Vu Tiêu Tiếu tỏ ra vô cùng ấm ức, một bộ dạng đáng thương tới tội nghiệp khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy thương sót. Nhưng Vu Tiêu Tiếu nói như vậy quả thật quá độc ác, mở mồm là là bảo Diệp Lăng Phi phải thiến Tưởng Nhạc Dương, để Tưởng Nhạc Dương mãi mãi không thể làm đàn ông được nữa, điều này quả thật còn độc ác hơn cả việc giết chết Tưởng Nhạc Dương. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nghe anh nói này, rốt cuộc cái tên Tưởng Nhạc Dương đó đã nói gì với em mà nhìn em này giận tới mức này!
- Sư phụ, anh nói xem cái tên khốn đó có thể nói được gì chứ, đúng là tên khốn kiếp, đồ độc ác, hắn ta cứ nghĩ em là dễ bắt nạt lắm đấy, đã gọi điện thoại rồi còn chưa xong chuyện, còn muốn tới tận trường tìm em, đã muốn mặt đối mặt ức hiếp em phải không. Thằng này khá, vậy em sẽ cho tên khốn đó ân hận cả đời này, để hắn nhớ rằng, em Vu Tiêu Tiếu này không dễ bị bắt nạt đâu!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, đừng có giận như vậy. Nếu em thật sự giận như vậy, chẳng phải đã đánh đúng tâm ý của Tưởng Nhạc Dương hay sao, em nên giữ một thái độ ôn hòa nhất, chỉ có như vậy thì mới có sức mạnh để phản kích lại Tưởng Nhạc Dương. Theo như anh thấy. Tưởng Nhạc Dương sở dĩ chọn đúng lúc này để tới Vọng Hải tìm em, là hắn nhân cơ hội bố em đang gây khó dễ cho em để trút giận lên em. Bởi vậy, em nếu như cười thì hắn sẽ càng phải khóc!
- Nhưng mà, em thật sự tức lắm!
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Sư phụ, cái tên khốn đó nói chuyện thực sự tức chết đi được, tóm lại, em đang điên lên đây!
- Được rồi, đừng tức nữa. À ! đúng rồi, cái tên Tưởng Nhạc Dương đó cũng không có nói khi nào hắn tới, không phải chúng ta cứ ở đây đợi hắn đấy chứ!
- Tưởng Nhạc Dương tên khốn đó nói trưa nay hắn tới sẽ gọi điện cho em, còn muốn mời em ăn cơm!
Vu Tiêu Tiếu chửi:
- Tên chó chết đó, ăn phải gan hùm mật gấu gì mà dám chạy tới tận đây!
- Trưa nay?
Diệp Lăng Phi nhìn lại đồng hồ, nói:
- Bây giờ mới hơn 10h, lẽ nào chúng ta cứ đợi ở đây như hai đứa ngốc!
- Sư phụ, vậy anh nói phải làm thế nào?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Em còn hỏi anh phải làm thế nào nữa sao? Nơi đây không phải là địa bàn của em à? Sao lại hỏi anh? Ô hay lạ nhỉ?
Diệp Lăng Phi thè lưỡi trêu Vu Tiêu Tiếu, rồi nói:
- Em không biết xung quanh chỗ này có chỗ nào có thể ngồi nghỉ ngơi được à?
- Vậy thì chỉ có tới KFC thôi!
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Chính là phía trước con đường kia kìa, đi bộ là có thể tới được rồi!
- Vậy được, thế chúng ta đi bộ tới đó đi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chỉ cần em không sợ có người nhìn thấy anh và em ở bên nhau thì anh cũng chẳng phải ngại gì cả!
- Có gì đâu mà đáng sợ. Nếu thật sự mà có gặp người quen ý thì em sẽ nói với người ta rằng anh là chú hai của em, lần này tới trường thăm em!
