7h sáng, ngày 21 tháng 2.
Như có một chuông báo thức vô hình, nếu không phải có việc cần dậy sớm như hôm trước đi làm pháp sự đám ma, Thanh Tâm đều như đóng gạch tỉnh vào giờ này.
Vừa ngủ dậy nhớ đến cái hôm làm pháp sự, Thanh Tâm lại bực mình.
Tiền gần hết rồi, còn một chút không biết tiêu được mấy ngày, cũng chỉ vì thứ mặt ếch nào đó!
Miệng chó không mọc được ngà voi, à cũng mọc được hai câu, nhưng mà câu kết kêu chủ nhà “cút ra đây” khốn nạn quá, kết quả túng thiếu thế này đây!
“Có khi lại phải ghi sổ chỗ bà Loan thôi.”
Ngồi một lát vẩn vơ nhớ lại cho tỉnh ngủ, Thanh Tâm xỏ chiếc dép lê mà lẩm bẩm.
Đi ra ngoài vừa thấy ngay thứ mặt ếch ông ta vừa nhắc, Thanh Tâm nhíu mày, vờ như không thấy qua phòng Bùi Kiên ngó vào.
May quá, là còn sống!
Ông ta sợ kẻ đứng trước cửa phòng là ma.
Vì nhiều người đi lễ chùa từng kể những chuyện kẻ sắp chết thường hay hồi quang phản chiếu, tự dưng khỏe mạnh. Ngày hôm qua Bùi Kiên nhìn như sắp chết đến nơi rồi còn khỏe lại, mặc dù trước khi ngủ ông ta kiểm tra còn thở, nhưng ai mà biết được đêm đến có thể lăn ra chết đây?
May mắn.
Cũng là bất hạnh.
“Cậu khỏe rồi hả, sao có vẻ ly kỳ vậy, bây giờ có thể đứng được rồi cơ à?”
Vừa cười vừa nói, cẩn thận đi đến gần sờ mó kiểm tra, thật ra là kiểm tra xem sống thật hay giả.
Tay còn ấm.
Là tốt.
Cũng không tốt.
Bùi kiên rất thẳng thắn ra câu đố:
“Gạo hết.”
Thanh Tâm rất thản nhiên trả cái lời:
“Tiền hết.”
(-_-)x2
Hai người đối mặt trong im lặng, rồi cùng ngồi xuống bên bậc thềm. Sáng bảy giờ tháng hai còn se lạnh, nhưng cũng đỡ hơn là sáng sớm nhập nhẹm tối.
“Haiz, xin lỗi vụ hôm trước, mà bình thường ông đi đọc kinh đám ma như vậy được bao nhiêu?”
“Ba triệu! Nhà nào keo kiệt thì một triệu, đôi khi gặp nhà giàu thì sung túc luôn.”
“Có nhà nào có người sắp chết không?”
“Ta làm sao biết? Cậu coi ta là thần tiên hay là thần chết?”
“Haiz”x2.
Cả hai lại thở dài ngán ngẩm rồi im lặng nhìn con chuột đi kiếm ăn về cạnh góc sân.
Thanh Tâm chậc chậc chép miệng nhớ lại cảnh năm xưa nạn đói, người phải ăn cả chuột để sống. Đây là sư phụ ông ta kể, chứ cái năm bốn lăm đó ông ta chưa ra đời.
Bỗng một tiếng xoẹt làm Thanh Tâm giật mình, ngó sang thấy Bùi Kiên đang cầm tờ 100k suy ngẫm, bản năng sờ vào túi áo cạnh hông lần vào.
Trống không.
“Trả lại đây.”
Thanh Tâm chồm tới như chó mẹ bị cướp lấy con, hung dữ không phải nói.
Bùi Kiên dù ốm yếu nhưng được sờ vào tờ tiền như được sạc thêm năng lượng. Hắn lộn một cái lăn người hai vòng giữ khoảng cách sau đó bật dậy, đưa hai bàn tay vào giữa mép bên tờ tiền như muốn xé.
Con tin bị nguy hiểm, Thanh Tâm vội dừng lại.
Bùi Kiên đe dọa: “Ông muốn tôi chia đôi, hay là chia đôi.”
Nghe vào quấn quấn, nhưng Thanh Tâm hiện tại đầu óc rất sáng suốt, ông ta hiểu được câu này.
“Chia đôi, chia đôi! Buông tay, mau buông tay! Còn đúng từng đó thôi!”
Rất từ từ, Bùi Kiên thỏa mãn bỏ tay xuống.
“Nhưng đây là của tôi, tại sao phải chia cho cậu.”
Bùi Kiên lại chầm chậm đưa tay lên, mặt hắn hùng hổ như muốn xé.
“Đệt mịa, tôi nuôi cậu bao ngày rồi, bây giờ còn bấy nhiêu thôi, tha cho tôi con đường sống được không? Lão già này cũng rất khó khăn.”
