“Cô đừng vu khống người tốt, là cháu cứu con trai cô, cháu không đẩy em ấy.”
“Tao điên mới tin mày, đồ ôn thần!”
Tần Quế Chi điên cuồng làm sao còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ một lòng muốn giết chết Tảo Tảo.
Kết quả cô ta bỗng dưng bị Đường An ngăn lại.
“Tần Quế Chi, cô dừng tay ngay! Còn có vương pháp hay không, huống chi hiện tại cho con trai cô khám bệnh quan trọng hơn!”
Tần Quế Chi đỏ mắt nhìn về phía người tới, nhịn không được cười lạnh.
“Ái chà, thôn trưởng muốn bảo vệ ôn thần này sao?”
Đường An thấy đối phương đang tức giận, không tiện nói chuyện, bấy giờ anh ta mới nhìn về phía Mã Đại Lâm cách đó không xa.
Mà lúc này, Mã Đại Lâm đang ôm bé con nhà mình, trong tay còn cầm một tờ giấy.
“Đại Lâm, đứa bé thế nào?”
Mã Đại Lâm thấy thôn trưởng đã tới, anh ta run rẩy trả lời.
“Bác sĩ nói tình huống không tốt lắm, cần… tốn rất nhiều tiền.”
Nhắc đến tiền, tất cả người dân ở thôn Đồng Sơn đều im lặng.
Thôn Đồng Sơn nghèo lắm, có thể ăn no mặc ấm đã là hy vọng xa vời lớn nhất của bọn họ, chứ đừng nói tiền.
Bọn họ thực sự không có tiền!
“Tốn… bao nhiêu!”
“Hết cả 30 đồng! Còn phải đến bệnh viện trong huyện nữa!”
Nghe thấy con số này, Đường An cũng không biết nên nói gì.
Nhưng anh ta vẫn an ủi một câu: “Khám bệnh quan trọng hơn!”
“Bà đây nhổ vào, cậu cho tôi tiền khám bệnh hay sao?”
Tần Quế Chi nghểnh cổ, lớn tiếng chỉ trích Đường An: “Một là thôn trưởng đưa tiền cho tôi, hai là để con ranh Tảo Tảo đền mạng cho con trai tôi!”
Đường An cúi đầu nhìn Tảo Tảo trốn sau lưng mình.
Quần áo không chỉ rách không thành hình dạng, mà còn ướt đẫm!
Thật đáng thương!
Quan trọng nhất là cô bé có thư gửi cho cha anh ta.
Cha mất tích nhiều năm như vậy, rốt cục có chút manh mối, bây giờ sao anh ta có thể từ bỏ chứ?
“Được, tôi cho cô, cô ôm đứa bé đi khám bệnh đi.”
Thấy thôn trưởng bảo vệ khắc tinh ôn thần, trong lòng Tần Quế Chi nghĩ ra một kế.
“Vậy tôi cám ơn thôn trưởng, nhưng ngộ nhỡ đứa nhỏ nhà tôi bởi vì sốt mà để lại di chứng gì, thôn trưởng định bồi thường cho chúng tôi thế nào?”
Đường An không lường trước Tần Quế Chi được một tấc tiến một thước, nhưng vừa nghĩ đến cha đã mất tích nhiều năm kia, trái tim anh ta rối tung lên.
“Cho cô thêm năm mươi cân gạo, như thế được rồi đúng không!”
Tần Quế Chi nghe xong, ánh mắt sáng ngời.
“Được, nếu thôn trưởng hào phóng như vậy, tôi đây cũng sẽ không dây dưa!”
Tần Quế Chi ôm đứa nhỏ từ trong ngực chồng mình, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Tảo Tảo một cái.