Chương 23: Sư Tử Hống – La Hán Quyền.

Đối với người lạ chủ động đến gần nói chuyện, trong lòng Tiết Thiên Y luôn có một loại bản năng gọi là cảnh giác. Chẳng qua là bộ dáng tươi cười của Na Cổ Đạo thoạt nhìn vô cùng thành khẩn, tha thiết, không có chút dối trá cố ý làm vẻ nào, rất khó làm cho người ta nảy sinh tâm lý bài xích với hắn. Vì vậy Tiết Thiên Y đưa tay ra bắt chặt lấy tay hắn, cười nói: “Ta gọi là Tiết Thiên Y.”

“Vị lão đại này, ta gọi là Chu Kiên Cường, cùng Tiết Thiên Y… Tiết ca là bạn tốt, rất thân!”

Chu Kiên Cường nhìn ra Na Cổ Đạo là đại nhân vật có thân phận và địa vị, đợi hai người họ bắt tay xong liền cười hì hì tiến lên bắt tay.

Na Cổ Đạo cầm chặt tay hắn, cười ha ha: “Chu tiểu ca, đừng gọi ta cái gì lão đại, ta là người làm ăn đứng đắn, không phải là thủ lĩnh xã hội đen. Nếu như ngươi nguyện ý, gọi ta một tiếng đại ca, thế nào?”

“Người từng tuổi này, ta gọi đại thúc là được rồi, sao có thể gọi đại ca? Ngươi là người làm ăn, hay là ta gọi là ông chủ Na nhé?”

Na Cổ Đạo một tiếng “Chu tiểu ca”, thiếu chút nữa làm cho Chu Kiên Cường kích động lệ rơi đầy mặt, xương cốt toàn thân tựa hồ nhẹ đi vài phần.

“Ha ha, tốt, cứ gọi là lão bản đi.” Na Cổ Đạo cười nói với Chu Kiên Cường vài câu, ánh mắt lại lập tức chuyển sang Tiết Thiên Y: “Tiết tiểu ca, các ngươi chuẩn bị đi đâu đấy?”

“Chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi.” Tiết Thiên Y hướng xung quanh nhìn nhìn, chỉ thấy người của Hảo Hán Minh đã

bao vây từng con đường, từ bốn phía xa xa hướng sang đây chỉ trỏ, nhưng không ai dám tới gần, tựa hồ bọn hắn đối với nam nhân trung niên này rất kiêng kị.

“Xem ra các ngươi hình như gặp phải phiền toái?”

“Bị một đám ruồi chán ghét theo đuôi, tạm thời không có chỗ thoát đi.”

“Ta chỗ này có mang cái đập ruồi, ta giúp các ngươi xua bọn ruồi kia đi, thế nào?”

“Lòng tốt đó của ông chủ Na ta xin nhận.” Đối với việc Na Cổ Đạo lấy lòng, Tiết Thiên Y rõ ràng không có chút cảm kích nào, hắn nhàn nhạt cười nói: “Đây chỉ là một ít phiền toái, ta nghĩ mình có thể tự giải quyết.”

Một người vệ sĩ bên cạnh Na Cổ Đạo khẽ biến sắc mặt, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng hơi nhếch, vừa định mở miệng nói chuyện liền bị Na Cổ Đạo phất tay ngăn lại.

“Tiết tiểu ca, ta nghĩ ngươi có thể đã hiểu lầm.” Nụ cười trên mặt Na Cổ Đạo vẫn không giảm: “Theo ta được biết, Hảo Hán Minh đúng là địa xà ở đây, có rất ít người dám đắc tội bọn chúng. Ta giúp ngươi thuần túy là thưởng thức dũng khí không sợ cường thế của ngươi. Ngưi căn bản không cần cảm thấy nở ta cái gì, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta một chưởng chia tay, bỏ qua tất cả ở đây.”

