Chương 996: Hỏa tốc tới Nam Dương

Bạch Tình Đình vừa muốn hỏi Diệp Lăng Phi xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì xảy ra thì đã bị Chu Hân Mính ngăn lại. Chu Hân Mính nói:

- Tình Đình, để anh ấy đi đi, cậu không nên hỏi nữa!

Bạch Tình Đình hơi liếc nhìn Chu Hân Mính, không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô giúp đỡ Diệp Lăng Phi chuẩn bị đồ đạc, cầm lấy vài bộ quần áo để thay, tất cả đều bỏ vào trong một cái túi du lịch. Khi Dã Thú lái xe tới biệt thự cửa đón Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính và Vu Tiêu Tiếu tiễn Diệp Lăng Phi ra tận cửa. Trước khi đi, Diệp Lăng Phi nói:

- Tình Đình, anh biết lần này anh đi quá vội, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, chuyện này có liên quan với anh, anh phải đi giải quyết, ừm, chờ anh trở về sẽ giải thích với em!

- Ông xã, em biết rồi!

Bạch Tình Đình đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Ông xã, trên đường cẩn thận một chút!

- Ừ!

Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, mở cửa leo lên xe của Dã Thú. Dã Thú nổ máy, hắn cười toe toét, nói:

- Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao mà phải đi gấp như vậy?

- Khục khục, chuyện nói ra thì dài lắm. Dã Thú, trên đường đi chúng ta sẽ từ từ nói!

Diệp Lăng Phi lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi rít một hơi, sau đó lại thở dài một tiếng. Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi như vậy, trong lòng biết không thể nào hỏi lại được, hắn không tiếp tục nhiều chuyện nữa. Dã Thú lái xe tới dưới nhà Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi lấy di động ra bấm số của Đường Hiểu Uyển, rất nhanh, đã thấy Đường Hiểu Uyển cầm một cái túi du lịch từ trên gác chạy xuống. Diệp Lăng Phi giúp Đường Hiểu Uyển mở cửa sau ra, đường Hiểu Uyển vừa lên xe đã thở hổn hển, nói:

- Diệp đại ca, em phải bắt xe từ công ty trở về nhà đó. Em vừa chuẩn bị chút đồ đạc xong là xe đã tới rồi!

- Ừ. Hiểu Uyển, chúng ta đi hơi gấp!

Diệp Lăng Phi xin lỗi.

- Chỉ là anh lo lắng cho Đình Đình, vì thế mới muốn đến Nam Dương càng sớm càng tốt!

- Em cũng lo lắng cho Đình Đình!

Đường Hiểu Uyển nói.

- Sáng hôm nay em lại gọi điện thoại cho Đình Đình, giọng nói của Đình Đình đã có chút khàn khàn rồi, em rất lo lắng Đình Đình xảy ra chuyện!

- Khụ, hy vọng là không có chuyện gì!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tất cả chuyện này đều do anh!

- Diệp đại ca, anh đừng nói như vậy!

Đường Hiểu Uyển nói.

- Em cho rằng chuyện này không liên quan gì đến anh cả!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, khoát khoát tay với Dã Thú, nói:

- Dã Thú, lái xe đi!

Sở dĩ Diệp Lăng Phi muốn lái xe đến Nam Dương, chủ yếu là vì lo đây đang là lúc giáp Tết, tàu hỏa đến Nam Dương lửa nhất định sẽ rất chật chội, hơn nữa nếu đi tàu hỏa đến Nam Dương, ít nhất là ngày kia mới tới được Nam Dương, mà nếu như tự mình lái xe, chỉ khoảng trưa mai là có thể đến Nam Dương rồi. Diệp Lăng Phi gọi Dã Thú, hai người thay phiên nhau lái xe, như vậy có thể đến Nam Dương sớm hơn một chút. Dọc đường đi xe không nghỉ một phút nào, ngay cả cơm tối cũng ăn trên xe luôn, đến gần nửa đêm. Diệp Lăng Phi đổi ca cho Dã Thú. Diệp Lăng Phi lái xe, để Dã Thú ngủ một lát. Đến khoảng bốn giờ sáng, Diệp Lăng Phi lại đổi chỗ cho Dã Thú, hắn ngủ một lúc, mãi cho tới tận gần 12 giờ trưa, bọn họ mới đến được Nam Dương. Nam Dương là một huyện lị nhỏ, quy mô cũng không lớn, lần trước Dã Thú cùng Diệp Lăng Phi đã đến huyện Nam Dương rồi. Vừa đến huyện Nam Dương, Dã Thú lập tức lái xe thẳng tới khách sạn lớn nhất ở huyện Nam Dương này.

