Người đàn ông đó vừa bước ra thì nói liên tục, Tiêu Vũ Văn hoàn toàn không quen biết gì người đàn ông này, nhưng Tôn Hồng và Tống Thi thì khác, họ quen biết người đàn ông 28,29 tuổi này. Thì ra người đàn ông đó là đường chủ của Phủ Đầu Bang, tên là Trương Hải Thiên, vì sau này gặp chuyện nên kết quả là chạy mất. Lúc đó khi Trương Hải Thiên bỏ chạy, Phủ Đầu Bang đưa cho Trương Hải Thiên không ít tiền. Có thể nói, Phủ Đầu Bang đối với Trương Hải Thiên rất là có tình có nghĩa. Khi Tiêu Triều Dương xảy ra chuyện thì Trương Hải Thiên cũng đã trở về qua thành phố Vọng Hải.
Tôn Hồng không hề nghĩ rằng sẽ gặp Trương Hải Thiên tại đây, nhìn cái bộ dạng của Trương Hải Thiên, dường như hắn vẫn còn là người của hắc đạo.
- Các người mau lại đây!
Trương Hải Thiên gọi tất cả những người xung quanh hắn lại, nói:
- Các người nhớ kĩ cho tôi, nhìn thấy ba vị này cũng giống như nhìn thấy tôi, đã nghe thấy chưa hả?
- Anh Thiên, chúng em biết rồi!
Những người thanh niên đó đều đồng loạt trả lời.
Trương Hải Thiên quay ra cái người đàn ông vừa mới bò dậy, chửi:
- Cái tên khốn nạn, đúng là mù, lại dám mắng cả Tôn đường chủ, mau tới nhận tội với Tôn đường chủ, nếu như Tôn đường chủ không hài lòng, mày tự biệt hậu quả rồi đấy!
Tên thanh niên vừa bị đánh, vội vàng chạy lại, còn chưa kịp nói gì, vội tự tát mình vào mặt, nói:
- Tôn đường chủ, mong ông tha thứ cho tôi, tôi có mắt như mù!
Vừa nói vừa tự tát vào mặt mình. Tôn Hồng lắc đầu, nói:
- Thôi đi! Chuyện này tới đây là kết thúc. Chúng ta đều là người hắc đạo cả, tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng mà, nếu như đổi lại là trước đây thì tên tiểu tử này sớm đã chẳng còn mạng rồi. Cũng là do số mày tốt, tao tha cho lần này!
- Cảm ơn! Cảm ơn Tôn đường chủ!
Người thanh niên liên tiếp nói cảm ơn. Trương Hải Thiên nói với Tôn Hồng:
- Tôn đường chủ! Thật hiếm khi gặp được mấy người ở đây, chúng ta mau vào trong nói chuyện!
Tôn Hồng nhìn Tiêu Vũ Văn, thấy Tiêu Vũ Văn gật đầu. Tôn Hồng mới nói:
- Được thôi!
Tôn Hồng cùng Tiêu Vũ Văn. Trương Hải Thiên và Dã Thú đi vào trong khách sạn này, và đặt một phòng ăn. Sau khi gọi món xong. Trương Hải Thiên mới nói:
- Tôn đường chủ, anh và đại tiểu thư. Tống đường chủ tại sao lại tới thành phố Đông Hải này?
- Chuyện này nói ra dài lắm!
Tôn Hồng cười, nói:
- Thôi, tôi nói đơn giản lại là tới thành phố Đông Hải để tham gia hôn lễ!
- Tham gia hôn lễ?
Trương Hải Thiên hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Tôn Hồng, rồi lại nhìn Tiêu Vũ Văn và Tống Thi. Hình như hắn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là đám cưới của ai mà lại khiến cả ba người này cùng tới thành phố Đông Hải một lúc. Trương Hải Thiên chưa từng gặp qua Diệp Lăng Phi, cơ bản là hắn không thể nghĩ rằng Diệp Lăng Phi lại kết hôn tại thành phố Đông Hải này.
