Chương 17: Anh không ra anh, em không ra em!

“Còn là một học sinh à? Rất giỏi, rất can đảm!”

Sắc mặt Thanh Diện Thú bất ngờ trầm xuống, điềm nhiên nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Lý Xuân Phương làm việc cho bọn tao, cô ta có làm sai thì cũng chỉ có bọn tao mới được dạy dỗ, mày có quyền gì mà hoa chân múa tay hả! Mày quấy nhiễu việc làm ăn của cô ta khác nào gây khó dễ cho bọn tao, khác nào ngang nhiên khiêu khích bọn tao chứ!”

Sắc mặt hắn bất ngờ thay đổi, vốn dĩ còn đang tỏ ra vui vẻ, vậy mà bây giờ đã lại cau có. Chu Kiên Cường hoảng hốt, chỉ cảm thấy tình hình có biến.

“Vốn dĩ, chống lại bọn tao chỉ có chết, nhưng thấy mày còn là một học sinh, hơn nữa đây cũng là lần đầu, tạm thời tha cho mày...” Thanh Diện Thú nhanh chóng nói tiếp.

“Đa tạ đại ca giơ cao đánh khẽ!” Chu Kiên Cường không ngờ đối phương lại buông tha cho mình dễ dàng như vậy, nên nhẹ nhàng thở ra.

“Đừng mừng vội, nghe tao nói hết đã...” Thanh Diện Thú khẽ sờ cằm, cười âm hiểm: “Tha mày, nhưng mày phải bồi thường những thứ mày đã làm bọn tao tổn thất.”

“Bồi thường?” Chu Kiên Cường ngẩn ngơ, “Bồi thường cái gì?”

“Tiền bán thịt của cô ta!” Thanh Diện Thú chỉ vào Lý Xuân Phương: “Mày phá chuyện làm ăn của cô ta, cô ta không thể lấy tiền của khách, thế nên không thể nộp cho bọn tao, tất nhiên là mày phải bồi thường tổn thất rồi! Mày có ý kiến gì sao?”

“Cái này không công bằng! Cho dù tôi không làm loạn, chắc gì công việc của cô ta đã thành!” Chu Kiên Cường bất mãn nói, lại quay sang nhìn Tiết Thiên Y rồi nói: “Không tin anh cứ hỏi hắn đi, hắn hoàn toàn không có hứng thú với cô ta mà! Cho nên, các người thật sự chẳng tổn thất cái gì cả!”

“Nó có hứng thú hay không lại là chuyện khác, giải quyết xong chuyện của mày, bọn tao làm việc với nó cũng không muộn!” Ánh mắt Thanh Diện Thú toát ra sát khí, nói tiếp: “Nếu mày không chịu hợp tác, tao không ngại ném mày xuống sông Mật Vân gần đây làm mồi cho cá đâu!”

Chu Kiên Cường thấy mấy thằng đứng bên cạnh Thanh Diện Thú đang kích động xoa xoa tay, mí mắt hắn giật giật liên tục, biết rõ người ta là dao thớt, còn mình chỉ là thịt cá, không đáp ứng chỉ sợ sẽ toi cái mạng cùi, nên vội vàng khoát tay: “Đừng mà, tôi bồi thường! Tôi bồi thường còn không được sao? Bồi thường bao nhiêu tiền đây? Đại ca, xin giơ cao đánh khẽ, tôi chỉ là một học sinh nghèo mà thôi...”

Chu Kiên Cường cũng không nói láo, tuy rằng gia cảnh của hắn hơn Tiết Thiên Y không ít, nhưng còn lâu mới được coi là giàu có, nếu không cũng chẳng phải ở trong một nhà trọ vắng vẻ vùng ngoại thành thế này rồi.

Thanh Diện Thú quan tâm đến điều này làm gì chứ! Hắn cười lạnh nói: “Nghe Lý Xuân Phương nói, hôm nay khách định bao đêm, phải không? Tiêu chuẩn của cô ta là một lần năm trăm, bao đêm một nghìn. Biểu hiện của mày cũng không tệ lắm, đưa một nghìn đồng đây rồi bọn tao sẽ bỏ qua cho!”

“Một nghìn?” Khóe miệng Chu Kiên Cường co giật mạnh, “Đại ca, anh có nhầm không vậy? Rõ ràng cô ta nói một lần một trăm, bao đêm gấp đôi mà!”

“Vậy nhất định là mày nghe nhầm rồi!” Sắc mặt Thanh Diện Thú vừa tươi hơn một chút thì giờ lại trầm xuống.

Mặc dù Chu Kiên Cường đã dự đoán được đối phương sẽ thét giá trên trời, thế nhưng đến mức một nghìn đồng thì hắn thực sự đau lòng rồi, hắn bắt đầu thương lượng: “Đại ca, bớt chút đi, hai trăm đồng được không? Coi như là tôi bao đêm đi!”

Vừa nói chuyện hắn vừa muốn tự vả vào miệng mình vài cá, nghĩ thầm người ta gọi gái, mình lắm chuyện làm cái gì cơ chứ! Giờ thì tốt rồi, cái miệng làm hại cái thân rồi!

“Mịa, mày nghĩ ông là loại bán tôm bán cá ngoài chợ sao? Dài dòng cái chim!” Thanh Diện Thú mất kiên nhẫn nói.

“Nếu không... hai trăm rưỡi nhé?” Chu Kiên Cường cắn răng, tiếp tục thương lượng.

Hắn biết mục đích của đối phương là lừa gạt tiền của mình, nếu là lừa gạt, nhất định sẽ thét giá trên trời, mà mình thì phải trả giá, bớt được tý nào hay tý nấy.

