CHƯƠNG HAI
“Đồ hậu đậu. Nhìn xem anh đã làm gì kìa!”
Morgan nhìn chằm chặp vào đôi bàn tay mình. Một mảnh thủy tinh vỡ cạnh lởm chởm rơi ra từ lòng bàn tay. Dòng máu đỏ chảy xuống cổ tay thành vũng trên tấm thảm quý giá của Elizabeth Cameron. Trước khi anh có thể trấn tĩnh lại thì nỗi xấu hổ đã bùng lên. Nỗi xấu hổ vì anh là một người MacDonnell. Xấu hổ vì hành động như một con bò ngu si. Rất nhanh chóng, nỗi xấu hổ đã dần thay thế bằng cơn thịnh nộ - sự giận dữ đã bảo vệ tính kiêu hãnh của anh trước những cú đòn của kẻ thù. Nhưng trước khi anh trút nó vào người con gái kém may mắn ấy, nàng đã vứt bỏ thanh kiếm và chạy thật nhanh về phía anh.
Nàng đã ném đi những mảnh còn lại của bông hồng, nắm lấy bàn tay anh và chấm nhẹ lên vết thương bằng vạt áo ngủ. Tay nàng mềm mại, ấm áp, và nhẹ nhàng bao quanh bàn tay thô sần của anh.
“Anh nên cẩn thận hơn chứ”, nàng quở trách. “Nếu bị đứt cổ tay thì anh sẽ bị chảy máu đến chết mất thôi”.
Morgan như lặng đi trước cử chỉ của nàng. Nếu như nàng cắt cổ anh thì anh cũng chết. Vẫn nhìn vào đôi bàn tay anh, nàng kéo anh về hướng có chút ánh sáng từ cửa sổ hắt ra.
“Đứng yên ở đây”, nàng ra lệnh. “Tôi sẽ tìm cách lấy những mảnh thủy tinh vỡ này ra. Sẽ đau đấy, và anh có thể hét lên nếu anh muốn. Dù sao với tôi, chỉ với anh thì cũng đủ tệ lắm rồi”.
Kể từ khi nàng không còn nghĩ nhiều về anh nữa thì Morgan cũng chẳng lo lắng gì cả. Anh cũng không kêu khi nàng bóp chặt lòng bàn tay anh và dùng những đầu móng tay hình vành trăng để lôi mảnh thủy tinh ra.
Rất ngạc nhiên, Morgan ngắm nhìn nàng trong ánh trăng sáng. Đỉnh đầu nàng gần như chạm vào ngực anh. Mái tóc xoăn anh thường giật một cách thích thú và tàn bạo giờ đây chảy xuống sau lưng như những lớp sóng đen tuyền mềm mại. Khuôn mặt đẹp ửng hồng, giống như Chúa đã chạm nhẹ những cánh hoa hồng lên má, lên môi nàng. Đôi hàng mi dài phủ lên ánh mắt trong sáng của nàng.
Mùi hương của nàng tràn đầy khứu giác anh. Anh thở choáng váng khi cổ họng rít chặt lại trước cơn đói khát man rợ. Nàng có mùi giống như mẹ nàng, nhưng tươi trẻ hơn, ngọt ngào hơn. Bản năng đàn ông cho anh biết rằng anh đang ở bên một đóa hoa nở sớm, thơm ngát và mềm mại. Anh nghiến răng. Nàng có thể là một bình mật ngọt cho người đàn ông khác nhưng với một kẻ MacDonnell, con gái Dougal Cameron còn nguy hiểm hơn loài cây ma độc.
Sabri bậm chặt môi như muốn ngăn mình kêu lên khi nhổ những mảnh vỡ còn lại và cố gắng cầm máu bằng những vạt váy ngủ. Morgan sợ rằng những mảnh vải đó sẽ bao quanh tay anh nhiều hơn là che giấu đi thân hình của nàng. Nhưng ánh mắt của người thiếu nữ ấy lại làm cho anh không thể phản kháng.
Với vẻ cau có, nàng gom những mảnh vụn để lên trên bậu cửa sổ trước khi liếc qua mặt anh. Bàn tay anh hiện ra dưới ánh trăng, nhưng đôi mắt chìm lấp trong bóng tối. “Một kết thúc tồi tệ cho bông hồng Belmont phải không? Cũng có thể khi vua James tặng nó cho ông ngoại tôi thì ngài đã có ý định dùng nó như một món vũ khí chứ chẳng phải là thứ đồ trưng bày. Nếu ngài ấy biết được nó sẽ vỡ trong tay một người vùng cao nguyên Scotland thế này thì chắc ngài đã thay thế những cái gai vàng này bằng gai tẩm độc rồi”.
Cô bé Sabri Cameron mập mạp ngày nào có thể đã đổi thay và bộc lộ những nét vô cùng hấp dẫn, nhưng có một thứ chẳng bao giờ thay đổi. Nàng vẫn thích nói líu lo không ngừng.
Tiếng cười khùng khục thoát ra từ cổ họng Morgan.
Sabri nhăn mày. Âm thanh này thật lạ lẫm với nàng – sâu và nặng, một loại âm thanh đục hơn tiếng gầm gừ. Nếu nàng là một con mèo, những sợi tóc trên đầu nàng hẳn đã dựng đứng lên để cảnh báo rồi.
