Chương 1: Trận chiến trên đỉnh Thiên Sơn

Mùa xuân năm 402, đỉnh Thiên Sơn, hồ Cầu Vồng.

Nơi đây là một trong những thắng nổi tiếng nhất đại lục phía bắc.

Nếu như đã từng tới du lịch, chắc hẳn du khách sẽ không thể quên được từng màn sương mỏng bảy sắc huyền ảo lơ lửng trên mặt hồ phẳng lặng như gương. Bên bờ hồ trồng vô số loài hoa đẹp đẽ, kì dị tỏa hương thơm say đắm lòng người.

Thế nhưng một trận chiến xảy ra đã khiến cảnh sắc thơ mộng kia hoàn toàn biến đổi.

Cây cối xanh tươi đứt gãy chẳng ra hình thù, từng luống hoa diễm lệ bị vùi dập thê thảm. Công trình kiến trúc phía trước hồ Cầu Vồng sụp đổ, gạch đá ngổn ngang, khói bụi mù mịt. Mặt hồ được nhuộm bởi thứ chất lỏng đặc sệt đỏ tươi. Trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi bốc lên từ máu và xác chết.

- Mục Thanh Lâm! Con ả khốn nạn dám phản bội nhà thờ! Mau mau chịu tội đi.

- Đồ chó chết phản bội thần linh! Hạng người như ngươi sống làm gì nữa cho chật đất.

- Đem cái chết đền tội!

Tiếng la hét, chửi bới tràn ngập sự phẫn nộ vang vọng bốn phương tám hướng.

Điều bất ngờ là những lời lẽ thô tục ấy lại đến từ đội quân vũ trang đầy đủ với số lượng hơn trăm người, dành cho kẻ bọn họ vây kín ở giữa - một cô gái xinh đẹp cao gầy với mái tóc bạch kim dài ngang hông hơi chút bù xù.

Cô gái này tên Mục Thanh Lâm, nhìn thoáng qua ước chừng hơn hai mươi tuổi. Cô mặc trên mình bộ đồ đen bó sát và chiếc áo khoác dài đầy vết cắt được nhuộm đỏ bởi máu.

Mục Thanh Lâm nhếch mép cười lăng lệ, cũng chẳng thèm để ý âm thanh nhiễu loạn tâm thần nhổ ra từ miệng đám binh lính. Cô quét mắt nhìn toàn bộ tất cả những kẻ vây công, tỏ ra khinh thường.

Ánh mắt sắc lạnh tới cực điểm.

Những ai va chạm ánh mắt cô đều bất giác rùng mình, không rét mà run.

Tay Mục Thanh Lâm nắm chặt kiếm. Thanh kiếm này hơi cong, màu đen tuyền, chỉ có một lưỡi. Giữa sống kiếm lấp lóe ánh sáng đỏ ma mị, cán kiếm thì được bao trùm bởi những hoa văn kì bí giống loại kí tự cổ đại nào đó.

Một thanh kiếm thật đẹp.

Nếu để ý kĩ sẽ phát hiện, máu đọng lại trên lưỡi kiếm không nhỏ xuống mà chậm rãi bị sống kiếm hút đi mất.

Quá mức tà dị!

Vô số những đoạn thân thể bị cắt rời vương vãi dưới chân Mục Thanh Lâm. Máu tươi từ xác chết chảy ròng ròng, chậm rãi nhỏ xuống hồ nước. Những ma pháp sư, kị sĩ, binh lính,... còn lại từ vài đợt vây công trước đó tuy rằng liên tục mạnh mồm hò hét chửi bới cô nhưng chẳng kẻ nào dám tiến thêm một bước.

Nhìn bóng hình mảnh mai tựa lá thu trước gió kia không ai dám khinh thường. Thậm chí có người âm thầm nuốt nước bọt, hai tay run rẩy ôm vũ khí như sợ nó sẽ rơi mất. Cảnh Mục Thanh Lâm giết người như cắt cỏ dại để lại bóng ma tâm lý vô cùng lớn.