Thanh Tâm gào lên nói mà như sắp khóc.
Ông ta cần chỗ dung thân này nên khi bị Bùi Kiên dọa dẫm báo cáo lên giáo hội phật giáo, ông ta nhận cho kẻ này ở lại ăn chùa uống chùa. Nhưng cái kẻ ăn không ngồi rồi, bữa cơm thấy mặt xong xuôi về phòng này quá đáng lắm.
Phá kế sinh nhai thì thôi, bây giờ còn chút tiền lẻ ông ta dù nhịn bữa sáng, bữa trưa để mong đêm về ăn vụng cũng bị kẻ này cướp mất.
Còn để người khác sống không?
Còn để chuột sống không?
Ông ta mà đói thì con chuột sáng nào cũng ở góc sân chào hỏi ông liệu còn nguyên vẹn?
Trong tích tắc hàng loạt suy nghĩ chợt lóe lên trong lòng Thanh Tâm.
Bùi Kiên từ từ bỏ tay xuống, hắn vừa mới tự nhủ sẽ không chốn tránh thực tại như trước nữa, hiện tại chút thì hắn bước tiếp con đường cũ.
Nghĩ lại mấy ngày nay người mang ơn chính là hắn. Hiện tại bản thân hành động như vậy, lời nói thần thái của Thanh Tâm như vậy làm Bùi Kiên nghĩ lại rất xấu hổ.
“Xin lỗi, tôi đùa thôi. Là của ông.”
Đi lại gần mà mặt buồn rười rượi, Bùi Kiên đưa tay ngoắc ngoắc ý bảo Thanh Tâm cầm lấy.
Thanh Tâm đang méo mó chít chít muốn khóc trên gương mặt như đầu bò, ông ta ngỡ ngàng nhận tờ tiền lòng đầy thắc mắc.
“Kẻ này sao khác mấy hôm trước thế, lúc trước trong bữa ăn vì miếng thịt cuối cùng nó đều tranh giành với mình mà. Hừm, nhìn tâm trạng hắn rất tệ.”
Nhìn Bùi Kiên quay đi, lại nhớ hắn đang ốm yếu, Thanh Tâm mềm lòng, ông ta đi ra ngoài cổng.
Bùi Kiên đi về phòng, hắn không có mặt mũi nhìn người khác, cũng có cảm giác nên đi tìm một chỗ khác.
Nếu là Bùi Kiên của trước kia chắc chắn vì trốn tránh sự xấu hổ mà vùng vằng đi luôn rồi.
Nhưng giờ phải khác, Bùi Kiên đã có thể dũng cảm đối mặt với hoàn cảnh và cảm xúc.
“Suy đi ngẫm lại, người đang yếu như vậy cũng không thể đi đâu, mà lại nhiệm vụ còn ở đó, nên hoàn thành cái đã. Có thể nghĩ cách giúp Thanh Tâm kiếm ra tiền, hoặc chính bản thân phải kiếm ra tiền.”
Nằm trên giường lẩm bẩm là vậy, nhưng cách nào kiếm ra tiền Bùi Kiên cũng không nghĩ ra đến.
“Cạch.”
Tiếng cửa mở ra, Thanh Tâm bước vào đưa tới một nửa cái bánh mỳ đặc ruột.
Bùi Kiên biết nó giá năm ngàn, vì trước kia khi hết tiền ngoài mỳ tôm thì thứ này hắn ăn nhiều nhất.
Dạo này nhiều chuyện xảy ra liên tục, cũng vừa mới mở lòng đối mặt quá khứ, Bùi Kiên tâm lý hạ thấp rất nặng. Không từ chối, Bùi Kiên thản nhiên nhận lấy và nói “Cảm ơn ông”.
Bùi Kiên nhìn mẫu bánh mỳ suy nghĩ.
“Những kẻ vui cười chắc gì đã vui vẻ trong lòng. Còn kẻ tâm sự nặng nề chắc chắn là cười không nổi.
Nếu lại đối mặt sư phụ Vận Mệnh đạo nhân. Mình sẽ nói cảm ơn trước khi ông ta tan biến.
Thế mới biết khi đó ta sống vô tâm đến mức nào.”
Trạng thái hiện tại của hắn cứ một lúc lại đơ ra như thế, giống như chiếc máy tính sắp hỏng.
Xuất phát từ lòng tốt ít ỏi, Thanh Tâm nhìn Bùi Kiên như vậy cảm thấy đáng lo cũng đáng mừng, lo lắng vì sợ hắn điên điên, vui mừng vì hắn sắp điên điên.
Hai con người đều trong khoảng thời gian tâm lý rất phức tạp ở chung một phòng, chia đôi mẩu bánh mỳ mà gặm.