Dừng xe trước cửa khách sạn Nam Dương, Dã Thú đẩy cửa ra bước xuống xe, hắn cũng không vội vàng đi vào khách sạn mà đứng ở bên cạnh xe lấy một điếu thuốc ra hút. Việc lái xe liên tục không nghỉ khiến cho người ta dễ cảm thấy uể oải, tuy Dã Thú cũng đã ngủ năm sáu tiếng đồng hồ, nhưng đúng là vẫn còn cảm giác thấy thân thể mình mỏi mệt rã rời. Hắn ngáp một cái, nói với Diệp Lăng Phi cũng vừa bước xuống xe:

- Lão đại, tiếp theo chúng ta đi chỗ nào!

- Trước tiên cứ thuê hai phòng đi đã!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chờ một lát rồi hẵng tính tiếp!

- Được!

Dã Thú đồng ý.

Dã Thú đi thuê hai gian phòng, một gian dành cho hắn, gian phòng còn lại đương nhiên là chuẩn bị cho Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển rồi. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đi vào trong phòng, Diệp Lăng Phi đặt túi du lịch xuống, trước tiên lấy di động ra gọi cho Bạch Tình Đình báo mọi chuyện bình an. Trong lúc Diệp Lăng Phi gọi điện thoại, Đường Hiểu Uyển đã cởi hết quần áo ngoài ra, chỉ mặc nội y đi vào trong phòng tắm của khách sạn. Sau khi Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong, chợt nghe thấy từ trong phòng tắm truyền đến giọng nói nũng nịu của Đường Hiểu Uyển:

- Diệp đại ca, anh đến đây giúp em với!

Diệp Lăng Phi đi tới trước cửa phòng tắm cửa, vừa mở cửa phòng ra, đã thấy Đường Hiểu Uyển đã cởi sạch quần áo đứng dưới vòi hoa sen, thân thế nhỏ nhắn mỹ lệ hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi. Gương mặt Đường Hiểu Uyển đỏ bừng lên, thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, em muốn tắm cùng với anh!

Nếu như đổi thành như mọi lần, nhất định Diệp Lăng Phi sẽ cởi hết quần áo đi vào tắm uyên ương với Hiểu Uyển, nhưng lúc này Diệp Lăng Phi lại không có tâm tình vui thú như vậy. Hắn cười cười với Đường Hiểu Uyển, nói:

- Hiểu Uyển, em mau chóng tắm xong đi, chúng ta còn có chuyện cần làm đó!

- Có chuyện cần làm ư?

Đường Hiểu Uyển sửng sốt, cô cho rằng Diệp Lăng Phi đến khách sạn, chắc là muốn nghỉ ngơi một chút đã, nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói còn có chuyện cần làm.

- Ừ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chiều nay anh muốn gặp Đình Đình!

- Vâng!

Đường Hiểu Uyển có đôi chút thất vọng, nhưng cô vẫn bằng lòng. Diệp Lăng Phi thấy vẻ mặt thất vọng của Đường Hiểu Uyển, trong lòng không khôi khẽ động. Tỉnh táo ngẫm lại, dường như mình chỉ quan tâm đến Vu Đình Đình, nhưng lại quên mất cảm thụ của Đường Hiểu Uyển. Lần này Đường Hiểu Uyển kích động bám lấy mình cùng đi Nam Dương, không phải là vì muốn có cơ hội một mình ở chung với hắn sao, nhưng trong lòng mình lại chỉ nghĩ xem làm thế nào để sớm gặp được Vu Đình Đình, có lẽ thái độ của mình đã khiến cho Đường Hiểu Uyển hiểu lầm mình không quan tâm tới cô ấy, chỉ coi cô ấy như một công cụ để lợi dụng thôi. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, quay trở lại phòng, sau khi cởi hết quần áo, hắn mở cửa phòng tắm ra. Đường Hiểu Uyển ở bên trong phòng tắm vừa xối nước rửa sạch sẽ sữa tắm vừa thoai lên người, cô cầm một cái khăn lông sạch, chậm rãi lau khô những giọt nước dính trên người, lại thấy Diệp Lăng Phi trần như nhộng đi vào trong phòng tắm, đường Hiểu Uyển hơi sững sờ, thuận miệng hỏi:

- Diệp đại ca, không phải chúng ta muốn chuẩn bị một chút để lát nữa đi gặp Đình Đình sao?

Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng tắm lại, đi tới trước mặt Đường Hiểu Uyển, hắn vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn yêu kiều của Đường Hiểu Uyển, hai tay đặt lên bộ mông đầy đặn tròn trịa của Đường Hiểu Uyển, dùng sức bóp một cái Đường Hiểu Uyển, nói:

- Đúng là vừa rồi anh nghĩ như vậy, muốn được gặp Đình Đình sớm một chút, nhưng mà đột nhiên anh nghĩ tới Hiểu Uyển nhà ta vừa mới tắm, anh nhịn không được nên mới tới đây. Hiểu Uyển, lẽ nào em không muốn để anh ôm em sao?

- Em em chỉ muốn sớm gặp được Đình Đình!

Đường Hiểu Uyển hai má ửng đỏ, cất giọng ngọt ngào, nói:

- Diệp đại ca, em.. em sợ anh đang vội!

- Bây giờ anh chỉ muốn Hiểu Uyển nhà anh thôi!

Một tay Diệp Lăng Phi rời khỏi bộ mông của Đường Hiểu Uyển, đặt ở chỗ giữa hai chân của cô, ma sát hạ thân của Đường Hiểu Uyển, bờ môi của hắn cũng hôn lên cái miệng nhỏ xinh của Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển được Diệp Lăng Phi vuốt ve mấy cái, dục hỏa đã trở nên không thế kiềm chế được nữa. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi đặt Đường Hiểu Uyển quay mặt vào tường trong phòng tắm, hai tay đặt lên bộ mông của Đường Hiểu Uyển, xâm nhập từ phía sau chiếm lấy thân thể của Đường Hiểu Uyển. Dưới sự xâm lược của Diệp Lăng Phi, trong miệng Đường Hiểu Uyển phát ra những tiếng rên rỉ mất hồn.

Diệp Lăng Phi an bài Dã Thú ở lại trong khách sạn chờ hắn, hắn thì cùng với Đường Hiểu Uyển ra khỏi khách sạn. Lúc Diệp Lăng Phi ở trong khách sạn đã bảo Đường Hiểu Uyển gọi điện thoại cho Vu Đình Đình. Khi Đường Hiểu Uyển gọi điện thoại tới cha mẹ của Vu Đình Đình đã đã sớm buông lỏng cảnh giác đối với Đường Hiểu Uyển rồi, không nghe lén điện thoại của Đường Hiểu Uyển nữa, Đường Hiểu Uyển nhân cơ hội này, nói cho Vu Đình Đình biết Diệp Lăng Phi đã tới Nam Dương rồi, đường Hiểu Uyển bảo Vu Đình Đình tìm một cơ hội chuồn ra ngoài.

Vu Đình Đình là một cô gái ngoan ngoãn nhu thuận, tuy Vu Hướng Dương vừa mới biết được chuyện giữa Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi, mấy ngài nay Vu Hướng Dương không cho Vu Đình Đình rời khỏi phòng của mình, nhưng sau đó, Vu Hướng Dương cũng buông lỏng cảnh giác. Trong lòng của ông ta, Vu Đình Đình là đứa con gái nhu thuận rất nghe lời, sẽ không dám bỏ trốn ra khỏi nhà đâu. Nhưng lần này thì Vu Hướng Dương lại sai rồi, Vu Đình Đình vì Diệp Lăng Phi, lại thực sự dám bỏ trốn. Diệp Lăng Phi lái xe, dừng ở trước cửa khu nhà Vu Đình Đình đang ở. Vu Đình Đình vừa mới chạy ra, Diệp Lăng Phi lập tức lái xe tới trước mặt Vu Đình Đình. Khi Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi, nước mắt cô lã chã tuôn rơi như chiếc rèm châu bị chặt đứt.