Khi anh ngẩng mặt lên, Sabri có thể ngắm kĩ hơn khuôn mặt anh. Ánh trăng tràn qua góc cạnh của gương mặt người đàn ông xa lạ, khắc những đường nét lạnh lẽo. Anh ta là người lạ, nhưng lại thân thuộc đến mức nàng không thể ngăn bàn tay mình đưa lên, chạm nhẹ vào cái quai hàm ương ngạnh. Ánh mắt anh bỗng trở nên bí hiểm như cánh rừng hoang.
“Chào nhóc con”, anh cất tiếng.
Sabri cảm thấy cơn đau quen thuộc quặn lên trong bụng mình và chợt nhận ra nàng đang phải đối diện với Morgan MacDonnell trong ánh trăng lạnh lẽo, lời hứa trẻ con ngày nào sắp đến lúc bị phá hoại.
Thoáng xấu hổ, nàng rụt tay về, nhớ lại lần đầu nàng chạm tay vào anh và đã bị anh xỉa xói như thế nào.
Một nụ cười nhạo báng nhăn nhó lướt qua miệng anh. “Tôi chắc rằng nếu biết đó là tôi thì cô đã để cho tôi chảy máu đến chết rồi”.
Sự sợ hãi khiến nàng quay trở lại như lúc sáu tuổi, nàng gắt lên: “Tôi nghĩ là không. Nếu không máu của anh sẽ lênh láng khắp tấm thảm Flemish của mẹ tôi”.
Để giấu đi sự sợ hãi của mình, nàng bèn cúi xuống nhìn vào bàn tay anh ta. Và đó lại là một sai lầm nữa. Nàng không ngừng được việc nhìn chằm chằm vào những ngón tay của anh, tuy thô ráp nhưng ấm áp, cảm nhận được nhịp đập nhẹ nhàng của trái tim anh qua những ngón tay của mình. Nó gây cho nàng một ý nghĩ buồn cười về một trái tim mạnh mẽ, sức sống của một người đàn ông mạnh mẽ.
“Anh đã trưởng thành rồi”, nàng thốt lên nhẹ nhàng.
“Cô cũng vậy”.
Anh ta hạ thấp giọng, ngữ điệu thích thú làm nàng chợt tỉnh. Nàng ngẩng lên tìm kiếm ánh mắt anh ta trong khi ánh mắt ấy đang làm một cuộc dạo chơi nhàn nhã trên thân hình và cuối cùng dừng lại trên gương mặt nàng. Một chút giông bão nổi lên trong trái tim nàng. Nàng đã chờ mong ánh mắt ấy của anh từ rất lâu rồi. Tại sao giờ anh ta lại lựa đúng ánh mắt ấy, khi nàng cảm nhận được sự ngưỡng mộ còn nguy hiểm hơn lòng thù hận của anh?
Cố gắng xua đuổi những suy nghĩ vừa chợt đến, Sabri xé một mảnh lụa Trung Hoa từ tấm rèm của mẹ và băng quanh bàn tay anh. “Vậy sao anh lại ở đây? Chuẩn bị một cuộc tàn sát ư? Anh định tìm cách mang chiếc đàn hạc này đi chăng? Hay là kiếm một con chuột để nhét vào giường của tôi?”
À, con chuột may mắn, Morgan nghĩ thầm nhưng anh đã nhanh chóng kiềm chế khỏi bật ra câu nói đó. “Nếu cô tin, cô bé ạ, tôi đang tìm vài giây phút yên bình thôi”.
“Ha!” Nàng thắt nút băng với một cú thít mạnh làm anh bất giác giật mạnh cánh tay. “Hòa bình và nhà MacDonnell cầm tay nhau nhảy múa hả?”
“Ồ, đó là ý kiến của cô tiểu thư quý phái vừa xộc thẳng vào đây, hăm dọa mang đầu tôi đến cho Papa cô ta đây mà”.
Sabri cảm thấy nặng nề. Anh hất đầu về phía cánh cửa. “Sao cô không xuống dưới kia với người nhà cô đi? Ban phát những cử chỉ cao quý cho đám nông dân quê kệch ấy?”
Kích thước của Morgan có thể thay đổi, nhưng anh ta vẫn còn biệt tài khiến cho nàng cảm thấy hổ thẹn. Nàng khịt mũi một cách đáng yêu. “Chả đúng là nông dân à? Toàn đi chân đất. Mama đáng lẽ nên phục vụ họ bằng máng ăn mới phải”.
Giọng nói làm Morgan bỗng chùng xuống và ít có vẻ châm chọc hơn trước… “Nếu như cách ăn uống của họ có khác với cách của cô thì đó là do họ không được nhìn thấy nhiều thức ăn đến như thế trong đời. Và họ đi chân đất bởi vì đôi ủng da nát bươm của họ còn phải để dành cho những ngày đông lạnh giá. Có như vậy bàn chân họ mới còn nguyên vẹn”.
