“Xem ra Huyền Âm chân khí tích góp trong đan điền vẫn là quá ít, còn lâu mới đạt đủ lực lượng để đột phá đạo chướng ngại cuối cùng của Thủ Quyết Âm Mạch. Về sau chắc ta phải cố gắng gấp bội thì mới có hi vọng!”
Tiết Thiên Y ủ dột thở dài, dẫn dắt đạo Huyền Âm chân khí yếu ớt từ từ trở về huyệt Khí Hải nơi đan điền, rồi chậm rãi thu công.
Mời vừa rồi tu luyện tâm quyết vào lúc khẩn yếu quan đầu, Tiết Thiên Y linh đài* trống rỗng, tinh thần tĩnh mịch, toàn thân phảng phất như trẻ sơ sinh, mình trần như nhộng ngồi xếp bằng ở giữa vũ trụ mênh mông bao la, ngũ quan hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới. Điều duy nhất hắn có thể cảm nhận được là vầng thất thải hào quang phổ chiếu trên thân, nhật nguyệt tinh tú vây lượn xung quanh, cùng Âm Dương Thái Cực Đồ ở dưới thân đang vận chuyển cực nhanh.
Đến khi chân khí trong cơ thể hắn hồi lưu, tiến vào giai đoạn thu công, ngũ quan lúc này mới bắt đầu thành lập liên hệ trở lại với ngoại giới. Giờ khắc này, sự cảm nhận từ ngũ quan của Tiết Thiên Y đã trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Tuy hiện tại hắn đang ở trong phòng Tổng Thống có hiệu quả cách âm vô cùng tốt, nhưng những tiếng động phát ra trong vòng phạm vi 100m xung quanh đều không chạy thoát khỏi hai lỗ tai hắn.
Vì vậy mà những tiếng thì thào, tiếng nước xối, tiếng TV, thậm chí tiếng rên rỉ lúc nam nữ hoan ái cũng hoàn toàn truyền vào trong tai hắn.
“Đù! Giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn có người làm loại chuyện này! Trong điển tịch Đạo gia có nói, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể vào thời điểm này cần được điều dưỡng nghỉ ngơi, nếu không thân thể sẽ suy sụp. Nhất là việc hoan ái nam nữ, làm cho bản thân lâm vào trạng thái hưng phấn cực độ trong thời gian dài thì tổn hại với thân thể sẽ càng lớn hơn nữa…” Tuy Tiết Thiên Y có năng lực vượt xa tuyệt đại đa số mọi người ở thế giới này, thế nhưng quả thật hắn vẫn chỉ là một gã thiếu niên mới lớn, đối với sự việc tràn đầy tính hấp dẫn như vậy, thì khả năng miễn dịch của hắn cũng chẳng khá hơn là bao so với mấy gã trai tơ khác. Cho nên sau khi nghe thấy thanh âm nữ nhân rên rỉ truyền ra từ phòng bên cạnh, Tiết Thiên Y không khỏi ngượng ngùng, tim đập thình thịch, khí huyết sôi sục. ( nứng)
Tất nhiên, dù cả đêm không ngủ thì cũng hoàn toàn không là vấn đề gì đối với Tiết Thiên Y. Vừa rồi hắn tu luyện tâm quyết Cửu Trọng Thiên gần 1h, ngang bằng với người bình thường ngủ say 10h, cho nên tinh thần của hắn vẫn rất minh mẫn, sức lực dồi dào.
Sau khi thu công xong xuôi, Tiết Thiên Y đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi, thì đột nhiên chuỗi hạt châu năm màu đeo trên cổ tay khẽ rung động, tình hình giống hệt như khi nhìn thấy nữ nhân xấu xí nọ. Và ngay đó, một loạt tiếng động sột soạt kì quái vang lên bên tai hắn.
Tiếng động đó phảng phất như tiếng rắn rết đang di chuyển, nhỏ yếu đến nỗi người bình thường khó có thể cảm nhận được. Ngay cả Tiết Thiên Y dù ngũ quan nhạy bén, nhưng nếu không dụng tâm cẩn thận nghe ngóng thì cũng không cách nào phát hiện.