Nói xong, không đợi Tiết Thiên Y lên tiếng, liếc người vệ sĩ bên trái nói: “Cuồng Phong, ngươi đi qua kia thương lượng một chút, nói hai người Tiết tiểu ca bọn họ là bằng hữu của Na Cổ Đạo ta, ta hiện tại muốn dẫn bọn hắn rời đi, mời bọn chúng nhường ra một con đường!”

Cuồng Phong ứng tiếng, nhìn Tiết Thiên Y thật sâu, sau đó nhanh chóng nơi bọn người Hảo Hán Minh đang tập trung đi tới, từ xa đã quát lớn: “Tại hạ là Cuồng Phong, thủ hạ của ‘Phật công tử’, người đứng đối diện là huynh đệ của Hảo Hán Minh?”

Na Cổ Đạo thích làm việc thiện, là một người rộng rãi, nhiều năm qua hắn một mực làm việc từ thiện, hơn nữa còn lấy danh nghĩa cá nhân sáng lập một hội ngân sách, chuyên dùng để cứu trợ những người nghèo khó. Hắn không cầu danh lợi đi làm việc thiện như vậy làm cho khắp nơi trong xã hội khen ngợi, được người ta gán cho danh hiệu “Phật công tử”.

Đến hôm nay, thanh danh của “Phật công tử” đã lan rất xa, có một số người thậm chí chỉ biết “Phật công tử” mà không biết Na Cổ Đạo.

“Không sai, chúng ta đều là Hảo Hán Minh đây!” Đáp lại lời Cuồng Phong chính là một thành viên của Hảo Hán Minh – Hoa hòa thượng. Hắn từ trong đám người đi ra, đối mặt với Cuồng Phong, mặt lạnh chắp tay nói: “Na lão đại ‘Phật công tử’ là người mà huynh đệ Hảo Hán Minh chúng ta luôn luôn kính ngưỡng. Mà đệ nhất thủ hạ của ‘Phật công tử’, vệ sĩ Cuồng Phong cũng là cao thủ xưa nay chúng ta bội phục. Không biết Cuồng Phong huynh tới đây có gì chỉ giáo?”

Hoa hòa thượng lăn lộn trên đường nhiều năm, đến nói chuyện cũng đầy mùi vị giang hồ.

Cuồng Phong cũng theo quy củ giang hồ chắp tay hoàn lễ, nhàn nhạt nói: “Phật công tử để ta nhắn cho các huynh đệ Hảo Hán Minh một câu: hai thiếu niên kia là bằng hữu của ngài, ngài muốn dẫn bọn hắn rời khỏi, kính xin các huynh đệ giơ cao đánh khẽ!”

Lời hắn vừa dứt, người của Hảo Hán Minh liền bạo động đứng lên. Mặc dù không ít người vẻ mặt bất mãn thậm chí là phẫn hận, nhưng lại không có một ai dám lớn tiếng chửi. Dù sao Na gia cũng là một trong Từ đại phú hào của Yến Kinh, thực lực bày ra trước mặt. Nếu như nói Hảo Hán Minh thuộc dạng địa đầu xà ở ngoại ô phía Tây thành Yến Kinh, vậy thì Na gia chính là một con rồng cuộn trên bầu trời phía Nam thành Yến Kinh, hơn nữa sức ảnh hưởng tuyệt đối không chỉ gói gọn ở phía khu thành Nam.

Chẳng qua là cường long khó áp chế địa đầu xà, Na gia làm cái loại chuyện xâm phạm biên giới này không khác gì một loại khiêu khích trắng trợn. Điều này làm cho người của Hảo Hán Minh vô cùng khó chịu.

Sắc mặt của Hoa hòa thượng lập tức trầm xuống, khuôn mặt mang theo một tia giận dữ, nói: “Người của Hảo Hán Minh chúng ta và Na gia các người trước nay nước sông chưa từng phạm nước giếng, chuyện này các người vẫn là đừng nên nhúng tay vào!”

“Ngươi là Hoa hòa thượng?” Cuồng Phong “xùy” một tiếng cười lạnh, tựa hồ không đem Hoa hòa thượng để vào mắt, ngạo nghễ nói: “Loại chuyện này ngươi còn không làm chủ được! Cập Thời Vũ đâu? Để hắn ra nói chuyện đi!”