“Đờ mờ, mày mới là đồ gà mờ đó!” (Chỗ này tác giả chơi chữ, “nhị bách ngũ 二百五” nghĩa là hai trăm rưỡi còn được hiểu là đồ gà mờ)

“Ba trăm! Được chứ? Tôi không có nhiều hơn đâu!” Thanh Diện Thú không nói thêm, chỉ lạnh mặt hỏi: “Tiền của mày để đâu?”

“Bên trong túi du lịch, để tôi lấy tiền cho anh!” Chu Kiên Cường tưởng hắn đồng ý, nhẹ nhàng thở ra, quay người vào phòng lấy tiền.

Thanh Diện Thú nháy mắt ra hiệu cho một thằng bên cạnh. Thằng kia hiểu ý gật đầu, thô bạo xô Chu Kiên Cường sang một bên, hổ báo xông vào phòng của hắn, lục tung mọi thứ lên, chốc lát sau, hắn mang túi du lịch ra cho Thanh Diện Thú.

“Trả túi cho tôi!” Chu Kiên Cường thấy đối phương cầm lấy túi du lịch của mình liền la hét muốn xông lên cướp lại, thế nhưng lại bị hai gã cao to hai bên giữ hai tay, không thể động đậy được.

Thanh Diện Thú mở túi du lịch ra, tìm kiếm một hồi, cuối cùng móc ra được một bọc giấy ở tận dưới đáy, hắn xé một góc ra nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên.

Bên trong bọc giấy đúng là năm nghìn đồng giữa trưa nay Chu Kiên Cường vừa rút, vốn dĩ Chu Kiên Cường muốn dùng số tiền này để thuê phòng cùng mua một ít đồ dùng hằng ngày, đáng tiếc đến tối cũng không tìm được phòng ưng ý, nên đành phải tạm thời tìm phòng trọ nghỉ qua đêm, đợi đến sáng rồi tiếp tục đi tìm, không ngờ chỉ vì lỡ miệng lại gặp phải phiền toái lớn đến như vậy.

Đối với Chu Kiên Cường, năm nghìn đồng không hề nhỏ, nếu cứ vậy mà bay xa tầm với, chưa nói đến chuyện cha mẹ trách cứ, chính hắn cũng sẽ đau khổ muốn chết luôn.

“Đó là tiền của tôi! Anh không được lấy, trả lại cho tôi!”

Con người thường sẽ bộc phát ra tiềm lực vô cùng lớn khi gặp tình huống khẩn cấp nguy nan, lúc này, không biết Chu Kiên Cường lấy đâu ra khí lực mà quát to, sau đó giãy ra khỏi sự khống chế của hai tên bên cạnh, hắn điên cuồng lao tới Thanh Diện Thú, chuẩn bị giằng lại bọc giấy.

Thanh Diện Thú tiện tay ném bọc giấy cho một tên đồng bọn đằng sau, nhìn Chu Kiên Cường cười lạnh, khóe miệng nở nụ cười trào phúng như muốn nói “châu chấu đá xe!”

Trước khi phát động công kích, tứ chi, biểu cảm, hô hấp của mỗi người đều có những biến hóa rất nhỏ, thân thể cũng tự động tản ra một loại khí tức thô bạo. Cái này gọi là khí tràng, người bình thường sẽ không cảm thấy cái này, thế nhưng Tiết Thiên Y lại có thể.

Thấy sắc mặt Thanh Diện Thú trầm xuống, khí tràng quanh người hắn vốn bình lặng lập tức nổi sóng mãnh liệt, Tiết Thiên Y biết rõ, hắn sắp sửa ra tay rồi.

“Đcmm!”

Quả nhiên, Thanh Diện Thú tức giận mắng một tiếng, nắm tay hắn đấm thẳng, hung hăng nện vào sống mũi Chu Kiên Cường đang lao về phía trước.

Chu Kiên Cường kêu thảm rồi lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đến lúc thân thể đứng vững lại, hắn chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, tiện tay sờ thì phát hiện ra, bàn tay, mặt mũi đều tràn đầy máu.

Ai cũng nghĩ rằng sau khi bị đấm như vậy, Chu Kiên Cường sẽ ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nào ngờ hắn vẫn vung vẩy hai đẩm, một lần nữa lao về phía Thanh Diện Thú, khí thế như kiểu “ông sẽ liều mạng với mày” vậy.

“Mịa, mày muốn chết rồi!”

Cho dù Thanh Diện Thú không phải người luyện võ, nhưng hắn cũng thường xuyên đánh nhau, cũng coi như là có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. Thấy Chu Kiên Cường vẫn còn không chịu thua, ánh mắt hắn ngoan lệ, nắm tay phải vung lên, đấm thẳng vào tai trái Chu Kiên Cường.

Trong mắt Tiết Thiên Y, chiêu này của Thanh Diện Thú thật sự không hề có tý uy lực nào cả, thế nhưng sức chiến đấu của Chu Kiên Cường lại vô cùng yếu ớt, nếu hắn thật sự bị đấm trúng tai, chỉ sợ hắn sẽ ngay lập tức choáng váng, ngã xuống đất và mất đi sức chiến đấu trong một thời gian ngắn.

Nghe Thanh Diện Thú nói, Tiết Thiên Y cũng hiểu được sau đó bọn kia sẽ tìm mình gây sự, có thể nói, mình và Chu Kiên Cường cũng coi như cùng cảnh ngộ rồi, hơn nữa hai người rất có thể sẽ là bạn học, nếu cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy, Tiết Thiên Y cũng cảm thấy khó xử.

Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, ngay lập tức cả người Tiết Thiên Y trượt ra ngoài, cánh tay duỗi ra, vững vàng đón đỡ được một đấm của Thanh Diện Thú ngay trước khi nó nện được vào tai Chu Kiên Cường.