Chương 58: Ngạnh Khí Công tính là cái đếch ấy! Có thể ngăn viên đạn sao?!

"Được rồi!" Diệp Văn vẫy vẫy tay, khóe miệng toát ra một tia bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng, thở dài nói: "Lăng Vân, ta không phải đối với ngươi không tin tưởng, chỉ là không muốn cho ngươi đi mạo hiểm. Ngươi là cháu trai bảo bối của Trữ lão gia tử, nếu ngươi vì ta mà có mệnh hệ gì thì Trữ lão gia tử có thể đem ta xé nát!"

"Diệp thị trưởng, bảo vệ tính mạng, tài sản của dân chúng an toàn là thiên chức của cảnh sát võ trang chúng ta!" Trữ Lăng Vân hai đạo mày kiếm nhíu lại ngưng kết cùng một chỗ, trầm giọng nói: "Ta nếu thật sự hy sinh, Trữ gia tất cả mọi người sẽ thấu hiểu được!"

"Ta nói không được, chính là không được! Đừng có lại dài dòng!" Diệp Văn không nhìn hắn nữa, chẳng qua là khoát tay lắc đầu, đau khổ suy tư một hồi, mắt thấy 30 phút thời gian sắp đến, liền quyết đoán nói: "Lăng Vân, ngươi lập tức cho người chuẩn bị 1000 vạn tiền mặt ta sẽ đem đại đội phi cơ trực thăng chiến đấu trực tiếp tới đây!"

"Diệp thị trưởng, thế còn ý tứ của phía trên..."

"Không quản được nhiều như vậy, trước mắt cứu được người quan trọng hơn!"

"Vâng."

Trước khi thời hạn bọn cướp đưa ra tới giây phút cuối cùng, một chiếc phi cơ quân dụng vững vàng đáp xuống mặt đất trước cửa chính bằng thuỷ tinh của ngân hàng. Cùng lúc đó, cảnh sát bao vây bốn phía quanh ngân hàng và vài tay súng bắn tỉa trên các cao ốc gần đó nhận được mệnh lệnh, không phải vạn bất đắc dĩ thì kiên quyết không thể nổ súng, đem sự an toàn của con tin đặt lên hàng đầu.

“Người ở bên trong nghe đây, yêu cầu của các người chúng tôi đã thoả mãn, 1000 vạn tiền mặt đang trong máy bay trực thằng phía trước, hiện tại các người hãy thúc hiện hứa hẹn, hãy đem con tin thả ra!” chuyên gia đám phán bên phía cảnh sát một lần nữa mạo hiểm tới gần đài phun nước trước cổng chính ngân hàng, hướng bọn cướp kêu gọi.

Đám cướp vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lỹ sẽ cùng cảnh sát triển khai một hồi giằng co với bọn họ, thậm chí đàm phán còn không thành sẽ liều chết đánh một trận tử chiến, thật không nghĩ tời đối phương lại đơn giản như vậy đáp ứng những yêu cầu mà mình đưa ra, âm thầm thở phào một hơi, ai nấy đều vui mừng hớn hở.

“Chúng ta muốn phái một người ra ngoài kiểm tra trước, các ngươi tốt nhất đừng có bịp bợm. Nếu không, ta liền giết con tin.” ‘Đại ca’ bọn cướp giọng khàn khàn lớn tiếng đáp lời.

"Tốt, các ngươi có thể phái người đi ra kiểm tra, nếu như xác nhận không sai, mời các ngươi mau chóng phóng thích con tin!" Chuyên gia đàm phán nói.

"A Bưu. Ngươi đi ra ngoài nhìn một chút! Cẩn thận kiểm tra những số tiền kia, ta lo lũ cảnh sát bịp bợm!" “Đại ca” bọn cướp quay đầu đối với một tên đồng lõa nói.

"Ta Minh bạch!" Tên được kêu là A Bưu cầm trong tay súng đột kích mini, đẩy ra đại môn, cẩn thận từng li từng tí tiêu sái đi đến phi cơ trực thăng trước cửa chính ngân hàng, ở bên trong kiểm tra một phen, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới nhanh chóng trở lại trong đại sảnh ngân hàng, hướng "Đại ca" làm một cái thủ thế "OK".

"Xem tại các ngươi có thành ý trước, chúng ta trước phóng thích một nhóm con tin trước, nhưng chúng ta muốn giữ lại mấy con tin đi cùng, chờ đến khu vực an toàn, chúng ta sẽ phóng thích nốt số con tin còn lại!" “Đại ca” bọn cướp lại đưa ra yêu cầu mới: "Mặt khác, vì lý do an toàn, ta muốn mời một vị đại nhân có phân lượng để đi cùng chúng ta!"

Đối với bọn cướp mà nói, yêu cầu này rất thỏa đáng và hợp lý, dù sao bọn hắn cũng lo lắng cho mình sau khi leo lên phi cơ trực thăng cảnh sát sẽ áp dụng hành động truy kích.

"Không được! Vạn nhất các ngươi lật lọng, tổn thương con tin làm thì sao?"

"Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! ĐM quá xem thường nhân phẩm của chúng ta rồi! Mặc dù trong mắt các ngươi chúng ta là bọn cướp cùng hung cực ác, nhưng trộm cũng có đạo, chúng ta làm một chuyện này, cũng đều giảng quy củ! Được rồi, ta có thể thề, chỉ cần các ngươi thỏa mãn tất cả yêu cầu của chúng ta, cũng không giở bất luận cái trò gì bịp bợm, nếu chúng ta tổn thương con tin một đầu ngón tay, liền kêu thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành!"