- Hải Thiên, anh không cần đoán nữa! Anh không có quen đâu!
Tôn Hồng cười, nói:
- Là Diệp tiên sinh, trước đây khi Phủ Đầu Bang của chúng ta gặp khó khăn, cũng may mà có người ta giúp. Bây giờ ý mà, mấy người chúng tôi đều gác kiếm rồi. Nhưng tình cảm với Diệp tiên sinh thì vẫn còn, lần này tới thành phố Đông Hải chính là để tham gia hôn lễ của Diệp tiên sinh!
Trương Hải Thiên quả thật hoàn toàn không biết cái người tên Diệp Lăng Phi này là ai, nhưng, nghe Tôn Hồng nói như vậy, thì cũng có thể đoán được cái người tên Diệp Lăng Phi bản lĩnh quả không nhỏ!
- Hải Thiên, bây giờ cậu làm ăn thế nào rồi?
Tôn Hồng hỏi.
Trương Hải Thiên lại thở dài, nói:
- Cũng bình thường thôi anh ạ. Tôn đường chủ, anh cũng thấy rồi đấy, tôi vẫn chỉ làm ăn trong địa bàn này thôi, những năm gần đây, mặc dù nói tôi là đại ca của một bang xã hội đen. Nhưng cuộc sống thì không được thoải mái như hồi đi theo lão bang chủ ở thành phố Vọng Hải. Nhớ lúc đó, tuy chúng ta là xã hội đen, nhưng chúng ta hoàn toàn không buôn bán thuốc phiện, cũng không hề làm hại người khác. Nhưng ở đây thì không được rồi, có những lúc không muốn hại người cũng không được!
Tiêu Vũ Văn nghe vậy, không hiểu bèn hỏi lại:
- Như vậy là ý gì hả?
- Hầy, đại tiểu thư, cô đừng hỏi nữa! Tôi không thể nói được đâu!
Trương Hải Thiên nói:
- Chỉ là do bên thành phố Đông Hải này quá loạn mà thôi, nếu thật sự muốn tới thành phố này sống, tôi kiến nghị là không nên tới đâu. Tất nhiên, là tới đây chơi thì không có vấn đề gì cả!
- Đại tiểu thư! Mỗi nơi đều không giống nhau!
Tôn Hồng nói:
- Chúng ta đừng nói chuyện bên thành phố Đông Hải này nữa, thật hiếm có cơ hội gặp được Hải Thiên, chúng ta phải nói chuyện thật thoải mái mới được!
Trương Hải Thiên gật đầu, nói:
- Tôn đường chủ, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, không nói chuyện, tối nay chúng ta phải uống rượu thật thoải mái đi. Tôi ở thành phố Đông Hải này cũng gọi là có chút danh tiếng, có chuyện gì xin cứ dặn dò. Ừm, sau khi ăn cơm xong, các anh em của tôi sẽ đưa Tôn đường chủ và Tống đường chủ đi chơi, còn về đại tiểu thư, hay là đừng đi thì tốt hơn!
Tôn Hồng cười, nói:
- Chuyện này thì thôi đi!, lần này chúng ta tới thành phố Đông Hải là để đi tham gia hôn lễ. Ngày mai tham gia lễ cưới xong thì sẽ đi khỏi thành phố Đông Hải. Ừm, ngày mai tôi dẫn anh đi gặp Diệp tiên sinh, sau này cậu chú ý nể mặt Diệp tiên sinh!
- Chuyện này tất nhiên không có vấn đề gì cả!
Trương Hải Thiên nói.
Chu Hồng Sâm và vợ đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Chu Hân Mính cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai đã là cô dâu rồi, Chu Hân Mính cần nghỉ ngơi sớm, để giữ vẻ đẹp rạng rỡ nhất. Trong căn phòng khách nhỏ. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sô pha, tay cầm cốc rượu, một mình uống cốc rượu đỏ. Sau khi Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu xem xong tiết mục nghệ thuật trên ti vi, hai người đi về phòng khách. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi uống rượu một mình, cô kéo tay Bạch Tình Đình tới trước mặt Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Sư phụ, tại sao anh lại uống rượu một mình vậy? Ngày mai anh đã là chú rể rồi, anh nên đi nghỉ sớm đi!
