Chương 60: Xin Hãy Nhẹ Nhàng Với Em

Thùy Linh tiếp nhận nụ hôn nồng cháy, cả người như muốn tan đi, vô lực ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của Trương Tuấn.

"Ưm.."

Đột nhiên phát hiện có một bàn tay mò mẫm lên trên bộ ngực của mình, cô nàng giật thót, vội vã luống cuống ngăn lại.

"A.. Không được."

"Sao vậy vợ iu?"

Thùy Linh bẽn lẽn, thấp giọng van xin.

"Nơi này đông người... anh đừng làm thế..."

Thì ra là vậy, cô nàng là ngại ngùng a.

Trương Tuấn cười cười.

"Vậy chúng mình đến chỗ nào ít người nhé, chỉ có anh với em."

Liếc thấy ánh mắt rực lửa của hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, toàn thân Thùy Linh đột nhiên trở nên khẽ run, hơi thở không tự chủ được mạnh hơn.

"Để... để làm gì..."

Trương Tuấn mỉm cười tà mị.

"Em đoán xem."

Gương mặt Thùy Linh nháy mắt đỏ rực, những tia nắng hắt lên khiến cho nó tỏa ra một vầng hào quang diễm lệ.

Cô nàng ngây ngốc nhìn hắn một hồi lâu, đoạn cúi mặt, mím môi gật đầu.

Dương gia.

Bên trong một khoảng sân rộng, có một tên thanh niên để trần nửa thân trên, cơ thể màu đồng cổ cường tráng vạm vỡ đang không ngừng huy quyền đấm liên tục vào bên trong không khí.

Động tác của hắn vô cùng mạnh mẽ hữu lực, gọn gàng chuẩn xác, mặc dù phía trước không có mục tiêu, nhưng không trung liên tục phát ra những tiếng vang bụp bụp, tựa như có thứ gì đó đang bị công phá vậy.

Đánh quyền một lúc lâu, hắn mới thong thả dừng lại, đi đến bên cạnh một tên người hầu đứng đó đợi sẵn, cầm lấy khăn ướt lau lau mồ hôi.

Bốp bốp.

Lúc này, từng tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, theo đó là âm thanh tán thưởng của Trịnh Thanh Bình.

"Dương Bá Lực, anh quả nhiên không hổ danh là quân đội đặc chủng, xem ra Dương gia sắp có thêm một tên tướng tài a.

Mặc dù không hiểu võ vẻ con khỉ gì, nhưng hắn cũng có thấy được kẻ trước mắt rất lợi hại.

Dương Bá Lực nghe tiếng nhìn qua, nhận ra người đến, liền cười ha hả.

"Trịnh Thanh Bình, thì ra là cậu?"

Nói xong, hắn tiến lên đấm thùm thụp vào ngực hắn, đoạn quàng vai bá cổ, thân thiết vô cùng.

"Thằng nhóc thư sinh chú không tiếp tục ở nước ngoài ca hát à, về nước lúc nào vậy?"

Lồng ngực hơi nhói, trên vai thì bị lực lớn ghì chặt khiến Trịnh Thanh Bình cau mày bất mãn, nhưng hắn vẫn nở nụ cười tươi nói ra.

"Haha, em về mới một đoạn thời gian, bận quá nên không tới thăm anh được. Nghe nói trong quân anh rất nổi tiếng, còn được tham gia vào đơn vị tuyệt mật..."

Dương Bá Lực trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, lạnh nhạt hỏi.

"Không có gì, một chút chuyện nhỏ mà thôi, không đáng khoe khang. Mà cậu nghe ai nói vậy?."

"Hôm qua tụ hội, mọi người xung quanh náo nhiệt bàn tán, em tình cờ nghe được.."

Trịnh Thanh Bình miễn cưỡng giải thích một lúc, đoạn giả vờ vô tình nói.

"Anh Lực, em lần này đến ngoài thăm anh, còn muốn hỏi xem, lúc nào thì ông em này sẽ được mời đến Dương gia ăn cưới a."

Lời này của hắn khiến tên kia ngạc nhiên vô cùng.

"Ăn cưới, chú nói gì vậy? Anh mày làm gì đã có ai mà cưới??"

"Không không, ý em là Linh cơ. Hôm qua dạ tiệc nó dẫn bạn trai đến mà, mọi người đều đã gặp qua."

"Thật sự?"

"Đúng vậy.."

Nghe câu trả lời khẳng định của Trịnh Thanh Bình, Dương Bá Lực trong mắt lóe ra một tia nghiền ngẫm, cười cười đánh giá hắn, đoạn hào hứng cất giọng.

"Tốt, có thời gian anh gặp xem cậu ta một chút."

Bãi đỗ xe, khách sạn King & Queen, một khách sạn nổi tiếng và sang trọng bậc nhất trên phố Trần Duy Hưng.

Thùy Linh nép mình vào bên vai Trương Tuấn, ôm lấy cánh tay hắn, gương mặt bé nhỏ tràn đầy sợ sệt nhìn ngó chung quanh, muốn vùi sâu vào để che khuất đi.

Làm thủ tục lấy phòng xong, trong ánh mắt ngưỡng mộ của em gái nhân viên, hai người sóng vai đi vào thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Trương Tuấn đã kéo Thùy Linh vào trong lồng ngực, nhìn nàng âu yếm.

"Em thật sự muốn điều này chứ?"

Thùy Linh ngại ngùng gật gật đầu, đoạn ngả vào vai hắn, chủ động ôm lấy hắn.