Huy động năm trăm quân tinh nhuệ phục kích Mục Thanh Lâm. Đã không bắt được lại còn khiến cho hơn ba trăm năm mươi người vĩnh viễn nằm xuống dưới lưỡi kiếm sắc bén của cô.

Hơn ba trăm năm mươi người! Một con số khủng khiếp.

Đám người còn sót lại than thở trong lòng. Bọn chúng nào phải thứ gà vịt dễ dàng muốn chém là chém muốn giết là giết. Những kẻ có mặt tại trận phục kích này có ai không phải hạng người mạnh mẽ, sở hữu kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thuộc dạng tinh anh trong tinh anh.

Bản thân mang thương tích, bị vây bởi năm trăm kẻ như vậy còn phản công đánh chết tận ba trăm người. Chiến tích này quá đủ để ghi vào sử sách, người người khiếp sợ thán phục.

Đó không phải việc một ma pháp sư tầm thường có thể làm nổi.

Tuy nhiên, giây phút này Mục Thanh Lâm ở trong trạng thái bất lợi khó thể hình dung. Thời gian dài chém giết, lượng ma lực trong người cô hao mòn bằng sạch, ít ỏi đến đáng thương.

Bản thân Mục Thanh Lâm rơi vào tình trạng “đèn cạn dầu mong manh trước gió”, song không kẻ nào dám tiếp tục xông lên tấn công, như là e ngại, như là sợ hãi.

Chuyện gì đã xảy ra?

Hình ảnh Mục Thanh Lâm tả xung hữu đột tàn sát đồng đội của chúng vẫn ám ảnh tâm thần đám người vây công.

Điên cuồng, hoang dại, khát máu!

Dưới con mắt bọn chúng, cô chẳng khác nào gã tử thần cất tiếng cười khoái trá bệnh hoạn, vung vẩy lưỡi hái sắc lẹm dính đầy máu tùy ý đem người ta chặt thành nhiều khúc.

- Ha ha... Toàn mấy tên chết nhát.

Mục Thanh Lâm lớn giọng châm chọc. Cô chống kiếm xuống đất, bình tĩnh nhìn lên bầu trời, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại những kẻ phục kích.

Cô lặng lẽ hồi tưởng toàn bộ quá trình chém giết.

- Hài...

Tiếng thở dài phiền muộn vang lên. Mục Thanh Lâm vẫn chưa thật sự hiểu lắm. Rõ ràng bản thân lên kế hoạch rất kĩ, tính toán chu toàn thành công cứu Quỳnh Như khỏi bị thiêu sống trước nhà thờ. Một đường lẩn trốn tưởng chừng bỏ chạy thành công, ai ngờ ngay thời điểm quan trọng liền trúng phải phục kích.

Cái giá phải trả để tránh thoát lần phục kích ấy thật sự quá đắt.

Cứ cho đó là việc ngoài ý muốn nhưng tại sao dùng cả đến kế hoạch đào tẩu dự phòng mà vẫn bị mai phục khi vừa tới đỉnh Thiên Sơn?

Nào đâu có chuyện trùng hợp thế này? Dù ngu muội đến đâu cũng phải nhận ra được vấn đề. Một là bản thân Mục Thanh Lâm vô tình trúng phải một loại ma thuật truy lùng đặc biệt, hai là có kẻ tiết lộ kế hoạch cho kẻ địch.

Nếu có kẻ phản bội thật thì là ai?

Ngẫm lại thì trước đó Mục Thanh Lâm từng đem kế hoạch này bàn với năm người bạn thân của cô. Ba người đã chết tại lần tấn công bất ngờ đầu tiên, hai người còn lại dẫn dụ kẻ địch chưa rõ sinh tử.

Ba người đã bỏ mạng thì không nói nhưng hai người đánh lạc hướng quân địch hơi chút đáng nghi.

Mục Thanh Lâm yên lặng suy tư. Mặc dù bốn phía kẻ địch tạm thời chưa xông tới nhưng cô biết tình trạng này sẽ chẳng kéo dài được lâu. Không thể phá vây trốn thoát, không thể diệt sạch tất cả, năng lượng gần như cạn kiệt, đường lui tất cả đều không còn nữa.