- Anh đây là hưởng thụ nốt chút tự do cuối cùng!
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Anh không thể nghĩ được trong thời gian ngắn như vậy mà anh lấy được hai bà vợ! Đời người là như vậy. Anh còn mong gì hơn nữa chứ, anh đang nghĩ cuộc sống của anh sau này!
- Cuộc sống sau này?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, bèn quay ra nhìn Bạch Tình Đình, rồi lại quay ra nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, cuộc sống sau này của anh lại cần phải suy nghĩ sao? Tất nhiên là cùng với chị em sinh một đống con rồi!
Sau khi nghe xong, Bạch Tình Đình cười nói:
- Tiêu Tiếu, thật ra thì con a đầu nhỏ này cũng biết khá nhiều đó chứ. Tuổi còn trẻ như vậy, nghĩ nhiều vậy chứ, cứ nghĩ mãi cái chuyện này chứ. Nhiệm vụ bây giờ của em chính là học tập!
- Chị à! Em biết mà! Đây chỉ là em nói chuyện với sư phụ một chút thôi!
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Được rồi, em không làm phiền hai người nữa, hay là em cứ về đi ngủ thì tốt hơn. Ngày mai nhất định em phải trang điểm thật đẹp. Vì ngày mai em còn phải làm phù dâu cho chị Hân Mính mà!
Nói xong, Vu Tiêu Tiếu đứng dậy, rời khỏi phòng khách. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu rời khỏi phòng khách, bèn thở dài. Bạch Tình Đình nhìn thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi, bèn hỏi:
- Ông xã, anh như vậy là làm sao chứ?
- Không có chuyện gì! chỉ là anh nhìn thấy Tiêu Tiếu, anh lại nghĩ tới bố của nó!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh lo ngại nếu như Vu Chấn thật sự sẽ tới thành phố Đông Hải này làm thị trưởng thì Vu Tiêu Tiếu sẽ phải làm như thế nào?
- Ông xã, anh không cần phải nghĩ nhiều nữa đâu!
Bạch Tình Đình nói:
- Em thấy ông xã à, anh nên nghỉ sớm một chút đi! Chỉ nghĩ tới đám cưới ngày mai của anh và Hân Mính, những chuyện khác anh đừng nghĩ nữa!
- Em nói vậy cũng đúng! Anh nên nghĩ xem ngày mai anh sẽ đón Hân Mính về kiểu gì đây!
Diệp Lăng Phi đưa tay, ôm lấy Bạch Tình Đình vào lòng, nói:
- Bà xã, anh hi vọng ba người chúng ta sẽ mãi hạnh phúc mà sống với nhau như bây giờ. Bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều có thể sống hạnh phúc tiếp!
Tay Bạch Tình Đình đặt lên vai Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, chúng ta nhất định sẽ sống hạnh phúc tiếp mà, mãi mãi là như vậy. Ông xã, bất kể xảy ra chuyện gì, em đều ở ngay sau anh, ủng hộ anh!
- Bà xã, anh yêu em!
Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy Bạch Tình Đình, hôn lên môi Bạch Tình Đình. Hai tay Bạch Tình Đình ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, đôi môi của Bạch Tình Đình cũng gắn chặt vào môi của Diệp Lăng Phi. Sau khi hôn nhau nồng nàn, Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình bế ra khỏi phòng khách.