Sabri bỗng thấy nóng bừng mặt. Morgan luôn lôi ra được phần tệ hại nhất trong con người nàng. Nàng cúi mặt xuống, và bất giác nhìn vào đôi chân trần của anh. Những đám lông hung vàng phủ lên những bắp thịt rắn chắc. Đôi bàn chân anh chắc phải dai như da thuộc mới có thể chịu đựng được đất đồi cứng như đá mà không được bảo vệ. Những ngón chân nàng co lại ngượng ngập trong lớp vải nhung của đôi tất sang trọng.
“Anh nên biết tôi đã xin phép Mama được tham dự dịp này”. Sabri nói như hối lỗi.
“Sao cô không cầu xin ông bố của cô ấy? Mấy cái bĩu môi không còn hiệu quả nữa à? Tôi nhớ là ông ấy chẳng bao giờ có thể chối từ điều gì khi mấy cái lông mi dài đến lố bịch của cô rung rinh cơ mà”.
Ánh mắt Sabri chiếu thẳng vào mặt anh. Morgan chẳng bao giờ bộc lộ là anh chú ý đến những chiếc lông mi của nàng hay bất cứ thứ gì khác về nàng. “Lần này cả Papa cũng cứng rắn”. Nàng cười khúc khích nhẹ nhàng. “Có vẻ là tại tiếng xấu về tính phóng đãng của anh đã lan đến đây trước rồi. Ông ấy sợ rằng anh sẽ giáng cho tôi một đòn vào đầu rồi túm tóc tôi lôi đi đâu đó”.
Morgan im lặng lâu đến nỗi nàng sợ rằng lại làm anh bực mình một lần nữa. Nhưng không, anh hạ cánh tay xuống và nâng một lọn tóc lên trong bàn tay không bị thương, vò vò nó với những ngón tay thô nhám. Một nét bí hiểm len lén xâm chiếm gương mặt anh. Trống ngực Sabri dồn lên cảnh báo.
Anh để những sợi tóc luồn qua kẽ ngón tay nhẹ nhàng như tơ trước khi nhìn vào gương mặt nàng bằng ánh mắt ấm áp. “Tôi không thể trách ông ấy được cô bé à. Nếu em thuộc về tôi, tôi chắc chắn cũng đưa em rời xa nơi ấy”.
Nếu em thuộc về tôi…
Câu nói rớt lại giữa hai người, có một chút lúng túng trong im lặng. Trong một giây rồ dại, Sabri muốn được thuộc về một người đàn ông như anh, muốn tất cả những gì sẽ đến sau khi tay anh rời khỏi mái tóc nàng. Dưới sự mê hoặc của ánh trăng và sự yên tĩnh, ánh mắt của Morgan dần hướng về đôi môi hé mở của nàng. Khao khát dâng lên, hương hoa hồng nồng nàn kích thích khứu giác anh, sợi tóc mềm mại trong ngón tay anh như đối nghịch với những vết chai sạn từng trải. Anh biết, con người anh đã bị giam hãm quá lâu trong cuộc sống gồ ghề của một chiến binh cao nguyên Scotland. Nhưng người con gái mềm mại này đã đánh thức những khao khát từ xa xưa, làm nhụt quyết tâm của anh. Anh không đụng vào một giọt rượu, nhưng lúc này anh cảm thấy có thể bất chấp tất cả. Liệu có gì nguy hiểm không khi lấy đi vị ngọt của đôi môi hồng chớm nở? Cố gắng chống lại ham muốn được quyện lưỡi mình vào giữa đôi môi ngây thơ của nàng, anh nghiêng đầu và khẽ chạm vào miệng nàng.
Rồi môi anh kề lên môi Sabri, mắt nàng run rẩy khép lại. Nụ hôn của anh ngắn ngủi, khô nóng và hầu như không có thật, nó khơi dậy sự ngọt ngào tận sâu trong tâm hồn Sabri. Nàng cảm thấy sự kiềm chế trong cái chạm khẽ của anh. Sự dịu dàng của anh như có pháp thuật. Chỉ trong lúc ngắn ngủi cuối cùng, anh mới dám thả lỏng mình để môi anh chạm vào môi nàng, tâm hồn hai người hòa nhập vào nhau.
Mắt Sabri từ từ mở ra, nàng thấy mình đang nắm chặt lấy khăn quàng cổ của anh, chân nàng tì lên chân anh. Nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của anh qua làn vải, nhịp tim của anh dưới bàn tay nàng. Nhưng rất nhanh, đôi mắt ấm áp đã chìm vào trong màn sương lạnh lẽo, che phủ bởi những ánh nhìn quá quen thuộc mà nàng biết ở anh.
“Thế nào, công chúa?” anh cất tiếng hỏi, vừa chế giễu vừa âu yếm. “Cô có muốn chém đầu tôi hay yêu cầu cha của cô tống tôi vào ngục vì hành động vừa rồi không?”
Nàng lúng túng rút những ngón tay mình ra khỏi áo choàng của anh. “Đừng mộng tưởng. Chỉ là một nụ hôn thôi. Tôi đã từng hôn rồi”. Nàng nói dối.
Một thoáng rùng mình khi anh ta chạm tay lên môi nàng lần nữa. Đôi môi căng lên kích động. “Tôi không nghĩ em đã từng hôn. Nhưng với đôi môi như thế này, tôi có thể hứa rằng em sẽ được hôn nhiều lần nữa”.
