Chương 33: Chiến thẳng tử vong

“Hờ hờ hờ...”

Bùi Kiên hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Hắn bỏ ra mười lăm phút để hoàn thành tư thế tọa thiền, vội vàng tu lyện tâm pháp của tu la thiên võ sát đạo.

Trước tiên cần tịnh tâm, tâm thức vô ngã dần dần thư giãn, hơi thở đều đặn, tập trung ý niệm vận chuyển tâm pháp, thu linh khí về huyệt bách hội tại đỉnh đầu và huyệt thủ tâm tại gan bàn tay.

Tịnh Tâm không được.

“Đệt...

Phải chết sao... Thư giãn là cái quỷ gì trong khoảng thời gian này... Thở còn không ra hơi còn đòi đều đặn...

Sắp chết đến nơi rồi! phải nghĩ về gia đình.... Hay là gọi về xin lỗi cha mẹ ....xin lỗi về những ngày tháng làm cha mẹ phiền lòng.... Ta cứ nghĩ cuộc đời còn dài, ta cứ chốn tránh lấy... lại chốn tránh lấy.... Chết rồi...trốn tránh lấy làm gì nữa... Hay là...hay là phải gọi về... đúng... Gọi về cho cha.... mẹ, con..... xin lỗi

Cái đệt... mịa nó cuộc đời này, ăn tàn phá hại.... Mày còn được tích sự gì hả....Kiên.. hả..”

“Hả cái đệt mẹ nó! Muốn hủy diệt đúng không! Mụ nội nó, vậy ta trả lại đau đớn cho ngươi, còn một chút thời gian ta làm cái thư thả.”Hệ thống gào thét.

Hệ thống gào làm Bùi Kiên tỉnh hồn lại cố gắng tập trung.

Người mà, khi mà đối mặt tuyệt vọng của cái chết. Bản năng cầu sinh dù sẽ trỗi dậy, nhưng cũng có điểm giới hạn. Khi mà không thấy được ánh sáng từ sự sống, hoặc trên con đường cầu sinh quá khó khăn, bản năng cầu sinh lại thay dần bằng sự sám hối, tiếc nuối....

Cùng lý là vậy, tâm lý của Bùi Kiên đi chệch hướng, may mắn sự gào thét của hệ thống trong đầu làm Bùi Kiên sực tỉnh.

“Câm mồm! Không chết được! Không được chết lúc này! Ông đây phải cầm đầu thiên hạ cái đã!”

Bùi Kiên gào lại với hệ thống, cũng đang cổ vũ chính mình.

Hắn lại bắt đầu cố gắng đưa tâm trước tịnh, sau đó tâm lý thư giãn, tập trung ý niệm vận chuyển tâm pháp, từ từ thu linh khí vào huyệt bách hội và thủ tâm.

Lần này hắn làm được.

Vì Bùi kiên ngừng thở.

Việc thở hiện tại ảnh hưởng rất lớn đến sự tập trung của hắn.

Bùi Kiên cảm giác đến sự thoải mái như khi hắn mơ, giấc mơ thấy những hạt biết phát sáng, đến lúc này vô thức hắn mới thở trở lại.

Khi đọc kiến thức tu chân, Bùi Kiên cũng hiểu được những hạt biết phát sáng đó chính là linh khí, những linh khí cuối cùng tại các nơi ngõ ngách trên địa cầu, xót lại từ cổ xưa khi nơi đây còn thiên đạo.

Cảm nhận được ngụy thiên đạo khí vận quyền hành triệu tập, linh khí từ xung quanh bán kính vài chục km quanh chùa Tùng Thông đã tụ tập lại đây, xoa dịu nhưng nỗi đau thể xác Bùi Kiên và làm lành nó.

Chính Bùi Kiên và Thanh Tâm vẫn chưa nhận ra được rằng, những vết bầm tím trên gương mặt Bùi Kiên luôn lành đi nhanh chóng. Nếu người thường mất cả tuần, cả chục ngày để tan đi vết tím thì Bùi Kiên chỉ mất có hai, ba ngày.

Bỗng, gió nổi lên nhẹ nhàng êm dịu tươi mát.

