Đợi cho tới khi Phương Hữu Lương vọt tới trước mặt bà, bà vươn tay túm lấy, níu áo của cậu ta một phen, giống như xách gà nhấc lên.
Phương Hữu Lương cảm thấy tư thế này rất vũ nhục thể diện của ông vua nhỏ như cậu ta, mặt mũi đỏ bừng: "Buông, buông ra!"
Kiều Tú Chi nói: "Có phải cháu bắt nạt cháu gái bà không?"
Nhìn thấy Đại Kiều và Tiểu Kiều mặt đỏ tai hồng đuổi theo ở phía sau, Kiều Tú Chi theo bản năng liền nghĩ rằng Phương Hữu lương bắt nạt các cô.
Chính xác mà nói, hẳn là bắt nạt Đại Kiều, dù sao nhà họ Phương thích thần đồng Tiểu Kiều này cỡ nào, bà vẫn có nghe thấy.
Phương Hữu Lương giãy dụa mặt đỏ tai hồng: "Cháu không có! Đại Kiều nói muốn cá với cháu, cô ấy nói nếu cháu dám ném con cá vào trong hố phân thì cô ấy dám đi xuống nhặt lên!"
Kiều Tú Chi: "…"
Đều là trò chơi bực mình gì vậy!
"Nếu bà không tin, bà đi hỏi Đại Kiều đi!"
"Bà?" Nhìn thấy Kiều Tú Chi, Đại Kiều cũng rất kinh ngạc, cô chạy tới nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đẹp hơn bộ dáng vàng nến lúc trước không ít.
Kiều Tú Chi còn chưa mở miệng, Phương Hữu Lương đã hét lên: "Nhỏ cà lăm, mau nói cho bà mày biết, có phải mày cá với tao không?"
Ngón tay Kiều Tú Chi búng lên trán Phương Hữu Lương: "Về sau lại để bà nghe được các cháu kêu là nhỏ cà lăm, xem bà trừng trị các cháu thế nào!"
Phương Hữu Lương ăn đau kêu lên, nếu không có các bạn nhỏ khác, cậu ta chắc chắn sẽ khóc lớn.
Hai mắt Đại Kiều sáng trong suốt, vẻ mặt sùng bái nhìn bà của cô.
Từ lúc còn nhỏ cho tới nay cô vẫn bị người ta kêu là nhỏ cà lăm, mẹ cũng kêu cô như vậy, cha cô là hũ nút, vốn sẽ không cãi nhau với người ta, đây vẫn là lần đầu tiên có người bảo vệ cô như vậy!
Tiểu Kiều nghiêng đầu, lộ ra mỉm cười ngọt ngào: "Bà, anh họ đang nói giỡn với chị, chị nhìn trúng con cá trong tay anh họ, cho nên mới cá với anh họ."
Đại Kiều có hơi mê mang nhìn em gái một cái, cô chưa từng cá cược với Phương Hữu Lương.
Kiều Tú Chi vừa thấy bộ dáng của Đại Kiều, còn có gì không rõ chứ?
Bà liếc Tiểu Kiều một cái: "Cháu cứ giúp đỡ người ngoài bắt nạt chị cháu như thế?"
Tiểu Kiều sửng sốt một hồi, lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đời này từ lúc bắt đầu cô ta đã thắng ở vạch xuất phát, bảy tháng cô ta có thể nói nói, một tuổi biết đi, hai tuổi biết viết tên mình, bốn tuổi đã là thần đồng nhỏ nổi tiếng gần xa.
Thôn dân cả bảy dặm thôn đều rất thích cô ta, trừ bà nội của cô ta.
Bà nội cô ta là người lãnh đạo nhà họ Kiều, không phải cô ta không muốn lấy lòng bà, nhưng đối phương cứ ngó lơ, dù cho cô ta trở thành thần đồng, bà cũng không liếc mình nhiều thêm một cái, tức chết cô ta!
Đương nhiên, lúc trước bà nội cô ta cũng không thèm để ý Đại Kiều, cho nên cô ta cũng không hề gì, sao cô ta mới rời đi năm ngày, bà nội cô ta đã bảo vệ Đại Kiều như vậy?
Có phải đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết không?
Đại Kiều thấy em gái bị Kiều Tú Chi mắng, lập tức mở miệng giải thích nói: “Bà ơi, em gái, không có, bắt nạt, cháu, em gái, giúp, cháu mà."
Kiều Tú Chi vỗ ở trên đầu cô một cái: "Chỉ với dáng vẻ ngốc nghếch này của cháu, bị người ta bán lại còn thay người ta kiếm tiền nữa! Cháu nói xem cháu muốn con cá đó làm gì?"
"Đẹp, đẹp, mà." Tay nhỏ bé của Đại Kiều cầm lấy góc áo, một đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn bà, đáy mắt mờ mịt hơi nước.
Từ góc nhìn của Kiều Tú Chi, vừa lúc có thể nhìn thấy lông mi nhỏ nhắn vểnh lên của cô, nhẹ nhàng run rẩy.
Với đôi mắt như thế, ai chống lại được hả?
Kiều Tú Chi quay đầu nói với Phương Hữu Lương: "Bà lấy trứng gà đổi con cá này với cháu, thế nào?"
Còn có thể thế nào nữa?
Đương nhiên là nguyện ý!
Con cá này nhỏ như vậy, trên người không có một miếng thịt, huống hồ loại cá này không thể ăn, sao có thể so với trứng gà chứ?
Về phần ném vào trong hố phân vân vân, chẳng qua là lúc ấy bị kích thích một chút, bây giờ có trứng gà, mọi việc dễ thương lượng!
Phương Hữu Lương lập tức đưa con cá qua.
Kiều Tú Chi cũng không dụ cậu ta, lấy ra một quả trứng gà từ trong túi.
Phương Hữu Lương lập tức vui vẻ như ăn tết, cầm quả trứng gà vắt chân lên cổ chạy về nhà.
"Anh ơi, chờ em với!" Phương Hữu Nhục cuồng anh trai bước chân nhỏ đuổi theo.
Kiều Tú Chi đưa con cá nửa chết nửa sống cho Đại Kiều, sau đó lại lấy ra hai quả trứng chim bỏ vào trong túi của cô.
"Cảm ơn, cảm ơn, bà!" Đại Kiều cầm con cá, kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.
"Cầm được đồ rồi thì mau chóng về nhà đi, nếu vỡ trứng gà, lát nữa xem bà đánh cháu thế nào!"
Kiều Tú Chi nói xong, bà cũng không tính đưa trứng gà cho Tiểu Kiều, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái, xoay người bước đi.
Tiểu Kiều nhìn theo bóng dáng xa dần của Kiều Tú Chi, trong lòng giống như đánh đổ lọ gia vị, ngũ vị trần tạp.