Đường Hiểu Uyển ngồi ghế sau của xe, vừa thấy Vu Đình Đình, cô vội vàng mở cửa xe ra, kéo Vu Đình Đình lên xe. Dáng vẻ Vu Đình Đình tiều tụy khiến cho người ta tan nát cõi lòng, so với trước kia Vu Đình Đình quả thực như là hai người khác nhau, đường Hiểu Uyển thấy Vu Đình Đình như vậy thì trong lòng đau đớn muốn chết, lại càng không cần nói đến Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình vừa lên lập tức nhào vào trong lòng Đường Hiểu Uyển, liên tục nức nở, giọng nói đã sớm khàn đặc rồi, đường Hiểu Uyển an ủi:

- Đình Đình, đừng khóc nữa, không phải Diệp đại ca đã tới rồi sao?

Vu Đình Đình vẫn tiếp tục khóc thút thít. Diệp Lăng Phi trong lòng biết lúc này dù mình có khuyên bảo Vu Đình Đình thi cũng không khuyên được. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát, nói:

- Đình Đình, trước tiên anh đưa em về khách sạn, có chuyện gì chúng ta sẽ tâm sự ở chỗ đó. Anh tin rằng mọi chuyện đều có một phương pháp để giải quyết, Đình Đình, có được hay không?

Vu Đình Đình ngẩng đầu lên, gật đầu với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không đành lòng nhìn Vu Đình Đình thêm một chút nào nữa, hắn lái xe đi về khách sạn. Chờ tới lúc về khách sạn, Vu Đình Đình mới nín khóc, cô vẫn nắm lấy tay Đường Hiểu Uyển không chịu buông ra.

- Đình Đình, em nói cho anh nghe xem nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi ngồi bên giường, ôm Vu Đình Đình vào trong lòng, dịu dàng hỏi:

- Đình Đình, em kể lại đầu đuôi sự việc cho anh nghe xem nào, như vậy thì anh mới có thể nghĩ ra một biện pháp tốt để giải quyết chuyện này!

- Diệp đại ca, em cũng không biết là chuyện gì nữa!

Vu Đình Đình nói với giọng khàn khàn.

- Em không biết vì sao cha em lại biết được chuyện của em và Diệp đại ca, cha em đã ép hỏi em, lúc đó em chưa nói, kết quả....!

Vu Đình Đình không nói tiếp nữa, lại bắt đầu khóc nức nở. Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Đình Đình, đừng khóc nữa, em cứ khóc mãi như vậy cũng giải quyết không được vấn đề đâu. Lần này anh đến Nam Dương là vì muốn tìm cách tháo gỡ chuyện này, nếu như em cứ tiếp tục khóc như vậy, anh căn bản là không biết được rốt cuộc sự tình là như thế nào nữa, lại càng không phải nói tới việc tìm được phương pháp để xử lý chuyện này!

Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, Vu Đình Đình mới chịu nín khóc. Cô vừa nói vừa nấc lên:

- Cha em ông ấy, ông ấy đánh em, tới tận bây giờ cha em chưa bao giờ đánh em cả, cha em đánh em, cha em đánh xong mà bản thân cũng khóc. Diệp đại ca, em không có cách nào cả, em thực sự không muốn nói ra, nhưng mà, em em không muốn thấy cha em đau lòng, em biết em không nên làm như vậy, em em thực sự không biết phải làm sao bây giờ!

Vu Đình Đình nói đến đây, dường như lại muốn khóc tiếp. Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Đình Đình, em đừng khóc, chuyện này không liên quan gì đến em cả, tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ trách em!

Diệp Lăng Phi đưa tay vuốt những giọt nước mặt trên gương mặt Vu Đình Đình, nói:

- Bộ dạng của em bây giờ, anh nhìn thấy cũng phải đau lòng, Đình Đình, đừng khóc nữa, tin tưởng anh, anh nhất định có thể tìm được cách giải quyết chuyện này!

