Chương 4: Đừng ép tao nổi điên!

Chạng vạng tối tầm sáu giờ, số lượng khách quý từ các nơi tới dự càng lúc càng đông, hơn một trăm người đứng trong đại sảnh khiến nơi đây trở nên náo nhiệt hẳn.

“Tiểu Phi, thì ra em ngồi ở đây, làm anh dễ tìm quá nha!” Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi nhìn dáo dác khắp đại sảnh một hồi, khi đột nhiên phát hiện ra Trữ Tiểu Phi đang ngồi cùng một chỗ với Tiết Thiên Y, ánh mắt hắn liền sáng ngời, cất giọng hô lớn rồi bước nhanh tới.

Gã thanh niên có vẻ bề ngoài rất tuấn mỹ, khí chất đặc biệt thanh cao lãnh ngạo, lộ ra vẻ là con cháu nhà hào phú. Hắn vận một bộ tone sur tone, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin đính kim cương. Tính ra toàn bộ phục sức trên người hắn trị giá hơn cả trăm vạn, hình tượng đúng tiêu chuẩn nhà giàu phong lưu, trong lúc cất bước đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của mấy vị khách thiếu nữ.

Thấy thanh niên ấy bước tới, Trữ Tiểu Phi liền “hừ” nhẹ một tiếng, mặt quay sang một bên.

Gã thanh niên tỏ ra cực kì cao hứng, tiêu sái bước đến trước bàn ăn. Liếc nhìn Tiết Thiên Y đang ngồi bên cạnh, trong mắt gã hiện lên một tia hồ nghi, nhưng ngay sau đó vẫn lập tức mỉm cười với Trữ Tiểu Phi, nói: “Tiểu Phi, vừa rồi anh gọi vào điện thoại của em nhưng sao em không bắt máy thế? Anh vốn định lái xe tới đón em để cùng nhau tới đây đó!”

“Điện thoại hết pin rồi!” Trữ Tiểu Phi tựa hồ lười trả lời hắn, khẩu khí lạnh như băng: “Tôi cũng có xe, không cần Ô đại thiếu gia anh phải đưa tôi đi!”

Thanh niên kia tựa hồ biết Trữ Tiểu Phi đang giận, cũng dự liệu được nàng ta sẽ phản ứng như thế, trên mặt tuyệt nhiên vẫn không hề lộ vẻ xấu hổ, đáp: “Tiểu Phi, em mặc bộ đầm dạ hội này đẹp quá! Không cần em nói anh cũng biết đây nhất định là em tự tay thiết kế rồi! Designer* đẳng cấp thế giới chắc cũng chỉ đến thế này thôi! Bộ đầm này chẳng những làm nổi bật khí chất sang trọng duyên dáng, mà nó còn tôn lên thân hình tuyệt vời của em một cách vô cùng tinh tế nữa! Đêm nay toàn bộ nữ nhân ở trong đại sảnh này đều phải ‘tắt điện’ khi đứng trước mặt em rồi!”

Gã thanh niên đánh giá bộ đầm dạ hội trên người Trữ Tiểu Phi, vẻ mặt khoa trương ca tụng.

“Ồ? Vậy ư?” Ánh mắt của Trữ Tiểu Phi rốt cuộc cũng nhìn gã, nửa đùa nửa thật hỏi: “Ô Trí Thông, anh nói có thật lòng không đấy?”

"Đương nhiên rồi!" Gã thanh niên tên là Ô Trí Thông hơi giật mình, không chút suy nghĩ liền gật đầu.

Trữ Tiểu Phi thản nhiên cười: "Lát nữa Diệp Mạn Vũ đi ra, không biết anh có dám đem những lời này lặp lại một lần nữa trước mặt cô ấy không?"

“….” Khuôn mặt của Ô Trí Thông liền trở nên cứng đờ.

Diệp Mạn Vũ được mọi người xưng tụng là “Yến kinh đệ nhất mỹ nữ”, danh xưng này là hàng thật giá thật, cũng không phải nhờ thổi phồng mà nên. Ô Trí Thông trong lòng vô cùng rõ ràng, nếu hắn dám tán dương nữ nhân khác xinh đẹp ra sao ở trước mặt Diệp Mạn Vũ, cho dù hắn không chọc giận mấy người nhà họ Diệp thì cũng bị những khách mời trong đại sảnh nhổ nước bọt cho chết đuối mất.

