Trần Hồng Tuấn trải qua sóng gió nhiều rồi, mặc dù hay quát nạt nhân viên nhưng chuyện đối nhân xử thế rất thành thục.
Hôm nay đưa quà đi trước, dặm hỏi được ý đồ học võ, lại thêm được mối quan hệ cấp thuốc đông y cho thần tăng vậy là đủ.
Chuyện mai này từ từ rồi tính, không thể làm ồn ào, bên nhà nước có người đánh tiếng cần giữ bí mật.
Bậc chân tu cuộc sống giản dị đơn thuần, cấp tiến quá đôi khi bị đánh giá không tốt, ít nhất trong chuyện Kim Dung là thế.
Hài lòng đánh giá, Trần Hồng Tuấn ra về.
Còn gia đình ông Năm, trên đường được Hồng Tuấn giáo hóa phổ cập về truyền thuyết những ẩn tu cao nhân, hiện tại nhìn nhận Bùi Kiên với ánh mắt khác trước.
Duyên phận kỳ diệu để gia định họ gặp được quý nhân, sau này có dịp nên đi chùa này nhiều hơn, biết đâu có phúc phận sau này.
Với lại mặc dù khó khăn, công đức được cho thần tăng là phải có. Như vậy cũng khỏi phải canh cánh trong lòng.
Hài lòng đánh giá, gia đình ba người ra về.
Bùi Kiên cũng hài lòng, thuốc đã có nguồn uy tín, tiền thì…
“Ồ, phong bì phòng bì! he he!”
Mở ra, đếm được bốn mươi tờ kịch số làm Bùi Kiên hớn hở. Lúc trước từng nghĩ sẽ nhiều hơn, nhưng như vậy cũng được. Gia cảnh ông Năm có thằng báo đời báo đốm như Củ, bỏ ra từng này chắc không dễ dàng gì.
Hi vọng sau này Văn Củ tử tế làm người!
Bùi Kiên đi về phòng, ngó khắp phòng nơi để giấu tiền, nhưng khổ nỗi cái phòng giản dị quá, cuối cùng giấu ở trong cái gối.
Hắn sợ bị Thanh Tâm phát hiện.
Đợi mãi đến nửa đêm không thấy Thanh Tâm về, Bùi Kiên có dự cảm không tốt nổi lên.
“Cái đệch, đừng nói là nợ nần nhiều quá đã trốn rồi đi?”
Có thể lắm!
Từ kinh nghiệm, kiến thức và trải nghiệm của bản thân. Bùi Kiên ngờ ngợ đi ra chỗ quán của bà Loan, thấy bà đang đóng cửa lại gần hỏi thăm.
“Ông Phán ở đây không cô?”
“Không có, mấy hôm nay ông ấy có ra đây đâu. Ông ấy đi đâu?”
Bùi Kiên nghẹn lời, chuyện tình cảm hai người già hắn biết, nói ra dự đoán trong lòng cho người ta hắn không mở miệng được.
“Chắc ông ấy đi dạo thôi, một tí ông ấy về!”
Bà Loan rất nhạy cảm nhưng cũng rất tâm lý, thấy Bùi Kiên ấp úng không hỏi gì thêm. Thay vì tiếp tục thu dọn, bà ấy ừ một câu rồi vào trong ngồi.
Bùi Kiên cũng về cổng chùa ngồi đợi. Thật sự lời nói của hắn với ông Năm không hề có sự tôn trọng, nhưng ơn cưu mang vẫn còn đó, tình cảm cùng nhà hai mươi ngày vẫn còn đó, nếu bạn già đi đến đường cùng cũng không thể nào vui.
Hai tiếng sau, đúng nửa đêm bà Loan đứng dậy ra ngoài. Bùi Kiên không đi theo, người ta sốt ruột đi tìm vì hi vọng, còn một kẻ như hắn hiểu được, trốn cái biệt tích không phải dễ tìm như vậy.
Trên nóc chính điện, tím một bên mắt Nhật Phi dò hỏi:
“Bắt ông ta trở lại không?”
