Chương 15: Teresa Medeiros - Chương 14

CHƯƠNG MƯỜI BỐN

Morgan thở khò khè khi uytxki từ mạch nha nguyên chất đốt cháy cổ họng bấy lâu nay lạ lẫm với rượu của anh. Từ nay anh về sau, có thể anh vĩnh viễn không còn thở hay nuốt trôi cái gì được nữa, nhưng anh ngờ rằng thế nào cũng trở thành vô ích khi Sabrina tung tăng chạy vào đại sảnh, ngó nghiêng cả thế giới như một nàng tiên rừng tinh nghịch.

Chiếc váy màu hồng phấn của nàng bị rạch te tua, đến nỗi nhìn quần áo của Alwyn còn có vẻ nết na hơn hẳn. Nàng không mặc váy lót trong và mỗi bước chân nhún nhảy của nàng, một khoảng đùi trắng sữa lại bị lộ ra một cách đáng báo động.

Nàng đi chân trần, mái tóc điểm thêm một vòng hoa hồng bằng lụa buông xõa hoang dã đổ tràn xuống lưng. Đó là thứ được cố tình sắp xếp để giữ cho vạt áo trên của nàng còn tương đối tươm tất. Nàng không trang điểm. Đôi má phơn phớt hồng của nàng hoàn toàn tự nhiên. Chỉ riêng đôi môi hờn dỗi căng mọng của nàng là được tô son trông thật mời gọi.

Morgan muốn làm một số điều với làn môi ấy. Những điều âu yếm. Một nhịp đập quen thuộc rộn lên từ hạ thể của anh, cứ dồn dập theo nhịp điệu đầy cảnh báo.

Với đôi mắt ti hí lấp lánh niềm vui thích, Fergus đổ ào thêm uytxki vào chiếc cốc. “Uống thêm đi, chàng trai. Tôi có cảm giác cậu cần nó trước khi đêm nay kết thúc đấy”.

Morgan dốc cạn, ánh mắt không một giây rời khỏi Sabrina. Rượu uytxki đốt cháy mọi ngóc ngách trên đường xuống dạ dày của anh, cái nơi mà anh sợ rằng giờ đây đã trở thành chỗ trú ngụ của trái tim anh mất rồi.

Sabrina lách người qua những kẻ khiêu vũ đang đờ đẫn hết cả người, rồi dừng lại ở khoảng giữa để ban tặng một nụ cười toe toét tinh quái ột gương mặt với cái miệng ngoác rộng vì kinh ngạc. Tiếng cười của nàng như những chiếc chuông bạc ngân vang khiến không gian căng thẳng khẽ lay động. Nàng tiến lại gần chiếc bàn Morgan đang ngồi, cặp hông đung đưa trong một nhịp điệu cổ xưa hơn nhiều so với tuổi đời của vị chủ nhân đang sở hữu nó. Từ đuôi mắt, Morgan có thể thấy Alwyn nhảy tọt vào lòng Fergus.

Sabrina thả một nụ hôn thân mật lên gò má lòa xòa tóc của Fergus, rồi nàng ngồi dạng chân trên chiếc ghế, quay mặt về phía Morgan. “Có phải giường của ngài quá lạnh so với sở thích của ngài phải không, quý ngài của tôi?” Mắt nàng lang thang về phía Alwyn chứng tỏ nàng đã thấy từ đầu đến cuối cuộc đào ngũ chớp nhoáng của người đàn bà từ Morgan sang Fergus, “Có lẽ ngài đến để tìm vài hơi ấm chăng?”

Đôi bàn tay của Morgan xiết chặt quanh chiếc cốc, hằn thêm vết nứt mới trên thứ đồ nung chưa qua tôi luyện. Anh giữ cho giọng thật thấp, thấp đến mức ngay cả Fergus sẽ phải căng tay mới nghe thấy. “Giữ lấy lưỡi của cô đi, cô bé. Người của tôi tin rằng chúng ta cùng chung một chiếc giường, và tôi thích duy trì cách nghĩ đó. Vậy sao cô không ở trong phòng của cô?

Đôi mắt xanh trong veo như thiên thần của cô mở lớn. “Tôi đã không hề nhận ra phòng của tôi là một xà lim. Hay một chiếc lồng. Và giờ tôi là tù nhân của anh, phải vậy không, Morgan? Hay là thú cảnh của anh đây?” Nàng giơ hai cổ tay của mình ra. “Có thể anh muốn trói tôi lại chăng?”

