Giữa trưa vẫn là cháo khoai lang ăn cùng dưa muối, chẳng qua còn được nhiều thêm một quả trứng gà, cô chỉ nấu một trứng gà, một quả trứng gà khác cô dự định ngày mai nấu tiếp.
Nhìn thấy lại có thêm một cái trứng gà, Kiều Chấn Quân rất ngạc nhiên: "Trứng gà này ở đâu ra vậy? Cô Cô đẻ trứng à?"
Chuyện gà mái không đẻ trứng ông cũng biết, bởi vì mỗi ngày Đại Kiều đều lải nhải với ông một lần.
Đại Kiều lắc đầu, mềm mại nói: "Nội, cho."
Kiều Chấn Quân đẩy cái trứng gà qua: "Con ăn đi, cha không thích ăn trứng gà."
Đại Kiều lại lắc đầu: "Cha ăn, ăn đi, thân thể mới nhanh khỏe."
Kiều Chấn Quân nghe vậy, trong lòng từng đợt khổ sở.
Ông đã bại liệt rồi, cả đời này không cách nào tốt lên được.
Kiều Tú Chi trở lại nhà cũ nhà họ Kiều, vợ con trai cả nhà họ Kiều là Vạn Xuân Cúc như pháo trúc xông lên: "Mẹ, mẹ về rồi! Con đang định đi làm cơm trưa, mẹ à, mẹ đưa trứng gà cho con đi."
Lông mày Kiều Tú Chi nhướng lên, không kiên nhẫn vẩy một cái: "Trứng gà cái gì? Hết rồi!"
Cả đời này, Kiều Tú Chi sinh ba con trai, hai con gái, hai con gái đều đã gả chồng, trong nhà ba đứa con trai cũng đã lập gia đình.
Con cả Kiều Chấn Quốc, vợ Vạn Xuân Cúc sinh ra một con trai hai con gái, con của bọn họ Kiều An Bình là con trai độc nhất đời thứ ba của nhà họ Kiều.
Con trai thứ hai là Kiều Chấn Quân, vợ chính là Phương Tiểu Quyên, hai vợ chồng sinh ra được một đôi chị em song sinh là Đại Kiều và Tiểu Kiều.
Con trai thứ năm là Kiều Chấn Dân, trước mắt đang làm nhân viên vận chuyển trên Cung Tiêu Xã trên trấn, cưới Trần Xảo Xảo trên trấn luôn, hai người kết hôn năm năm, chỉ sinh một đứa con gái.
Vạn Xuân Cúc lập tức sốt ruột: "Mẹ à, mẹ không phải tới chỗ nhà họ Tống và mẹ Cẩu Đản lấy năm cái trứng gà sao? Sao lại không có chứ?"
Mặc dù nhà họ Kiều có điều kiện tốt hơn không ít những gia đình khác trong thôn, nhưng bây giờ không phải giữa ngày mùa, mỗi ngày cả nhà chỉ có thể ăn cháo loãng và dưa muối, ăn tới nỗi trong miệng của bà đã nhạt nhẽo, vô vị luôn rồi.
Trong nhà gà mái đúng là muốn mạng người, cả nửa tháng rồi mà vẫn không đẻ được cái trứng nào, theo bà ta nói, gà mái đã không đẻ trứng thì nên giết ăn, nhưng bây giờ còn chưa tới tết, cho nên gà này không được giết.
Nghe nói mẹ chồng nhà họ Tống và mẹ Cẩu Đản tới lừa bịp được năm cái trứng gà, trước đó cô ta coi như đã tính toán tốt.
Bên trong có năm cái trứng gà, hai cái để cho cha chồng, một cái cho An Bình, An Bình là con trai duy nhất ở nhà họ Kiều, dĩ nhiên có thể ăn được một cái trứng, còn lại hai trứng thì để tráng chung với cà chua và rau hẹ, để mọi người có thể ăn một bữa thật ngon.
Bây giờ, nghe mẹ chồng nói không có trứng gà, việc này khiến bà ta không nóng giận sao được?
Kiều Tú Chi đẩy bà ta ra: "Trứng gà mẹ cho Đại Kiều và thằng hai bốn trứng, còn lại một trứng cô cũng đừng hòng nghĩ tới." Còn lại một trứng dĩ nhiên phải để cho Tiết Xuyên bồi bổ thân thể.
Sấm sét giữa trời quang!
Suýt chút nữa là bổ cho Vạn Xuân Cúc choáng váng: "Mẹ ơi, mẹ nói cái gì vậy? Mẹ cho Đại Kiều và chú hai bốn trứng gà, không phải nhà chú hai đã phân ra sao, mẹ làm gì cho họ nhiều trứng gà như vậy?"
Chú hai đã phân ra rồi, chú ấy còn mặt mũi gì mà lấy trứng gà trong nhà?
Còn nữa, An Bình là con trai duy nhất trong nhà họ Kiều, vậy mà không được ăn một quả trứng gà, vậy đứa nhỏ tai tinh Đại Kiều kia dựa vào cái gì mà có thể ăn?
Kiều Tú Chi lập tức nghiêm mặt: "Trứng gà là của mẹ, mẹ muốn cho ai ăn thì cho người đó ăn!'
"Không phải mẹ ơi, người lớn trong nhà chúng ta không ăn cũng không sao, nhưng An Bình nhà chúng ta là con trai duy nhất của nhà họ Kiều, sao mẹ không để lại cho nó cái trứng gà nào?"
Vạn Xuân Cúc cảm thấy uất ức thay cho con trai của mình, làm con trai duy nhất ở nhà họ Kiều, được sủng thế nào đều nên có, nhưng trái lại mẹ chồng thì hay rồi, trong mắt chỉ có một mình cha chồng, có cái gì ăn ngon đều lo cha chồng đầu tiên.
Muốn bà ta nói là người lớn tuổi hết rồi, còn cả ngày dính nhau như vậy, xấu hổ hay không hả?
Cho cha chồng ăn thì không nói, các bà làm vợ thì không nói cái gì cho hay được, nhưng bây giờ nhà chú hai đang tính toán cái gì đây? Rõ ràng đã chia nhà, vậy bây giờ dựa vào cái gì lấy trứng gà của bọn họ?
Kiều Tú Chi mới không thèm quan tâm kẻ ngu là vợ thằng cả: "Ai nói con trai duy nhất thì có được ưu đãi, ở nhà họ Kiều, bà đây là người định đoạt! Không phục hả? Vậy kìm chế đi!"
Vạn Xuân Cúc: "..."