- Mình thật sự bỏ mạng tại chỗ này sao?

Cô tự hỏi bản thân trong khi lòng đã có đáp án.

- Chỉ tiếc lời nhờ vả của em chẳng thể hoàn thành nổi nữa.

Một bóng hình xinh đẹp nhỏ nhắn mang chút gì đó trẻ con, tinh nghịch hiện về trong tâm trí Mục Thanh Lâm càng ngày càng rõ ràng. Ánh mắt cô bỗng trở nên xa xăm, buồn bã đầy đau xót.

- Đau thật!

Máu tươi từ miệng vết thương chỗ bụng do kiếm đâm xuyên qua vẫn chảy. Nhưng nỗi đau ấy so với nỗi đau mất tất cả chẳng đáng là bao. Giờ khắc này Mục Thanh Lâm chẳng dư thừa năng lượng để cầm máu.

Trong hoàn cảnh chắc chắn phải mất mạng như này, có cầm máu lại cũng vô dụng.

Đúng thế, chờ đợi trước mắt Mục Thanh Lâm chỉ có tuyệt vọng. Hồi tưởng lại hình ảnh Quỳnh Như, lòng cô càng thêm đau đớn. Một người con gái vui vẻ, hồn nhiên bỗng dưng bị quy tội một cách vô lý không minh bạch, phải lãnh án tử hình bằng hình thức đưa lên giàn thiêu.

Nghe tin dữ, Mục Thanh Lâm từ bỏ tất cả, không tiếc chịu tai tiếng phản bội chỉ để tới cứu người.

- Tại sao em lại làm điều ngu ngốc vậy chứ?

Cảm giác hối hận lặng lẽ trào dâng. Mục Thanh Lâm lặng mình, đưa ánh mắt mông lung nhìn về phương trời xa xăm, nhìn về hình bóng người ấy trong quá khứ.

Trong lần phục kích thứ nhất, phát hiện kẻ thù đánh lén, Quỳnh Như đem thân mình che chắn Mục Thanh Lâm, phải nhận vết thương chí mạng không cách nào cứu chữa. Khi sắp rời xa nhân thế, Quỳnh Như nằm trong lòng Mục Thanh Lâm, nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu.

- Chị... cầm tờ giấy này... làm theo những gì được ghi... và... phải sống!”

Cô gái yếu đuối hay cười đó, lúc hấp hối vẫn cười tươi tựa hoa nở. Cười với Mục Thanh Lâm, cười với việc bản thân sắp thoát khỏi cuộc sống đau khổ oan ức này, cười cho cả hi vọng gửi gắm qua mảnh giấy nhỏ nhắn thấm máu trông thật bẩn thỉu.

- Ma lực của cô ta cạn kiệt rồi, mau chóng xông lên.

- Giết ả đàn bà đó đi.

Lời huy động đó đó làm bừng tỉnh gần như toàn bộ những kẻ vây công. Đúng vậy, cô ta đâu phải thần thánh gì đâu? Chắc chắn ma lực chẳng còn lại được bao nhiêu.

Nhất định là đang làm ra vẻ kiên cường.

Dù đã nhận định Mục Thanh Lâm đã “dầu hết đèn tắt” song bọn chúng vẫn dậm chân tại chỗ, siết chặt vũ khí.

Phải, bọn chúng do dự.

Những người có mặt tại đây ngày hôm nay đâu phải đồ ngu. Mục Thanh Lâm dù sắp hết năng lượng nhưng cái "sắp hết" đó nếu so sánh giữa ma pháp sư nổi tiếng mạnh mẽ với ma pháp sư phổ thông nó khác nhau một trời một vực.

Thỏ bị dồn tới đường cùng cũng cắn người chứ đừng nói đến một ma pháp sư khát máu như Mục Thanh Lâm. Có ai mà không trân trọng mạng sống của chính mình chứ? Vô ý xông lên lỡ chọc Mục Thanh Lâm nổi điên, liều chết kéo cả đám bồi táng cùng thì sao?