Lời nói cùng dáng điệu của nàng gợi lên những hình ảnh tà giáo không hề kém gợi tình hơn sự dã man của chúng là bao nhiêu. Morgan đẩy đôi tay về phía nàng, đấu tranh để lờ đi tấm rèm te tua trêu ngươi phủ lên hai chân nàng trên băng ghế gỗ xù xì.

Anh cố gắng che dấu run rẩy trong lời nói của mình bằng giọng nghiêm khắc. “Đây không phải là lối xử sự mà một vị thủ lĩnh mong đợi ở vợ anh ta”.

“À, nhưng mà tôi đã cư xử phải phép cả đời rồi, và nó đã dẫn tôi đến đâu cơ chứ? Mà có ai cấm những cô gái hư hỏng vui chơi đâu”. Còn khiến anh sốc hơn, nàng nhổm dậy nghiêng chiếc cổ mảnh dẻ cắn nhẹ vào dái tay anh bằng những chiếc răng nhỏ xíu của mình và thì thầm. “Người của anh không ngốc như anh nghĩ đâu. Nếu anh đang nằm cùng giường với tôi, anh đã có việc hay hơn để làm, hơn là ngồi đây ủ rũ rồi”.

Trước khi anh có thể hoàn hồn, nàng đã nhẹ nhàng bước ra khỏi tầm với của anh. Anh trừng mắt, sự mê hoặc cứ thế đập vào lý trí của anh trước đôi mắt khiêu khích của nàng. Thận trọng trước sự im lìm của anh, những kẻ vô phúc ngồi cùng bàn với anh cũng dần len lén tránh xa tầm với của cánh tay hộ pháp.

Sabrina vỗ tay thông báo khi tất cả mọi sự chú ý đều dồn vào nàng. “Tôi muốn nâng cốc chúc mừng”. Nàng quét tay qua chiếc ly sứt mẻ trên chiếc bàn gần nhất rồi nâng lên. “Cho gia đình mới của tôi – nhà MacDonnell”.

Tiếng hoan hô ngập ngừng vang lên trog sảnh lớn. Mặc dù những người MacDonnell cảm thấy e ngại trước gương mặt hóa đá của vị thủ lĩnh, họ cũng không thể cưỡng lại việc được uống thêm rượu vì bất kì lý do gì. Lần này khi Fergus rót uytxki cho anh, Morgan đã cầm cả chiếc bình thay vì chiếc cốc. Anh dốc ngược rồi lấy mu bàn tay quẹt ngang miệng.

Sabrina nhấp môi ly rượu. Morgan chết đứng trước cảnh tượng thứ chất lỏng khủng khiếp ấy cuộn tròn trong cổ họng của nàng.

Nhưng dù sao cơn choáng váng vì cảnh tượng đó vẫn còn nhẹ khi anh nghe thấy giọng nàng đã chuyển từ mượt như tơ mịn sang lạo xạo như nhung xơ. Đôi mắt nàng thêm rạng rỡ bởi những giọt nước mắt trào ra trước tác dụng của rượu. “Tôi đã hứa với Fergus rằng tôi sẽ dạy anh một bài hát mới, và trái ngược hoàn toàn với những gì mà thủ lĩnh của anh ta luôn tin tưởng, những kẻ Cameron chúng tôi luôn gữ lời thề của mình”. Nàng lại bắt đầu vỗ tay và giậm chân trong một nhịp điệu thách thức.

Hăng hái của nàng thật dễ lan truyền. Sau kh ném một cái nhìn lo lắng về phía Morgan, cậu bé gõ trống bắt đàu vỗ nhẹ vào mặt da biến dạng. Những bàn tay cùng những bàn chân khác bắt đầu theo nhịp, vỗ tay và giậm chân cho tới khi sảnh lớn đầy căng âm thanh vang dội.

Giọng hát rõ ràng rất khôi hài của Sabrina vút lên trên tiếng ồn ã:

Vượt qua bao gian truân, nhà MacDonnell với mái đàu hoang dại,

Dữ tợn làm sao lưỡi kiêm sdaif trên tay, nhưng dữ tợn không sánh bằng...

“SABRINA!” Morgan gầm lên.

Chai uytxki tan tành trong tay anh. Anh giữ những mảnh thủy tinh màu hổ phách như thể chúng chẳng là gì to tát, giống như những cánh hoa vậy. Tiếng trống trở nên rụt rè rồi chết hẳn. Tiếng vỗ tay vẫn còn rơi rớt lại.

“Anh đang ‘biểu cảm’ đấy hả?” Sabrina thì thầm, như mê man khi Morgan thình lình lao tới hướng thẳng về phía nàng.