"Lời của các ngươi, chúng ta rất khó tin tưởng. Ta muốn cảnh cáo các ngươi một câu: thẳng thắn từ rộng, kháng cự từ nghiêm..." (thẳng thắn nhận tội xẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị)

"Bà mẹ nó, lại là câu này? Lão tử không thích nghe!" “Đại ca” bọn cướp rất là nổi giận, "Bành" lại hướng ra phía ngoài bắn một phát súng, sau đó hắn túm lấy một con tin, khẩu súng chĩa thẳng vào huyệt Thái Dương, nghiêm nghị kêu lên: "Đây là giới hạn thấp nhất của chúng ta, không có thương lượng! Cho các ngươi 10 phút thời gian cân nhắc, không đáp ứng ta sẽ giết người này! Hắc, cá chết lưới rách, đối với mọi người cũng không có chỗ tốt!"

" Tỉnh táo! Tỉnh táo! Không nên vọng động! Chúng ta thương lượng lại một chút!" Chuyên gia đàm phán thông qua bộ đàm nhanh chóng liên hệ cùng Phó thị trưởng Diệp Văn, hướng hắn hồi báo tình huống của bên này, sau đó lo lắng hỏi: "Diệp thị trưởng, ngài xem làm sao bây giờ? Đối phương đã đem súng chĩa vào đầu một người con tin, nếu như chúng ta không đáp ứng hắn, bọn hắn rất có thể sẽ giết chết con tin!"

"Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có biện pháp nào khác có thể hi vọng rồi... Đáp ứng hắn! Hãy nói, ta Diệp Văn sẽ tự mình đi qua làm con tin của bọn hắn!" Diệp Văn xuyên thấu qua cửa sổ, cũng nhìn thấy trong cửa lớn của đại sảnh thủy tinh ngân hàng, tình hình một con tin bị bọn cướp cầm súng uy hiếp, sắc mặt tối tăm phiền muộn hầu như có thể chảy ra nước.

"Loại chuyện thế này, hãy để ta đi cho a!" Trữ Lăng Vân nói xong, nhanh chóng cởi bỏ áo chống đạn trên người, đem súng ống trong tay ném cho một tên cấp dưới bên người.

"Ngươi không thể đi!" Diệp Văn nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Ngươi là đội trưởng đội đặc công, vạn nhất xảy ra chuyện gì, những người kia biết làm sao bây giờ? Chức trách của ngươi bây giờ là quản lý tốt đội viên dưới tay ngươi, thời khắc chuẩn bị dẫn đầu bọn hắn lao ra giải cứu con tin!"

Trữ Lăng Vân ha ha cười cười: "Ngươi là một thị trưởng thành phố, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao đây? chức trách của ngươi bây giờ so với ta trọng yếu hơn, thành phố Yến Kinh ngàn vạn dân chúng, cần ngươi vì bọn họ mang đến phúc lợi. Diệp thị trưởng, ta biết rõ ngươi là một vị quan tốt, quan tốt cần trường thọ! Nếu như phải hi sinh một người để đổi lấy con tin bình an, ta so ngươi càng thêm phù hợp!"

"Lăng Vân, Lăng Vân, chúng ta đều đừng đi, tiếp tục nghĩ biện pháp... Ngẫm lại biện pháp..."

"Không có thời gian!" Trữ Lăng Vân biểu lộ bỗng nhiên thoải mái hơn, cười nói: "Diệp thị trưởng, nếu như ta lần này hưởng quang vinh, ngươi nhớ rõ chuyển cáo người nhà của ta, để cho bọn họ hàng năm vào tết thanh minh đến mộ phần của ta đem cho ta mấy bình rượu xái ta yêu nhất, để ta ở phía dưới uống cho thống khoái! Hắc, ngươi xem một chút, ta đây là nói cái gì đó? Sự tình có lẽ sẽ không như trong tưởng tượng hỏng bét như vậy, ta cũng không nhất định sẽ hưởng quang vinh! Diệp thị trưởng, ngươi đây là cái gì biểu lộ? Ta, Trữ Lăng Vân cũng không giống như ngươi, ngươi là văn nhược thư sinh, ta là Thiếu Lâm tục gia đệ tử, tu luyện qua Ngạnh Khí Công đấy, một chưởng đập vỡ mấy cục gạch là không thành vấn đề! Nói không chừng sau khi ta đi qua, xem chuẩn cơ hội, sẽ thuần thục đem cái lũ cướp ấy giải quyết xong!"

"Ngạnh Khí Công tính là cái đếch ấy? Có thể ngăn viên đạn sao? Không được, ngươi không có khả năng đi!" Diệp Văn biết rõ cái đám cướp này cả đám đều hung hãn không sợ chết là phần tử nguy hiểm, lại nghe hắn nói rất bi tráng, rất có phong phạm tráng sĩ một đi không trở lại không khỏi mắt trợn trừng con ngươi co rút, nóng nảy hẳn lên.

"Diệp thị trưởng, cho người kêu gọi đầu hàng a, để ta đi qua!" Trữ Lăng Vân cũng rất rõ ràng, chính mình đi có thể sẽ cửu tử nhất sinh, bất quá vào lúc này, trong lòng hắn cũng không có bất kỳ tia sợ hãi nào, nhếch miệng hướng về phía Diệp Văn cười cười, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết (chắc răng bọc a), đứng thẳng thân thể, chậm rãi hướng Diệp Văn chào một cái theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, sau đó theo tư thế làm việc nghĩa không chùn bước xoay người đi ra ngoài.

chương này ta tự làm a! Làm lần đầu có gì thiếu sót mong mọi người góp ý để làm tốt hơn! Thank!!