Vu Tiêu Tiếu nhân lúc Diệp Lăng Phi đang ngây người ra, đưa môi về phía Diệp Lăng Phi hôn hắn một cái vào mặt. Sau đó mở cửa xe xuống xe. Diệp Lăng Phi lắc đầu, trong bụng thầm nghĩ con gái bây giờ thật quá ư dễ dãi, lại ở ngay trước cổng trường hôn tình nhân như vậy. Diệp Lăng Phi xuống xe, hắn cứ đỗ xe ở trước cổng trường đại học Vọng Hải, cùng Vu Tiêu Tiếu đi bộ về phía cái KFC ở đầu phố. KFC vào lúc này không có nhiều người cho lắm, vì là ở gần trường đại học Vọng Hải nên tất cả những người ở đây đều là sinh viên của đại học Vọng Hải. Mặc dù nói những đồ ăn của Mac Donal đều là đồ ăn vặt của nước ngoài, nhưng sau khi du nhập vào Trung Quốc thì lại phát triển rất nhanh. Rất nhiều thanh niên học sinh sinh viên đều thích tới KFC ăn những xuất ăn nhanh nhiều dầu mỡ, một phần cũng bởi vì phong cảnh và cách bố trí của cửa hàng KFC, một phần cũng bởi đồ ăn nhanh của KFC cũng rất nhang được phục vụ, tiện lợi lại vô cùng phù hợp với tiết tấu nhanh chóng mặt của cuộc sống giới trẻ hiện nay. Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu bước vào trong cửa hàng KFC. Vu Tiêu Tiếu gọi một xuất đùi gà và cánh gà rán và một cốc cô ca cô la hạng vừa. Diệp Lăng Phi thì gọi một xuất hamburger và một cốc cô ca cô la.
- Sư phụ, có phải sáng nay anh vẫn chưa ăn cơm phải không?
Vu Tiêu Tiếu dùng đôi bàn tay nhỏ, và mấy ngón tay xinh xinh kẹp lấy cái đùi gà xé một miếng và đút vào miệng. Cô nhìn Diệp Lăng Phi đang ngồi phía đối diện, hai tay cầm hamburger và cắn một miếng thật to.
- Anh ăn như thế này là để bổ sung thể lực!
Diệp Lăng Phi nói:
- Vừa nãy chẳng phải em đã nói rồi sao, nếu như lần này cái tên khốn Tưởng Nhạc Dương kia thật sự có đến không phải em đều nhờ cậy vào anh hết sao. Lần này Vu Tiêu Tiếu em gọi anh tới đây, không phải để anh trả thù động thủ với hắn sao. Kẻ đánh thuê như anh đây phải bổ sung thêm thể lực!
Vu Tiêu Tiếu phì cười nói:
- Sư phụ, anh thì giỏi rồi. Em làm sao mà nói thắng được anh! Bây giờ thì em đã hiểu chị của em thời gian qua đã phải chịu khổ như thế nào, sống với một người đàn ông như anh đúng là chị ấy đã phải chịu một áp lực quá lớn!
- Sống với một người đàn ông tuyệt vời như anh thì có thể có áp lực gì chứ, anh rất là thoải mái đấy!
Diệp Lăng Phi lại cắn một miếng thật to chiếc hamburger, ngồm ngoàm nói:
- Anh sống rất là đơn giản nhé, yêu cầu lại không cao, lại chẳng có cái gì quá khe khắt ràng buộc, lẽ nào sống chung một nhà với một người đàn ông như anh lại không tốt sao?
- Sư phụ. Thì cũng bởi vì anh chẳng ham danh và lợi, nên anh mới có nhiều thời gian mây mưa dâm đãng với những người đàn bà khác!
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Đừng có nói với em là anh ngoài chị Tình Đình và chị Hân Mính ra, thì không hề có người phụ nữ nào khác nhé!
- Ừm, thì có một cô! Chẳng phải là em đó sao?
Diệp Lăng Phi nói xong, đưa cái tay vừa cầm bánh hamburger lên vuốt vuốt khuôn mặt của Vu Tiêu Tiếu. Lập tức trên mặt Vu Tiêu Tiếu xuất hiện vết vụn bánh mà Diệp Lăng Phi vừa để lại. Vu Tiêu Tiếu vội vàng rút giấy ăn ra lau lấy lau để, trách móc:
- Sư phụ, anh làm cái gì thế? Lẽ nào anh không biết giữ vệ sinh cho mình và cho người khác sao? Thật là bẩn quá đi mất!
- Anh thấy cái mặt em sạch lắm, dùng để lau tay anh là thích hợp nhất !
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa uống một ngụm cô ca cô la, sau đó lại cầm chiếc hamberger, cho nốt miếng bánh còn lại vào mồm ăn nốt. Diệp Lăng Phi ăn miếng bánh to quá nhai ngồm ngoàm. Vu Tiêu Tiếu phản đối nói:
- Anh đừng có mà quá đáng quá nhé! Nếu không thì anh đừng mong có kết quả tốt đẹp, em cho anh biết bản lĩnh thật sự của em!