Tiếng động kia càng ngày càng gần, và cũng càng lúc càng vang, hiển nhiên đích đến là căn phòng của Tiết Thiên Y. Hơn nữa, nương theo tiếng động đang tới gần, còn có một cỗ khí tức âm hàn bức người nữa.
Thời tiết đầu thu lúc đêm khuya tuy đã có chút se lạnh, nhưng cũng chưa tới mức rét buốt. Vậy mà giờ phút này Tiết Thiên Y lại kinh ngạc phát hiện, tấm cửa kính ban công đã bị cỗ khí tức âm hàn ảnh hưởng, nhanh chóng kết xuất một tầng sương trắng nhàn nhạt, khiến cho những ánh đèn sáng chói ở phía xa trở nên mông lung, mơ hồ.
Đối với Tiết Thiên Y, khí tức này gần như rất quen thuộc. Hồi tối, nữ nhân xấu xí mà hắn đụng phải ở sảnh tiếp đãi của khách sạn cũng tản mát ra cỗ khí tức tương tự, chỉ có điều, nếu đem so sánh thì cỗ khí tức hiện tại rõ ràng có khí thế lớn hơn nhiều.
Bỗng, Tiết Thiên Y nội tâm giật mình, hai mắt mở lớn, gắt gao khóa chặt lên cửa kính ban công.
Ngay sau đó, một thân ảnh cao gầy vô thanh vô tức xuất hiện đột ngột ngoài ban công, giống như vừa xé rách không gian mà tới vậy. Dựa vào hình thể để phán đoán thì đây hẳn là một nam nhân. Người vừa tới vẫn đứng im không nhúc nhích, dưới bóng đêm, ánh mắt y giống như hai đạo tinh mang xuyên thấu qua tấm cửa kính, chiếu thẳng vào khuôn mặt Tiết Thiên Y.
Trước ánh mắt dò xét đó, Tiết Thiên Y không hề tỏ ra nao núng, vẫn đủng đỉnh chỉnh trang lại quần áo, sau đó thản nhiên ngồi xuống mép giường, mặt đối mặt qua tấm cửa kính với người đứng ở ngoài kia.
Tuy song phương được ngăn cách bởi tấm kính dày, hơn nữa trên tấm kính còn kết xuất một tầng băng sương nhàn nhạt, thế nhưng cả hai vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt đối phương.
Người đứng ở ngoài ban công kia tầm 30 tuổi, đầu trọc, khuôn mặt to bè giống như đứa trẻ úp mặt vô gối lâu ngày. Thân hình y gần 1m8, nhưng dáng người lại gầy như que củi, trông rất không cân đối.
Tóm lại, trong mắt Tiết Thiên Y, kẻ đứng ngoài kia luận dáng người lẫn tướng mạo đều có điểm gì đó quái dị, nếu đi trên đường nhất định sẽ được đãi ngộ giống như tuyệt thế mỹ nữ, nhận vô số ánh nhìn.
Người kia mặc một bộ quần áo đen từ đầu xuống chân, như hòa cùng một thể với bóng tối xung quanh. Toàn thân hắn được bao bọc bởi một tầng khí tức âm hàn mạnh mẽ và vô hình, trong mắt toát ra quang mang u lãnh khiến cho người khác phải sợ hãi.
Nếu như nữ nhân xấu xí bắt gặp hồi tối giống như một đầu mẫu lang* đói khát, thì gã nam nhân trước mắt này lại khiến Tiết Thiên Y cảm thấy giống như một con độc xà tùy thời có thể cắn người.
Đối phương không lên tiếng, Tiết Thiên Y cũng không nói gì, bốn ánh mắt được ngăn bởi một tấm cửa kính cùng khoảng cách tầm 10m, cứ như vậy va chạm với nhau một cách lặng lẽ.
Nếu trong ánh mắt Tiết Thiên Y là sự bình thản ung dung, thì trong ánh mắt của đối phương lại tràn đầy địch ý, xen lẫn với ý tứ vừa thị uy vừa khiêu khích mãnh liệt.
