Chương 40: Này Anh Bạn, Ngươi Làm Em Gái Ta Sợ Rồi!

Lâm Tuyết Ức với Mạc Thiếu Kỳ tuy học cùng trường nhưng khác phân ban, có điều đối với danh sách những việc xấu của Mạc Thiếu Kỳ thì cô đã tận mắt nhìn thấy. Tên này thấy nữ sinh nào xinh đẹp thì liền muốn quăng lên giường, thấy nam sinh nào không vừa mắt thì muốn đánh người ta một trận. Lúc đi học thì thường xuyên không tuân thủ nội quy trường học, chửi rủa giáo viên, thái độ ứng xử tồi tệ, tác phong thì ngang ngược. Học sinh cả trường này đã từng bị hắn khi dễ không đếm xuể, nếu không phải lãnh đạo nhà trường nhiều lần bao che thì thứ ‘cặn bã’ này đã sớm bị đuổi học.

Trong trường trung học Yến Kinh Thấp Lục, hầu như ai cũng biết Mạc Thiếu Kỳ bề ngoài tỏ ra như một thiên thần tốt đẹp, nhưng trên thực tế thì bên trong xấu xa không tả nổi, ai dính vào hắn thì người đó liền xui xẻo.

Lâm Tuyết Ức lúc đầu mới vào học cấp hai ở trường nữ sinh còn chưa được nhiều người chú ý. Nhưng từ đầu năm cấp ba thì thân thể cô bắt đầu nhanh chóng nẩy nở như một đóa hoa tươi nở rực sau một đêm, càng ngày càng xinh đẹp, thậm chí còn trở thành mỹ nữ số một, số hai trong trường lớp. Cũng bởi vì thế mà cô đi vào tầm mắt của thiếu gia phong lưu con nhà giàu như Mạc Thiếu Kỳ.

Vì muốn cua được Lâm Tuyết Ức, hầu như mỗi ngày Mạc Thiếu Kỳ đều viết thư tình, tặng hoa tươi. Về sau hắn thấy mình lấy lòng nhưng bị Lâm Tuyết Ức nhiều lần cự tuyệt thành ra thẹn quá hóa giận, thái độ cũng chuyển từ ôn nhu sang uy hiếp, có lần còn trực tiếp theo đuôi Lâm Tuyết Ức về tận nhà. Lâm Tuyết Ức lần đó vừa tức vừa sợ nên đã khóc rất nhiều, sau đó còn tìm ban lãnh đạo nhà trường phản ánh nhưng kết quả thì sao? Mạc Thiếu Kỳ chỉ đàng hoàng được một thời gian ngắn, sau đó thì thái độ của hắn càng nghiêm trọng hơn.

Mỗi ngày lúc Lâm Tuyết Ức tan học mà thấy Mạc Thiếu Kỳ thì cô đều cúi đầu trốn đi, không nghĩ tới hôm nay lại gặp hắn ở chỗ này. Nhìn bộ dáng ngang ngược kia của Mạc Thiếu Kỳ thì cô liền hiểu rằng nếu hôm nay cô không lên xe cùng hắn đi hóng mát sau đó đi ăn cơm chung thì hắn nhất định sẽ không để yên.

Trong lòng Lâm Tuyết Ức cũng hiểu là Mạc Thiếu Kỳ muốn dẫn nàng đi chơi là giả, thật ra thì hắn có ý đồ riêng. Nếu như cô đồng ý với hắn thì nhất định sẽ rơi vào hố bẫy mà hắn đào sẵn, sau đó bị hắn ăn đến bột xương cũng không còn.

Đầu hè năm trước trong sân trường có xảy ra một việc, đến nay ký ức của Lâm

Tuyết Ức về việc đó vẫn còn mới mẻ. Đó là việc một nữ sinh mười bảy tuổi học năm hai ở một trường cấp ba, cô ta bị Mạc Thiếu Kỳ lừa gạt tới tay sau đó chơi đùa chưa tới hai tháng thì vô tình vứa bỏ. Về sau nữ sinh kia phát hiện mình có thai, dưới sự xấu hổ và giận dữ, cô đã nhảy từ tầng thượng trường học xuống. Tuy may mắn là vẫn không chết nhưng lại rơi vào thảm cục là tàn tật cả đời, cuối cùng không biết Mạc gia dùng biện pháp gì đem việc đó từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không.

Sau khi sự việc đó xảy ra, Mạc Thiếu Kỳ chẳng những không rút ra được bài học mà còn ỷ vào quyền thế một tay che trời của ba mình mà càng hoành hành bừa bãi thêm, hầu như không có gì mà hắn không dám làm.