Thanh Tâm đưa tay đỡ hai vai cho Bùi Kiên cũng vô ý mà tự hít sâu một hơi, cảm giác không khí tươi mát tràn vào trong phổi.

Linh khí là thứ rất kỳ diệu, nó được đánh lên dấu ấn của thiên đạo, là năng lượng sống cơ bản nhất, nếu thiên đạo còn tồn tại, tuổi thọ con người có thể tăng lên gấp đôi.

Bùi Kiên tham lam hấp thu thứ năng lượng sống này, cơ thể nhanh chóng hấp thụ và chuyển đổi lại năng lượng cho cơ thể.

Sự tự sát của tế bào dừng lại, tim vẫn đập nhanh như vậy để bơm khí huyết theo chu kỳ công pháp nhưng dần dần ổn định và to rõ hơn, đến Thanh Tâm cũng cảm nhận được mạch đập dưới da dù đã qua một lớp áo.

Tuy nhiên lớp da vẫn đỏ lừng, mắt vẫn sung huyết vì kinh lạc đứt vỡ.

Nhưng đến hiện tại nói chung tình trạng của Bùi Kiên dần dần ổn định lại.

Thanh Tâm cảm nhận sức dựa lên đôi tay yếu dần. Ông ta thả lỏng tay ra, ngạc nhiên kẻ trước mặt vừa như sắp chết đến nơi rồi, giờ lại như hồi sinh một cách kỳ diệu. Ông ta bỏ tay, đứng trước mặt Bùi Kiên gọi hai câu.

Không có trả lời.

Bùi Kiên đang trong cảnh giới vô ngã.

Mang theo lo lắng, Thanh Tâm về phòng cầm lấy chiếc ghế sang ngồi trước mặt Bùi Kiên trông nom.

Hiện tại đã bảy giờ tối. Cơm còn chưa ăn, nhưng Thanh Tâm bỏ ngang ngồi đây như vậy, coi như sống không uổng hai mươi năm cơm phật.

Dù giả danh kiếm lấy cơm phật.

---

Sau hơn một tiếng, sự khó chịu làm Bùi Kiên tỉnh lại, hắn có cảm giác nôn nao như muốn trớ thứ gì đó ra ngoài, hắn cố gắng đưa hai tay nắm lại trước ngực.

“Hítzzzzzzzzzz.”

Hít lấy một hơi hết sức, bế khí và dừng lại chu kỳ vận chuyển khí huyết của công pháp. Sau khi ngừng vận công, lại từ từ thở đều ra, trong hơi thở nồng vị tanh của máu. Đến giờ Bùi Kiên mới nhớ đến kiến thức.

Chu kỳ khí huyết của cơ thể có thể bị động và chủ động, sự vận chuyển này chỉ là bản năng, khi chủ động luyện thể nó có thể mạnh mẽ và dữ dội hơn chục lần.

Bùi Kiên chống một tay bên giường nôn khan vài lần không được. Hắn đấm đấm vào ngực, vuốt xuống một lần, cảm nhận cơ thể suy yếu, Bùi Kiên đỡ mình dần nằm xuống.

Thanh Tâm đứng dậy sắp gối cho hắn.

“Cậu đỡ chưa?”

Bùi Kiên giọng hơi suy yếu trả lời nhỏ nhẹ:

“Ổn rồi, cảm ơn ông”

Nghĩ đến cái gì, hắn nhoẻn miệng cười cười.

“Thật sự cảm ơn ông, lão lừa trọc, nếu không có ông mệnh tôi hôm nay xong rồi.”

Tâm lý đang vui vẻ vì kẻ nào đó bình ổn lại. Nghe vậy Thanh Tâm gắt lên:

“Con lừa trọc, khỏe rồi thì nằm đi. Đã nấu ít cháo, để lão lừa trọc ta đi lấy.”

Nhìn Thanh Tâm bước xuống bếp, lông mày Bùi Kiên nhíu lại đau đớn, nhưng con đau đớn này không còn là gì so với lúc trước nữa.

Lúc này hệ thống lên tiếng.

“Ta sẽ ngủ say mười ngày. Trong quá trình này sẽ không thể load dữ liệu. Tuy nhiên ký chủ vẫn có thể tìm đọc những dữ liệu đã biên thành sách.