    • *

Nàng hy vọng kích thích được bất kì sự đáp trả lại từ anh cũng còn hơn không thu lại được phản ứng gì, nhưng cái vẻ khát máu của anh nhắc nàng nhớ rằng nàng đã cả gan véo mông một con rồng. Và cứ xét theo những tia hung dữ phản chiếu trong mắt anh, nàng nhận ra đó thực sự là một con rồng rất đói.

Đám đông tự động rẽ ra trước những bước đi hầm hầm của Morgan. Sabrina cố gắng đấu tranh với bản thân phải bám chặt lấy mặt đất nơi nàng đang đứng, nhưng đôi chân nàng lại có ý khác. Chúng dỗ dành nàng lùi lại phía sau cho đến khi mông nàng đập vào cạnh bàn và nàng không thể chạy đi đâu xa hơn nữa. Bóng của Morgan đổ ập lên người nàng. Trong một khoảnh khắc sợ hãi, nàng tự hỏi không biết anh có phá vỡ lời thề của anh và đánh nàng trước toàn thể những người có mặt ở đây không.

Nàng gắng tập trung lại tất cả những thách thức của mình bằng cách gạt những lọn tóc lòa xòa ra khỏi mắt. “Tôi hy vọng điệu hát tầm thường của tôi không khiến anh phật ý. Tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy tự hào trước một điệu hát ca ngợi thị tộc MacDonnell...” Nàng ngập ngừng, vẻ mặt cương quyết của chồng nàng dường như đã cướp sạch mọi từ ngữ của nàng. Nàng cắn nhẹ môi vào môi dưới.

“Sức mạnh hả?” Anh ướm lời. “Hay là lòng quả cảm?”

Anh nắm lấy hai cánh tay nàng. Những ngón tay anh vuốt ve da thịt nàng dường như chỉ diễn tả thêm sự thô bạo bởi chính hành động dịu dàng như chế nhạo đó. Vành môi hư hỏng của anh khiến nàng nhớ rằng một vài sự trừng phạt khủng khiếp có thể xảy ra chứ không phải đơn thuần chỉ là một cái bạt tai.

Nàng ép ánh mắt mình tránh khỏi bộ ngực rộng kinh hoàng của anh. “Đó chỉ là một bài hát thôi. Chẳng có bất kì ý định lăng mạ nào trong đó cả”.

“Không hề có”. Anh thả nàng ra, nhưng tiếng thở dài nhẹ nhõm khẽ phát ra không từ cổ họng nàng như một cái cớ khiến đôi tay anh trượt dọc theo mái tóc nàng để khum lấy gáy nàng. Những ngón ty khéo léo của anh làm việc không ngừng nghỉ dọc đường xuyên qua mái tóc dày trong tình trạng lộn xộn của nàng. “Tôi chỉ sợ rằng em có thể sẽ tin vào nhà thơ đã tâng bốc chúng tôi thôi. Có lẽ em sẽ cần một cuộc trình diễn riêng tư để hiểu thêm đấy nhỉ?”

Những ngón tay của Morgan kiếm tìm và đã tìm thấy những sợi dây thần kinh nhạy cảm dưới làn da của nàng. Đầu Sabrina tự động ngửa ra sau, uốn cong trước áp lực đang làm mờ đi nhận thức của nàng. “Không, cảm ơn. Tôi sẽ nhận thành ý của anh”.

Morgan quay sang một góc để cơ thể anh có thể chặn được những cái nhìn hau háu của những người trong thị tộc. “Vậy thì em thích một cuộc trình diễn công khai hơn phải không?” Sự mượt mà trong giọng nói của anh cảnh báo nàng rằng nàng đã đẩy anh đi quá xa và quá nhanh mất rồi, rằng anh đủ khả năng, đủ trang bị và hết mực sẵn lòng thể hiện tiếng tăm nguy hiểm của anh với nàng.

Sự bất động đó không hề chuẩn bị cho nàng cơn sốc khi một bàn tay khác của anh trượt thẳng xuống thân áo trên đang rũ xuống của nàng và phủ lấy bầu ngực trần của nàng. Anh chiếm lấy phần da thịt mềm mại ấy trong lòng bàn tay mình, ngón tay anh khẽ chuồi ra để cào lên đỉnh nhạy cảm của nó. Cơ thể nàng lập tức đáp ứng lại với sự mau lẹ đáng xấu hổ. Thắng lợi bất chính trong nét mặt của Morgan báo cho nàng biết rằng anh đã nhận thấy điều đó.

