CHƯƠNG TÁM
Sabrina thức dậy và thấy nàng bị quấn vào một mớ giữa tóc nàng lẫn những nắm tay của Morgan. Không có một chút hung bạo nào trong cái nắm tay của anh ta, chỉ là sự cương quyết dịu dàng, xiết chặt tay nàng xuống chiếc gối và ngăn cản cuộc trốn chạy mà nàng không dám chắc nàng có mong muốn hay không nữa. Làn da rám nắng của anh ta đã trở lại, xóa sạch mọi vết tích bệnh tật. Chỉ những vằn đỏ trong đôi mắt còn sót lại để lộ một đêm mất ngủ. Chiếc áo choàng quấn gọn gàng quanh người anh, còn hơi thở đượm mùi gia vị, thoang thoảng vị quế và tử đinh hương.
Nàng mỉm cười sung sướng một cách chân thành khi thấy anh đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng nụ cười ấy của nàng chợt nao núng dưới ánh mắt nặng nề tăm tối của anh. Đôi mắt ấy khiến nàng có cảm giác đang chấp chới bên bờ vực thẳm.
“Thứ lỗi vì đã khiến cô thất vọng, cô bé. Tôi e rằng cô vẫn chưa phải là một góa phụ đâu”.
“Đó không phải ý định của tôi”.
“Vậy thì bà nấu bếp của cô hẳn có nhiều quyền tự quyết lắm nhỉ”. Anh ta cuộn tóc nàng chặt hơn, nhưng không kéo mạnh, chỉ để nàng nhận thức được sự hiện diện của anh mà thôi. “Thế ý muốn của cô là gì?”
Ánh mắt uể oải ấy như giam chặt lấy nàng. Bờ môi hai người chậm chạp hé mở. Nàng lắp bắp một lời gần với sự thật. “Tôi sợ phải ở một mình với anh”.
Sự thành thật không trông đợi ở anh ta chỉ càng làm tăng nhịp điệu hổn hển trong giọng nói của nàng. “Anh đã cho tôi lý do nào để nghĩ khác đi chưa?”
Anh ta nghiêng đầu. “Có lẽ cách đây không lâu tôi đã làm thế rồi”.
Môi anh ta đột ngột hạ xuống, đường viền kiên quyết mượt mà của nó bao phủ lấy môi nàng. Những đầu ngón tay của anh ta vuốt nhẹ má nàng, dỗ dành nàng hé làn môi cho anh, đáp lại với chính sự nhiệt thành của chính nàng. Hương thơm mát rượi của anh lấp đầy các giác quan của nàng; lưỡi anh dấn sâu hơn vào trong miệng nàng.
Từ hành lang phía ngoài cánh cửa vọng đến tiếng bước chân rón rén và tiếng rên chào mừng của chú chó, rồi mọi âm thanh nhanh chóng bị bóp nghẹt. Morgan vụt ngẩng đầu; đôi mắt anh ta cứng lại. Lòng bàn tay anh ta vội thay thế cho miệng mình phía trên môi nàng, bưng lấy câu hỏi chưa kịp thốt ra.
Morgan biết thời gian của anh đã hết. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như bầu trời không gợn chút mây phía trên bàn tay anh và hiểu rằng anh chỉ có vài giây để lựa chọn điều có thể đoạt về cho anh lòng căm thù vĩnh viễn của vợ anh. Cuối cùng nàng cũng có thể tha thứ cho anh việc nhúng bím tóc của nàng vào lọ mực hay dùng chiếc áo nịt đầu tiên của nàng để làm súng cao su, nhưng anh ngờ rằng cưỡng bức nàng ngay trước tai của một trong các anh nàng sẽ là tội lỗi không dễ dàng được dung thứ.
Anh nhấc tay khỏi miệng nàng. “Rên đi”, anh thì thầm.
“Anh có mất trí kh...ông?”
“Mẹ kiếp, đồ đàn bà, rên đi!” anh gắt.
Sabrina hắt ra một âm thanh yếu ớt, giống như tiếng chuột kêu hơn là một tiếng rên rỉ.
Anh hạ đầu xuống trong điệu bộ chán ghét. “Tôi đã khiến mấy cô gái kêu thét lên to hơn thế này nhiều khi tôi mới mười hai tuổi”.
Đó là điều sai lầm không nên nói, và Morgan nhận ra điều đó ngay khi anh nhìn thấy một ánh mắt giận dữ của nàng. Môi nàng mím chặt thành một đường cứng đờ như thể nàng sẽ không bao giờ thèm tách nó ra để thốt lên bất cứ lời nào nữa.