Sợ rằng anh có thể lấn tới lần nữa, nhưng còn sợ hơn nếu anh không làm điều đó, Sabri lắc đầu thách thức. “Tôi sẽ không nói với cha tôi rằng anh đã hôn tôi. Tôi không phải là trẻ con. Tôi đã thề rằng không bao giờ mách bất cứ điều gì về anh với cha”.
Morgan nâng cằm nàng lên bằng bàn tay to lớn của anh. “Và tôi cũng sẽ không bao giờ làm em khóc nữa”. Mặc dù vậy anh dường như hơi lùi lại khi những lời khàn khàn phát ra giống như một hẹn ước hơn là một lời chế nhạo.
Ngạc nhiên rằng anh vẫn còn nhớ lời tuyên thệ trẻ con của nàng, Sabri lùi xa khỏi anh ta, thoát ra khỏi vùng có ánh trăng sáng, cảm nhận được mùi gỗ thông bay phảng phất qua mặt nàng và váy nàng vẫn dính máu của anh.
Nhận thấy nàng đang định bỏ chạy, Morgan bèn khoanh tay trước ngực và cất tiếng. “Cô định kết thúc trận chiến như vậy sao, còn gì nữa không?”
Nàng hỉnh mũi lên. “Tôi không trốn chạy”.
“Tốt thôi. Chuẩn bị nào”.
Sabri nhìn anh nghi ngờ. Liệu có trò lừa đảo gì ở đây không nhỉ?
Một chút tinh nghịch lóe lên trong ánh mắt anh, không thể cưỡng lại được, như ánh sáng mặt trời xuyên qua khoảng rừng trống. “Tiếp tục đi chứ”. Anh ta ra lệnh. “Rất hân hạnh, nhưng tôi không có cả đêm để lãng phí thời gian ở đây được. Như tôi nhớ, cô đã đứng ngay ở đó. Bên cạnh cánh cửa”.
Bối rối nhưng lại bị hấp dẫn bởi cách nói của Morgan, nàng bước đến gần cánh cửa. Anh ta ra hiệu. “Cầm vũ khí của cô lên”.
Morgan chăm chú nhìn nàng, đôi môi run run, có vẻ như nàng đang cầm một thanh gươm quá nặng, thì thầm điều gì đó giống như là… “sẽ không bao giờ gỡ cái thứ đáng nguyền rủa này ra khỏi tường nữa”. Sau vài ba lần cố gắng nàng vẫn chưa nhấc được thanh gươm lên cao quá vài tấc cách mặt sàn. Anh nghĩ thầm, có lẽ nàng có khả năng cắt được chân hơn là cái đầu của anh. Với một nỗ lực khủng khiếp, cuối cùng nàng cũng đứng đối diện với anh, thanh gươm run lẩy bẩy trong đôi tay nàng.
Anh nở một nụ cười sau khi cố gắng nín nhịn trước hành động của nàng. “Phải, làm như vậy ấy. Cô đứng đó, đe dọa chặt đầu tôi, còn tôi thì đang nghĩ xem cô sẽ làm điều đó như thế nào”.
Thò tay vào trong áo khoác, anh rút ra một khẩu súng và chĩa nó vào ngực Sabrina. Một âm thanh vang lên bởi thanh kiếm va vào sàn. “Anh chơi xấu. Anh đã bảo là không dùng tới vũ khí cơ mà. Liệu anh có biết đến những…”
“…quy tắc à? Hay là ý thức?” Anh nhún vai. “Tôi là một gã MacDonnell, thưa quý cô. Cô không mong tôi sẽ chơi công bằng đấy chứ?”
Nỗi buồn dâng lên trong đáy mắt nàng cùng với những vết thương cũ, những sự buồn giận và Morgan thấy hơi ân hận vì đã không cho nàng cơ hội giành chiến thắng nhỏ bé này.
“Không, anh chưa bao giờ như vậy, phải không?”
Chấp nhận đầu hàng, nàng chống thanh gươm xuống và tránh đường để cho anh đi qua. Anh trượt nhẹ nhàng khẩu súng vào trong túi áo choàng.
“Morgan?”
“Sao?”
Anh dừng bước trên ngưỡng cửa. Cả hai người chìm vào trong bóng tối.
Nàng vẫn giữ yên bàn tay mình. “Làm ơn hãy để khẩu súng lại đây”.
Anh gần như giật mình vì nàng, và vì một cơn buồn cười đang dâng đầy lên trong ngực. Một người đàn ông luôn luôn được công nhận khi anh ta tỏ ra biết giúp đỡ, vì vậy anh đã để lại khẩu súng trong tay nàng và khép những ngón tay nàng quanh nó như những cánh hoa mượt mà của một đóa hoa lan.
Anh ghé sát môi vào tai nàng và thì thầm, “Tôi không tin bất kì cô gái nào với khẩu súng của tôi. Hãy dịu dàng với nó, được chứ?”
Morgan đi xuống cầu thang, bước chân anh nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc anh bước lên. Anh nghĩ có lẽ thời gian đã không trôi qua quá lâu để thiết lập một thỏa thuận ngừng bắn mãi mãi giữa một tên côn đồ MacDonnell với nàng công chúa ngọt ngào nhà Cameron.