Sự phản bội này còn tệ hơn nhiều so với những lần anh bắt nạt nàng khi còn là một cậu bé. Những cái vuốt ve tưởng như vô tình của anh không chỉ xâm phạm đến cơ thể nàng, mà còn chạm đến những bí mật mỏng manh nhất nằm sâu thẳm trong trái tim nàng.

Tất cả niềm tự hào bị tổn thương cùng những nỗi đau nàng kìm nén trong suốt bao năm nằm cả trong giọng nói khi nàng cay đắng thốt lên, "Như những gì anh muốn, Morgan MacDonnell. Tôi chẳng mong chờ gì hơn từ một kẻ như anh”.

“Vậy thì tôi không nên ước mình sẽ làm cô thất vọng”. không hề để lộ một chút ăn năn lờ mờ, anh buông tha ngực nàng rồi xiết chặt những ngón tay nàng, thúc giục nàng đi ra khỏi đại sảnh như bất kì một người chồng nào đang háo hức muốn chia sẻ những giây phút yêu thương với vợ mình. Sabrina ném một cái nhìn không cưỡng lại được qua vai mình và nhận thấy Eve đang quan sát họ rời đi, một nụ cười điệu đà thỏa mãn nở trên môi bà ta.

Sabrina cố gắng để không ghìm chân lại như một đứa trẻ ương bướng khi Morgan lôi nàng vượt qua mê cung tăm tối trong lâu đài MacDonnell.

Nhưng nàng không thể chịu được nếu không lẩm bẩm vài câu chống đối. “Anh đi đứng không một chút lịch sự nào cả? Sao anh không quẳng tôi lên vai anh hoặc không túm tóc tôi lôi đi”.

Anh dừng lại quá nhanh khiến nàng va vào lưng anh. Khi anh quay lại, hơi thở của anh thiêu đốt nàng như luồng lửa phụt ra từ miệng một con rồng. Nàng ngạc nhiên là nó không làm cho tóc nàng cháy xém. “Đừng có xúi giục tôi”, anh nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.

“Sao thế? Anh uống rượu phải không?” Nàng buộc tôi anh, nghiêm nghị hít thêm chút không khí.

“Mình cô là quá đủ để ép một thầy tu làm chuyện đó”.

“Ra thế cơ đấy, nhưng anh đâu có phải là thầy tu?”

Tiếng gầm khẽ của anh khiến chân tóc Sabrina dựng ngược. “Không, nhưng tôi đã sống như một thầy tu. Và điều khốn khiếp là tôi cực kì mệt mỏi khi phải sống như thế”.

Anh cứ thế kéo nàng đi, chỉ chậm lại khi nàng vấp chân vào chiếc cột xà cũ nát và thiếu chút nữa ngã nhào nếu như anh không đưa tay vươn ra sau để đỡ nàng. Khi họ rẽ vào một góc quanh tăm tối, Sabrina chợt nhận ra đó chính là ngõ cụt nàng đã phát hiện ra vào ngày đầu tiên nàng đến lâu đài này.

Tuyết rơi lất phất qua những khung cửa sổ đổ vỡ, sáng lấp lánh như những hạt bụi thần tiên trong bầu không khí mong manh dễ vỡ. Cơn gió gầm gào quất vào những tấm thảm rách bươm theo một điệu nhảy điên cuồng. Màn tuyết trắng xóa như soi rọi đêm đen. Tấm gương rạn đổ dài hai chiếc bóng lờ mờ của hai người.

Bỏ lại Sabrina đang đứng giữa hành lang, Morgan tiến về phía tấm gương. “Chết tiệt! Tôi thề có một cánh cửa ở đây”.

Có vẻ cuộc rút quân điên cuồng của họ đã chẳng đi được tới đâu. Tiếng cười khúc khích đầy kích động dâng lên từ cuống họng Sabrina. Nàng cố gắng ngăn nó lại bằng lòng bàn tay nàng, nhưng thất bại.

Sự vui vẻ của nàng cứ thế nhạt dần khi nàng trông thấy nét mặt của Morgan. “Với cô tất cả chỉ như một trò cười phải không? Lâu đài đang sụp đổ của tôi. Thị tộc thống thiết của tôi. Chỉ như một bài hát nho nhỏ ngu đần mà kẻ nào đã viết để những gã MacDonnell chúng tôi tự biết thân biết phận, tự biết chỗ đứng của mình, là bên dưới đôi bàn chân sang trọng của thị tộc Cameron các người”.

