Chương 46: Câu nói của đa cấp.

5h sáng, ngày 24 tháng 2.

Bùi Kiên dậy sớm, đồng hồ báo thức nhờ Thanh Tâm đặt hộ trên điện thoại cục gạch.

Bởi vì lý do kẻ nào đó cần đóng tiền nhà, không đủ thì ứng trước, nên Bùi Kiên phải cắn môi day dứt đưa năm mươi ngàn cuối cùng cho Thanh Tâm, để đổi lấy cái ứng dụng chuông báo thức.

Sau khi hoạt động thể dục năm phút, Bùi Kiên trở về phòng tu luyện gần một tiếng.

Giống như sạc đầy pin vậy, khi linh khí trong tế bào bão hòa, sẽ có một chứng năng là cảm giác trớ, báo hiệu cho hắn biết pin đã sạc đầy.

Pass!

Bùi Kiên xách đít và đi làm.

….

Bùi Kiên khi đi qua cửa chùa nhìn thấy bà Loan vừa mở cửa, nói đến, đây là lần đầu Bùi Kiên đánh giá rõ ràng bà này, mọi lần chưa bước qua cửa chùa, hôm qua cũng chỉ gặp thoáng qua.

Bà Loan là một người phụ nữ trạc tuổi Thanh Tâm, khuôn mặt tính cũng mịn màng nhưng có tuổi rồi, bình thường khóe mắt có chút nếp nhăn, khi cười lên lại nhăm nhúm lại, tóc điểm những sợi trắng, vấn tóc sau đầu.

“Ô chào cô Loan, cô mở cửa sớm thế?”

Bà loan giọng hơi trầm, cử chỉ cũng chậm rãi, nghe vậy trả lời:

“Công nhân người ta đi làm sớm, mở cửa xem bán được đồ gì không, cháu đi đâu đấy?”

“À, cháu đi làm!”

“Ơ, tưởng cháu xuống tóc đi tu rồi? Thấy ông Phán bảo thế.”

Bùi Kiên khó hiểu, Phán là ông nào?

Dường như nhận ra nghi vấn của hắn, bà Loan nói ngay:

“Thanh Tâm đấy, ông ta tên thật là Phán!”

“Ồ cháu giờ mới biết đấy! Mà cháu tạm xuống tóc thôi, chưa chân tu! Mà cháu bảo cô này, chú Phán bảo cháu lấy trước cái bánh mỳ chút chú ấy ra đây trả tiền!”

Bà Loan bật cười:

“Có gì đâu, cứ lấy đi cô ghi vào sổ, ông Phán vẫn còn đầy trên sổ này!”

“Vâng, cháu xin, thôi chào cô cháu đi làm!”

“Ừ!”

Vậy là có bữa ăn sáng.

Từ mai cứ thế mà đè cái tên ai đó ra ký sổ, dám ép hắn ợ ra nốt năm mươi ngàn đó sao?

Đợi đấy!

Vấn đề ở đây không phải là tiền, mà là tình cảm!

Bùi Kiên giờ đi ra ngoài không một đồng phòng thân, còn năm mươi ngàn cũng nghiến răng nghiến lợi đòi nốt, bạc tình bạc nghĩa, nhỡ hắn bị tai nạn mà không có tiền cứu thì sao?

Đây là hắn dùng đạo của người trả lại cho người!

Khụ khụ!

Chính bản thân lấy lý do mà chính mình cũng không thấy chính đáng lắm, Bùi Kiên cuốc bộ đến chỗ làm.

---

Công ty KF cách chùa Tùng Thông gần hai km, nằm ở ngoài cùng khu Vĩ Văn 4, đằng sau công ty có một đường tàu giao cắt với đường dân sinh, Bùi Kiên cần đi ngang qua quốc lộ, qua đường tàu để vào Vĩ Văn 4.

Thật ra nếu tính đúng đi xe máy cần bốn km, nhưng Bùi Kiên trèo tường đi tắt, ở chỗ này có bảo vệ trông coi, công ty gì thì hắn không biết.

“Ê! thằng kia, Ê…”

“Con mịa mày đứng lại!”

Ngu mới đứng lại!

Chạy là một cách vận động tốt tiêu hao nhiều năng lượng, nhất là chạy khi bị rượt đuổi, khả năng hoạt động của cơ thể sẽ uyển chuyển hơn.