Anh lưỡng lự. Ngoài kia hành lang im ắng. Quá im ắng. Âm thanh của sự tĩnh lặng có thể chạm vào được.
Khẽ lắc đầu, anh nói. “Tốt thôi, bé con. Vì em không cho tôi lựa chọn nào khác”.
Với lời cảnh báo có chút phiền muộn, Morgan quyết định sẽ dùng tất cả những mưu mẹo anh biết để ép cho ra một tiếng rên đam mê đầy thuyết phục thoát ra từ cái cổ họng ngoan cố của Sabrina. Đan những ngón tay hai người lại với nhau, anh ghim hai cánh tay lên trên đầu nàng rồi len vào giữa chân nàng, bắt chước những cử động ân ái cho tới khi chiếc giường rung lên dữ dội và những tiếng rên bật ra từ nàng.
Tấm đệm phía dưới Sabrina không cho nàng đường để thoát khỏi sự kích thích từ cuộc tấn công của Morgan. Nàng có cảm giác như nàng đang chìm dần dưới thân thể to lớn và vững chãi ấy. Và hậu quả từ những hành động thiếu suy nghĩ của anh ta đã chứng tỏ sức tàn phá mau lẹ của chúng. Tiếng thút thít vuột khỏi nàng khi dấu hiệu cứng rắn từ sự đòi hỏi của chính anh ta chạm phải vùng đất mềm mại giữa hai bắp đùi nàng, thật khẽ cho tới khi cả tấm áo choàng lẫn váy ngủ của nàng cũng không thể cản nổi làn sóng khó tả bùng lên từ phần dưới cơ thể nàng khiến trí óc nàng đờ đẫn.
“Nói em muốn anh đi, Sabrina”, cái giọng khàn khàn của Morgan ùa tới bên tai nàng, khiến nàng giận tái người.
Nàng lặng thinh lắc đầu cự tuyệt, gắng chiến đấu để giữ tới cùng những mảnh ý chí kiên định đã tả tơi của nàng.
“Nói đi!”
Anh ta thì thầm bên tai nàng bằng chiếc lưỡi ấm, thô nhám của anh ta, và những từ đó cứ thế tràn ra khỏi nàng đợi anh ta hả hê trước quyền lực của anh ta, đợi anh ta kết thúc sự cám dỗ xấu xa đang hành hạ nàng, hạ thấp nhân phẩm của nàng còn hơn 1à cuộc trừng phạt công khai trước tất cả mọi người. Nhưng anh ta đã không làm thế. Sau khi nghe tiếng bước chân lon ton của Pugsley trên hành lang, anh ta lăn khỏi cơ thể bàng hoàng của nàng và rút con dao găm từ phía trong áo choàng ra. Đôi mắt nàng mở lớn.
Nàng chống tay ngồi dậy trong u mê đến mụ mẫm khi anh ta xiết chặt nắm tay nàng và rạch một đường phía trong cánh tay anh ta. Anh ta cắt vào da thịt mình mà không hề có vẻ gì là đau đớn. Sau đó anh ta nâng cánh tay lên, để những giọt máu đua nhau nhỏ xuống tấm khăn trải giường mới tinh.
Ánh mắt anh ta bắt gặp ánh mắt nàng, “Dấu vết trinh nguyên của cô, tôi sẽ không cho họ có cái cớ nào để mang cô trở lại. Nếu kết hôn với cô là cái giá của hòa bình, tôi không còn lựa chọn nào khác là phải trả giá cho nó. Kể cả tôi có phải rơi đến giọt máu cuối cùng đi chăng nữa”. Anh ta lấy một góc khăn tấm trải giường cầm máu lại, rồi nâng cằm nàng giữa những ngón tay của anh ta. “Nếu cô dám phủ nhận điều đó trước mặt cha cô hay bất kỳ người nào trong thị tộc của tôi, tôi sẽ lôi cô đến xó xỉnh riêng tư gần nhất và biến nó thành sự thật. Rồi sẽ chẳng còn chút nghi ngờ nào trong tâm trí của ai nữa hết, bao gồm cả cô rằng cô thuộc về Morgan MacDonnell”.
Sự lạnh lùng của anh ta nhanh chóng khiến nàng thêm hoảng sợ. Trong khi cả trái tim lẫn cơ thể nàng vẫn đập dồn theo những gì anh ta đã tác động lên nàng. Hai lá phổi của nàng bị hút sạch không khí như ống bễ rách rưới xẹp hơi.