Cơn giận của anh không hề làm nàng sốc bằng chiều sâu của một thứ cảm xúc khác ẩn trong đôi mắt anh. Nàng không thể làm anh bị tổn thương, nàng cam đoan với chính mình, nàng không có được quyền năng đó.

“Bởi vậy cô đã quyết định hạ mình xuống cái vực của chúng tôi đêm nay phải không?” Anh hỏi. “Đó là lý do tai sao cô ăn mặc như một... một...” Anh thở phì phì để tạm ngừng.

“Một người đàn bà nhếch nhác?” Nàng rộng lượng hỏi. “Đó chẳng phải là loại đàn bà anh vẫn thích ôm trong tay còn gì”.

“Alwyn cứ sán vào tôi”, anh rống lên.

“Và đã bao nhiêu lần cô ta sán vào anh từ khi chúng ta kết hôn thế?”

Một nụ cười kẻ cướp chạm trên môi anh. Giọng anh mềm mại “Ghen hở, nhóc con? Giữ lời nói của mình cho cẩn thận, nếu không tôi sẽ nghĩ cô chú tâm đến chuyện đó đấy”.

“Chúa sẽ giúp tôi nếu tôi làm thế!”

Lời tuyên bố kích động của nàng dường như đã lột bỏ sự phòng ngự của anh. Anh nghiêng đầu sang một bên rồi nhìn nàng chăm chú.

Sabrina rùng mình dưới cái nhìn quan tâm của anh, bất ngờ nhận thấy hành lang tràn gió lùa này lạnh lẽo biết bao. Nàng chưa bao giờ nhận ra lớp những váy áo trong bùng nhùng đã giữ cho nàng ấm áp biết chừng nào. Không có chúng, nàng cảm thấy mình trần trụi, bị phơi bày, dễ bị tổn thương trước cơn gió lạnh buốt lướt dọc lên hai bắp đùi của nàng và sức nóng âm ỉ trong đôi mắt của Morgan. Khi ánh mắt anh rớt xuống, liền có sự tương phản giữa hai đầu ngực bị nghiến chặt cực đại của nàng. Bản năng tự vệ mách bảo nàng liền khoanh tay che.

Morgan nghiễn chặt hai hàm răng. Anh bước nhanh tránh xa khỏi nàng. “Mẹ cô sẽ nói gì nếu bà ấy trông thấy cô bây giờ?”

“Bà ấy ắt sẽ thốt lên một câu nguyền rủa!”

Trước tiếng khóc tắc nghẹn của nàng, Morgan quay người sang xung quanh, vừa bị xúi giục vừa bị mê hoặc bởi thứ cảm xúc thoáng qua anh vừa nghi ngờ. Nàng túm lấy vạt váy rách nát rồi bước chầm chậm theo lối đi anh đã bỏ qua.

“Tôi không phải mẹ tôi. Tôi không thể cư xử giống bà ấy. Tôi không thể chịu đựng được việc lịch sự với những kẻ ngốc, tôi chưa bao giờ trông thấy lớp đăng ten trong những bông hoa li ti thêu trên ga trải giường, nơi không ai được trông thấy chúng, và một phòng tranh đầy những quý bà không nói chuyện gì ngoài những vấn đề về chuyện những đứa trẻ và công việc thêu thùa buồn tẻ khiến tôi chán tới mức bật khóc”.

Nàng xoay người, liều lĩnh tỉnh bơ vượt qua anh. Morgan nhắm mắt lại, đầm mình trong hương thơm mái tóc xõa của nàng. Nó tấn công anh còn mạnh mẽ hơn rượu uytxki, khiến anh như không còn đứng vững.

“Lời nguyền của những bông hồng”, anh lầm bầm thật nhỏ.

“Những bông hồng!” Sabrina vồ lấy cụm từ ấy như thể anh ném cho nàng một chiếc dây thừng giữa cơn bão biển. “Sao thế, chính là nó đấy! Mama muốn những bông hồng của bà được nhập vào từ Anh. Bà muốn chúng được gây giống và lưu truyền lâu hơn cả phả hệ của Pugsley. Bà trồng chúng với những sự sắp đặt chính xác, và nếu một trong số chúng dám nổi loạn, ngay cả chỉ để vươn dài những phiến lá gai góc về phía mặt trời, chúng sẽ bị cắt!” Sabrina hớp lấy không khí trước hình ảnh tưởng tượng về một cây kéo lớn. “Bà đã cắt lìa đầu chúng xuống”.