- Còn chờ đợi gì nữa? Lỡ ả ta tranh thủ phục hồi ma lực được dù chỉ một chút thì đến lượt chúng ta gặp khó khăn!

- Đúng đấy! Nếu giết được ả thì đức vua sẽ tưởng thưởng cho chúng ta vô cùng hậu hĩnh đó.

Những câu khích lệ vang lên liên tục. Tâm lý do dự bắt đầu lung lay.

- Trông ả ta bình tĩnh vậy thôi chứ thực ra là giả vờ đấy! Ả không trụ được bao lâu nữa đâu!

- Xông lên.

Tức khắc cả đám đồng loạt gật đầu. Nhất trí tung phép, vung kiếm bổ nhào tới chỗ Mục Thanh Lâm.

- Còn bọn họ nữa... chết đến nơi mà vẫn đùa vui vẻ như vậy...

Mục Thanh Lâm nhớ lại những người bạn cùng mình vào sinh ra tử. Họ sẵn sàng hỗ trợ, không tiếc mạng sống chỉ để che chắn bảo vệ cô, giúp cô nâng cao hi vọng chạy thoát. Mục Thanh Lâm có thể sống tới bây giờ đều nhờ máu của họ.

- Mọi người đều đi rồi... chắc mình cũng sắp thấy họ... sớm thôi...

Hình ảnh cô, Quỳnh Như cùng năm người bạn quây quần bên mâm cơm sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ vất vả gian khổ chậm rãi lướt qua. Bảy người cười đùa bên nhau, thường hay nói giỡn và tâm sự về quyết tâm, gia đình, tương lai...

Hồi ấy thật vui vẻ biết bao!

Mặc dù suy nghĩ xuất thần nhưng Mục Thanh Lâm vẫn không quên né tránh, phản kích lại. Công kích càng lúc càng nhiều, đau đớn lan rộng toàn thân, rốt cuộc cũng làm tan đi hồi tưởng trong đầu cô.

- Đáng ghét! Chết hết đi!

Mục Thanh Lâm nghiến răng. Cô ngẩng cao đầu, dồn chút ma lực ít ỏi vào thanh kiếm rồi chém thẳng. Những luồng ánh sáng đen hình lưỡi liềm bay ra từ lưỡi kiếm giống như vô vàn con bươm bướm mang khí tức cực kì sắc bén.

Một đòn công kích này, mười một tên bị thương nặng, hơn hai mươi người trực tiếp bỏ mạng.

Đúng rồi! Tại bọn chúng mọi người mới chết!

Tất cả tại bọn chúng! Làm cho mọi thứ đều xa rời mình!

Trước khi ta chết! Các ngươi cũng phải nằm xuống!

Giết!

Giết hết!

Tất cả đều phải chết!

- Cái quái...

Chưa kịp nói hết câu, đầu của một kẻ tấn công Mục Thanh Lâm đã bay đi như trái bóng. Khuôn mặt hắn vẫn biểu lộ sự kinh ngạc, mắt trợn trừng khó hiểu. Cô giết người đến điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, tràn ngập tơ máu.

Mặc kệ thương thế ngày càng nhiều, mặc kệ từng cơn đau nhức hành hạ cơ thể, ý niệm duy nhất còn tồn tại trong đầu Mục Thanh Lâm là giết chóc.

Giết đến long trời lở đất, giết đến tận cùng của sinh mệnh. Một nhát kiếm đổi một mạng. Hoa máu liên tục nở rộ giữa không trung, đẹp đẽ mà thê lương.

- Ha ha... chết đi...

Mục Thanh Lâm nhìn từng sinh mạng rơi xuống dưới lưỡi kiếm trong tay mình nở nụ cười méo mó. Nơi khóe mi cô từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Rất nhanh liền hòa cùng máu tươi rơi xuống mặt đất.

- Con ả đó điên rồi!

Cả đám kinh hãi vô cùng, da đầu tê dại, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.

- Quỷ! Cô ta là ác quỷ!

