Chương 57: Thần Trợ

Một buổi dạ tiệc trang nhã quý phái đã bị ba thanh niên ô uế làm mất đi bầu không khí vốn có.

Đám khách khứa lục tục rời đi, mặc dù đã có nhân viên đến lau dọn đại sảnh sạch sẽ, tựa hồ sợ ở lại sẽ dính phải xúi quẩy.

Bữa tiệc chính thức bị khai tử.

Trịnh Thanh Bình lạnh lẽo tiến đến trước mặt Trương Tuấn, âm trầm nhìn hắn.

" Là cậu động chân động tay phải không?"

Trương Tuấn ngây thơ.

" Chú à, chú nói gì vậy? Động chân tay cái gì?"

" Ba tên kia nói chuyện với cậu, sau đó thì xảy ra chuyện, cậu còn chối?"

" Đâu có, chú đừng đùa dai, bọn hắn kiềm chế không được, sao lại trách tôi rồi."

Một tiếng chú hai tiếng chú, mẹ nó, tao thật có già như thế sao?

Trịnh Thanh Bình ngứa răng vô cùng, ánh mắt như muốn rực lửa.

Thùy Linh bên cạnh nghi hoặc.

" Bọn họ là ai??"

Châu Việt Cường im lặng nãy giờ bắt được một cơ hội, liền vội lên tiếng.

" Chị dâu, bọn nó là Lê Đạt, Hồ Quốc Trung và Phan Thành, ba thằng này nổi tiếng là chó săn của ai đó..."

Một tiếng chị dâu của hắn khiến Thùy Linh nghi hoặc không hiểu.

" Cậu là ai, sao lại gọi tôi là chị dâu? Còn có chó săn, là như thế nào."

Châu Việt Cường đánh mắt nhìn Trương Tuấn, thấy hắn gật gật đầu, liền cười hì hì trả lời.

" Em là Châu Việt Cường, đệ anh Tuấn, đương nhiên phải gọi chị là chị dâu rồi. Về phần chó săn, chị hỏi người bên cạnh chị là biết rõ a."

Trương Tuấn cũng hiểu ra, trước đó chỉ là suy đoán, bây giờ có Châu Việt Cường chứng thực, hắn mới chắc chắn.

Quả nhiên là thằng này giở trò.

Trịnh Thanh Bình thầm hận, chen ngang cuộc nói chuyện.

" Linh, đừng nghe hắn nói nhảm, để anh đưa em về."

Nói đoạn liền đưa tay muốn dắt, đáng tiếc có Trương Tuấn ở, sao có thể để hắn được sờ vào người Thùy Linh.

" Chú à, chú ở lại dọn nốt đi, lỡ chó của chú còn để sót lại bãi nào bây giờ. Bọn tôi đi trước, tạm biệt."

Nói xong liền tự nhiên ôm eo Thùy Linh ngang nhiên rời đi, bỏ mặc ánh mắt âm độc của Trịnh Thanh Bình dõi theo.

Châu Việt Cường cũng bị hắn nhìn run run, vội vã lật đật chạy theo Trương Tuấn.

" Cậu nói đi, việc lúc nãy thật ra là thế nào?"

Thùy Linh không ngốc, xem ra ban nãy vụ đại sảnh náo loạn còn có ẩn tình.

Trương Tuấn bình thản nhắm mắt, để Châu Việt Cường kể lại.

" Chị dâu, ba thằng kia đột nhiên xông tới gây sự, nói những lời khó nghe, châm chọc em và anh Tuấn.."

Châu Việt Cường bắt đầu khua môi múa mép phát huy tài ăn nói của mình, thêm thắt sự hung hăng của kẻ địch, lại thể hiện sự nhún nhường hiền hòa của Trương Tuấn.

Đương nhiên, hắn không nói ra Trương Tuấn động thủ, mà chém bừa ba thằng kia ăn nhầm đồ nên bị tiêu chảy.

Nói đến Trương Tuấn liền kém chút tin, trong bóng tối âm thầm cho hắn một like.

" Ra vậy, nhưng sao bọn họ vô duyên vô cớ gây sự.."

Chưa đợi Thùy Linh nói xong, Châu Việt Cường đã cướp lời, gương mặt bi phẫn.

" Bọn chúng là chó săn tên Bình, chuyện này ai cũng biết, chắc chắn là do tên kia sai khiến. Chị dâu, chị nên tránh xa tên tiểu nhân bỉ ổi đó ra."

Mẹ nó.

Trương Tuấn suýt nữa vỗ tay khen hay.

Có thần trợ thế này, trẫm còn lo gì không nhất thống thiên hạ được.

Thùy Linh yếu ớt phản bác.

" Không, anh Bình là người tốt, cùng tôi lớn lên từ nhỏ.."

" Chị dâu à, người ba ngày không gặp sẽ khác, đằng này tên kia ra nước ngoài tận ba năm liền. Em còn nghe nói, hắn ở nước ngoài đập đá, chơi ma túy, hoan lạc thâu đêm, hơn nữa còn là chơi gay..."

Trương Tuấn nghe Châu Việt Cường chém gió thành bão, hắn triệt để cạn lời rồi, nội tâm thầm nghĩ.