“Sư phụ ơi là sư phụ, người muốn con nếu có gặp đám người này thì nên cố hết sức tránh né, không phát sinh xung đột trực tiếp với bọn chúng. Thế nhưng hiện tại người ta đã tìm đến tận cửa rồi, lại còn chủ động khiêu khích con nữa, con còn có thể nín nhịn nổi sao? Chí ít con cũng muốn biết rõ thân phận của đối phương, và mục đích chúng tìm tới con để làm gì! Người không chịu nói cho con biết, thì con đành tự mình điều tra một chút vậy!” Nghĩ tới đây, Tiết Thiên Y liền chậm rãi đứng lên, bước từng bước về phía cửa sổ ban công.
Dựa vào khí tràng phóng xuất trên người đối phương mà xem xét, thực lực của kẻ này hiển nhiên là rất mạnh, tuy nhiên Tiết Thiên Y vẫn tự tin nắm chắc mười phần chiến thắng, hoàn toàn không để đối phương vào trong mắt.
Tiết Thiên Y vừa động, người kia cũng động. Khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh, quay người nhảy ra khỏi ban công.
Khách sạn Tinh Cung cao 60 tầng, phòng Tổng Thống của Tiết Thiên Y chính là ở tầng cao nhất. Thấy người kia đột nhiên nhảy xuống, Tiết Thiên Y không khỏi lấy làm kinh hãi, thân hình phóng tới cửa sổ ban công trong nháy mắt, sau khi mở cửa liền nhanh chóng lao ra ngoài.
Tại nơi kẻ lạ mặt vừa đứng tràn ngập một cỗ mùi vị tanh hôi làm cho người ta phát buồn nôn. Lúc Tiết Thiên Y vừa lướt qua, lỗ mũi hắn hít phải một ít, lập tức trong đầu xuất hiện trạng thái hơi mê muội.
“Đây là… độc khí?” Tiết Thiên Y không ngờ được, kẻ kia lúc rời đi lại gài sẵn một cái bẫy dành cho hắn. Nhưng cũng may hắn có thể chất đặc biệt, hơn nữa còn có chuỗi hạt châu năm màu bảo hộ, cho nên hầu hết các loại độc vật trên đời đều vô tác dụng, không thể dễ dàng làm tổn thương được hắn.
Chẳng qua Tiết Thiên Y không rõ kẻ kia lưu lại loại độc khí gì, cho nên hắn cũng không dám có chút chủ quan, lập tức điều động Huyền Dương chân khí trong đan điền, ép cỗ khí tanh vừa chui vào trong cơ thể kia ra ngoài, khôi phục thần trí tỉnh táo.
Hắn đứng trên ban công, ghé đầu ra dò xét, chỉ thấy trong bóng đêm bao la mờ mịt, có một đạo hắc ảnh đang men theo đường ống nước của khách sạn mà lao xuống dưới bằng một tốc độ cực nhanh, không ngừng lại khắc nào.
“Biết ngay mà! Dựa vào khí tràng bao bọc quanh thân, cùng với thân pháp kiểu này, hắn tuyệt đối không phải cảnh giới ngự phong phi hành. Khà khà, hắn có thể mượn nhờ đường ống nước này để xuống dưới, ta cũng giống vậy đi!” Tiết Thiên Y đã kết luận được, hai cao thủ mà mình gặp tối nay đều thuộc một nhóm người, hoặc giữa cả hai có mối liên hệ nào đó. Lần này hắn chuẩn bị làm rõ thân phận đối phương, cùng mục đích đến quấy rối hắn, sao có thể để kẻ kia nhẹ nhõm thoát thân được!
Thấy kẻ kia trong chớp mắt đã lao xuống gần đoạn tầng 40, Tiết Thiên Y khẽ hắng giọng, cũng thả người nhảy ra khỏi ban công, lúc rơi xuống hai tay liền duỗi ra bám vào đường ống nước, nhanh chóng trượt xuống dưới.
Tốc độ trượt của hắn còn nhanh hơn vài phần so với kẻ kia, khoảng cách giữa hai người rất nhanh chóng được thu hẹp từ 30 tầng lầu xuống còn 20 tầng.
--------------------------------
*Linh đài: chữ Linh 靈 có nghĩa là thiêng liêng, thần, hồn người chết, được ghép với chữ Đài 臺 thành ra chữ Linh Đài mang nghĩa là Tâm linh của con người.
*Mẫu lang: Sói cái.