Một sức nặng kì quặc đè nặng trong ngực Morgan. Đôi mắt của Sabrina rạng ngời. Một nụ cười đăm chiêu vui đùa trên môi nàng. Đó là cảnh tượng y hệt như anh đã nhìn thấy trên gương mặt nàng khi lần đầu tiên nàng hướng mắt lên lâu đài MacDonnell, cảnh tượng đó đã phá hủy anh khi anh còn là một đứa trẻ.

Chất giọng đậm chất Scotland của nàng sâu hơn, nhiều âm luyến bóng bẩy chính xác hơn gọng của mẹ nàng, khiến cho âm thanh phát ra từ nàng như được tổng hòa, cộng hưởng vào nhau. “Phải, nhưng tôi yêu những bông hồng dại với những bụi gai dày đặc có thể xé toạc áo anh hay khiến tay anh bị xây xát. Tôi yêu những vệt hồng hoặc vàng lấm chấm trên những quả đồi khô nẻ và trèo lên nó cho tới khi người tôi không thể bẩn thỉu thêm được nữa và hết sạch hơi để tìm một cành hồng đơn độc ẩn mình giữa những tảng đá, quá mạnh mẽ để có thể chết giữa lớp đất khô cằn.

Nàng nắm lấy vạt áo anh rồi lắc nhè nhẹ. “Những bông hoa ấy mới thật lộng lẫy và tự do. Anh sẽ phải đổ máu để có cơ hội chạm vào chúng. Chúng sẽ không nở hoa trong sự giam cầm”. Nàng nghiêng đầu, khẽ để đỉnh đầu mình tựa lên ngực anh. Giọng nàng dịu dàng trong tiếng thì thầm. “Cả em cũng vậy, Morgan. Em không thể lãng phí cả đời mình trong chiếc lồng son để làm vừa lòng anh”.

Sabrina đã làm vừa lòng anh nhiều hơn những gì nàng có thể biết. Morgan thấy thật vui mừng khi biết việc ăn mặc như một người đàn bà lăng loàn không hề biến nàng thành kẻ như vậy. Ngay cả với đôi chân trần, mái tóc rối bù rũ tung quanh khuôn mặt nàng, đôi môi bị vấy bẩn bởi màu đỏ tươi đầy cám dỗ, nàng vẫn giống y hệt một vị tiểu thư như lúc nàng chỉ là cô bé sáu tuổi. Nét thuần khiết của nàng vượt xa những điều trần tục thông thường. Ngay cả bản chất chiếm hữu ích kỉ đậm chất đàn ông của anh cũng không thể hủy diệt được nó.

Anh khẽ gỡ giọt nước đóng băng ra khỏi mái tóc nàng. “Sabrina à?”

“Sao hả, Morgan?”

“Em vẫn nói líu ríu không ngừng”.

Sabrina run lên khi hai tay Morgan khép lại quanh eo nàng, quay nàng đối diện với tấm gương. Vẻ đẹp lấp lánh uể oải trong đôi mắt anh khiến miệng nàng trở nên khô khốc. Hương vị của rượu uytxki vẫn thoang thoảng trong hơi thở của anh lẫn với hương thơm mát rượi, bao phủ lấy nàng trong mây mù mê say. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh là một sự tương phản cám dỗ trước cơn giá lạnh trong len lỏi trong không khí. Nó khiến tất cả những kháng cự giữ mình khỏi nhấn chìm bản thân vào lòng anh phải đầu hàng. Hình ảnh hai người ôm nhau hiện lên lờ mờ trong tấm kính mù mịt.

“Em không phải trở thành bất cứ ai ngoài bản thân em, Sabrina. Mình em thôi cũng đủ làm vui lòng bất cứ người đàn ông nào rồi”. Giọng nói mơ màng của anh trộn lẫn với khát khao mong ước, anh vuốt bàn tay sáng bóng như đồng của mình dọc xuống hai má nàng. “Em là ánh sáng soi rọi bóng tối nơi tâm hồn tồi”. Như bị thôi miên, nàng dõi theo khi đôi tay anh tiếp tục cuộc tấn công khiêu gợi của chúng, khiến vạt áo trên của nàng chùng xuống cho tới khi nó dính chặt vào hai núm vú hồng hào của nàng. Những khớp ngón tay của anh trượt qua làn da giữa chùng. “Mượt mà nơi tôi thô nhám. Mềm mại...” – mái tóc rơi xuống che phủ nét mặt anh khi anh chạm xuống và dịu dàng khum lấy hơi nóng đàn bà của nàng trong bàn tay, rồi nhấn thấp hơn đường gờ trên hông anh vào đường cong trên mông nàng – “nơi tôi cứng rắn”.