Anh ta chỉnh lại áo choàng, điềm tĩnh và thản nhiên như đôi mắt xanh biếc lạnh giá. “Sắp xếp đồ đạc đi và chuẩn bị sẵn sàng để đi vào giữa trưa. Tôi sẽ không tốn thêm một giây nào dưới sự kiểm soát của cha cô đâu”. Anh ta thoáng liếc nàng. Đừng tỏ vẻ đau khổ thế, cô bé. Tôi sẽ gửi cô về nhà ngay khi cô sinh cho tôi một đứa con trai. Ngay cả Dougal Cameron cũng không dám gây chiến với chính cháu trai của ông ta đâu”.
Cảm giác tổn thương len lỏi vào trong nỗi sợ hãi của Sabrina. “Anh mong tôi bỏ rơi đứa bé như vứt một con cún rồi chạy về với Papa tôi sao. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một đứa trẻ cần mẹ của nó sao?”
Morgan nhún vai, nhưng lảng tránh ánh mắt của nàng. “Tôi chưa bao giờ cần. Thằng bé có thể đến trang viên Cameron vào những mùa hè như tôi trước đây”.
“Anh mới độ lượng làm sao. Và nếu tôi khiến anh hổ thẹn bằng việc nộp cho anh một đứa con gái? Chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu niềm kiêu hãnh mang tên MacDonnell của anh có thể chịu đựng nổi không?”
Anh ta không buồn trả lời nàng, ngay lập tức bỏ đi, để mặc Sabrina vẫn chằm chằm nhìn vào cánh cửa mà không thể tin nổi anh ta đã bỏ đi.
Nàng thả mình xuống những chiếc gối, toàn thân run rẩy. Làm sao anh ta có thể bước ra khỏi đây và bỏ lại nàng như thế - đau đớn, trống trải, khao khát...? Nhưng còn cách trừng phạt nào hay hơn việc đốt cháy ngọn lửa đam mê mà nàng có thể không bao giờ cho phép anh ta đáp ứng lại nàng?
Nàng đã thề sẽ không trao cho anh một giây phút thỏa mãn nào hết, chỉ đến khi phát hiện ra rằng đó không phải là sự thỏa mãn của anh mà là của chính nàng.
Nàng né tránh tầm nhìn khỏi tấm khăn trải giường vấy bẩn, khinh thường lời nói dối đáng ghê tởm mà nó biểu trưng. Có phải nàng cảm thấy ghê tởm vì cách anh ta thích việc cắt tay anh ta hơn chia sẻ chiếc giường với nàng không? Anh ta đã khiến nàng đau đớn khi nói rõ thứ anh ta muốn từ nàng đó là con trai của nàng chứ không phải con người nàng. Nàng ôm lấy chiếc gối, cố gắng làm dịu trái tim đang đập điên cuồng của nàng và cơn đau trống rỗng giữa đôi chân nàng. Nàng không nên mong đợi gì hơn từ một gã đàn ông như Morgan. Một cuộc hôn nhân đáng chế nhạo, một hành động dịu dàng được nhại lại một cách thô thiển để trói buộc người vợ với chồng cô ta.
Viên hồng ngọc đỏ như máu lấp lánh đầy thông cảm với nàng. Nàng đã sai trong tất cả những năm qua. Morgan MacDonnell còn độc ác hơn bất cứ một con quỷ nào.
-
*
Morgan bước chân xuống khu vườn vắng vẻ trước khi cái giá của sự kiềm chế phản bội anh. Anh loạng choạng mò mẫm đến chiếc ghế gần nhất rồi ngồi sụp xuống, cơn sốt vẫn sôi lên qua mạch máu của anh. Dougal không cần một kẻ ám sát để kết liễu đời anh. Sabrina đã đủ thuốc độc rồi – ngọt ngào, hiệu nghiệm và gây chết người, khiến anh lâm vào tình trạng run rẩy vì nhu cầu ban sơ nhất chỉ với duy nhất âm thanh tên anh bật ra khỏi môi nàng.
Em muốn anh, Morgan.
