nói cho bất kỳ ai biết.
Từ nhỏ đến lớn, quần áo của cô là Tiểu Kiều đã từng mặc, hơn nữa đã mặc nhiều năm rồi, đây vẫn là lần đầu cô có đồ vật đẹp như vậy, cô không muốn nói cho ai cả, cô sợ bị người khác đoạt lấy mất.
Kiều Chấn Quân nhìn lướt qua sọt cá nói: “Nhiều cá thế chúng ta cũng ăn không hết, con lấy một ít mang qua cho ông bà nội đi.”
Đại Kiều bẻ ngón tay nhỏ ngắn ngủn, nhẹ nhàng nói: “Cho ông bà nội năm con, cho dì Tuệ ba con, còn lại để cho cha.”
Kiều Chấn Quân vốn dĩ muốn cô mang qua nhà bà ngoại cô một ít, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đã hơi mập mạp của con gái, miệng ông mở ra mấy lần, vẫn không thể nói nên lời.
Đại Kiều không biết cha cô đang khó xử, cô không phải cố ý không mang qua cho mẹ mà thật sự cô đã quên mất người này rồi.
Sau khi mẹ cô rời khỏi nhà, cô thật sự lo lắng, sợ mẹ cô sẽ ly hôn với cha, cang sợ mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà nhưng dần dần cô đã nhận ra chỗ tốt của việc này.
Những ngày này, không có ai mắng cô, không có ai ghét bỏ cô, mỗi ngày đều ăn no ngủ đủ, tưởng chừng không nên quá sung sướng!
Mặc dù Đại Kiều không hiểu vì sao mẹ không quan tâm cô, nhưng mà loài động vật nhỏ yếu đến đâu chúng cũng tự nhiên hướng đến những thứ có lợi và tránh những thứ bất lợi, cho nên chọn cách quên đi mẹ mình.
Cô phân loại bảy con cá đổ vào thùng gỗ để nuôi, sau đó cõng cái sọt lên lưng đi về nhà lão Kiều.
Khi Đại Kiều đang chạy tới nhà lão Kiều, có một người cũng đang chạy hướng đến nhà lão Kiều.
Kiều Hồng Hà một tay xách theo một cái rổ, một tay nắm một cậu bé tầm ba bốn tuổi, dưới chân có gió.
Cậu bé nhỏ nhỏ gầy gầy, làn da trắng bạch, để đuổi kịp bước chân của mẹ cậu, cậu cố hết sức đá đôi chân ngắn nhỏ, mệt đến mức thở dốc cũng không có gào lên khóc, ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng.
Đi vào trong thôn Thất Lý, dân làng nhìn thấy bọn họ thì cười chào hỏi: “Hồng Hà à, cô lại về nhà mẹ đẻ à?”
Kiều Hồng Hà cười gật đầu: “Đưa con về thăm anh trai tôi.”
“Hai anh em tình cảm thật tốt, cô đem cái gì về đó? Để tôi xem xem!” Một người phụ nữ đang vây quanh, không cần chờ đồng ý duỗi tay vén tấm vải che rổ lên.
Kiều Hồng Hà không kịp né tránh, miếng vải bị xốc lên, để lộ bên trong đầy trứng gà và một túi đường đỏ nhỏ.
Đôi mắt người phụ nữ chợt lóe, lớn tiếng ồn ào lên: “Ay ya, nhiều trứng gà như vậy, sao mẹ chồng cô nỡ lòng nào để cô đem nhiều trứng gà như vậy về nhà mẹ đẻ?”
Kiều Tú Chi có hai cô con gái, bao gồm là cô ba Kiều Hồng Hà và cô tư Kiều Hồng Mai, hai chị em một người gả đến nhà họ Triệu ở đội sản xuất bên cạnh, một người gả đến thị trấn trên.
Chồng của Kiều Hồng Hà, Triệu Giải Phóng, là một người đàn ông hiền lành, thành thật, chất phác, nhưng mà mẹ của chú ấy, Tiêu Thúy Hoa nổi tiếng gần xa là người vắt cổ chày ra nước(1), thường ngày đối xử với mấy đứa con dâu vừa keo kiệt vừa hà khắc, đồ vật đã vào nhà họ Triệu rồi thì đừng nghĩ đến việc mang ra ngoài.
(1)Vắt cổ chày ra nước: Thường dùng để ví với người keo kiệt, bủn xỉn.
Quan trọng là Tiêu Thúy Hoa thật sự không thích Kiều Hồng Hà này, cho nên lúc này nhìn thấy bà ấy lấy nhiều trứng gà về, trên mặt mọi người lộ ra ý tứ sâu xa.
Kiều Hồng Hà bình tĩnh che tấm khăn lại: “Sắc trời không còn sớm, tôi phải nhanh chóng qua bên đó, lát nữa còn phải về nhà làm thủ công nghiệp nữa!”
Nói xong chị ta kéo đứa con trai chạy đi.
Mọi người nhìn chằm chằm vào rổ trứng gà của bà ấy, vô cùng hâm mộ.
“Hồng Hà vẫn còn có lương tâm, Kiều Lão Nhị nằm liệt một tháng cô về đến mấy lần, không giống Hồng Mai, một lần cũng không có trở về!”
“Hồng Mai từ nhỏ đã không tim không phổi, kẻ vong ân bội nghĩa, cô xem chồng cô ta là chủ tiệm cơm quốc doanh trên trấn, cuộc sống trôi qua tốt như thế, nhưng có giúp đỡ nhà mẹ đẻ đâu?”
“Nói đến cũng kỳ lạ, nhà họ Kiều gia ai ai cũng lớn lên cao gầy thon thả, cũng chỉ có Hồng Mai lùn thấp lè tè, thật sự không ưa nhìn lắm, thật không biết cô ta lớn lên giống ai?”