-
*
Sabri sụp xuống khung cửa, sững sờ. Cuối cùng nàng cũng nhìn xuống để thấy tay nàng đang ôm chặt khẩu súng của Morgan giữa ngực nàng. Nàng giơ nó lên lủng lẳng giữa hai ngón tay.
Dịu dàng với nó à! Đáng lẽ nàng phải bắn cái tên đê tiện ấy. Hẳn anh ta sẽ thỏa mãn khi đời anh ta được kết thúc bởi khẩu súng của chính mình.
Nàng nhìn xuống chiếc váy ngủ của nàng. Nàng cảm thấy bị in dấu bởi máu của Morgan giống như vài loại vết tích cổ xưa. Lạy đấng tối cao, nàng thầm nghĩ, phản ứng kích động nào của Enid sẽ bùng phát nếu chị ấy tỉnh dậy rồi thấy cô em họ thân yêu của mình loang lổ máu và nâng niu một khẩu súng được nạp đạn đây? Ít nhất Sabri cũng nghĩ nó là một khẩu súng đã được nạp. Morgan không giống kiểu người đi lòng vòng vung vẩy một khẩu súng rỗng. Chĩa họng súng vào mặt mình, nàng nhắm một mắt và nhìn sâu vào nó, nhưng chẳng thấy gì ngoại trừ một màu đen kịt.
“Nó chẳng giúp đỡ được cái gì cả”, nàng lầm bầm.
Phản đối tình trạng chân tay yếu ớt do hậu quả từ nụ hôn của Morgan, nàng nhét khẩu súng dưới tấm gương Venice. Nàng đưa ánh mắt đăm chiêu về phía thư phòng ngập ánh trăng trước khi khép cánh cửa lại. Dưới ánh sáng chói chang của buổi sớm mai, nàng biết rằng cuộc gặp gỡ của nàng và anh ta dường như chỉ là một giấc mộng.
Nép mình vào trong bóng tối, Sabri đi vòng quanh phòng tranh, hoàn toàn chỉ định lôi cả Enid lẫn nàng vào giường ngủ trước khi ai đó phát hiện ra hai người. Nhưng một tràng cười – hảo sảng, trầm sâu và đầy hấp dẫn khiến nàng ngừng mọi ý định lại.
Nàng như bị cuốn đi theo hàng tay vịn và hạ thấp đầu gối xuống, bị mời gọi bởi âm thanh xa lạ và tiếng rì rầm khe khẽ đáng giá khi Morgan ngoảnh đầu lại về phía những câu pha trò của Brian. Một nụ cười trẻ thơ làm biến đổi khuôn mặt anh ta, xóa nhòa những nét mệt mỏi và làn da nhăn lại vì căng thẳng quanh đôi mắt anh ta. Nắng, gió và trách nhiệm đã làm anh ta già dặn quá nhiều so với tuổi đời. Gần như tất cả những người đàn ông đều đã từng là những cậu bé, nhưng Sabri cho rằng Morgan MacDonnell từ lúc ra đời đã là một người đàn ông.
Sự hấp dẫn từ vẻ đẹp đàn ông gồ ghề của anh một lần nữa lại tấn công nàng; trái tim nàng thắt lại như bị bóp nghẹt. Hai bàn tay nàng ghì chặt lan can.
Ở phía bên kia của Morgan, Alex đổ đầy rượu vào chiếc cốc của mình và nâng nó lên chúc mừng. Ánh mắt Morgan vụt hướng về phía phòng tranh, rồi chợt chạm phải Sabri. Một nụ cười thân thuộc nở trên môi anh ta khi anh ta nâng chiếc ly đựng nước trong im lặng tuyệt đối khiến tất cả những âm thanh hỗn loạn giữa hai người họ trở thành những tiếng vo ve vô nghĩa. Brian thình lình quay lưng lại và Morgan hạ ánh nhìn xuống chiếc ly, thận trọng không để lộ cho ai khác thấy được chỗ ẩn náu của nàng.
Hạnh phúc mong manh dâng lên trong trái tim Sabri. Nỗi sợ hãi vì phản bội là một cảm xúc quá mới mẻ và quý giá, nàng ép ánh mắt nàng rời khỏi anh ta. Khi nàng đang quan sát cái tên MacDonnell tóc đen đứng dậy và chạy ào ra khỏi cánh cửa chính, ôm lấy bụng anh ta. Ngọn gió đêm ùa vào làm phất phơ những lá cờ.
Chắc chắn là đau bụng vì ăn quá nhiều thịt i rồi. Sabrina thầm nghĩ, mỉm cười.
Tình trạng thù địch như dịu đi bởi rượu và khoảng cách gần gũi, Angus và cha nàng dường như cũng được ngon miệng như các con trai của hai người. Người hầu trùm khăn kín mít lảng vảng bên cạnh Angus đã biến mất, chắc hẳn đã nằm co tròn trong một góc nhỏ đã bị lãng quên của lâu đài. Người mẹ có đôi mắt trong vắt như thủy tinh của Sabri trông như thể cũng muốn làm điều tương tự như vậy.