“Tôi mua mười cân gạo! Chúng ta có thể ăn trong hơn tuần. Thời gian này vừa qua tết, hi vọng có người hành hương không thì chờ có người chết đi làm pháp sự.”
Bùi Kiên bắt lấy trọng điểm.
“Mười cân, một trăm ngàn sao mà đủ?”
Đây đơn giản thắc mắc đơn thuần nhưng Thanh Tâm không nghĩ vậy, sợ rằng Bùi Kiên nghĩ mình còn giấu tiền. Thanh Tâm giải thích:
“Gạo là bà Loan bán tạp hóa cạnh cổng chùa bán chịu. Hôm cậu ở cổng cũng là bà ấy gọi điện thoại báo tôi. Tiền thì giữ lại mua đồ ăn khác, tôi khi hết tiền vẫn chịu chỗ bà ấy, nhiều khi bà ấy cũng không lấy.”
Ngửi được mùi vị lạ, Bùi Kiên dò hỏi lại:
“Cả rượu cũng là mua ở đấy?”
“Ừ.”
“Bà ấy không nói gì?”
Thanh Tâm khó hiểu, ngẫm nghĩ mãi mới hiểu là vụ rượu.
“Nói gì, thực ra bà ấy biết tôi cũng không phải sư chân chính gì, nhưng mà thương hoàn cảnh của tôi nên cũng không nói cho ai biết.”
“Vậy bình thường thấy ông không ở chùa, chắc là ra đó chuyện phiếm ha?”
“Ừ.”
Thanh Tâm gặm ăn bánh mỳ một lúc không thấy Bùi Kiên nói gì, ngẩng lên thấy mặt ếch nhếch một bên lông mày mà liếc mắt.
Cái thứ ánh mắt soi mói và phán xét.
Thanh Tâm khó chịu.
“Làm sao?”
Bùi Kiên đá cái lông mày cười nhếch mép:
“Chậc chậc, ông già rồi cũng được phết nhỉ, cái đầu trọc như thế cũng cua được gái hả?”
Thanh Tâm giận giữ đáp lại:
“Tôi có vợ con rồi! Còn ở quê kìa.”
Nghe câu này càng thấy lạ, Bùi Kiên không hiểu có vợ con còn ở quê thì mình ông ta sống ở chùa này làm gì? Còn khoe mẽ đã sống hai mươi năm?
Ồ đã từng nói hoàn cảnh giống mình.
Thế là Bùi Kiên thắc mắc hỏi:
“Vậy ông ở đây làm gì? Hay giống tôi?”
“Giống cậu về cái gì?”
“Chạy nợ.”
“…”
Thấy Thanh Tâm ngừng gặm ăn bánh mỳ, Bùi kiên hiểu được.
“Vậy kể tôi nghe được không? Dù gì chuyện của tôi ông biết rõ rồi.”
Thanh Tâm không nói, thở dài một cái nhìn về phía góc tường ngơ ngẩn.
Cảm thấy bí ẩn người ta không kể thì thôi, Bùi Kiên không hỏi nữa. Tâm trạng hắn cũng không tốt, muốn nghe đơn giản là mong có một kẻ đồng cảnh ngộ bên cạnh mà thôi.
Người mà, gặp hoàn cảnh không tốt mà gặp một kẻ hoàn cảnh cũng không tốt, thì tâm linh của bản thân dù sao cũng cảm thấy an ủi.
Những tưởng Thanh Tâm sẽ không nói. Nhưng ngẩn ngơ một lúc, ông ta bắt đầu kể lể cho Bùi Kiên nghe:
“Tôi à, quê ở đâu hiện tại coi như mất gốc, còn nhà đâu…
Ngày trước gia cảnh cùng đều huề, nhà mấy trăm con dê chỉ việc đưa đi ra đồng ăn, tối đánh kẻng gọi về…
Vợ tôi cũng chạc tuôi tôi thôi, giờ có lẽ cũng già cả rồi. Tôi còn đứa con gái, năm nay tính đến cũng đã ba mươi rồi.”
Thanh Tâm dừng lại, thở dài thườn thượt.
Không nhắc không nhớ, nhớ rồi tính toán lại thì con cái cũng đã lớn, vợ cũng già rồi. Không biết con gái đã lấy chồng chưa, nó lấy ai?
“Con gái ông còn hơn tuổi tôi chắc chắn đã lấy chồng rồi. Nói đến, tôi phải gọi ông là chú.”
“Thôi khỏi, không cần thiết.”
Qua đoạn thoại ngắn vì Bùi Kiên chèn vào. Thanh Tâm kể tiếp:
“Cậu biết không, các thời đó là thời đầu tiên có lô đề đấy. Trong làng có người trúng thưởng, thế là rất nhiều người ồ lên đi theo, tôi chơi lô đề cũng bình thường thôi chứ không giống cậu, cái trò đó hên xui lắm.”
“Vậy ông chết vì cái gì?”