Vu Đình Đình cuối cùng cũng không khóc nữa. Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình không tiếp tục nức nở, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hắn ôm Vu Đình Đình, nói:

- Đình Đình, em biết không, ngày hôm qua anh mới về thành phố Vọng Hải đã lập tức lái xe tới đây, cả đêm không ngủ. À, còn Hiểu Uyển nữa, tiểu nha đầu này cũng rất đáng thương, đêm qua phải ngủ trong xe đó!

Nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới mình, đường Hiểu Uyển lại cười ngọt ngào, nói:

- Diệp đại ca, trong lòng em cũng rất lo lắng cho em gái Đình Đình của em. Bây giờ thấy Đình Đình rồi, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơm, nhưng mà Đình Đình à, bộ dạng của em hiện giờ khiến cho người khác rất lo đấy, em không có chuyện gì chứ?

- Chị Hiểu Uyển, em không sao!

Vu Đình Đình dùng thanh âm khàn khàn để nói.

- Em thực sự không có chuyện gì!

Vu Đình Đình còn cố gắng nặn ra một nụ cười, chẳng qua là nụ cười méo xệch của cô thực sự là rất khó nhìn. Diệp Lăng Phi hôn lên môi Vu Đình Đình một cái, ôn nhu nói:

- Tiểu nha đầu, em không cần ra vẻ kiên cường nữa, anh và Hiểu Uyển đều nhìn ra được bây giờ em đang có tâm sự, còn muốn để bọn anh tin là em không có việc gì sao, đúng thật là một cô bé ngốc!

- Diệp đại ca, em sợ anh lại lo lắng cho em!

Vu Đình Đình nói.

- Em em lúc nào cũng nhớ Diệp đại ca!

Vu Đình Đình nói đến đây, lại hơi ứa nước mắt. Diệp Lăng Phi nói:

- Đình Đình, sao em lại khóc nữa rồi. Anh nói với em một chuyện, nếu như em không khóc nữa, anh sẽ nói cho em, đây là một chuyện tốt đó!

Vu Đình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, quả nhiên không khóc nữa. Cô lấy tay lau lau khóe mắt, cố gắng nở một nụ cười, nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, anh nói đi, em nhất định sẽ không khóc!

- Thế mới ngoan chứ! Đình Đình, hôm đó cha em gọi điện thoại tới, bảo anh và em đoạn tuyệt quan hệ, em đoán anh đã nói như thế nào?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Vu Đình Đình lắc lắc đầu, nói:

- Em không biết, lúc đó em bị cha nhốt ở trong phòng, em không biết cha em gọi điện thoại cho anh lúc nào, chỉ là sau đó, cha em nói Diệp đại ca muốn triệt để đoạn tuyệt quan hệ với em!

- Tiểu nha đầu, em cho rằng anh ngốc nghếch như vậy ư, sao anh có thể bỏ được Đình Đình dịu dàng nhất, hiểu ý người nhất của anh đây!

Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, lại nhớ tới Đường Hiểu Uyển còn đang ngồi ở bên cạnh, hắn lo lắng Đường Hiểu Uyển lại nghĩ ngợi lung tung, vội vàng nói:

- Đương nhiên còn có Hiểu Uyển nhà ta đáng yêu nhất nữa!

Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cười ngọt nói:

- Diệp đại ca, anh đừng dụ dỗ em nữa, em sẽ không gặp phải chuyện gì đâu, cha mẹ em đã sớm mặc kệ em rồi, cũng là việc làm khi trước của Diệp đại ca khiến cho cha em chẳng quan tâm đến mới quan hệ giữa em và Diệp đại ca nữa!

Diệp Lăng Phi đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mịn của Đường Hiểu Uyển, sau đó lại quay sang nhìn Vu Đình Đình, nói:

- Lúc đó anh đã nói với cha em, anh sẽ tôn trọng ý kiến của Đình Đình em, nhưng mà anh cũng không nói là sẽ đoạn tuyệt quan hệ với em, đương nhiên, nếu như Đình Đình em muốn rời bỏ anh, anh vẫn sẽ tôn trọng ý kiến của em!

