Chương 13: Đồ vật bất ngờ

Diện tích sân không nhỏ, bên trong còn chất đống một ít máy móc hư hỏng gì đó.

Giám đốc nhà máy biết người nhà Đường An sắp tới, chính ông ta đã sớm ở cửa chờ.

Sau đó dẫn theo mấy người đến nhà kho.

“Đồ ở đây mọi người cứ lấy thoải mái, rất nhiều cái đều là đồ bị hỏng, mọi người chọn cái tốt lầ được, những cái khác coi như rác để xử lý.”

Nhìn thấy các loại sản phẩm thủy tinh trong kho, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Ngay cả khi tất cả đều hỏng, thì con số này rất đáng kinh ngạc.

“Đúng rồi, trong kho còn chất đống rất nhiều tạp vật, gì mà bàn rách, ván gỗ gì đó, nếu mọi người cần thì cứ lấy đi.”

Giám đốc nhà máy rất hào phóng, nhà máy giờ đây đã đóng cửa, cũng bán người, giữ lại những thứ này hoàn toàn không có tác dụng gì, chi bằng tặng nhân tình cho bọn họ.

Đường An tốt xấu gì cũng là trưởng thôn.

Nghe thấy vậy, mọi người gật đầu.

Giám đốc nhà máy xua tay, tỏ vẻ bản thân rời đi trước.

Mấy người còn lại chia nhau hành động.

Đường Tảo Tảo Tảo cũng hành động, nếu đã tới đây thì đương nhiên phải nhặt chút đồ hữu ích đêm về.

Bản thân cô không làm được việc nào, tốt xấu gì cũng phải hỗ trợ làm chút công việc, nếu không ăn không ngồi rồi sinh sống ở nhà họ Đường, ngay cả chính cô cũng thấy xấu hổ.

Thời gian nhặt đồ trôi qua rất nhanh, cũng có chút khô khan.

Không ngờ tất cả đều là thủy tinh.

Thỉnh thoảng một cái bát, một cái đĩa cũng được tìm thấy.

Miễn là thiệt hại không nghiêm trọng, thì tất cả đều được giữ lại.

Mà Tảo Tảo thích tới nhặt chỗ đống đồ tạp nham kia.

Bên trong không chỉ có sách, mà còn có bút hay gì đó.

Cầm về lau sạch sẽ, rất nhiều thứ cũng có thể dùng được.

Tảo Tảo càng nhặt càng thụt vào trong, cửa hàng tạp hóa bên cạnh chất đống cao hơn người cô.

Đột nhiên, cô tìm thấy một hộp gỗ rất cũ, màu sơn đã biến mất, hơn nữa còn bị cắt thành hai đoạn.

Nếu đổi thành người khác nhất định sẽ không đi nhặt.

Nhưng cô luôn cảm thấy trong lòng có một giọng nói nói cho cô biết, thứ này đáng giá! Vô cùng đáng giá!

Ma xui quỷ khiến thế nào, Tảo Tảo cầm lấy cái hộp đã đứt một nửa.

Trên hộp có một lỗ thủng nhỏ, cũng may tay cô nhỏ, thò vào sờ được một miếng vải, hình như bên trong còn bọc thứ gì đó.

Nhất thời, hai chữ “trang sức” hiện lên trên cái hộp!

Đường Tảo Tảo run rẩy lấy miếng vải ra, sau đó chậm rãi mở hộp.