“Anh… Không… Dám!” Trữ Tiểu Phi nhấn mạnh từng từ, ánh mắt nhìn về Ô Trí Thông tràn ngập vẻ trào phúng: “Cho nên thưa Ô Trí Thông – Ô đại thiếu gia, xin anh từ nay về sau đừng nói mấy câu thiểu năng này ở trước mặt tôi. Tôi ghét nhất là cái loại khẩu thị tâm phi như anh, đàn ông miệng nam mô bụng đựng bồ dao găm! Dối trá lắm! ”

Giống như Trữ Tiểu Phi, Ô Trí Thông cũng xuất thân hào phú, nhưng người hiểu rõ hắn thì đều biết nhân cách của hắn trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài. Trong đám công tử ở Yến Kinh, thanh danh của hắn là kém cỏi nhất, sau lưng còn bị người ta gán cho biệt hiệu “Kinh thành tiểu Phách Vương”. Và đó cũng là một trong những nguyên nhân Trữ Tiểu Phi ghét hắn đến như vậy.

Lời của Trữ Tiểu Phi như tát thẳng vào mặt, lột trần bộ mặt của gã ngay giữa bàn dân thiên hạ. Nếu đổi thành nam nhân khác thì chắc chắn họ đã sớm xấu hổ che mặt rời đi, nhưng gã Ô Trí Thông này chỉ ngượng ngùng cười cười, sau đó vẫn mặt dày mày dạn ngồi xuống đối diện với Trữ Tiểu Phi, tay chỉ vào Tiết Thiên Y hỏi: “Tiểu Phi, em biết hắn sao?”

“Vừa mới quen!” Trữ Tiểu Phi thuận miệng đáp.

“Ồ, vậy không phải là bằng hữu của em rồi! Hắn ta là khách mời của Diệp gia à?”

“Đương nhiên! Ông nội hắn là chiễn hữu cũ của Diệp lão gia tử đấy!”

“Chiến hữu cũ….!”

Ô Trí Thông nhìn sang Tiết Thiên Y bằng ánh mắt lãnh đạm hơn rất nhiều.

Được mời tới dự buổi tiệc sinh nhật này của Diệp Mạn Vũ không phải là người buôn bán giàu có thì cũng là nhân vật nổi tiếng, quyền thế. Cho nên, đối với một thằng nhóc nghèo kiết xác vô danh tiểu tốt như Tiết Thiên Y thì Ô Trí Thông vô cùng xem thường. Hơn nữa lại nghe Trữ Tiểu Phi nói đấy chẳng qua chỉ là cháu trai chiến hữu cũ của Diệp Uy mà thôi, cũng không có quan hệ thân thích gì, bởi vậy gã cũng chẳng thèm khách khí với Tiết Thiên Y.

“Mày, đi chỗ khác ngồi, để tao với Tiểu Phi ở chỗ này tâm sự!" Ô Trí Thông xua xua tay với Tiết Thiên Y, giọng điệu đầy vênh váo và phách lối.

“Ô Trí Thông, anh dựa vào cái gì mà đuổi người ta đi?” Trữ Tiểu Phi nhíu mày, ánh mắt nhìn sang Tiết Thiên Y.

“Được rồi, hai người trò chuyện nhé!” Tiết Thiên Y vừa cười vừa nhìn Trữ Tiểu Phi, cầm lấy túi đồ đang đặt bên cạnh, cất bước đi sang một bàn ăn vắng vẻ khác.

Trữ Tiểu Phi không nghĩ tới Tiết Thiên Y sẽ như vậy, lập tức trừng mắt đầy bất mãn nhìn Ô Trí Thông, sau đó bưng theo ly rượu, bỏ sang ngồi cạnh Tiết Thiên Y.

Ô Trí Thông thấy nàng bỏ đi, sắc mặt sạm lại, cũng lập tức cất bước bám theo như hình với bóng.

“Mày tiếp tục đổi chỗ khác, chỗ này để tao cùng Tiểu Phi ngồi!” Ô Trí Thông gõ gõ mặt bàn, hất hàm ra lệnh với Tiết Thiên Y.

Tiết Thiên Y ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi quay sang Trữ Tiểu Phi, thần sắc hơi do dự một chút nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu mỉm cười, tiếp tục chuyển chỗ.