Trong lòng Trương Tuấn tràn đầy mừng rỡ, hắn ghì chặt thân thể mềm mại của cô nàng vào người mình, khiến cho cặp bánh bao mềm mại đè sát cơ ngực rắn chắc.

Hai tay Trương Tuấn không kiêng nể gì bắt đầu mò mẫm xuống bên dưới, xoa nắn cặp mông vênh vểnh cao của nàng.

"Ư... ư.."

Hạ thân Thùy Linh áp sát thân dưới Trương Tuấn, cảm nhận một thứ đồ vật nóng hổi, xuyên qua lớp quần và lớp váy mỏng tanh áp vào khu vực cấm địa của mình, nội tâm không khỏi khô nóng.

"Đợi.. vào phòng đã anh."

Trương Tuấn mỉm cười, ngón tay vuốt ve sau lưng, trêu cho cô nàng ngứa ran.

Sau đó, hắn lại ôm Thùy Linh và hôn ngấu nghiến, hôn mãnh liệt, cái lưỡi của hắn không ngừng khua khoắng bên trong, Thùy Linh non nớt ngây ngô đáp trả.

Rất nhanh, hai cái lưỡi ẩm ướt xoắn xuýt vào nhau, chất dich mật ngọt trong miệng thiếu nữ khiến Trương Tuấn hưng phấn dữ dội.

Thang máy lên tầng 9, cửa mở ra.

Mắt thấy cửa phòng 909 còn cách một đoạn xa, Trương Tuấn liền bế Thùy Linh lên, trong ánh mắt kinh hoảng của cô nàng, hắn vận lực chạy nhanh tới, dáng vẻ gấp gáp.

Chìa khóa tra vào ổ, khẽ xoay.

Vừa nghe một tiếng kịch, hắn liền vội vã đá bay cửa ra, đoạn tiến đến đặt Thùy Linh nằm lên trên giường.

Khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên trán của cô nàng, Trương Tuấn dùng giọng điệu mà hắn cho rằng quyến rũ nhất, nhẹ nhàng tuyên bố.

"Từ hôm nay, em sẽ là người phụ nữ của anh."

Nghe hắn bá đạo nói vậy, mỹ nữ lớp trưởng gương mặt ửng đỏ hạnh phúc, quyến rũ gật đầu.

"Em yêu anh."

Một lời ngọt ngào từ bờ môi thơm khẽ phát ra, khiến Trương Tuấn hơi bình ổn lại, lửa dục tiêu biến, trong mắt hắn tràn đầy nồng nàn tình cảm.

"Anh cũng yêu em."

Dứt lời, hắn liền sà xuống, cầm lấy gò má đỏ ửng của nàng, miệng khẽ hôn lên đôi môi mềm.

Lưỡi của hai người rất nhanh lại quấn lấy nhau.

Trao đổi nước bọt một hồi, đến khi đã đủ thỏa mãn, Trương Tuấn bắt đầu ngồi dậy, chậm rãi mở ra từng cái cúc áo sơ mi trắng tinh của nàng, làn da trắng nõn láng mịn dần dần hiện ra phía sau lớp áo.

Hắn làm vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, tựa hồ chỉ sợ một cái động tác lỗi thôi, thì sẽ làm hư hại cái tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, tuyệt sắc giai nhân trước mắt này.

Một lúc sau, cặp áo lót màu tím nhạt hiện ra, bên trên thêu thùa họa tiết hình con gấu nhỏ, ngộ nghĩnh đáng yêu.

Trương Tuấn cười mỉm một chút, đưa cho Thùy Linh một ánh mắt an tâm, đoạn hai tay bắt đầu sờ xuống hông, cởi đi chiếc váy màu xanh dương của cô nàng.

Chiếc quần lót cũng chung sắc tím, tạo thành một hình tam giác che đi bộ vị kín đáo của người phụ nữ, giữa cặp đùi trắng ngần trở nên vô cùng nổi bật.

Đặc biệt, con gấu trên đó an lạc ở một vị trí nhạy cảm, hơi hơi trồi lên, phồng mang trợn má.

Nhưng, Trương Tuấn không hề thấy nó đáng yêu chút nào.

Hắn, chỉ thấy n*ng.

Khẽ đưa gương mặt sát đến chú gấu nhỏ, hơi thở thô ráp mạnh mẽ của hắn tỏa ra, khiến Thùy Linh càng thêm xấu hổ, thấp giọng rên rỉ.

"Đừng.. anh... đừng nhìn.."

Trương Tuấn suýt chút cười lên ha hả.

Cô nàng, thật dễ thương.

Hắn rời mắt khỏi hạ bộ mỹ nữ, đứng dậy, nhìn toàn cảnh cơ thể gợi cảm nằm trên giường lúc này.

Cơ thể Thùy Linh trắng ngần, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, làn da bóng loáng mềm mại, không hề có một tia tạp chất nào, quả thật xứng danh hai chữ.

Vưu vật.

"Vợ ơi, em đẹp quá."

Trương Tuấn không kìm lòng được thốt lên một câu, khiến trong lòng cô nàng ngọt ngào không thôi.

Quần áo trên người Trương Tuấn lúc này trở nên dư thừa, vướng víu vô cùng.

Hắn lấy một cái tốc độ nhanh nhất vội vã lột sạch, để lộ ra một cơ thể cao lớn săn chắc, từng tia bắp thịt quyến rũ nội liễm lực lượng, giống như tạc tượng, khiến Thùy Linh chìm đắm nhìn vào.

Cánh môi thơm của cô nàng, không tự chủ được nói ra.

"Ông xã, xin hãy nhẹ nhàng với em.."