Cơn sốc vì tiếng khóc của nàng dội lại trong anh một lần nữa, vẫn còn nguyên vẹn quyền lực với sức ép từ chính mánh khóe thô bạo của bản thân anh. Sự chân thật non nớt ấy đã đánh vào anh một cú mạnh hơn cả những hành động đáp lại vụng về của nàng. Anh đã mong nàng cứng đờ trước cuộc tấn công của anh, ngoảnh mặt đi với thái độ ghê tởm đạo hạnh. Thay vào đó, nàng lại níu lấy anh, bờ môi run rẩy, sóng mắt dập dềnh long lanh. Anh đã từng bắt gặp cái nhìn ấy trên gương mặt nàng trước đây.
Một lần khi nàng bám lấy anh lúc anh băng bó cho đôi cánh bị gẫy của chú chim sẻ và một lần nữa khi anh lao tới trước mặt người giữ ngựa ở trang viên Cameron, kẻ quyết định sẽ giết con ngựa cái què mà thực ra chỉ cần đắp thêm thuốc và giữ ấm thay vì một viên đạn. Cái nhìn nàng trao cho anh vào những lần đó vừa khiến anh ấm áp vừa khiến anh hoảng sợ. Không có khả năng chịu đựng ảo tưởng anh có thể trở thành bất cứ một cái gì hơn một tên MacDonnell vô dụng, Morgan đã hết sức cẩn thận xóa sạch nó khỏi gương mặt nàng.
Thậm chí ngay sau đó anh đã nhận ra Sabrina chính là người duy nhất trong thị tộc Cameron có thể chạm vào anh qua tấm lá chắn tưởng như không thể xuyên thủng của niềm kiêu hãnh và nắm lấy trái tim anh. Nàng cũng là người duy nhất trong thị tộc Cameron có đủ sức mạnh để bóp vỡ nó.
Khi nàng ném vào mặt anh sự thách thức về việc sinh cho anh một đứa con gái, Morgan đã phải chạy trốn khỏi phòng ngủ để nàng không trông thấy vẻ ngoài lạnh lùng của anh đã vỡ vụn. Anh không thể chịu đựng được ham muốn không mong đợi ấy của anh trước viễn cảnh một cô bé con cười khúc khích, mái tóc quăn đen như gỗ mun ngồi lênh khênh trên cổ anh – hình ảnh của Sabrina lần đầu tiên anh hướng đôi mắt về phía nàng, trước khi sự cự tuyệt của anh làm hỏng những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. Có cơ hội lần thứ hai như thế là một điều quý báu mà anh hay bất cứ người đàn ông nào khác khó xứng đáng được hưởng.
Anh gạt những sợi tóc ra khỏi gương mặt, để mặc những ngón tay mát lạnh của bình minh mù sương vuốt ve vầng trán đỏ bừng của anh. Khi là một cậu bé, anh có thể kháng cự được nụ cười lún sún của Sabrina và sức hấp hẫn còn non trẻ. Nhưng nhớ lại nét mặt tổn thương của nàng, giờ đây anh e rằng sự chối từ của anh còn đắt hơn cái giá anh vui lòng trả.
Vào đúng ba mươi phút quá trưa, Sabrina bị cuốn vào sân trong một hàng dài nhấp nhô với Enid mũi đỏ lựng đang cố kìm nén tiếng nấc, và những người hầu đang kệ nệ ôm những hòm xiểng. Một chiếc áo choàng lông có mũ bọc lấy nàng. Một đôi bao tay làm từ lụa hoàng gia màu xanh nước biển lủng lẳng quấn quanh cổ tay nàng. Nàng nghiêng mũi một góc hoàn hảo và nhịp nhàng từng bước như mẹ nàng dạy nàng, ước gì nàng đã nghĩ đến việc sai vài người hầu đến nâng cái đuôi áo choàng dài lượt thượt của nàng.
Nếu Morgan MacDonnell tin rằng anh ta đã cưới một nàng công chúa, vậy thì giờ đây điều đó là sự thật.
Trong suốt đêm qua, một làn gió lạnh đã tràn xuống từ đỉnh núi, xóa sạch mọi dấu vết của mùa thu đẹp đẽ. Gió rin rít thổi qua những bức tường đá, giật mạnh đường viền áo choàng của Sabrina và quất thẳng vào đôi má ửng hồng của nàng. Những đám mây màu thiếc cứ vần vũ trên khoảng sân, dáng hình căng mọng của chúng như một điềm báo xấu về chuyến đi của họ. Giống như một tấm gương rộng lớn, bầu trời hiu quạnh như phản chiếu cơn gió lạnh của mùa đông đang thấm dần vào trái tim Sabrina.