“Bảo anh đi thì anh liền đi ngay, chẳng có chút cốt khí nào cả!” Trữ Tiểu Phi nhìn theo bóng lưng Tiết Thiên Y, thấp giọng lầm bầm với vẻ hận rèn sắt không thành thép, rồi lại đi qua ngồi cùng một chỗ với hắn.

Giờ phút này hai người bọn họ đã ngồi ở một góc nhỏ hẻo lánh nhất yến hội rồi, ánh sáng từ các ngọn đèn chiếu tới nơi đây cũng đã tối đi rất nhiều.

Ô Trí Thông theo đuổi Trữ Tiểu Phi đã qua một thời gian khá lâu, mỗi lần gã đều giả trang thành một con rùa đen đáng thương, nghĩ hết mọi biện pháp hòng lấy lòng người đẹp thế nhưng vẫn chưa từng được nàng cấp cho một ánh mắt hòa nhã. Vậy mà lúc này đây, nàng lại bám theo mông một thằng oắt con vừa nghèo vừa hèn đổi tới đổi lui, hoàn toàn xem gã như không khí, điều này khiến cho nội tâm của gã không khỏi bốc lên một cỗ lửa giận.

Ô gia và Trữ gia tuy đều là một trong tứ đại hào phú ở Yến Kinh, nhưng bàn về thực lực tổng thể thì nhà họ Ô lại yếu hơn không ít, do vậy, dù Ô Trí Thông đang giận sôi gan nhưng gã cũng không dám phát tác với Trữ Tiểu Phi. Và cũng chính bởi vì thế mà anh chàng Tiết Thiên Y đang ngồi cạnh Trữ Tiểu Phi đã trở thành một đối tượng bất hạnh để gã trút cơn giận.

“Bảo mày cút đi cơ mà, sao mày còn đảo tới đảo lui như con ruồi thế hả?” Ô Trí Thông đùng đùng bước tới trước bàn Tiết Thiên Y, sắc mặt xám như chì, ngón tay chỉ ra xa, thấp giọng quát: “Lần này mày cút ra xa một chút cho tao!”

Mình vừa rồi chỉ tùy tiện nói hai ba câu mà gã Tiết Thiên Y này đã liền cụp đuôi bỏ đi, lần này mình lại uy hiếp hắn như thế, hắn không bị dọa chạy trối chết thì mới là lạ.

Ô Trí Thông đinh ninh như vậy, và Trữ Tiểu Phi cũng nghĩ như thế. Nàng thậm chí còn chuẩn bị buông lời mỉa mai tên Ô Trí Thông này vài câu, thay Tiết Thiên Y tăng thêm lòng dũng cảm một chút.

Chỉ là hai người bọn họ đều nghĩ sai. Lần này Tiết Thiên Y hoàn toàn chẳng thèm phản ứng lại Ô Trí Thông, vẫn ngồi bất động tại chỗ.

Tiết Thiên Y đột nhiên cường ngạnh khiến Trữ Tiểu Phi cảm thấy vô cùng bất ngờ, nàng luồn tay xuống dưới bàn, lén giơ ngón cái lên tán thưởng Tiết Thiên Y.

Tiết Thiên Y trong lúc nghiêng mắt liền nhìn thấy, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

“Thằng này điếc à? Tao kêu mày cút ra xa một chút, mày nghe rõ không?”

Bị Tiết Thiên Y bơ ngay trước mặt Trữ Tiểu Phi, sự phẫn nộ của Ô Trí Thông nhanh chóng tăng lên.

“Tôi đã nhường anh hai lần, được một tấc anh lại muốn thêm một thước? Làm người nên biết thế nào là đủ thì mới có thể vui vẻ được!” Tiết Thiên Y ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt giận dữ của Ô Trí Thông, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, thần thái tự nhiên.

“Biết con mẹ mày đủ!” Trong cơn giận dữ cực độ Ô Trí Thông đã chẳng cần quan tâm đến cái gì mà thân phận cùng hình tượng nữa, ngón tay của gã chỉ thẳng vào mặt Tiết Thiên Y, gần như đụng vào chóp mũi hắn: “Cho mày ba phút, trong vòng ba phút mày tốt nhất là biến khỏi mắt tao, nếu không thì…”

“Nếu không thì làm sao?” Đôi mắt vốn luôn ôn hòa, thanh tịnh như mặt nước hồ thu của Tiết Thiên Y đột nhiên như được phủ một tầng băng sương.