Bùi Kiên sâu sắc hiểu điều này, vậy nên không phải hắn lười đi xa, chỉ là vận động nâng cao sức khỏe mà thôi, tiện thể thử trình độ chuyên môn của ông bảo vệ chỗ này.

Quá kém, đuổi không được hắn!

Thở hồng hồng dựa vào tường công ty cạnh bên, Bùi Kiên khinh bỉ nghiệp vụ của ai đó.

Bùi Kiên hớn hở cảm nhận cơ thể hồi sức nhanh hơn lúc trước, pin được sạc đầy có khác, chỉ một phút hơi thở về chậm bình thường.

Linh khí quả nhiên kỳ diệu! Đây mới chỉ vài ngày vận công, một lần rưỡi luyện thể mà thôi, tác dụng đã rất rõ rệt.

Thảnh thơi đi đến chỗ làm đúng sáu giờ ba mươi, Bùi Kiên mới biết mọi người đã đến đông đủ.

“Ồ, Kiên trọc đến rồi! Giống sếp thật, mọi người đứng dậy làm việc đi, không người nào đó trợn mắt đấy!”

Nguyễn Văn Củ bĩu môi lên tiếng, hắn khó chịu ngày hôm qua bị ai đó hù dọa cần phải trốn.

Nghĩ đến lại xấu hổ.

Còn ấm ức!

Cha hắn chửi hắn ham ăn lười làm, lấy cớ chốn việc, lại còn nói cái gì “loại mày không làm được cái việc gì trên đời, ăn tốn cơm hại gạo.”

Nguyễn Văn Củ vẫn còn phải xin tiền cha hắn, lại còn đang chờ đợi cha bán vườn cứu nợ, hắn không giám cãi, cũng không giám ý kiến.

Nhưng Bùi Kiên thì khác.

Mày phải chết!

---

Bỏ qua một bên ai đó cứ hai câu lại một câu nhằm vào hắn, Bùi Kiên chào hỏi mọi người, ngồi vào xin chén nước chè, rít lấy một hơi thuốc lào.

Giờ mới biết, giờ làm thì sáu giờ ba mươi nhưng mọi người thường sẽ đến sớm, nói chuyện phiếm gia tăng tình cảm.

Bùi Kiên không mặn mà việc này lắm, hắn đi làm để kiếm tiền, không muốn phải đi sớm như vậy, thời gian đó ở chùa vận công thì hơn.

“Thôi vào việc đi!”

Nghe ông Năm lên tiếng, mọi người lục tục đứng dậy ai về việc đó.

Bùi Kiên được ông Năm đưa tay chỉ việc, rất đơn giản, vác xi, lọc cát, trộn vữa, xách vữa cho chỗ nào cần.

Nếu đi tán gái cũng có thể mô tả: Anh làm công việc supporter for builder.

Đầy đủ hoa mỹ, bí ẩn, cao lạnh!

Nhưng có một điều không vui, đồng nghiệp trực tiếp của hắn là Nguyễn Văn Củ.

“Ai da, nóng thật đấy!”

Văn Củ cởi áo phông ra, trời sáng tháng hai còn se se lạnh da nổi lên cả da gà, không sao cả, quan trọng là hắn cần khoe hình xăm.

“Bạch bạch” hai cái vỗ bộ ngực gầy gò trơ xương, Văn Củ vênh mặt sai Bùi Kiên đi vác xi về đây, hắn muốn cho Bùi Kiên biết ai là bố ở cái xới hai người này!

Chủ chỗ này là ông già hắn!

Cha hắn lão đại, hắn lão nhị, khôn thì sống chống thì..

“Bốp.”

“Mày làm việc không? Không làm được cút về chăn mấy con lợn ở nhà! Bao giờ lợn lớn tự nhảy lên cân đi cùng mấy con lợn luôn đi! TỐN CƠM HẠI GẠO!”

Văn Củ nghe giọng của cha, ăn một cái vả cũng không quay đầu lại, xách áo lên đi vào trong cầm xẻng ra đây xúc cát.

Ông Năm với mọi người rất kiệm chữ, nhưng cứ thấy Văn Củ là có thể nói cả ngày, nhất là lúc ăn cơm tối.