Ngươi sẽ hóa phàm trong hai ngày, trong hai ngày này cơ thể ngươi sẽ tự động đóng lại ngăn cách với thiên địa linh khí, hãy dành thời gian này để nghỉ dưỡng.

Cuối cùng, chúc mừng ngươi thành công đối diện tử vong, việc ngày hôm nay sẽ rất có lợi cho sau này.

Tạm biệt.”

Khi mà thời gian vừa đến, cũng là lúc cảm giác đau đớn trở về. Hệ thống tạm đi xa mười ngày theo chế ước của Vận mệnh đạo nhân.

Ngẫm đến cũng đúng thôi. Nếu không có chế ước này, không biết cảm giác đau đớn, đôi khi khó mà trưởng thành hoàn hảo được.

Bùi Kiên im lặng tổng kết thương thế của cơ thể.

Mặc dù cơ thể đã không nguy kịch. Nhưng tổn thương kinh lạc dưới biểu bì da và mắt chỉ là chuyện nhỏ. Tâm thần hao tổn, lục phủ ngũ tạng lung lay mới là vấn đề nghiêm trọng.

Nhớ lại kiến thức, Bùi Kiên biết việc nôn khan vừa rồi là thể hiện sự bão hòa linh khí trong người.

Cơ thể phàm nhân sức chịu đựng hữu hạn, linh khi chỉ có thể tồn đọng hạn chế trong kinh mạch, khi mà quá nhiều, nó sẽ đẩy ra như quả bóng bay cao su được bơm nước.

Nhưng như thế là đẹp, lượng linh khí này sẽ là nguồn vốn cho hắn chữa lành vết thương trên nội tạng.

Ý thức tâm thần xuất phát từ bộ não, ý thức tan rã đã nói lên bộ não cũng tổn thương. Tuy nhiên ở thể chất phàm nhân hiện tại, Bùi Kiên biết không thể làm nhanh chuyện này được, chỉ có thể đợi tình trạng này bị động tốt đẹp lên mà thôi.

---

“Cháo đây cháo đây, con lừa trọc. Ăn đi cho nóng.”

“Cảm ơn lão lừa trọc.”

Có lẽ trải qua cứu trợ sinh tử, Bùi Kiên cảm thấy ông già chạc năm mươi trước mặt gần gũi hơn bao giờ hết.

Còn Thanh Tâm, xuất phát từ sự áy náy vì không gọi cho ai đó xe cứu thương chở đi bệnh viện, cũng quyết định mở lòng tiếp nhận người ở nhờ này.

Xưng hô của hai người lại thay đổi, nhưng như những đôi bạn thân thiết gọi nhau là chó, hai con lừa trọc goi nhau như vậy là lẽ dĩ nhiên.

Bùi Kiên ăn xong để bát cháo dưới chân giường quyết định chợp mắt một lát.

Tinh khí thần vừa trải vận động kịch liệt, lúc này cần nhất một chút nghỉ ngơi để thỏa mãn.

---

Một đêm vô sự.

---

Sáng hôm sau, Bùi Kiên theo thói quen mở mắt tính nhẩm ra đã là ngày 21 thang 2.

Thân thể hắn đã khá lên rất nhiều, những bó gân và cơ là nơi lành lại nhanh nhất, hắn đã có thể vận động từ tốn như những người vừa cảm khỏi bệnh.

Bùi Kiên đi ra ngoài, bầu trời vẫn hơi tờ mờ tối. Mặc dù thời gian đã là tháng hai dương lịch, nhưng nhiệt độ vẫn rất lạnh, thật may hôm nay không có sương muối lúc sáng.

Đúng là sáng sớm.

Vì tối qua ngủ nhiều quá, nay Bùi Kiên hiếm khi dậy được sớm như vậy. Để tri ân người cứu giúp mình, hắn quyết định nay sẽ làm bữa ăn sáng, cũng là lần đầu tiên ăn sáng tại chùa Tùng Thông.

Hắn lọ mọ đi xuống bếp, mở cái nắp xô trong góc nhìn vào.

“Đệt! hết gạo.”