Đôi mắt của Sabri khẽ liếc nhìn, nàng thấy tấm thảm phía dưới họ hơi gợn sóng lăn tăn. Nàng thoáng nhìn về phía cánh cửa, đợi cái tên MacDonnell tham ăn vấp chân khi đi vào, lau miệng vào mu bàn tay của anh. Nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
Sabri nhíu mày, gần như không chút nhận ra tình hình, nàng đứng dậy, bị choáng ngợp linh cảm sợ hãi có điều gì đó không ổn. Nàng nghiêng người qua tay vịn, nhìn chăm chăm vào tấm thảm. Có đúng là nàng đã nhìn thấy một thoáng chuyển động không, hay đó là do bị lóa mắt bởi những ngọn nến đang cháy dở? Vô thức đôi chân nàng chậm chạp bước xuống những bậc cầu thang, kéo nàng đi như thể bị thu hút bởi một nỗi lo lắng mơ hồ nào đó.
“Sabri! Lạy đấng tối cao, con đang làm gì bên ngoài giường ngủ vào giờ này thế?”
Tiếng la thất thanh của mẹ nàng lôi nàng ra khỏi cơn mụ mị. Nàng chợt nhận ra nàng đang đứng trên những bậc cầu thang. Một làn sóng của cảm giác thật khó hình dung bủa vây lấy nàng. Nét cau mày lo lắng của cha nàng. Những cái liếc mắt dâm dục của những người đàn ông trong thị tộc MacDonnell khi họ thúc khuỷu tay lẫn nhau dưới những cái bàn. Cái quắc mắt tăm tối của Morgan. Những lời của Brian vang qua sảnh lớn.
“Lạy Chúa, Alex, có phải máu dính khắp váy của con bé không?”
Sabri đã quên mất tình trạng chiếc váy ngủ của nàng. Cảm giác trơ trụi và bị phô bày trước tất cả bọn họ, nàng mở miệng định giải thích, nhưng trước khi nàng có thể cất lời, Angus đã đứng dậy, thêu dệt một cách nguy hiểm.
“À, đây hẳn là Sabri đáng yêu! Tiếng tăm về vẻ đẹp của con bé đã vượt xa khỏi vùng đất này rồi.” Ngay cả trong trạng thái nghiện rượu ông ta cũng cố gắng liếc mắt đểu cáng về phía mẹ nàng và cùng lúc nháy mắt với người của ông ta. “Nếu Beth của ta được ban cho khẩu vị tốt hơn về những người chồng, cô giờ đây hẳn đã trở thành con gái của ta rồi”.
Người của ông ta rũ ra cười nghiêng ngả. Cha của Sabri gật đầu, nụ cười nhân hậu của ông căng thẳng. Nàng cảm thấy nỗi đau đớn vì xấu hổ dâng dần lên trong cổ họng. Quắc mắt khủng khiếp hơn trước, Morgan bắt đầu kéo mạnh chiếc kẹp giữ cho áo choàng của anh ta được ghim chặt như thể anh ta có ý định cởi phắt nó ra khỏi cơ thể không mặc thêm gì của mình rồi quấn nó quanh người nàng.
“Vì Sabri!” Angus rống lên. “Nụ hoa chớm nở dễ thương nhất từ Beth xinh đẹp của ta!”
Những người đàn ông điên cuồng cổ vũ khi thủ lĩnh của bọn họ nâng chiếc ly trong điệu bộ chúc mừng kiêu ngạo trước khi ông ta đổ gục xuống bàn. Chiếc cán nạm ngọc của con dao găm nhô ra giữa những chiếc xương bả vai của ông ta.
CHƯƠNG BA
Tiếng gầm đau đớn của Morgan khiến những chiếc xà nhà rung lên dữ dội, nuốt chửng mọi âm thanh trừ tiếng thét thất thanh của Sabri.
Dougal Cameron xô vợ mình về phía hành lang gần nhất để giữ cho bà an toàn, rồi cúi xuống xem xét thi thể của Angus. Ông nâng tay Angus lên, nhìn chằm chằm vào chúng như thể bị bất ngờ khi thấy chúng đẫm máu. Những người nhà MacDonnell quờ tìm những chiếc bao đựng kiếm và chạm vào bên trong chiếc áo choàng của họ, cho đến khi tay họ lại trở nên trơ trọi.
Morgan đã nhìn thấy quá nhiều xác những người đàn ông gục xuống không lãng phí thời gian nâng niu thi thể của cha anh. Đôi mắt anh trừng trừng nhìn chĩa thẳng vào Sabri. Alex và Brian chạm vào tay anh, nhưng anh lại hất hai người đi như thể họ chẳng hơn gì những con cún cào vào gót chân anh để bước qua chiếc bàn. Tất cả mọi người đều nghĩ anh sẽ bước về phía đống vũ khí.
Tất cả mọi người trừ Sabri. Nàng đã nhìn thấy ngọn lửa kết tội giết người bừng bừng trong đôi mắt anh ta. Nàng biết anh ta chắc chắn đang tin vào điều gì, như thể anh ta đã hét lên rằng, nàng là mồi nhử, là thứ lôi kéo sự chú ý của anh ta khỏi âm mưu giết cha anh.