“Thật sự xin lỗi nha Mạc Thiếu Kỳ, thầy cô có nói là chúng ta còn quá nhỏ, không thể yêu sớm đâu! Nếu ngươi muốn tìm bạn gái thì sao không tìm trong lớp của ngươi ấy? Tuổi các ngươi cũng bằng nhau…” Trong lòng Lâm Tuyết Ức dâng lên một tia sợ hãi, cô cắn nhẹ môi, cự tuyệt Mạc Thiếu Kỳ.

“Trong lớp của ta? Stop!” Mạc Thiếu Kỳ nhếch miệng khinh thường: “Những thứ kia nếu không phải khủng long thì cũng là thùng nước lèo, không ai đáng để ta nhìn vào mắt! Tuyết Ức, ta chính là thích em, bạn gái của ta không phải em thì còn ai vào đây! Đi thôi Tuyết Ức, cùng ta ra ngoài chơi thoải mái một ngày đi!”

“Thực xin lỗi, ta còn có việc, không thể đi cùng ngươi được…”

“Lâm Tuyết Ức, ta nhìn trúng em nên mới mời em đi chơi, đừng tự cho mình lớn lên xinh đẹp thì liền không coi ai ra gì, coi trời bằng vung!” Mạc Thiếu Kỳ có chút nổi giận, hắn bước đến bên cạnh Lâm Tuyết Ức, đưa tay bắt lấy một cánh tay cô, cười lạnh: “Trước mặt một đám an hem ta mà dám từ chối ta, con mẹ nó, em có ý muốn để ta khó chịu phải không? Được, em không đi ta liền lôi em đi!”

Lâm Tuyết Ức lúc này càng hoảng sợ hơn, cô cảm thấy cánh tay mình bị mười ngón tay bóp mạnh vào có chút đau nhức. Mặt cô từ từ đỏ lên, dùng sức giãy dụa lui về sau nhưng thân thể yếu đuối của một thiếu nữ sao có thể so với sức mạnh của Mạc Thiếu Kỳ? Cô bị Mạc Thiếu Kỳ dùng sức kéo một cái, hai chân nhất thời lảo đảo, cả người muốn ngã vào ngực hắn.

Mạc Thiếu Kỳ đắc ý cười, hai tay giơ ra ôm lấy thân thể cô.

“Mạc Thiếu Kỳ, ngươi khi dễ người quá mức!” Lâm Tuyết Ức yếu đuối nhát gan, vừa thẹn vừa vội, giãy dụa kêu lên: “Ngươi thả tar a! Buông ra a…! Ngươi nếu không buồng tay, ta… Ta…”

“Em sẽ thế nào đây?” Hai tay Mạc Thiếu Kỳ càng ôm chặt hơn, hắn cười hắc hắc, hỏi như khiêu khích.

“Ta liền nói cho hiệu trưởng!” Lâm Tuyết Ức nổi giận, lấy hết dũng khí nói lớn.

Vẻ mặt Mạc Thiếu Kỳ lộ ra vẻ hung dữ, uy hiếp: “Nói cho hiệu trưởng? Ha ha, hoan nghênh nha! Nói cho em biết, hiệu trưởng cùng cha ta chính là bạn học cũ, ta chính là gọi hắn hai tiếng ‘thúc thúc’ đấy. Cho nên em đi tìm hắn nói chuyện quả thực là mất thời gian! Em có tin không, em nếu dám đi méc ta, ta liền như âm hồn bất tán, mỗi ngày quấn lấy em, cho nhà em một phút cũng không được yên bình!”

“Ngươi… Ngươi vô sỉ! Ngươi lưu manh!” Lâm Tuyết Ức hiểu là Mạc Thiếu Kỳ nói ra được thì sẽ làm được. Trong lòng nàng phẫn uất không thôi, chỉ thấy một đôi mắt to trong veo chảy nhẹ xuống hai dòng nước mắt, thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.

“Ha ha, ta chính là rất vô sỉ, ta muốn lưu manh đùa bỡn em, em có thể làm gì ta?”

Mạc Thiếu Kỳ đắc ý cười lớn, hai tay hướng về phía ngực Lâm Tuyết Ức tìm hai tiểu bạch thỏ.

Hai tay hắn vừa mới duỗi ra thì khuỷu tay đột nhiên như bị điện giật, cả cánh tay hắn vừa tê dại vừa đau như bị phế đi, mềm rũ xuống. Ngay sau đó thân hình của Lâm Tuyết Ức trong ngực hắn ngoáng một cái đã bị người khác kéo ra ngoài.