Chứng kiến màn này, tâm lý sợ hãi lần nữa quay về.

Hung thú hình người! Tuyệt đối là hung thú hình người!

Đám binh lính kinh hoàng, vội vã lui lại, giữ khoảng cách an toàn.

Vài kẻ gan dạ xông đến kết cục y hệt nhau. Đều là một kiếm mất mạng.

Mục Thanh Lâm tranh thủ thở dốc. Thật ra cô vốn chạm tới giới hạn của bản thân từ lâu rồi. Nhờ ý chí kiên cường cùng lòng quyết tâm giết sạch kẻ thù giữ cho cô tỉnh táo đến tận bây giờ. Tuy nhiên việc cơ thể mất quá nhiều máu khiến đầu óc cô bắt đầu choáng váng, mắt mờ dần, tầm nhìn trở nên hạn hẹp.

- Chấp nhận chôn vùi cùng ta nào.

Cô nghiến răng múa kiếm một vòng trên không. Từ chỗ mũi kiếm xuất hiện vô vàn điểm ánh sáng đen hình trăng khuyết phân tán bốn phương tám hướng. Những điểm sáng ấy bay theo quỹ đạo không xác định nhưng cực chuẩn xác.

Bất ngờ trước đòn tấn công này, mọi người lúng túng triển khai chiêu thức đỡ đòn.

Phòng thủ rất nhanh nhưng vẫn không kịp

Những kẻ tiên phong hoàn toàn chịu trận. Điểm sáng xuyên qua giáp trụ, đánh thẳng vào thân thể.

Thêm năm mươi người nữa bỏ mạng.

- Hah... hah... Chết tiệt! Vẫn chưa đi hết à? Bọn mày dai thật đấy!

Mục Thanh Lâm miệng lưỡi khô khốc lầm bầm than, chống kiếm nheo mắt quan sát hai mươi mốt người còn sống.

Phép thuật vừa rồi đã lấy đi toàn bộ số ma lực cuối cùng trong người cô. Thể xác, tinh thần Mục Thanh Lâm quá mức mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.

Đôi mắt Mục Thanh Lâm mờ dần. Cô nhìn thấy loáng thoáng thân ảnh Quỳnh Như và bạn bè đã hi sinh. Họ cười thật tươi, hướng về phía Mục Thanh Lâm vẫy tay mời gọi.

- Mọi người...xin lỗi...

Ý thức Mục Thanh Lâm trở nên hỗn loạn. Cảm xúc đau đớn, xót xa, buồn tủi và thương cảm bao trùm cô. Mọi người hi sinh để cô tìm đường chạy nhưng rốt cuộc chẳng thoát nổi. Kết cục đã định sẵn, cô phải bỏ mạng nơi này.

- Bộp bộp bộp... Không hổ là một trong những pháp sư mạnh nhất đế quốc. Bị bao vây lâu như vậy mà vẫn chưa chết.”

Đang định buông bỏ tất cả, chợt Mục Thanh Lâm nghe thấy tiếng vỗ tay và giọng nói quen thuộc.

Hoàn toàn sững sờ!

Mục Thanh Lâm bất giác dừng hành động, theo bản năng quay người lại. Toàn bộ kẻ sống sót đồng thời lui ra xa giữ khoảng cách nhất định, vui mừng khôn xiết.

Xa xa một đứa con trai mặc đồ xanh đang nhìn sang bên này, tươi cười rạng rỡ.

- ... Ngô Minh?

Thì ra là hắn!

Đồng tử co rút lại, Mục Thanh Lâm cúi đầu trầm mặc.

- Ta hiểu ra rồi! Ha... ha... Ta hiểu ra rồi!

Mục Thanh Lâm ngửa đầu cười lớn, âm thanh cực kì chua chát.

Tại sao lên kế hoạch hoàn mỹ thế vẫn bị phá hỏng? Tại sao cẩn thận xóa dấu vết chạy trốn nhưng lại năm lần bảy lượt bị dồn vào ngõ cụt.

Do hắn! Tất cả do hắn!