Nàng như mụ mẫm trước dáng hình đang đi lại gần nàng. Không có nơi nào để chạy trốn. Không có nơi nào để ẩn nấp. Không có thời gian để van xin lòng khoan dung. Nếu anh ta vồ lấy chiếc rìu của anh ta vào thời khắc đó và vung nó lên, chân của nàng vẫn chôn tại chỗ khi đầu nàng lìa khỏi cổ.
Cánh tay anh ta tóm lấy eo nàng. Anh ta giật mạnh nàng về phía mình và xoay cả hai người về phía đại sảnh. Sabri cảm thấy tay anh ta mất hút trong áo choàng của anh ta, với đến khẩu súng anh ta đã giao cho nàng chỉ mới vài phút trước đây. Không còn vũ khí nào khác, bàn tay to lớn của anh ta xiết chặt quanh quai hàm của nàng, ép nàng ngẩng đầu lên để ọi người nhìn thấy trọn vẹn rằng chỉ một cử động nhẹ nhàng của những ngón tay anh ta cũng có thể bẻ gãy cổ nàng.
Một cảm giác tĩnh lặng kì lạ dâng lên trong nàng. Ngay từ khi hoàn toàn bất lực trước sự kiểm soát của Morgan, cả trọng lượng của nàng vẫn dựa vững chãi vào bắp đùi của anh ta, nàng biết nàng sẽ không phải mang một vết bầm nào trước đụng chạm của anh ta. Đôi bàn tay anh ta quá đỗi dịu dàng, bản tính hung bạo của thị tộc anh ta khi bị kiềm chế dữ dội còn đáng sợ hơn những hành động tàn ác. Nàng hơi hồ nghi rằng dưới đôi bàn tay này, cái chết thương tâm của nàng sẽ đến thật êm ái. Chỉ cần một cú giật mạnh từ những ngón tay thô lỗ kia và cuộc đời nàng sẽ vụt tắt như một vì sao chìm vào ánh bình minh.
Tất cả những người đàn ông trong sảnh lớn, kể cả những người của thị tộc của Morgan, đều cứng người lại vì sốc. Cơn thịnh nộ bất lực làm đờ đẫn đôi mắt của Brian. Alex đang thở khó nhọc, gương mặt giận dữ của anh đỏ bừng còn hơn cả mái tóc của anh.
“Lòng mến khách của ông để lại quá nhiều đòi hỏi đấy, Dougal Cameron”, Morgan gầm gừ, hơi thở nóng hổi của anh ta phả vào mái tóc Sabri.
Dougal nâng đôi bàn tay thấm đầy máu lên để cầu xin. “Đừng làm thế, Morgan. Ta không nhúng tay vào cái chết của cha cậu. Nếu cậu cho ta cơ hội, ta thề sẽ giúp cậu tìm ra tên vô lại đã làm chuyện đó”.
Những người MacDonnell nhào vào đống vũ khí như đàn chó khát mồi. Đôi bàn tay bóng nhẫy mỡ của họ vồ lấy những chiếc cán rỉ sét của những thanh kiếm và dao găm, vuốt ve những chiếc báng đầy những vết tích của những khẩu súng. Khi từng người đàn ông xếp hàng ngay ngắn, đôi mắt anh ta nhíu lại thành một kẽ hở cồn cào lên trước cơn rộn lên vì cuộc đổ máu sắp tới. Bọn họ giờ đã được trang bị đầy đủ, sẵn sàng trước cuộc chiến tranh bùng nổ và chuẩn bị để giết những người đàn ông họ mới vui vẻ cùng ăn tối.
Chính đôi mắt của Sabri cũng thu hẹp lại khi nàng phát hiện ra tên MacDonnell tóc đen dễ thương đứng giữa bọn họ. Làm thế nào anh ta có thể quay vào sảnh lớn? Có phải nàng đơn giản bỏ qua sự có mặt của anh ta trong đám đông hỗn loạn không? Những câu hỏi của nàng trôi tuột đi một cách đáng sợ khi nàng nhận ra các thành viên của thị tộc nàng tay không và không một sự trợ giúp trước những tên MacDonnell như bầy cừu non chờ bị ăn thịt.
Morgan lùi dần về phía cửa, dùng Sabri như tấm lá chắn.
Dougal đấm nắm tay xuống bàn. “Khốn khiếp, Morgan, thả con bé ra! Con bé chỉ là một đứa trẻ! Cuộc chiến này là của tôi với cậu”.
Giọng của Morgan dội xuống sương sống của Sabri, những lời của anh ta dường như chỉ dành cho nàng. “Cô đã giết nhầm người trong nhà MacDonnell rồi, nhóc con. Cô nên chém đứt đầu tôi khi có cơ hội mới phải.”
Morgan hiếm khi mắc sai sót trong một cuộc chiến cam go nhưng lại tự mình thích thú với lời chế nhạo khi nó tỏ ra đắt giá. Đối với Sabri, thời gian như trôi ngược trở lại. Anh ta không còn là người lạ mặt nguy hiểm đang nắm sợi chỉ sinh mệnh của nàng trong tay nữa, ngoại trừ cơn tức giận trước đây anh ta thường mang lại, từ thằng bé kiêu căng luôn chà đạp lên những cảm xúc nhạy cảm trước mọi hành động của nàng.