Sabrina hổn hển trước sự táo bạo rõ nét trong ánh nhìn của anh. Đầu nàng ngửa về phía sau và Morgan liền đặt những nụ hôn thì thào êm dịu dọc theo cổ nàng. Nàng có thể khó mà nhận ra người đàn bà trong tấm gương – một người đàn bà dễ dãi, đôi môi căng mọng hé mở đòi hỏi, nghiêng người tựa vào thân thể oai vệ của người đàn ông đang nắm chính trái tim của cô ta trên tay.

Ánh mắt họ gặp nhau trong tấm gương. Đó có phải là những gì Alwyn đã cảm nhận? Nàng tự hỏi. Đó có phải là những gì tất cả những người đàn bà khác trong vòng tay của Morgan đã cảm nhận?

Kí ức bủa vậy lấy nàng, quá sắc nét đến mức nàng có thể ngửi được vị cay nồng của bánh gừng nướng. Một Morgan gầy gò, trẻ tuổi, ngồi trên chiếc ghế đẩu trong nhà bếp của trang viên Cameron, một cô hầu gái mặt ửng hồng không quá mười lăm tuổi đang ngồi dạng chân trên lòng anh ta và hôn anh ngấu nghiến. Sabrina đã đi qua họ, rồi quay đi khỏi đó và lao về phía sau mà không để họ trông thấy nàng. Nàng đã bỏ bữa tối hôm đó và cả bữa tiếp theo, chỉ vì không muốn bắt gặp đôi mắt đờ đẫn của cô hầu gái sẽ làm nàng mất đi sự ngon miệng.

Morgan trao cho nàng một cái ôm nữa thật dịu dàng, tiếng rên khàn khàn của anh vang lên đầy hân hoan. Nỗi sợ hãi tràn qua người Sabrina. Liệu Morgan sẽ làm tình với nàng như với một người vợ hay như một người đàn bà khác, một sự chinh phục mới cho khát khao chiến thắng của những người trong thị tộc MacDonnell? Nàng sẽ không thể chịu đựng được nếu như sự trong trắng của nàng chẳng có ý nghĩa gì hơn một chiến tích khốn khiếp cho cuộc vui chơi trên thân thể những người đàn bà của anh.

Đau đớn thốt lên một tiếng kêu chối từ, nàng cứng người và cong người tránh khỏi những ngón tay đang khẩn trương tán tỉnh nàng của anh. Morgan ngay lập tức nhận thức được sự rút lui của nàng. Bàn tay anh cứng đờ, đầu anh ngửng phắt lên. Đôi mắt anh tối sầm trong tấm gương.

Trước khi nàng có thời gian để nặn ra một lời xin lỗi, một lời nói dối, hoặc một cái cớ, Morgan đã quay phắt nàng lại và đẩy nàng dựa lưng vào tấm gương, giam nàng vào giữa lớp thủy tinh dày và thân thể cứng như thép của anh.

Mắt anh óng ánh, nhắc nàng nhớ đến cậu bé hư đốn mà nàng đã từng biết. “Điều gì khiến cô phiền não thế cô bé? Sợ tôi có thể thình lình ăn cắp mấy giây phút lạc thú sao? Cô đã khúm núm trước những cái đụng chạm của tôi. Cô không muốn thằng chồng MacDonnell dơ bẩn động tay lên da thịt quý báu của cô phải không?”

Sabrina túm lấy phần áo khít chặt ở cuống họng. “Làm ơn, Morgan...”

“Làm ơn điều gì? làm ơn đừng vấy bẩn tôi bởi sự thiếu tư cách của anh sao? Hay cô chỉ làm những việc thị tộc của Cameron nhà cô luôn thực hiện xuất sắc hả? Khoe khoang vài thứ từ sắc đẹp khôn tả xiết của mình trước mắt chúng tôi chỉ để giật mạnh chúng ra xa khi chúng tôi cuối cùng phải nghẹt thở để có đủ can đảm chạm vào nó phải không?’

Sabrina chớp mắt trong mơ hồ khốn khổ. Sắc đẹp khôn tả xiết ư? Làm sao anh ta dám chế nhạo nàng lúc này! Có một cơn thinh nộ đang vật lộn trong đôi mắt Morgan, như thể sự thông minh và kiểm soát của anh đang xung đột với dòng máu man rợ hàng thế kỉ chảy trong thân hình đồ sộ của anh ta. Sabrina sợ hãi quay mặt đi để giấu nỗi sợ hãi. Trong quá khứ, sự hung bạo của anh chỉ gây tổn thương cho nàng. Giờ đây nàng biết rằng nó có thể đủ sức hủy diệt nàng.