Những giọng nam trầm va chan chát vào nhau lôi kéo sự chú ý của Sabrina. Brian và Alex đang cãi nhau ở phía góc tường, hai cái đầu đỏ lửa dúi vào nhau. Những bàn tay nghiến chặt và hai khuôn mặt đỏ bừng cảnh báo rằng mối bất hòa của hai người có nguy cơ sẽ trở nên xấu hơn.
Ranal, người của Morgan đứng ở cánh cổng trước sân, nắm lấy dây cương một con ngựa. Những chấm lốm đốn màu xám lộ ra trên hàm răng vàng khè của nó và đôi mắt nó đảo tròn trước sự hiện diện của nàng. Trên cặp hông đồ sộ của nó chằng chịt những vết sẹo. Sabrina nghĩ hẳn đây phải là sinh vật to lớn nhất, gớm guốc nhất mà nàng từng trông thấy. Dĩ nhiên là trừ ông chồng của nàng.
Một ngọn lửa nhỏ nhoi xua đi giá lạnh khi nàng thấy Morgan đang dựa lưng vào tường, hai cánh tay đan chéo và đôi lông mày nhíu xuống trong cái nhìn trừng trừng đã dần trở thành một nỗi đau quen thuộc.
Cha nàng cũng quắc mắt tương tự. Mẹ nàng đứng giữa hai người đàn ông với Pugsley trên tay, đang hớn hở với vẻ tự mãn đáng ghét.
Cái vẻ mặt đáng ghét của Morgan chuyển thành cái nhăn nhở chế giễu khi anh ta bước đến gần nàng. “Xin chào, đóa hoa ngọt ngào của xứ Scotland”. Những từ ngữ ngọt như mật rớt xuống như axit từ đầu lưỡi anh ta. “Tôi rất vui mừng khi em hạ cố đến với chúng tôi. Gia đình tôi đang băn khoăn liệu tôi đã giết em trên giường của chúng ta rồi hay chưa đấy”.
Enid tái xanh và đánh rơi toàn bộ những chiếc hộp đựng găng ních đầy trên tay cô xuống đất. Quăng dây cương con ngựa về phía người giữ ngựa của trang viên Cameron, Ranal vội vã bước đến để giúp cô nhặt chúng. Người giữ ngựa vội giữ một khoảng cách thận trọng khỏi hàm răng ngoạm liên hồi của con ngựa xám đang nhảy dựng lên.
“Vớ vẩn”, Sabrina trả lời hời hợt. “Anh là người rất đáng ngưỡng mộ trong việc quan tâm và kiên nhẫn chờ đợi”.
Morgan vòng những ngón tay mình quanh cổ tay Sabrina hàm ý một lời cảnh cáo tế nhị. Hơi ấm của nàng như héo khô dần dưới sự va chạm của anh. “Có lẽ chúng ta nên dời lại chuyến đi của chúng ta, cô bé à, để anh có thể cho em thêm cơ hội thưởng thức hương vị từ sự kiên nhẫn của anh”.
Cái nhìn của anh ta rơi trên môi nàng. Những tia sáng óng ánh quái quỷ phát ra từ mắt anh ta báo hiệu với nàng rằng anh chỉ đang quá vui vì tạo được một lời đe dọa hoàn hảo mà thôi.
“Chuyện đó không cần thiết”, nàng quả quyết với anh ta, đôi mắt cau lại. Nàng đã phải lấy tất cả can đảm của mình để đối phó với gia đình nàng, thừa hiểu họ tin chuyện gì đã xảy ra vào tối qua mà không hề biết rằng nó sẽ chỉ thành sự thật trong góc tủ trống nào gần nhất mà thôi.
Một dòng chảy giận dữ mới tinh len lỏi trong lời nói của anh ta khi anh ta dẫn nàng về phía gia đình nàng. “Dường như cha cô đã quên mất không thèm đề cập đến những... điều kiện khác của ông ta. Một người trong gia đình cô sẽ theo chúng ta đến thị tộc MacDonnell. Bằng cách đó, nếu tôi nổi giận với cô quá bữa cơm tối, họ có thể chặt đầu tôi rồi mang nó đến chỗ cha cô trên một ngọn giáo”.
Qua đôi mắt tròng trành của cha nàng và nụ cười chiến thắng của mẹ nàng, Sabrina hiểu rằng Morgan không phải là người đàn ông duy nhất có một đêm không ngủ ở trang viên Cameron.