Vu Tiêu Tiếu nhổm mông khỏi chiếc ghế, quay mình lại gần Diệp Lăng Phi, ghé sát miệng vào tai Diệp Lăng Phi thì thầm:
- Sư phụ, anh đợi đấy cẩn thận em dùng roi vụt nát cái bông hoa cúc của anh!
- Tiêu Tiếu, em cứ chờ đấy mà xem!
Diệp Lăng Phi cũng nói thầm thì:
- Con người anh thù thì rất là giai đấy, câu nói này của em anh nhớ rồi!
- Nhớ thì nhớ đi, xem ai sợ anh chứ!
Vu Tiêu Tiếu lại ngồi vào ghế, tiếp tục ăn miếng đùi gà, uống cốc cô ca cô la của mình, cơ bản thì không lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ đối xử với mình như thế nào, đúng lúc này, từ bên ngoài cửa hàng KFC có một đôi thanh niên nam nữ bước vào. Cô gái đeo một cặp kính, vừa bước vào cửa hàng KFC đã nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu đang ăn đùi gà. Cô ta liền hét lên gọi:
- Tiêu Tiếu, sao cậu lại ở đây vậy?
Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy người con gái đeo kính đó chính là bạn học cùng lớp của mình, cô bèn cười nói:
- Tớ ở đây ăn KFC có gì kì lạ à?
Cô gái đeo kính đó nhìn Diệp Lăng Phi, nhưng không đợi cô ta hỏi. Diệp Lăng Phi đã chủ động giới thiệu:
- Tôi là chú hai của Vu Tiêu Tiếu, lần này tới tìm Tiêu Tiếu, cháu là bạn học của Tiêu Tiếu hả?
- A, cháu là bạn học của Tiêu Tiếu ạ! Cháu chào chú!
Cô gái đeo kính đó không ngờ Diệp Lăng Phi lại tự động giới thiệu bản thân mình điều này khiến cô ta hơi sững sờ. Diệp Lăng Phi lại nói tiếp:
- A, thì ra cháu là bạn học của Tiêu Tiếu, thật là trùng hợp quá. Anh chàng đó là bạn trai của cháu hả, chàng thanh niên, nhìn đẹp trai đó!
- A, vâng, dạ phải ạ!
Diệp Lăng Phi nói câu đó làm cô gái kia không biết trả lời thế nào đành phải nói như vậy.
- Cả nhà đã thân quen như vậy rồi, vậy thì tới ngồi đây cùng ăn luôn đi! Đem đồ ăn của các cháu lại đây cùng ngồi hết xuống đi!
Diệp Lăng Phi tỏ ra nhiệt tình quá mức, dọa cho cô gái đó sợ quá vội vàng nói:
- Dạ, thôi không cần đâu ạ. Bây giờ cháu tới xem chút thôi, cháu phải về trường ngay đây ạ. Cháu đi trước ạ!
Nói xong. Cô ta vội vàng dắt tay anh chàng kia đang định gọi món, vội vội vàng vàng ra khỏi cửa hàng KFC. Vu Tiêu Tiếu mắt nhìn thấy cô bạn học của mình bị Diệp Lăng Phi dọa cho sợ chạy mất cả dép thì buồn cười quá nói:
- Sư phụ, có phải anh nhiệt tình quá mức không. Ha ha, người ta còn cứ nghĩ là anh có vấn đề đấy!
- Liên quan gì tới anh chứ, anh chỉ là nhiệt tình chút xíu thôi, có gì sai à?
Diệp Lăng Phi cầm cốc cô ca cô la lên uống một hơi, rồi nói:
- Tiêu Tiếu, là em nói anh phải nói là chú hai của em. Vậy anh phải mạo nhận một chút, anh định làm cho cô ấy thoải mái một chút, nhưng lại không ngờ làm như vậy, ngược lại làm dọa cho cô ta sợ chạy mất cả dép. Xem ra, đối với những người thanh niên trẻ như bây giờ không thể quá nhiệt tình, nhệt tình quá rất dễ làm người khác sợ xanh mặt!
- Thôi đi sư phụ ơi, em còn không hiểu anh sao? Là anh cố tình phải không?
Vu Tiêu Tiếu cười ha ha nói:
- Nhưng mà như thế cũng tốt, thật sự đối với cô ta em cũng cảm thấy bình thường. Mặc dù nói là bạn cùng lớp, nhưng chẳng mấy khi qua lại, chẳng có gì thân thiết cả!