Kẻ mà Mục Thanh Lâm tưởng chừng đã chết, kẻ đỡ đòn cho cô trong đòn tấn công đánh lén bất thình lình của quân địch một cách đầy anh dũng... lại là kẻ phản bội.

- Khổ nhục kế! Hay cho một cái khổ nhục kế! Ta lại bị một con súc sinh dùng khổ nhục kế qua mặt!

Mục Thanh Lâm gào lên đầy bi thương. Cô bất động đứng nhìn Ngô Minh bằng thái độ bình tĩnh khác thường. Nghi vấn bấy lâu nay đã được giải đáp, cô đành chấp nhận tất cả mọi thứ. Không hỏi han, không giận dữ mà chỉ có sự tiếc thương, khốn khổ cùng nỗi lòng mong chờ sự giải thoát.

- Thanh Lâm, xem ai đây nè.

Hắn cười đầy bí hiểm, phất tay ra hiệu cho đám lính đằng sau. Tức thì bọn chúng giơ mũi giáo. Cảnh tượng đó khiến Mục Thanh Lâm đang định tự sát hoàn toàn phẫn nộ.

Trên đỉnh năm thanh giáo là năm cái đầu của Quỳnh Như và bạn thân đã chết trận của cô: hai nam ba nữ. Mặc dù đầu lìa khỏi cổ nhưng môi vẫn cong, vẫn mỉm cười như chưa hề biết được sự thật đau lòng.

Bạn thân lại là kẻ phản bội, kẻ chủ mưu khiến cả đám mất mạng. Cuối cùng hắn nhẫn tâm dùng đầu của họ với mục đích đưa Mục Thanh Lâm vào tuyệt vọng.

- Quỳnh Như...

- Vân...

- Khải...

- Nam...

- Yến Nhi...

Mục Thanh Lâm đọc từng cái tên một cách chậm rãi. Cô nghiến răng "ken két", bàn tay siết chặt đến mức rỉ máu.

- Tại sao?

- Hửm? Gì cơ?

Ngô Minh nhoẻn miệng cười, làm bộ không nghe thấy câu hỏi Mục Thanh Lân dành cho hắn.

Tâm thần Mục Thanh Lâm suy sụp, gục mặt xuống để tránh cho bản thân nhìn lại đồng đội, bạn bè thảm thương như thế. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, cuốn theo vài giọt máu tươi chưa kịp khô nhỏ xuống thân kiếm.

- Họ từng là đồng đội của mày đó.

Mục Thanh Lâm gào thét.

Nghe vậy Ngô Minh chợt cau mày, ánh mắt pha chút phức tạp nhưng ngay lập tức bị thay thế bằng vẻ tàn nhẫn. Hắn ngoác mồm cười chế giễu.

- Ha ha... Đồng đội? Đồng đội thì sao chứ? Cũng phải chết để tao hoàn thành được mục đích thôi. Tiếp theo đến lượt mày đó.

Hắn muốn dùng lời lẽ đả kích Mục Thanh Lâm. Hắn muốn cô phải chết trong đau đớn, tủi nhục và sợ hãi.

- A... Mày... phải chết để xin lỗi họ.

Mục Thanh Lâm thét dài giận giữ. Cô đột nhiên nắm chặt kiếm, dùng chút hơi tàn dậm chân lao thẳng đến chỗ Ngô Minh. Mặt đất nơi cô vừa đứng nứt toác hình mạng nhện, sụp sâu xuống dưới.

- Ngu ngốc! Lê Thuận! Núp đến bao giờ nữa? Chặn ả đàn bà này lại!

Một thân hình không rõ từ đâu xông ra, cầm theo cây thương yểm năng lượng phép thuật đâm thẳng hướng Mục Thanh Lâm..

Mục Thanh Lâm đưa kiếm chống đỡ. Thươm kiếm va chạm, cô trực tiếp bị hất ngược lại, đâm “rầm” vào một tảng đá lớn, cách những người bao vây cô trước đó không xa lắm.

- Khụ... khụ...