Elizabeth vuốt ve bộ lông của Pugsley. Một dải nhợt nhạt hằn rõ trên ngón tay bà nơi chiếc nhẫn kết hôn của Dougal đã từng được đặt lên đó. “Đừng có giận dữ thế, Morgan. Ta đơn giản chỉ muốn con gái ta có thêm người bầu bạn thôi”.
Morgan nỗ lực kéo bản thân lên với lòng tự trọng đau khổ mà anh luôn luôn bày tỏ với Elizabeth Cameron. “Tôi có thể hứa với bà, thưa quý bà, rằng vợ tôi sẽ không phải chịu cảnh thiếu người bầu bạn. Dù sao đi nữa, tôi vẫn tôn trọng nguyện vọng của bà”.
Anh khoát tay về phía những người đang chờ đợi của Sabrina. “Đi đi, bé yêu. Chọn lấy thuốc độc của em đi”.
Những chiếc hộp đựng găng tay lại ngã nhào xuống đất một lần nữa và Enid người thì run dữ dội dưới cái nhìn đột ngột trở nên sắc nhọn của Morgan. Ranal vội vã đỡ lấy khuỷu tay cô.
Sabrina đã biết tại sao các anh trai nàng tranh cãi. Khi nàng lại gần, họ so vai lại như những người lính đang chờ đợi sự quan sát từ vị tướng của họ. Brian làm hỏng cái điệu bộ quân sự của anh ấy bằng cách lén nháy mắt với nàng. Ôi, ông anh Brian thông minh, tai quái của nàng. Anh ấy chưa bao giờ trưởng thành tới mức có thể thôi trêu chọc nàng. Nàng yêu trí tuệ và tâm hồn lém lỉnh của anh ấy.
Hai má Alex đỏ dần dưới cái nhìn chăm chú của nàng. Có phải bước chân của anh ấy chính là tiếng họ đã nghe được bên ngoài phòng ngủ sáng nay không? Alex, người anh đáng tin cậy, điềm đạm của nàng. Khi nàng ngã, anh ấy luôn luôn là người đỡ nàng đứng dậy và phủ bụi đất cho váy áo của nàng.
Cả hai người đều được thừa hưởng tính tình của mẹ nàng ở những mặt khác nhau. Những cơn thịnh nộ điên cuồng của Brian sẽ lắng xuống nhanh chóng như khi chúng bùng len, trong khi đó cơn giận êm ả cứ sôi lục bục trong người Alex cho đến khi chắc chắn nổ ầm ầm ra được mới thôi. Không ai trong hai anh ấy có thể sống qua một ngày với nhà MacDonnell. Nàng mong rằng cả hai đều giữ được nụ cười dịu dàng trước khi đối mặt với Morgan.
Mái tóc của Morgan lòa xòa trong cơn gió, không hoàn toàn che phủ được toàn bộ nét mặt của anh ta. Chắc chắn anh ta đang nghĩ chuyện này là sự phản bội mới của nàng. Nàng cự tuyệt để cho người mẹ cực kì có ý định của nàng chen thêm một âm mưu khác vào giữ hai người họ.
Chạm phải ánh mắt kiên quyết của Morgan, nàng tuyên bố, “Cọn chọn Enid”.
Enid lăn ra đất xỉu. Ranal tóm lấy cô trước khi cô có thể bị đập vào những phiến đá lát đường một nụ cười cắt ngang khuôn mặt của anh ta. “Chọn đúng đấy, cô gái. Không còn gì khiến tôi yêu hơn một cô gái xinh xắn, mập mạp cả”.
“Enid không mập.” Sabrina lơ đãng phản đối, sững sờ bởi ánh nhìn tán thành trong đôi mắt của chồng nàng. “Chị ấy” – Ranal loạng choạng dưới sức nặng của chị họ nàng – “tròn trĩnh một cách dễ chịu”.
“Tôi dám chắc là cô ấy sẽ làm tôi vui lòng”. Ranal nói, nhìn chăm chú chiếc cổ áo bị nới lỏng của Enid.
Những lời phản đối quyết liệt nổi lên, Brian, Alex và cả Elizabeth đều đồng loạt phản đối Sabrina.
Dougal bước đến chặn ngang ba người. “Tất cả chúng ta sẽ đồng ý bởi đó là lựa chọn của Sabrina. Chúa biết rằng con bé có quá ít lựa chọn để lên tiếng trong tất cả chuyện này. Và anh sẽ không lấy mất cơ hội này của con bé”.
