"Chị, chị đi về trước đi, không cần lo lắng, em sẽ khuyên bảo mẹ về nhà." Tiểu Kiều nghiêng đầu, cười ngọt ngào, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại vui tươi.
Trong lòng Đại Kiều rất cảm kích em gái giúp mình: "Em, em, gái, em, thật, tốt."
Tiểu Kiều nghe vậy, cười đến càng ngọt.
Vừa lúc đó, hai đứa nhỏ một lớn một nhỏ chạy tới, bọn họ cầm trong tay một con cái màu hồng có vân trắng.
Hai đứa nhỏ, một người tên là Phương Hữu Lương, một người tên là Phương Hữu Nhục, là con lớn nhất và con trai nhỏ của Phương Phú Quý, cậu của Đại Kiều, một tám tuổi, một bốn tuổi.
Phương Hữu Lương thở hổn hển vù vù chạy đến trước mặt Tiểu Kiều, còn chưa kịp mở miệng liền nhìn thấy Đại Kiều, nhất thời trừng mắt lên nói: "Nhóc nói lắp, tại sao cô lại ở chỗ này? Có phải là đến bắt nạt em gái Tiểu Kiều hay không?"
Phương Hữu Nhục bi bô gật đầu phụ họa: "Đúng hay không?"
Đại Kiều lắc đầu như trống bỏi: "Không, không phải, tôi, tôi không, có. . ."
"Xem cô cũng không dám, nếu như dám bắt nạt em gái Tiểu Kiều, tôi liền đánh cô." Phương Hữu Lương giơ nắm đấm lên với cô.
Phương Hữu Nhục nói như vẹt: "Đánh cô."
Lúc này Tiểu Kiều mới lên tiếng: "Anh họ, không phải anh đi bắt cá sao? Làm sao nhanh như vậy đã quay về rồi?"
Phương Hữu Lương lập tức đưa con cá trong tay như hiến vật quý: "Em gái Tiểu Kiều, em nhìn xem con cá này đẹp đẽ không?"
Con cá trong tay Phương Hữu Lương lớn không đến nửa bàn tay, không giống như cá bình thường, trông như có phát sáng, được ánh sáng mặt trời chiếu vào thì vàng chói lọi, đẹp đẽ cực kỳ.
Những đứa trẻ khác nhìn thấy con cá trong tay Phương Hữu Lương lại vây quanh đến nhìn xem.
"Thật là đẹp, con cá này còn phát sáng."
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cá phát sáng đó."
"Tôi cũng, tôi cũng vậy."
Ngay cả Đại Kiều cũng không hề nháy mắt nhìn chằm chằm con cá kia, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc.
Tiểu Kiều lại không có hứng thú lắm.
Con cá này là cá chép gấm, có vảy ánh vàng ánh bạc, trước khi cô ta xuyên sách, không chỉ thường nhìn thấy trên internet, hơn nữa còn tự mình nuôi qua, cho nên đối với cô ta mà nói không ngạc nhiên một chút nào.
Có điều cô ta không biểu hiện ra, nghiêng đầu, ngọt ngào cười nói: "Con cá này thật là đẹp, anh họ bắt được ở nơi nào vậy?"
Phương Hữu Lương thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, vô cùng đắc ý: "Bắt được ở phía sau khe suối, em gái Tiểu Kiều có thích hay không, anh trai cho em."
Cậu ta rất yêu thích em họ Tiểu Kiều này, lớn lên trắng nõn nà, cười lên ngọt ngào, không giống với những cô gái khác trong thôn.
Hơn nữa em họ rất thông minh, là tiểu thần đồng, thầy giáo trong trường học thường hay nhắc tới cô ta, bởi vì có em họ là tiểu thần đồng, cậu ta ở trước mặt tiểu đồng bọn vô cùng có mặt mũi.
"Cảm ơn anh họ, em rất yêu thích." Tiểu Kiều cười ngọt ngào, đang muốn nhận lấy con cá, nhưng liếc về Đại Kiều còn đang nhìn chằm chằm cá chép gấm, đôi mi thanh tú hơi nhíu, "Chị, chị rất yêu thích con cá này sao?"
Đại Kiều gật gù.
Cô chưa từng nhìn thấy con cá nào đẹp như vậy, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm giác con cá kia đang nhìn mình.
Con cá ra khỏi nước, ngoác miệng ra rồi lại hợp lại, trên người bị tróc không ít vảy, nhìn qua thật giống bị thương, cô cảm thấy nó rất đáng thương.
Mặt cô đỏ lên, cong đầu ngón tay: "Em gái, em, có thể, có thể, cho, chị, con cá, này, không?"
"Tại sao phải tặng cho mày? Không biết xấu hổ, cút ngay." Phương Hữu Lương đẩy Đại Kiều một cái.
Đại Kiều liền liền lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngồi sập xuống đất.
Phương Hữu Nhục cũng giơ lên quả đấm nhỏ: "Cút ngay."
Tiểu Kiều lần đầu tiên nhìn thấy Đại Kiều mở miệng nói muốn đồ vật, trước đây khi ở nhà, cho dù cô đói bụng đến cái bụng kêu ục ục, cô cũng sẽ không mở miệng nói với cô ta muốn ăn, không nghĩ tới hôm nay vì một con cá mà mở miệng.
Thật thú vị.
Nếu như đổi thành người khác, cho thì cho, nhưng nếu là Đại Kiều, cô ta sẽ không để cho cô được như ý.
Cô ta nhíu mày lại, lộ ra vẻ mặt làm khó dễ: "Chị, con cá này là của anh họ, em không thể làm chủ."
Đại Kiều khổ sở mím mím miệng nhỏ, lúc lắc tay nhỏ nói: "Không, không, sao.”
Tiểu Kiều nhìn chằm chằm mặt cô một hồi, nghiêng đầu: "Thật ra nếu chị thực sự yêu thích, có thể dùng đồ vật đổi với anh họ."
"Đồ, đồ, vật, gì?" Đại Kiều không rõ.
Tiểu Kiều vẫn không trả lời, Phương Hữu Lương trước tiên không vui vẻ: "Sao phải cho nhóc nói lắp này, em nhìn bộ dạng nghèo túng của nó xem, có thể lấy ra vật gì tốt?"