Tư vị bị người khác khinh thường thật sự không dễ chịu, nhất là trước mặt một đám huynh đệ bị người ta khinh thường. Nhìn sắc thái chả thèm ngó tới của Cuồng Phong, Hoa hòa thượng hận đến nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói: “Minh chủ của chúng ta không ở đây, chuyện này ta có thể làm chủ! Hai cái tiểu tử kia làm loạn trên địa bàn của chúng ta, còn đả thương không ít huynh đệ của ta. Muốn ta thả bọn họ đi? Không được!”

“Mặt mũi của ‘Phật công tử’ chúng ta cũng không cho?” Sắc mặt Cuồng Phong chợt lạnh lại.

“Không được!”

Na gia tuy mạnh, thế nhưng thế lực sau lưng Hảo Hán Minh cũng không yếu hơn bọn họ. Hoa hòa thượng mặc dù có chút sợ hãi tên tuổi của “Phật công tử” ở kinh thành, thế nhưng cũng sẽ không dễ dàng cuối đầu chịu thua.

“Không cần thương lượng?” Trong mắt Cuồng Phong xẹt qua một tia cuồng bạo, nắm đấm cũng đã nắm chặt lại.

“Không cần!”

“Rống!”

Một tiếng gầm vang lên, một cơn sóng âm cực lớn như thủy triều mãnh liệt cuốn tới từ trong miệng Cuồng Phong chụp về phía Hoa hòa thượng làm cho hai lỗ tai của hắn ‘ong ong’ rung động, hơn nữa lại bị choáng váng.

“Đi tìm chết!” Hoa hòa thượng còn chưa kịp phản ứng, Cuồng Phong lại hét to một tiếng, một tiếng gầm lại ập đến, hơn nữa kèm theo đó là một nắm đấm cứng rắn.

“Sư Tử Hống… La Hán Quyền… Người này luyện là công phu Phật gia, thoạt nhìn thì cũng tương đối có tạo nghệ rồi!” Tiết Thiên Y vẫn một mực chú ý đến Cuồng Phong, từ xa thấy hắn đánh ra một quyền kia liền nhận ra đó là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm – La Hán Quyền. Hơn nữa trong nắm đấm của Cuồng Phong còn quán chú thêm nội gia chân khí, một quyền đánh ra mạnh mẽ vô cùng, không thể chống đỡ, uy lực vô cùng mạnh.

Tiết Thiên Y không nghĩ tới Cuồng Phong lại nóng nảy như vậy, một câu đàm phán không được liền trực tiếp đánh nhau, trước đó cũng không có bất cứ dấu hiệu gì. Nhìn thấy nắm đấm đó, mắt hắn liền sáng lên, hắn đương nhiên biết Hoa hòa thượng của Hảo Hán Minh kia nhất định gặp bi kịch.

Nắm đấm của Cuồng Phong giống như từ sắt thép đúc thành đập lên ngực của Hoa hòa thượng, trực tiếp đem thân hình cao lớn hơn hai trăm cân của hắn bay xa ra ngoài. Hoa hòa thượng rên thảm một tiếng ngã xuống, rơi ra xa cách đấy năm mét, vùng vẫy vài cái sau đó liền gục tại chỗ, không có động tĩnh.

Một quyền của Cuồng Phong tạo thành uy hiếp cho thành viên của Hảo Hán Minh còn hơn cả Tiết Thiên Y vừa rồi. Nguyên một đám bọn chúng đứng trợn mắt há mồm nhìn Cuồng Phong, trong mắt toát ra nỗi khiếp sợ.

Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, có người chạy tới xem tình hướng của Hoa hòa thượng một chút, phát hiện hắn chẳng qua là hôn mê, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Ở hiện trường có nhiều người như vậy, mà lại không có một ai dám đứng ra khiếu chiến Cuồng Phong đang ngạo nghễ đứng trước mặt bọn chúng.