Ô Trí Thông chạm thấy ánh mắt đó, hắn không kìm được rùng mình một cái.

Hắn không hề ngờ rằng một thằng nhóc thanh tú, thoạt nhìn có thể bị dắt mũi này lại trở nên đáng sợ như vậy chỉ trong nháy mắt. Phảng phất như một chú cừu non đột nhiên trút bỏ lớp da biến thành một con báo săn hung tợn, có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào.

Sau khoảnh khắc giật mình, Ô Trí Thông liền nhớ tới thân phận của mình. Hắn đường đường là Ô đại thiếu gia, nắm trong tay tài phú bạc tỷ, là đại nhân vật nổi tiếng có thể hô mưa gọi gió, như thế nào lại sợ một thằng nhóc nghèo kiết xác? Thật sự là buồn cười!

“Nếu không thì tao sẽ cho mày chết rất khó coi!” Ô Trí Thông đón lời, trong giọng nói đầy hung dữ và uy hiếp.

“Mày nói tao chết thì tao sẽ chết à? Mày cho rằng bản thân là Diêm Vương hay Thiên Vương lão tử?” Tiết Thiên Y không hề yếu thế, đối chọi lại gay gắt.

“Yến Kinh này là địa bàn của tao! Ở đây, tao chính là Thiên Vương lão tử!” Khi Ô Trí Thông nói mấy lời này ngực không tự chủ ưỡn thẳng lên, ngữ khí mười phần tự tin, mặc kệ mày là bố con thằng nào.

“Tao đếch cần biết mày là ai, mày không có quyền quyết định sinh tử của tao! Tao sống hay chết là do tao quyết định!” Tiết Thiên Y sống lưng thẳng tắp, ánh mắt chứa đầ hiếp nhìn Ô Trí Thông: “Nói cho mày biết, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng hồi nãy tao tỏ ra khách khí thì mày có thể xoay tao thế nào cũng được! Chỗ ngồi này của tao, mày đừng có mơ!”

“Nói rất hay, bây giờ mới giống một nam nhi nè!” Trữ Tiểu Phi vỗ tay tán thưởng.

Trữ Tiểu Phi chỉ nói giúp Tiết Thiên Y, điều này khiến Ô Trí Thông tự cho là phong lưu vô cùng đố kị và ghen ghét. Hắn biết rõ, nếu hôm nay mình không đuổi được Tiết Thiên Y này đi, thì từ nay về sau sẽ càng bị Trữ đại tiểu thư xem thường hơn. Khi đó chỉ sợ hắn sẽ không còn cơ hội theo đuổi nàng nữa..

“Nói lại lần nữa xem, mày có cút hay không?” Ô Trí Thông nghiến răng, mắt long lên sòng sọc, hai tay nắm chặt thành quả đấm đặt ở trên mặt bàn: “Nghe nè thằng nhóc, sự kiên nhẫn của tao có giới hạn, đừng ép tao nổi điên, nếu không thì mày nhất định sẽ có kết cục rất thê thảm đấy!”

Chưa cần bàn tới thực lực của Ô gia, dưới tay Ô Trí Thông cũng có nuôi một đám đàn em. Và chỉ cần hắn muốn, đợi đến khi yến hội tan cuộc, Tiết Thiên Y vừa đi ra khỏi công quán Diệp Thị, hắn ít nhất có một trăm biện pháp khiến Tiết Tiên Y quỳ xuống dập đầu bồi tội với hắn. Thậm chí là trong lúc cười nói làm cho Tiết Thiên Y này “bốc hơi” cũng không phải là việc không thể làm được.

“Mày cũng đừng ép tao nổi điên, nếu không thằng có kết cục bi thảm có thể là mày đó!” Tiết Thiên Y vân đạm phong khinh* đáp lời.

-------------------------------------------------

(*)tone sur tone: quần áo + phụ kiện đồng bộ.

(*)Vacheron Constantin: hãng đồng hồ cao cấp lâu đời của Thụy Sĩ.

(*)Designer: Nhà thiết kế.

(*)vân đạm phong khinh: mây bay gió nhẹ. Ở đây chỉ sự dửng dưng.