Anh ta tóm lấy đôi vai nàng, xiết chặt không khoan nhượng. “Em vẫn luôn luôn ghét tôi, phải vậy không cô bé? Có thể tôi đã trao cho em lý do thực sự để có thứ cảm xúc ấy từ rất lâu rồi”.

Sự bất công trong những lời chỉ trích của anh đối với Sabrina như cú đòn tàn nhẫn làm tiêu tan sự nín lặng mười ba năm. Nàng gạt bỏ tóc ra sau lưng, động tác mạnh mẽ của nàng bộc lộ nhiều cảm xúc hơn trên khuôn mặt đang hướng về anh. “Tôi chưa bao giờ ghét anh! Tôi tôn thờ anh! Tôi cung phụng cả mặt đất này dưới đôi chân kiêu ngạo của anh!”

Một khoảnh khắc vô tận, chỉ còn duy nhất âm thanh xào xạc của những bông tuyết lăn tròn trên nền đá. Morgan đông cứng cả người, không tài nào cử động được trước ánh lóng lánh rõ ràng trong đôi mắt Sabrina. Những giọt nước mắt, anh nhận ra. Những giọt nước mắt anh chờ đợi cả nửa cuộc đời. Chúng tuyệt đẹp, như những hạt kim cương trong trẻo run rẩy đậu trên hàng mi của nàng, rồi chầm chậm lăn tròn xuống đôi gò má xanh xao. Nàng cuối cùng đã phá vỡ lời thề của mình. Người con gái xinh đẹp này đang khóc vì anh. Vì Morgan MacDonnell, đứa con trai vô dụng mang thân hình quá khổ của một kẻ vô lại tàn nhẫn.

Bàn tay anh run rẩy dữ dội khi anh chạm vào má nàng, những ngón tay anh tắm trong làn nước như tỏa sáng. Một cơn rùng mình chạy khắp người nàng trước sự đụng chạm của anh. Đôi môi nàng run run, chóp mũi nàng ửng đỏ. Morgan chưa từng thấy một cảnh tượng nào đáng yêu hơn thế. Một giọt nước mắt đơn độc chạm phải đầu ngón tay anh, anh liền đưa lên môi để nếm vị mặn âm ấm của nó. Anh lùi lại một bước, lảo đảo khi được thưởng thức sự can đảm của nàng. Ngay cả kẻ thù hung tợn nhất của anh cũng sẽ không bao giờ dám đặt vũ khí của mình lên đôi bàn tay anh.

Nỗi sợ hãi cuốn sạch lấy Sabrina khi lời thú tội kích động của nàng vang lên dội đến trí não nàng. Nàng vội đưa tay lên bịt miệng cứ như có thể bằng cách nào đó chộp lại những lời đó. Nhưng đã quá muộn. Một nụ cười toe toét rạng ngời trải căng trên khuôn mặt Morgan, một sự pha trộn như trêu ngươi giữa niềm vui thắng lợi trẻ con và sự kinh ngạc.

“Tôi sẽ bị nguyền rủa cho xem”, anh nói. “Em có thể hình dung được không?”

Nàng vội vã đưa cả hai tay chùi sạch đôi má đẫm nước mắt, rồi thu mình lại trước tiếng cười ồn ào, trước những lời châm chọc chế nhạo của anh.

Nhưng nụ cười sửng sốt của anh vẫn còn lưu lại, như được nhấn mạnh thêm bởi tiếng cười khùng khục. “Tưởng tượng ra rồi phải không? Ai là người đã nghĩ về nó đây?” Sabrina chớp mắt. Vẻ quyến rũ rực rỡ từ nụ cười nhăn nhở của anh khiến nàng gần như trở nên mù quáng.

Nàng vẫn còn đông cứng vì sốc khi anh quay mình và bước đi, vẫn khẽ lắc lắc cái đầu hung đỏ. Lời cảnh báo của Eve như đang dội lại qua hành lang trống vắng.

“Đừng trao trái tim cho cậu ta, cô gái. Cậu ta sẽ chỉ trả lại nó cho cô thôi, từng mảnh một cho đến khi điều đó dày vò cô đến chết”.

Sabrina đổ sập vào tấm gương. “Ôi, lạy Chúa”, nàng thì thầm. “Con đã làm gì thế này?”