Tên Trịnh Thanh Bình mà biết được, không tìm người băm thằng Cường tỏi này thành thịt vụn mới là lạ.

Đưa Thùy Linh về nhà, thả cô nàng đang hoang mang xuống, Châu Việt Cường liền lái xe chở Trương Tuấn về nhà trọ.

" Đại ca, hay để em thu xếp cho đại ca một phòng chung cư cao cấp nhé, ở trọ làm gì ạ."

" Không cần, anh đang tính mua biệt thự. Chú để ý xem có biệt thự nào rộng rãi chất lượng tốt mà rao bán giá rẻ, thì liên hệ anh."

" Vâng."

Châu Việt Cường ngoan ngoãn đáp, nội tâm thầm kêu khổ.

Muốn hàng ngon còn đòi giá rẻ, đại ca, sao ngài không đi ăn cướp a.

Trương Tuấn chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi, dù sao bây giờ hắn vẫn chưa có đủ tiền.

Nhìn thấy thằng đệ mới thu này làm việc hiệu quả, ngoan ngoãn biết ăn nói, hắn liền cười bảo.

" Dừng xe."

Châu Việt Cường nhanh chóng dừng lại, nghi hoặc hỏi.

" Chuyện gì vậy đại ca?"

Trương Tuấn im lặng bước xuống, ra hiệu cho hắn đi theo, sau đó đứng im nhìn hắn.

Qua một lúc sau, hắn liền rút ra mấy cây châm, cầm trong tay đi tới.

" Đại... đại ca.. anh làm gì vậy..?"

Châu Việt Cường lạnh run, nhớ đến thảm trạng ba thanh niên lúc nãy, trong lòng liền dâng lên kinh hãi, càng có không hiểu.

Chính mình, tựa hồ chưa làm gì phật ý vị trước mắt này a.

" Im nào, để anh thi châm cho chú?"

Giọng nói trầm tĩnh của Trương Tuấn vang lên, khiến Châu Việt Cường bình tĩnh lại.

" Thi châm?"

" Đúng vậy, chú thức khuya, chơi đồ chơi gái nhiều, trong người khí huyết khô cạn, kinh mạch tắc nghẽn dẫn đến mất ngủ, cơ thể suy nhược, để anh giúp chú."

" Cái gì, sao anh biết.. Anh còn là bác sĩ nữa ư?"

Trương Tuấn cười nhạt không trả lời.

Nào phải bác sĩ, anh là thần y cơ.

Đâm xong mấy châm, trong lúc Châu Việt Cường nhắm mắt rên rỉ, Trương Tuấn liền vào trong xe ngồi, nhàn nhạt lên tiếng.

" Được rồi."

" Cái gì, đã xong rồi à đại ca."

" Đúng vậy, đi thôi."

Châu Việt Cường tinh tế cảm nhận cơ thể biến hóa, cả người tựa hồ thông suốt khỏe mạnh hơn, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Hắn vội ngồi vào ghế lái, vui vẻ liếc nhìn Trương Tuấn qua gương một chút.

Đang muốn nổ máy chạy đi, đã thấy một cánh tay từ phía sau đưa đến, bên trong là một viên đan dược thơm nồng.

" Gì vậy đại ca?"

" Nuốt đi."

Nghe giọng điệu lạnh nhạt của hắn, Châu Việt Cường lóe lên trong mắt một tia do dự, tuy nhiên rất nhanh cắn răng nuốt xuống.

Trương Tuấn cười cười, hài lòng nhắm mắt lại.

Xe lăn bánh chạy đi.

Trong một căn phòng tắm sang trọng.

Trịnh Thanh Bình lạnh lẽo đứng, bên trong là tiếng nước chảy xối xả.

" Nói, tại sao bọn ngu chúng mày lại làm một việc mất mặt như vậy?"

Nghe thấy giọng điệu đằng đằng sát khí bên ngoài, ba tên thanh niên đang tắm rửa liền không tự chủ co người lại, run như cầy sấy.

" Anh Bình, là thằng chó chết kia."

" Nó, nó đâm cái gì đó vào người bọn em, sau đó bọn em liền bị cứng đơ, cơ thể không làm chủ được."

" Anh, anh phải giúp bọn em báo mối nhục này."

...

Ba tên thay phiên nhau kể lể một hồi, rốt cuộc Trịnh Thanh Bình đã hiểu rõ sự việc, hắn cau mày trầm tư.

" Cả người cứng đơ, không nói không di chuyển được, lẽ nào là điểm huyệt, hoặc là định thân thuật. Thằng chó này, bảo sao phách lối như vậy, ra là cậy có chút tài mọn."

Trịnh Thanh Bình liền đi ra khỏi phòng, ánh mắt trong lúc đó lóe lên một tia lạnh lẽo, ra lệnh cho mười tên da đen cởi trần nửa thân trên đang đứng bên ngoài.

" Vào đi, hầu hạ bọn nó thật tốt."

Nương theo cái phất tay của hắn, mười cái cơ thể cao to đen hôi bóng lưỡng đi tới, rất nhanh bên trong biệt thự vang lên từng tiếng kêu rên bi thiết vang vọng..

///

Đa tạ OptimusPrime ủng hộ 3lt, đa tạ.

Cầu like chương, cầu ủng hộ