Ngày cưới mà Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính lựa chọn quả thật là rất đẹp. Hôn lễ này rất là cầu kỳ, nếu là kết hôn vào ngày trời hơi mưa một chút, sau này ở nhà, nhất định phải là vợ là người quyết định, nghĩa là chồng ở nhà cũng không nên có gì cãi lại nữa. Còn nếu như khi trời không có mây thì khi đó ở nhà chồng sẽ là người quyết định, người chồng là nhân vật chính của căn nhà. Ngày Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình kết hôn, chính là có chút mây, còn khi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính kết hôn, thì trời không một gợn mây. Mặc dù những lời này có chút mê tín, nhưng Diệp Lăng Phi nhìn bầu trời trong xanh, thì bật cười. Chu Hân Mính mặc bộ váy cưới màu trắng như tuyết, ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang cười, Chu Hân Mính bèn hỏi nhỏ:
- Anh cười cái gì vậy?
- Anh cười vì anh lấy được một người vợ tốt!
Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, ai lấy được em thì đó là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời, bây giờ anh đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì vậy anh mới cười.
- Anh đừng có nói linh tinh nữa!
Chu Hân Mính nói:
- Bây giờ em đều là người của anh rồi, nói những lời mật ngọt đó thì có tác dụng gì chứ!
- Hân Mính, em nói như vậy không đúng rồi! Cứ coi như em đã là người của anh thì đã làm sao? Lẽ nào không để anh được tiếp tục lãng mạn à?
Dã Thú đang lái xe, cuối cùng cũng không nhịn nổi, bèn bĩu môi, nói:
- Lão đại, không phải em muốn nói chuyện đâu, thật sự em chịu hết nổi rồi!
Vu Tiêu Tiếu ngồi ở ghế sau cũng nói:
- Dã Thú, tôi thấy sư phụ tôi nói chuyện hay như vậy. Có gì đâu mà anh bảo chịu không nổi chứ!
Dã Thú bĩu môi, cười, nói:
- Bởi vì tôi nghĩ tới dáng vẻ ngày xưa của lão đại! Bây giờ lại nghe thấy lão đại nói những lời này, lại cảm thấy lão đại như là hai người vậy!
- Dã Thú, chuyện này rất bình thường!
Diệp Lăng Phi nói:
- Những năm nay anh sống ở thành phố, mọi thứ cũng phải thay đổi chứ. Bây giờ anh chính là một người đàn ông bình thường. Người đàn ông bình thường thì sẽ làm những gì, phải biết yêu thương gia đình mình đó chính là suy nghĩ của anh. Dã Thú, cậu cũng vậy. Anh muốn em phải quan tâm tới Lục Tuyết Hoa nhiều hơn. Bây giờ cô ấy đang mang thai, cần sự quan tâm của người chồng như cậu, anh đề nghị cậu cũng nhanh chóng lấy Lục Tuyết Hoa làm vợ đi!
- Lão đại, em biết rồi. Anh yên tâm đi, em thấy anh kết hôn, em cũng muốn lấy vợ lắm rồi!
Dã Thú nói:
- Đợi sau khi em thương lượng với Lục Tuyết Hoa xong, xem ngày nào tốt, thì sẽ tổ chức ngay!
- Như vậy là tốt nhất đó!
Diệp Lăng Phi nói:
- Sau đó anh sẽ nói tới tên nhóc Dã Lang. Anh thấy Dã Lang và Lương Ngọc tình cảm cũng rất tốt, mau để họ nhanh chống kết hôn. Nếu mà như vậy, thì anh sẽ yên tâm rồi!
- Lão đại, chuyện này anh không cần lo lắng như vậy đâu!
Dã Thú bĩu môi, cười, nói:
- Lão đại, anh không biết Dã Lang và Lương Ngọc đã dọn tới sống cùng nhau rồi sao? Hai người bọn họ đã dọn về ở chung một nhà lâu rồi. Nhìn cái tên Dã Lang ù ù cạc cạc vậy thôi, chứ thủ đoạn tán gái thì nhiều hơn em nhiều. Hồi em tán Lục Tuyết Hoa rất là lâu nhé, mãi về sau mới đưa Lục Tuyết Hoa lên giường được. Nhưng cái tên Dã Lang này thì khác, cùng với cái cô Lương Ngọc kia được bao lâu chứ, đã lên giường cùng cô ta rồi. Lão đại, anh nói xem, thủ đoạn của tên Dã Lang có phải rất là lợi hại không?