- Em còn đòi người ta gọi điện cho em? Em nghĩ mình là ai hả?
Diệp Lăng Phi bĩu bĩu môi nói:
- Nhớ cho rõ thân phận của em đi, đừng có suốt ngày hét lên tôi phá vỡ hoa cúc của anh rồi thì tôi giết chết anh, những câu đại loại như vậy, như vậy có thể ảnh hưởng tới tình tượng của em đó. Nhớ kĩ, em là một cô gái hiền thục tốt bụng!
- Ui dào, em thích nói thế kia thì làm gì được!
Vu Tiêu Tiếu định Diệp Lăng Phi nói một cô sẽ nói trả mười, nhưng đang định nói thì điện thoại của cô reo lên. Vu Tiêu Tiếu cầm lấy điện thoại, nhìn cái số điện thoại gọi tới hiển thị cô bèn bĩu bĩu môi, nói:
- Sư phụ, cái tên khốn kiếp đó gọi điện cho em rồi này!
- Gọi thì gọi đi! Hỏi tên khốn đó xem, hắn muốn làm sao thì mới hết chuyện đây?
Diệp Lăng Phi vừa uống cô ca cô la. Miệng chậm rãi nói:
- Cái này mà còn phải cần anh dậy em sao? Nhất định phải giữ tinh thần thoải mái nhất!
Vu Tiêu Tiếu nhận điện thoại, nói:
- Tên khốn, có việc gì?
Trong điện thoại vọng lại giọng nói của Tưởng Nhạc Dương. Tưởng Nhạc Dương có vẻ rất ư là vui vẻ, hắn cười nói;
- Anh nói em nghe này Tiêu Tiếu, sao em lại gọi chồng chưa cưới của em là tên khốn cơ chứ?
- Anh muốn cưới tôi? Kiếp sau nhé!
Vu Tiêu Tiếu lạnh lùng nói:
- Còn không xem lại cái bộ dạng của anh hả, còn đòi làm chồng tôi, anh cứ mơ đi!
- Tiêu Tiếu, em đừng nói như vậy, anh vượt đường xa xôi mới tới được đây thăm em mà!
Tưởng Nhạc Dương cười. Nói:
- Anh vừa dẫn theo hai người bạn tới. Tiêu Tiếu bây giờ em đang ở đâu vậy, anh sắp tới trường em rồi này, em không phải là sợ anh quá trốn mất rồi chứ. Nếu mà như vậy, anh sẽ đau lòng lắm đấy. Sau khi mà anh đau lòng, thì sẽ không biết sẽ làm ra những chuyện như thế nào đâu. Có thể là ở trong trường em nói linh tinh hai ba câu gì đó, bao gồm cả chuyện bây giờ em đang cặp kè với một gã đàn ông đã có vợ!
- Tưởng Nhạc Dương, anh đừng có chơi trò ý. Anh đừng có để tôi phải điên lên đấy!
Vu Tiêu Tiếu lạnh lùng đáp:
- Anh không phải là không hiểu tính cách của tôi, là tại anh tự tới gây chuyện, vậy tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi đang ở trong quán KFC ở đầu phố, anh có gan thì tới đây. Nếu mà anh không dám tới, vậy anh không phải là đàn ông. Về sau này cũng đừng tỏ ra là công tử lắm tiền nữa!
Sau khi Vu Tiêu Tiếu mắng xong, thì cúp điện thoại. Thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi giơ ngón tay cái nên tỏ vẻ tán đồng nói:
- Nói hay lắm, như vậy mới giống với Vu Tiêu Tiếu trước đây anh quen chứ!
- Cái tên khốn nạn, nó tưởng em dễ bắt nạt lắm chắc!
Vu Tiêu Tiếu tức giận nói:
- Để hắn, tới đây xem, em không mắng hắn chết ấy chứ. Còn nhớ năm ngoái, em cũng mắng một cái thằng nam sinh nói thích em sợ quá khóc luôn rồi. Hắn ta thì sao chứ, hắn ta không bằng cái loại động vật hạ đẳng, cái loại.......!
Cô nói tới đây thì nhìn nét mặt Diệp Lăng Phi có chút xấu hổ, cô vội vàng nói:
- Sư phụ, không phải là em nói anh, anh không giống với tên khốn đó, anh không phải động vật hạ đẳng!