Chật vật nâng mình đứng dậy, ho ra hai ngụm máu lớn, Mục Thanh Lâm chống kiếm xuống mặt đất, cố định cho bản thân khỏi gục ngã.

- Thế nào con khốn? Tuyệt vọng rồi chứ? Hận không?

Ngô Minh vỗ vai gã đàn ông cầm thương, buông lời cay nghiệt.

Là ngươi ép ta!

- Cười hơi sớm rồi con trai ạ. Hỡi thanh gươm của sự nguyền rủa, lắng nghe sự khẩn cầu của ta...

Mục Thanh Lâm chậm rãi ngậm xướng, âm thanh rất nhỏ. Giờ phút này tuy không còn sức để giết lên, nhưng cô vẫn còn sử dụng được ma pháp hủy diệt cuối cùng bằng cách đánh đổi linh hồn.

- Hãy phát huy sức mạnh...

Cùng với lời ngâm xướng, năng lượng phép thuật tràn ngập khí tức chết chóc bắt nguồn từ cây kiếm lan rộng bốn phương tám hướng.

- Dùng xương cốt máu thịt của ta...

- Nguy rồi! Mau dừng ả ta lại! Nhanh!

Nhận ra điều bất thường, Ngô Minh hoảng hốt ra lệnh. Người đàn ông cầm thương gật đầu, hóa thành một đạo ánh sáng phi thẳng chỗ Mục Thanh Lâm.

- ...Đem đến sức mạnh để hủy diệt tất cả mọi thứ.

Mục Thanh Lâm cười tà dị. Cô nâng kiếm, dứt khoát đâm xuyên qua vị trí trái tim của bản thân, máu tươi từ miệng vết thương nhuộm đỏ lưỡi kiếm

Kiếm ma Dạ Linh ngấm máu cô đột nhiên lóe sáng dữ dội. Năng lượng ma thuật màu đen dùng Mục Thanh Lâm làm trung tâm, xoáy mạnh như một cơn lốc khổng lồ.

Toàn bộ người trong bán kính bảy mươi mét đều bị kéo lên không trung. Thậm chí bao gồm cả những tảng đá lớn, nước trong hồ cầu vồng, vài ba cây đại thụ,... Vòng xoáy ma thuật vẫn khuếch trương vô cùng nhanh chóng.

Người đàn ông cầm thương giật mình kinh hãi, bản năng mách bảo cơn lốc ma thuật kia vô cùng nguy hiểm. Hắn cưỡng chế ngưng phép, mặc cho năng lượng ma thuật hỗn loạn tổn thương cơ thể, dồn toàn bộ ma lực vào hai chân bật ngược trở lại, kéo Ngô Minh thoát khỏi phạm vi cơn lốc.

Ngay lúc đó một con mắt khổng lồ quỷ dị xuất hiện trên bầu trời. Ánh sáng đen từ con mắt bao trùm hết những gì trong cơn lốc kể cả Mục Thanh Lâm, tràn ngập khí tức chết chóc và hủy diệt.

Trong giây lát, mọi thứ dính phải ánh sáng kia đều hóa thành tro bụi. Ngô Minh nhờ gã đàn ông cầm thương mà may mắn thoát chết.

Mình sắp chết rồi!

Mục Thanh Lâm sau khi đâm kiếm vào ngực, chậm rãi ngã xuống vũng máu của bản thân tựa chiếc lá vàng phiêu linh trong gió. Trước khi ý thức vụt tắt, bàn tay cô vẫn nắm chặt mảnh giấy nhỏ Quỳnh Như gửi lúc hấp hối, mỉm cười mãn nguyện.

Nơi trái tim Mục Thanh Lâm, thân kiếm đột nhiên mở ra một con mắt khác giống hệt con mắt trên bầu trời. Con mắt ấy tạo ra màng năng lượng che chắn cô khỏi sức mạnh hủy diệt.

Mục Thanh Lâm bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường. Thân thể cô dần trở nên trong suốt, hóa thành vô vàn điểm sáng lấp lánh, chậm rãi tan biến.