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Dã Thú, cậu đừng có nói như vậy! Dã Lang và Lương Ngọc là hai người có tình cảm với nhau. Nếu không Lương Ngọc đã không từ Hồng Kông lặn lội tới tận đây!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, thì quay ra Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, em thấy anh nói đúng hay không?
- Làm sao mà em biết được!
Chu Hân Mính cười, đáp:
- Anh phải hỏi Dã Lang và Lương Ngọc chứ!
- Hân Mính, không phải. Anh đang nghĩ cả em và Lương Ngọc đều là cảnh sát. Có thể suy nghĩ của hai người có gì đó giống nhau chăng. Em có thể hiểu được tâm tư của Lương Ngọc. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhớ năm đó em và anh......!
Câu nói này Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết đã bị Chu Hân Mính dùng tay bịt miệng lại. Chu Hân Mính nói:
- Anh không được nói chuyện quá khứ nữa!
- Được rồi, được rồi! Anh không nói nữa!
Diệp Lăng Phi cười và đồng ý. Vu Tiêu Tiếu không biết trước đây giữa Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính xảy ra chuyện gì, bèn quay đầu ra hỏi:
- Sư phụ, rút cuộc là có chuyện gì vậy? Em muốn nghe!
Chu Hân Mính nhìn Vu Tiêu Tiếu một cái, nói:
- Tiêu Tiếu, em không được hỏi tiếp nữa! Nếu không thì sau này chị bắt em đi theo chị, không cho giữa em và Diệp Lăng Phi có bất kỳ quan hệ gì cả!
- A....!
Vu Tiêu Tiếu nghe Chu Hân Mính nói như vậy thì giật mình, ấp úng nói, - Chị Hân Mính à, am và sư phụ Diệp Lăng Phi vốn làm gì có quan hệ gì chứ, em....!
Chu Hân Mính cười, nói:
- Tiêu Tiếu, chị nghĩ chúng ta đều là phụ nữ. Có một số chuyện chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được. Nếu thật sự em muốn biết chị đã biết những chuyện gì, vậy tối nay tới tìm chị, chị sẽ nói chuyện riêng với em, nhưng mà tuyệt đối không được để cho Tình Đình biết, chị thì không sao, nhưng chị lo nếu mà Tình Đình biết, thì sự việc sẽ trở lên rắc rối đó!
Vu Tiêu Tiếu nghe thấy Chu Hân Mính nói như vậy, thì quay đầu đi, không dám nói nữa. Chu Hân Mính quay về phía Diệp Lăng Phi, cười nhưng không nói gì cả. Diệp Lăng Phi ôm lấy Chu Hân Mính, khẽ cười, nói:
- Hân Mính, anh vốn biết có một số chuyện không thể giấu được em. Thật ra, anh không muốn giấu em, anh muốn.....!
Chu Hân Mính không để Diệp Lăng Phi nói xong, bèn ngắt lời, - Anh không cần giải thích gì với em cả. Em không muốn biết chuyện này, bây giờ chuyện em nghĩ là em sắp trở thành vợ của anh rồi. Người ta đều nói phụ nữ đẹp nhất là vào ngày cưới. Ông xã, anh nói xem em có đẹp không?
- Tất nhiên là đẹp rồi!
Diệp Lăng Phi tán dương, nói:
- Hân Mính, bây giờ em là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới!
Chu Hân Mính tất nhiên là biết Diệp Lăng Phi đang nói dối, nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng vui vẻ. Lúc này đầu óc của người phụ nữ bỗng trở lên rất đơn giản. Bọn họ giống như trở thành lũ ngốc vậy, tin bất kỳ lời nào mà chồng mình nói.