- Tiêu Tiếu, đừng nói nữa. Anh hiểu là được rồi!
Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Hay là anh cứ yên lặng thì tốt hơn, nói không biết chừng khi nào anh lại bị nhốt vào tù mất!
Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi cứ ngồi trong cửa hàng KFC, độ khoảng hơn 20" gì đó thì nhìn thấy chiếc Porsche màu trắng bạc đỗ ngay trước cửa cửa hàng KFC, giá thành của chiếc xe đó trong nước là khoảng 140 vạn tới 230 vạn, vừa nhìn là biết ngay xe của đại gia. Chiếc xe vừa mở cửa ra. Tưởng Nhạc Dương bước từ trên xe bước xuống. Vừa nhìn đã thấy Tưởng Nhạc Dương mặc một chiếc áo racket đen rất chi là bụi, xẻ xuống dưới ngực lộ ra bên trong là chiếc sơ mi hàng hiệu, đầu thì vuốt keo bọt thẳng đứng, người xịt nước hoa hiệu thơm lức, cộng thêm bộ dạng rất ngạo nghễ, khiến người khác vừa nhìn thấy liền biết ngay Tưởng Nhạc Dương là công tử của một nhà đại gia thích ăn diện. Xuống xe cùng với Tưởng Nhạc Dương còn có hai người thanh niên tầm tuổi như Tưởng Nhạc Dương. Trong đó có một người thấp hơn Tưởng Nhạc Dương một cái đầu, hắn mặc một chiếc quần màu trắng, tóc ngắn. Người thanh niên đó vừa từ trên xe bước xuống thì rút ngay trong túi ra một hộp thuốc. Hắn vừa châm thuốc vừa bĩu bĩu môi khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy ngứa mắt không chịu được. Sau khi Tưởng Nhạc Dương xuống xe thì đứng ngay trước cửa cửa hàng KFC, nhìn vào bên trong quán KFC, hắn không có ý định sẽ bước vào trong, hắn lấy điếu thuốc từ trong tay của cái tên mặc quần áo trắng điếu thuốc và hút. Thì tay vào trong túi áo rút ra chiếc NOKIA đời mới nhất bắt đầu bấm số gọi. Vu Tiêu Tiếu đã nhìn thấy Tưởng Nhạc Dương, cô uống nốt chút cô ca cô la còn lại trong cốc, rồi nói với Diệp Lăng Phi:
- Sư phụ, tên khốn đó tới rồi!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong thì điện thoại của Vu Tiêu Tiếu đã reo lên. Vu Tiêu Tiếu lập tức ấn nút tắt, hậm hực nói:
- Cái tên chó chết! Gọi điện cho em, giục cái quái gì mà giục!
- Người ta đã thúc giục vậy rồi, vậy chúng ta đành ra ngoài thôi!
Diệp Lăng Phi cũng đứng dậy, nhìn ba tên thanh niên đứng bên ngoài. Diệp Lăng Phi khinh bỉ nói:
- Nhìn cái dáng vẻ khoe của của chúng nó kìa, ngứa mắt kinh!
- Vừa nhìn là biết ngay, mấy tên khốn đó chẳng có đứa nào tốt cả, nhất là cái tên khốn Tưởng Nhạc Dương, hình như hắn không muốn sống nữa hay sao ý!
Vu Tiêu Tiếu hầm hề tỏ ra rất căm phẫn nói.
- Được rồi mà, đừng có mắng ở đây nữa. Muốn chửi thì ra ngoài chửi cho bõ!
Diệp Lăng Phi nói.
Vu Tiêu Tiếu gật đầu, cô rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, tỏ ra rất thân thiết. Diệp Lăng Phi hơi giật mình, nói:
- Tiêu Tiếu, nơi đây là gần trường em đấy, lẽ nào em không sợ bị bạn học nhìn thấy sao?
- Em thì có cái gì mà phải sợ, lẽ nào anh quên lần trước chúng ta cũng như thế này đi dạo trong sân trường sao?
Vu Tiêu Tiếu bĩu môi, nói:
- Em chẳng sợ, cùng lắm bị người ta nói em yêu người đã có gia đình, cũng chẳng chết người được, sợ cái gì!
Diệp Lăng Phi bật cười, trong bụng biết mình nói không nổi Vu Tiêu Tiếu, chỉ còn biết cứ như vậy đi ra khỏi cửa hàng KFC.