Mà lại rất văn vở, thâm ý rất nhiều!

Khi Bùi Kiên cố sức vác lấy một bao si về đây, thì ai đó đã mặc lại áo vào rồi.

Hai người họ làm việc trong yên lặng.

Bùi Kiên tự ôn tập lại kiến thức tu chân giới.

Còn Văn Củ không giám ho he gì, vì ông già hắn đang xây cái móng ngay sau cái mông, chỉ cần thả tay thôi là cảm giác ngay đến có đôi mắt nhìn về.

Thở dài, Văn Củ nhìn nhìn thanh niên nhiều hơn mình vài tuổi bên cạnh, mặc dù hôm qua có chút hiểu lầm, nhưng nhờ vậy hắn mới có thể quang minh chính đại chốn việc, ra nét ngồi chơi LOL được hai tiếng.

Không tệ!

Nghĩ là vậy, nhìn lại thanh niên kia cũng không đáng ghét, Văn Củ vừa làm vừa làm vừa mở miệng.

“Anh bạn này tên họ là gì.”

“Bùi Kiên.”

“Nguyễn Văn Củ.”

“Biết.”

“Biết, biết cái gì? Tôi nói bạn này, bạn biết tôi sao phải làm ở đây không?”

Văn Củ thấy Văn Năm chuyển ra xa xa làm hớn hở bắt chuyện.

Bùi Kiên tất nhiên là biết nguyên do nhưng văn vở thì ai cũng có, để xem tên này nói gì thế là hỏi mồi:

“Ồ, chẳng nhẽ có uẩn khúc?”

“Bạn không biết đấy, trước tôi ngày nào cũng mặc vest cắp cặp đi làm…

Cái dự án của tôi tên là IFAN coin..

Hả, ừ là tiền ảo, nhưng mà có giá trị thật đấy bạn ạ…

Rất nhiều tỉ phú đầu tư vào rồi, ví dụ như…

Ông ta mua đến một triệu coin luôn…

Bạn phải hiểu người ta không thể cả đời làm thuê, làm thuê bao giờ mới khá, phải học hỏi để mà làm chủ chứ…

Ước mơ của bạn là gì? Thôi nhìn mặt bạn biết là không quan trọng? tôi nói bạn này: Bạn không tự xây ước mơ cho mình, người khác sẽ thuê bạn để xây ước mơ cho mình..

Đấy, nhìn đây! Anh em mình đang xây cái nhà kho cho chủ công ty này đây..

Bạn phải tin vào bản thân mình, bạn xứng đáng nếu bạn bất chấp tất cả để đi tới thành công…

Thành công không dành cho kẻ lười biếng biết không?...

Có tiền không? Hiện tại chúng tay bắt đáy IFAN coin, đảm bảo tháng sau nó tăng gấp một nghìn lần..”

Bùi Kiên: (-_-).

Hiểu! Đa cấp thôi!

Cái ngày hắn lăn lộn bán mạng cho thiên ngọc minh uy ấy, không biết thằng cu em này đã biết cầm cu đái chưa?

Nói đến, chính hắn cũng bị ông già lôi từ trường cao đẳng về vì vụ này.

Xuất phát từ lòng tốt của kẻ đã quay đầu. Bùi Kiên nói:

“Đa cấp đấy, báo nợ cho ông già vì cái đó à? Bỏ đi mà làm người!”

Văn Củ nghe hai từ đa cấp lại khó chịu, hắn từng cắn rất hung trên mạng xã hội, ừ thì đa cấp, nhưng bọn họ không hiểu!

“Bạn cũng biết mô hình này à, nó là đa cấp mà! Đa cấp không phải lừa đảo, đa cấp lừa đảo là đa cấp không chân chính! Bọn tôi là đa cấp chân chính, hiểu không?”

Bùi Kiên biết quả là thế! Hắn gật gù không trả lời cắm mặt vào làm, nhìn vào những avatar cũ này hắn tiếp chuyện cũng không thèm tiếp.

Đỉnh cao của khinh bỉ chính là im lặng!

Cảm thấy bị xúc phạm, Văn Củ hừ một cái đi ra đảo cát.

Họ lại không nói chuyện.

Đến cơm trưa, Bùi Kiên mới biết mình cứ cảm giác bỏ xót cái gì là bỏ xót ở đâu?