- Diệp đại ca, em sẽ không rời bỏ anh, vĩnh viễn sẽ không!

Hai tay Vu Đình Đình ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, môi cô chủ động hôn lên môi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chậm rãi đè Vu Đình Đình lên trên giường, cùng Vu Đình Đình trao nhau những nụ hôn nồng thắm. Sau khi hôn nhau cuồng nhiệt một hồi. Diệp Lăng Phi mới vỗ vỗ mông Vu Đình Đình, nói:

- Đình Đình, em nói cho anh nghe xem, cha em có nhược điểm gì không?

- Nhược điểm ư?

Vu Đình Đình nghe Diệp Lăng Phi hói như vậy, trước tiên là sửng sốt, rồi lập tức lắc lắc đầu, nói:

- Diệp đại ca, cha em chưa bao giờ cầu xin ai điều gì!

- Như vậy thì có lẽ phiền toái rồi!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:

- Đình Đình, cha em có chuyện gì muốn làm, nhưng lại không làm được không?

- Diệp đại ca, không phải là anh muốn…!

Vu Đình Đình còn chưa kịp nói xong, Đường Hiểu Uyển đã cười nói:

- Đình Đình, em không cần đoán đâu, để chị nói cho em nghe. Trước kia cha của chị cũng phản đối việc chị đi lại với Diệp đại ca, nhưng rồi sau đó Diệp đại ca giúp cho cha chị một cái ân tình lớn, cái nhìn của cha chị đối với Diệp đại ca cũng thay đổi, từ đó về sau cũng không nói gì chị nữa, Đình Đình, ý của Diệp đại ca là cha em có viêc gì cần giúp đỡ không, nếu như Diệp đại ca giúp cha em hoàn thành, nói không chừng cha em sẽ để em ở cùng với Diệp đại ca!

Vu Đình Đình lắc đầu, nói:

- Em thực sự không biết cha em có việc gì cần hỗ trợ!

- Đình Đình, không sao đâu, chúng ta luôn luôn có thể nghĩ ra biện pháp!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chẳng qua bây giờ chuyện quan trọng nhất là em phải đối xử tốt với mình, nhìn bộ dạng của em hiện giờ xem, khi nãy anh thiếu chút nữa đã không nhận ra được em nữa đó!

- Diệp đại ca, em biết rồi!

Trên gương mặt Vu Đình Đình lộ ra một nụ cười, sau khi gặp được Diệp Lăng Phi, tâm tình Vu Đình Đình đã chuyển biến tốt đẹp hơn, cô ôn nhu nói:

- Em chỉ cần biết Diệp đại ca vẫn yêu em, em sẽ không khóc nữa. Diệp đại ca, anh yên tâm, em sẽ không khóc nữa đâu!

- Như vậy là tốt rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đình Đình, không phải là em trốn ra ngoài đó chứ!

Vu Đình Đình gật đầu, nói:

- Hôm nay cha em ra khỏi nhà, trong nhà chỉ còn mỗi mẹ của em, em thừa dịp mẹ không chú ý chạy ra noài. Nhưng mà Diệp đại ca, anh yên tâm đi, mẹ em dù có biết em trốn ra ngoài cũng sẽ không nói cho cha em biết đâu!

- Đình Đình, thế này đi, em cứ về nhà trước đã. Hiểu Uyển sẽ gọi điện thoại đến nhà em!

Diệp Lăng Phi nói.

- Có chuyện gì anh sẽ bảo Hiểu Uyển nói cho em biết, bây giờ anh cũng không dám gọi điện thoại đến nhà em nữa!

- Vâng, được ạ!

Vu Đình Đình nói.

Diệp Lăng Phi an ủi Vu Đình Đình một phen, mãi cho đến khi tâm tình Vu Đình Đình trở nên tốt hơn. Diệp Lăng Phi mới lái xe đưa Vu Đình Đình về nhà. Ngay khi Diệp Lăng Phi vừa lái xe đến trước cửa khu nhà, chuẩn bị rời đi, một chiếc xe hơi màu đen từ bên ngoài đi vào trong, người lái xe chính là cha của Vu Đình Đình. Vu Hướng Dương.