Hắn cảm thấy cần phải hỏi, nếu thể hiện ra vô tâm không nói sẽ làm người ta thất vọng, cái việc bị đấm mà không thể phản kháng tư vị chẳng có vui vẻ gì.
Nguyễn Lập thở dài không trả lời.
Hai người lại im lặng.
“Ting, thứ chó lợn xin thông báo, ngươi đã có thể tu luyện lại!”
Good.
“Mà hệ thống, ta có thể dùng tu luyện thay cho việc ngủ không?”
Không có trả lời, hiện tại kẻ nào đó bị đặt tên “thứ chó lợn” đang dỗi.
“Đổi tên cho ngươi sang đại ca. Đại ca, có thể không?”
“Có! Nhưng phải tới luyện khí bậc bốn khi cơ thể tạo thành tiểu chu thiên đã, lúc đó đã sinh ra nội lực tự hành theo công pháp chạy theo chu thiên! Lúc này ngươi có thể dùng tu luyện cùng lúc ngủ!”
Bùi Kiên nhìn bà Loan đi một vòng mấy nhà gần đó hỏi thăm rồi về, cửa vẫn mở, đèn vẫn sáng chờ đợi. Đêm nay xuất phát từ sự tôn trọng ông bạn già Thanh Tâm, hắn sẽ ở cổng này đợi đến sáng.
Hắn hiểu được tương lai mình đã khác, sau này cưu mang lại Thanh Tâm không thành vấn đề. Nhưng nếu đợi đến sáng mai không về, vậy thì “đời cua cua máy, đời cáy cáy đào”. Ông ta phải tự chịu trách nhiệm với số phận bản thân. Bùi Kiên chưa từng cầm dao dí vào cổ ông ta bắt chơi lô đề.
Ngồi đợi nhàm chán hắn bắt đầu tu luyện, hiện tại Bùi Kiên đã luyện da viên mãn, hắn chuẩn bị tới bước tôi thể tiếp theo.
Luyện ngũ tạng.
Ngũ tạng: Bao gồm 5 cơ quan là tâm (tim), tỳ (lách), phế (phổi), can (gan), thận (cật) có chức năng mang huyết, tân, dịch, thần, khí nên đóng vai trò quan trọng đối với cơ thể. Các cơ quan này gắn kết với nhau và hoạt động theo một chu trình nhất định.
Từ chu trình của nội tạng sinh ra nội khí, nội khí vận chuyển tuần hoàn trong ngũ tạng. Như vậy gọi là tiểu chu thiên.
Giai đoạn luyện thể này tăng nhiều khả năng trao đổi chất và tính bùng nổ sức mạnh. Nghĩa là trong một khoảng thời gian nhất định, Bùi Kiên sẽ nâng cao sức mạnh, tốc độ cho đến hết nội lực thì thôi.
Nhưng hết nội lực cũng không như hóa phàm hiện tại, nó giống như người sau khi vận động nặng, cơ thể sẽ hơi thoát lực một chút, sức khỏe cơ bản vẫn còn ở đó.
Sau một tiếng tu luyện hấp thu linh khí trong sự chăm chú của hai khán giả, Bùi Kiên mở mắt vẫn thấy bà Loan mở cửa. Cảm thấy thương hại, Bùi Kiên tạm dừng việc cá nhân đi tới cách đó ba mươi mét vào quán an ủi.
“Cô đi nghỉ đi thôi! Cháu sẽ ở đây đợi!”
“Ô, cháu chưa ngủ à?” bà Loan nghe tiếng bên ngoài thì giật mình, nhìn thấy Bùi Kiên mới yên tâm.
“Cháu ngồi ở cổng chùa chỗ tối cô không thấy! Cô đi nghỉ đi!”
Nhìn bà Loan đóng cửa Bùi Kiên quay lại tu luyện, người đàn bà này chắc gì đêm nay đã ngủ được.