“Này anh bạn, ngươi làm em gái ta sợ rồi!” Tiết Thiên Y vỗ nhè nhẹ lên vai Lâm Tuyết ức, thấp giọng an ủi cô hai, ba câu sau đó lạnh lùng nhìn Mạc Thiếu Kỳ.

“Em gái của ngươi?” Mạc Thiếu Kỳ vuốt vuốt cánh tay đau nhức, liếc nhìn Tiết Thiên Y rồi lại nhìn Lâm Tuyết Ức, vẻ mặt không tin tưởng, nói: “Lâm Tuyết Ức, hắn là anh trai của em? Em không phải là con một sao?”

“Hắn là anh họ của ta, không được sao?”

Tiết Thiên Y thấy Lâm Tuyết Ức trốn sau lưng nắm chặt một cánh tay mình, hốc mắt đỏ bừng, vô cùng đáng yêu, hiển nhiên vừa rồi bị Mạc Thiếu Kỳ hù không ít. Đột nhiên hắn nhớ tới tiểu sư tỷ gọi là Thất Tiên Nữ trong sư môn mình, trong lòng nhịn không được sinh ra một cảm giác ôn hòa, đồng thời dâng lên một cơn giận.

Cái tên gọi là Mạc Thiếu Kỳ này nhẫn tâm khi dễ một thiếu nữ mềm yếu nhu vậy, thật không phải là người tốt!

Mạc Thiếu Kỳ lớn tiếng chửi: “Móa, khó trách không thèm để ý ta, nguyên lai đã có người yêu rồi! Lâm Tuyết Ức, hắn là anh họ của em, em cùng hắn như thế chính là loạn luân! Thực nhìn không ra a, vẻ ngoài của em thuần khiết như thế, thì ra là một đứa lẳng lơ yêu anh họ mình! Em cứ nhìn xem, ta sẽ vào trường bôi xấu thanh danh của em, xem em còn mặt mũi nào sống nữa!”

Mặt Lâm Tuyết Ức biến sắc, cô biết rõ Mạc Thiếu Kỳ nói thì sẽ làm, hắn trong trường có rất nhiều đàn em, hắn nếu muốn bôi xấu ai thì rất dễ dàng, đây chính là điều đã từng xảy ra trong trường học của bọn họ.

Sắc mặt Tiết Thiên Y trầm xuống, bình thản nói: “Anh bạn, ăn cơm không thể ăn bậy, nói chuyện cũng không thể nói lung tung, có một số việc ngươi muốn làm thì phải trả một cái giá rất đắt! Với tư cách là anh trai của Lâm Tuyết Ức, ta có nghĩa vụ phải bảo vệ cô ấy, cho nên không cho phép ai được quyền khi dễ Tuyết Ức! Được rồi, thấy các ngươi là bạn học, ta sẽ xem những gì ngươi vừa nói là gió thoảng qua tai, hiện tại ngươi cho Tuyết Ức một cái bồi thường rồi nói lời xin lỗi. Còn nữa, ngươi phải cam đoan về sau sẽ

không quấy rối Tuyết Ức nhà chúng ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ vừa rồi của ngươi.”

Những lời mà Tiết Thiên Y vừa nói, Lâm Tuyết Ức có nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Cô ngơ ngác nhìn bộ dáng vừa giận vừa uy của Tiết Thiên Y, trong lòng chợt dâng lên một chút ấm áp. Lúc này cô hi vọng Tiết Thiên Y thật sự là anh trai của mình, giống như ba ba đã mất nhiều năm trước vậy, luôn bảo vệ cô, luôn đứng trước cô che mưa che gió.

Mạc Thiếu Kỳ cũng trân trân nhìn Tiết Thiên Y, hắn đang suy nghĩ tên tiểu tử này có phải uống lộn thuốc hay không? Sao hắn lại dám nói một cách như khiêu khích mình như thế? Hắn chỉ vào Tiết Thiên Y, cười hắc hắc: “Chịu nhận lỗi? ĐM thật khôi hài! Cho đến bây giờ ta còn chưa biết ba chữ đó viết dài ngắn thế nào đâu!”

“Vậy ta đây hiện tại giúp ngươi nhận biết một chút!” Tiết Thiên Y cười nhạt một tiếng, tinh quang trong mắt chợt lóe, đột nhiên quát khẽ: “Quỳ xuống!”