Dáng hình thân thuộc của cha nàng nhạt nhòa dần trước đôi mắt của Sabrina. Theo bản năng mách bảo nàng rằng đây là lần cuối cùng ông có quyền lên tiếng bênh vực cho nàng.
“Em biết giải thích thế nào với anh trai em đây?” Elizabeth hét lên. “Anh Willie thân yêu, em đã đề cập đến chuyện gửi con gái anh đến sống với những kẻ trộm cắp, giết người mà chẳng có nổi sự bảo vệ mơ hồ của một cuộc hôn nhân chưa nhỉ? Rồi anh sẽ giận dữ đến trào máu mất thôi”.
“Anh sẽ tự mình trả lời cho Wiliam”. Dougal lạnh lùng đáp lại. “Chuyện này chỉ kéo dài cho đến khi Sabrina ổn định. Anh chắc chắn Morgan sẽ đảm bảo sự an toàn cho Enid tới khi chúng ta đến đón con bé.”
Khuôn mặt của Elizabeth nhàu lại trong một khoảnh khắc tổn thương hiếm có. “Và ai sẽ là người bảo đảm an toàn cho Sabrina của em đây?”
Đôi bàn tay Morgan xiết chặt trên bờ vai của Sabrina. Nàng rùng mình trước sức mạnh chiếm hữu trong cái đụng chạm của anh ta. Giọng nói hào hứng của anh ta dội xuống nàng, kì quặc là không hề có hàm ý chế nhạo. “Người con gái này từ giờ phút này thuộc sự bảo vệ của tôi”.
Đôi mắt xanh nhạt của Enid run run rồi bật mở. Cô gần như tiếp tục ngất đi với sự kích động mới khi thấy mình được ôm trong vòng tay của một người con trai cao nguyên với khuôn mặt thiên thần và cái liếc mắt đểu cáng.
Sabrina quỳ xuống cạnh Enid. “Chị không cần phải đi nếu chị không muốn, Enid à. Quyền lựa chọn là ở chị”.
Enid rõ ràng đang phải vật lộn với quyết định của cô. Trong suốt cuộc trò chuyện đẫm nước mắt của hai người vào sáng nay, cô đã hiểu rằng chính sự hi sinh của Sabrina đã bảo vệ cô khỏi cơn giận của Morgan.
Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô tập trung nở một nụ cười can đảm. “Dĩ nhiên chị sẽ đi. Đây sẽ là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời”. Cô nâng cánh tay mình lên và đan những ngón tay mình vào những ngón tay Sabrina. Bóng của Morgan bao phủ lên tất cả bọn họ.
“Chúng tôi sẽ chờ cô trên ngọn đồi trong lúc cô gói ghém đồ”. Morgan nói. “Ranal, hãy ở lại đây và xem xem cô ấy cần gì”.
“Nhỡ tôi không thích thì sao?” Ranal lầm bầm thật nhỏ khi anh ta đỡ Enid đứng dậy, còn Morgan nắm lấy cánh tay của Sabrina, sự nhẫn nại đáng ngờ của anh ta vào phút chót. Nàng chợt nhận ra nàng đang bị lôi đi, vượt qua các anh trai của nàng, vượt qua cha mẹ nàng, đến với cơn ác mộng đang nhảy cỡn lên của con chiến mã đang đợi hai người.
“Dừng lại được rồi, Pookah”, Morgan rì rầm, giọng anh ta thấp và dịu dàng. Hai lỗ mũi của con ngựa phập phồng.
Sabrina nghĩ con ngựa trông y như bị quỷ ám và ngoan cố như cái tên xinh đẹp của nó. Nàng ném về phía con quái vật đang khụt khịt một cái nhìn vô cùng kinh hãi.
“Ta sẽ cho người chuẩn bị một cỗ xe ngựa”, cha nàng đề nghị, một dấu hiệu tuyệt vọng leo thang trong giọng nói của ông.
“Tôi không cần đến bố thí của nhà Cameron”. Morgan tóm lấy eo của Sabrina và nâng nàng lên yên ngựa như thể nàng nặng không hơn gì một chiếc lông chim. Trước khi con vật thích lồng lộn lại có thể lồng lên, anh nhảy lên phía sau nàng. “Tôi sẽ chỉ lấy theo luật lệ những gì là của tôi. Thị tộc MacDonnell chúng tôi tự biết chăm sóc cho chính mình”. Cánh tay anh ta quấn quanh eo nàng, sự chiếm hữu của nó nhắc nàng nhớ rằng với anh ta nàng không hơn gì một bầy cừu hay một đàn gà. Hoặc một con ngựa cái chết tiệt.