---
Trước cổng chùa gió đêm lạnh xì xào, những hạt bụi và chiếc lá quanh Bùi Kiên bay nhẹ sát đất, từ từ vòng quanh hắn theo vòng tròn.
Lượng linh khí hiện tại Bùi Kiên hấp thụ tuy nhiều hơn một chút, nhưng cũng không đáng kể. Chỉ khi nào hoàn thành đại chu thiên vậy mới tăng nhiều về lượng, đến trúc cơ mới tăng gấp bội.
“Đây là võ công gì? Chỉ ngồi và tu luyện?” Nhật Phi tò mò.
“Cậu không xem có thể ra chỗ khác, không nói không ai bảo cậu câm!” Nguyễn Lập mặt lạnh.
Hai khán giả lại im lặng.
Một tiếng sau Bùi Kiên bắt đầu chuẩn bị luyện ngũ tạng. Chợt nhớ tới cây sâm trăm năm nóng hổi khi tối, vậy là hắn đi vào xách ra.
“Đại ca, dùng thế nào? Đem ra luộc à? Chứ giờ không có vị thuốc khác để nấu!”
“Ngươi có thể ăn sống! Cơ năng nội tạng của ngươi đã mạnh mẽ hơn kẻ khác, nên riêng loại này ăn sống cũng được, tất nhiên luyện thuốc được mới tốt!”
Nghe đến đó Bùi Kiên đưa luôn sâm lên mồm nhai như nhai củ cải.
Luyện dược cái gì, thứ đó cần lò luyện. Mà lò luyện cần rèn đúc kỳ công lắm, thứ nhất là hắn không có tài chính mà làm, thứ hai là dù có lò luyện cũng phải cung cấp nhiệt độ, củi lửa thông thường tác dụng coi như không có.
Có mồm là được rồi, nhai cái xong chuyện, đỡ rách việc.
“Tép tép” hai tiếng phẩm ra cái vị ngang ngang.
Bùi Kiên ngồi xuống bắt đầu luyện tạng. Chỉ cần bước đầu khó khăn thôi, sau đó thành tiểu chu thiên rồi thì tu luyện bình thường, quá trình tu luyện sẽ tự hành luyện tạng.
Luyện tạng chia làm năm bước, cũng theo trình tự của tiểu chu thiên.
Bùi Kiên tập trung ý niệm toàn thân dẫn dắt linh khí về trái tim. Đây là bước đầu tiên, trái tim rất quan trọng, mang tác dụng đẩy huyết dịch tuần hoàn đi khắp cơ thể.
Bùi Kiên đầu tiên cảm thấy ngực trái mát mẻ, sau đó lạnh buốt. Cảm giác như trái tim ngừng đập hẳn, mà đúng như vậy, ngừng đạp gần ba mươi giây trái tim mới đập lại, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, huyết dịch vận chuyển càng lúc càng gấp gáp.
Bùi Kiên tăng xông, chóng mặt, hoa mắt, tai ù. Người hắn hơi nghiêng vì mất thằng bằng cơ thể. Đôi mắt và mặt đỏ lên như luyện thiên võ sát đạo, hơi thở gấp gáp.
Ngực đau chưa từng nếm thử trong đời, việc thở càng ngày càng khó.
Bùi Kiên mắt trợn trắng, cố gắng vận tâm pháp trùng sinh nộ đạo giữ tỉnh táo tinh thần.
“Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng Hộc...” xN.
Hai tay hắn chống ra đất, đầu gối quỳ xuống, đầu gục xuống có gắng hít vào thở ra. Trong cơ thể linh khí đang không ngừng cải tạo trái tim. Trên đó gân guốc gồ lên sinh sôi thêm cơ mới. Theo thời gian, trái tim của Bùi Kiên tuy không to lên, nhưng mạnh mẽ cơ bắp như được đi tập gym vậy.
“Hộc hộc hộc” tiếng hít thở xen kẽ trong tiếng gió đêm lạnh. Khi cảm nhận quá trình hoàn tất Bùi Kiên ngất đi.
Hai kẻ trên nóc tiền điện nhảy xuống xem xét.