“Luôn luôn phải dùng đến từ cuối cùng đó sao?” nàng nói, giọng mượt mà giả tạo.
Những tấm vải thêu bị cắt vụn, từng chiếc bánh nhân quả anh ta hân hoan mang cho Pugsley ăn, những giọt nước mắt nàng cố gắng để không rơi xuống đang chực trào ra, nàng nắm tay đấm thẳng vào mặt anh ta.
Đôi mắt Morgan nhắm nghiền lại vì đau và anh biết rằng nàng đã đấm vỡ mũi anh. “Tại sao con nhóc như cô...”
Đột nhiên anh nhảy dựng lên. Đôi gót giày nhọn hoắt của nàng đã đá vào ống chân anh. Giữa những tiếng hổn hển và lẩm bẩm và ráng sức, nàng kìm nén để không nghẹn ngào. “Nếu anh chịu... dùng... cái bộ óc ngu ngốc của mình cho việc gì đó hơn để đội... một cái mũ, anh sẽ chịu lắng nghe cha... tôi”. Nàng cắn vào bàn tay anh đang bịt mồm nàng, làm nó chảy máu.
Người của anh thoáng trao nhau những ánh nhìn bứt rứt. Không ai trong số họ từng giúp Morgan trong bất kì cuộc đấu nào và họ đều đã phải nhận những vết sẹo khi cố thử làm điều đó. Giờ đây chiếc váy của cô bé đã thực sự quấn chính bản thân cô bé vào với cậu ta.
“Muốn tôi bắn cô ta không, Morgan?” Ral phấn khởi gợi ý, nhấc khẩu súng của anh ta lên.
Morgan tự xử lí vấn để của anh bằng cách ném nàng xuống sàn và ghìm nàng dưới sức nặng của anh. Người của anh cổ vũ ầm ầm, nghĩ rằng một trò vui sắp diễn ra. Còn hành động trả thù nào cho cái việc ám sát Angus hay hơn là vấy bẩn con gái của Cameron trong khi hắn cùng các con trai bị ép buộc phải gương mắt nhìn? Bọn họ liếm môi trong chờ đợi, hy vọng sẽ đến lượt mình khi Morgan kết thúc.
Brian lảo đảo tiến về phía trước cho tới khi nhận ra một con dao găm nhà MacDonnell kề vào cổ họng anh. Alex ném về phía cha cái nhìn tuyệt vọng, trong khi Dougal vẫn đứng im lặng, trầm ngân quan sát hai người quyết chí khóa nhau vào cuộc đấu trên sàn trong đại sảnh nhà ông.
Morgan kẹp đùi Sabri dưới đùi mình và túm chặt lấy hai cổ tay mảnh dẻ của nàng. Ngực của cả hai căng phồng lên khi ánh mắt họ gườm gườm nhìn nhau. Morgan nếm thấy vị máu nơi đầu nàng đập vào môi anh.
“Nhớ để phần cô nàng cho tôi nhé”, một người của anh gào lên.
Morgan nhìn thấy máu rút sạch khỏi hai má Sabri. Ngay cả lúc này, khi cả hai người đều biết anh có thứ sức mạnh có thể làm nàng vỡ vụn, làm nàng đổ máu và tước đoạt đức hạnh của nàng ngay trên nền đá, nàng vẫn nhất quyết không van xin, không rơi một giọt nước mắt.
“Cho con nhỏ thử đồ của cậu đi, Morgan. Tôi đánh cuộc chuyện này ngon lành hơn chuyện cha cậu bị giết nhiều.”
Morgan cố gắng nắm tay lại, anh biết mình không có lựa chọn nào khác là đánh cho nàng ngất xỉu trước khi tính khí tệ hại của những người trong thị tộc anh tuột khỏi tầm kiểm soát của anh. Sự chống cự của nàng chỉ càng kích thích ham muốn của họ mà thôi. Nhưng nàng sẽ không để chuyện này dễ dàng với anh. Cơ thể mềm mại của nàng đang run rẩy dưới anh, nhưng ánh mắt nàng không hề o núng đang chế giễu anh, thách thức anh làm tổn thương nàng.
Mái tóc nàng rủ những lọn sóng đen mượt óng ả quanh khuôn mặt nàng. Đó là mái tóc một người đàn ông mơ ước được quấn trong tay mình và xõa trên gối của anh ta. Đó là mái tóc...
Morgan ngập ngừng, cầu nguyện cú đòn của anh sẽ không đủ nặng để làm vỡ quai hàm nghiêng nghiêng bướng bỉnh của nàng.
Nhưng chỉ chút yếu lòng đã khiến anh phải trả giá quá đắt. Anh ngay lập tức cảm thấy một họng súng lạnh ngắt ấn vào sau gáy trước khi anh nghe thấy tiếng lách cách của chiếc cò súng kéo về phía sau.
Giọng nói hiểu biết của Elizabethabeth Cameron vang lên đầy thịnh nộ. “Thả con gái ta ra, Morgan MacDonnell, không thì ta sẽ gửi ngươi đến chung vui với ông bố của ngươi dưới địa ngục đấy.”