Mẹ nàng xông lên phía trước và đẩy Pugsley vào vòng tay của nàng. Sabrina ôm lấy sức nặng chắc nịch, ấm áp của nó. “Con không thể giữ nó, Mama. Nó thuộc về mẹ”.
Elizabeth mỉm cười qua hai hàng nước mắt. “Nó luôn luôn yêu con nhất, con sẽ chăm sóc thật tốt cho nó, phải không con? Chú cún này rất quý giá với mẹ đấy. Mẹ sẽ không bao giờ thay thế nó bằng một chú cún nào khác nếu nó không còn nữa”. Nhưng đôi mắt bà không nhìn Sabrina. Chúng hướng về phía Morgan, yêu cầu anh để con gái bà được thoải mái với thú cưng từ thời thơ ấu của nàng. Morgan đáp lại bà bằng một cái gật đầu cụt lủn.
Sabrina cúi xuống và mẹ nàng đặt nụ hôn nhẹ nhàng thơm nức nước hoa hồng lên miệng nàng. Rồi Papa nàng ở đây, gương mặt ông co giật, đôi tay buông thõng trơ trọi.
Sabrina cứng người. Nàng lần lữa không gieo mình vào tay ông, vùi khuôn mặt nàng vào hàm râu rậm rạp của ông, và cầu xin ông giải thích cho nàng mọi chuyện. Nếu không vì những sắp xếp của ông, nàng sẽ không bị giao cho cái kẻ xa lạ đáng sợ này. Nàng sẽ không phải rời khỏi đây với tất cả những gì yêu thương và thân thuộc để lao vào trận đánh với con quái vật của cao nguyên kia trong chính hang ổ của anh ta.
Papa của nàng nhón chân để hôn nàng. Phút giây cuối cùng nàng đã ngoảnh mặt đi. Môi của ông đụng phải má nàng, nấn ná trong chốc lát trước khi ông bước trở lại, chấp nhận sự chối từ của nàng từ khi món nợ phải trả giá với sự trọng đãi của ông đã gần như làm tan vỡ con gái ông. Lúc nàng ngồi thẳng dậy trên yên ngựa, cũng là lúc vòng tay của Morgan thêm xiết chặt, tất cả sức mạnh không chút nhượng bộ của vòng tay ấy đã giữ cho nàng khỏi vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh nhỏ.
Anh ta giật dây cương. Dougal vội bước lên và níu lấy bắp chân trần của anh ta. Đôi mắt xanh sẫm của ông gắt lên lời đòi hỏi. “Hãy chăm sóc con bé. Hoặc là cậu sẽ phải chịu trách nhiệm trước tôi đấy”.
Morgan không đáp lại hay tỏ ý tranh cãi với lời hăm dọa của cha nàng. Anh ta chỉ đơn giản thúc con ngựa bước đi. Sabrina chỉ dám quay lại nhìn một lần trước khi họ vượt qua những cánh cổng của trang viên. Cha mẹ nàng ôm chặt lấy nhau, chặt đến nỗi không biết là người nào đang đỡ cho người nào nữa. Nàng biết rằng thời gian trôi đi, hai người rồi cũng sẽ bình tâm trở lại. Họ đã có nhau rồi. Chỉ có nàng là phải bước tiếp một mình. Nàng đã bị cướp đi vĩnh viễn giấc mơ thời con gái của nàng về một tình yêu vững bền như cha mẹ nàng. Cha nàng đã phá hủy giấc mơ đó với sự nhẫn tâm trái ngược hoàn toàn với tất cả mọi điều nàng đã từng tin tưởng ở nơi ông.
Khi họ rời xa khỏi chòi canh của những bức tường quanh trang viên, cơn gió lạnh sau cùng đã đem đi hơi thở của nàng. Giọt nước mắt lăn chầm chậm xuống má nàng rồi vỡ òa như viên kim cương tan chảy dưới bàn tay của Morgan.
Giọng nói của anh ta đập vào tai nàng vừa êm đêm lại vừa cay đắng. “Cô sẽ khóc vì ông ta, chứ không phải vì tôi. Chết tiệt cô đi”.
Nhưng ngay cả khi Morgan nguyền rủa nàng, anh vẫn với lấy một góc áo choàng của mình rồi dịu dàng lau khô những giọt nước mắt cho nàng.
HẾT PHẦN MỘT