Từ miệng Dã Thú, Diệp Lăng Phi được biết một mình Mễ Tuyết đang ở trong sòng bạc, hắn liền thấy ngạc nhiên, có vẽ có một số chuyện được chồng chất ở đây, giống như một mớ bòng bong, rất khó tìm ra điểm đầu nút.
Theo những gì mà vị cảnh sát Hồng Kông - Lương Ngọc kia nói, lần này Chu Hùng sẽ thay mặt tập đoàn buôn lâu kia tới Ma Cao đàm phán chuyện hợp tác, rất có khả năng đối tượng hợp tác đó chính là Kim Quảng. Nhưng tối nay hắn vừa tìm qua Kim Quảng, đích thân Kim Quảng nói hắn không có ở Ma Cao. Nếu Kim Quảng không ở Ma Cao, Chu Hùng lẽ ra không nên để một mình Mễ Tuyết tới sòng bài. Diệp Lăng Phi không tin kiểu Chu Hùng một mình ở trong khách sạn ngủ, rồi để một mình Mễ Tuyết ra ngoài chơi đâu, điều này chẳng bình thường tẹo nào, chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là tối nay Chu Hùng có chuyện, để Mễ Tuyết ở lại khách sạn.
Nếu đã như vậy, thế thì tám chín mươi phần trăm Chu Hùng đã đi gặp Kim Quảng, còn những lời Kim Quảng nói với Diệp Lăng Phi trong điện thoại chắc chắn là nói dối. Kim Quảng không hề rời Ma Cao, mà là đi gặp Chu Hùng.
Diệp Lăng Phi đương nhiên không phải là thần, hắn không thể biết được toàn bộ sự việc, những điều này chẳng qua chỉ là đoán mà thôi. Diệp Lăng Phi muốn ở trong sòng bài tìm thấy Mễ Tuyết cũng chỉ vì muốn do thám một chút thông tin có ích từ miệng Mễ Tuyết, để chứng minh điều hắn phỏng đoán.
Diệp Lăng Phi đi hết hơn nửa vòng lớn quanh sòng bài, cuối cùng cũng nhìn thấy Mễ Tuyết và Angel đang ở sòng quay bài kiểu Mỹ. Chỉ thấy Mễ Tuyết và Angel đang ngồi đánh bạc bên cạnh sòng bài, đang hạ cược. Đằng sau hai người có mấy vị khách đang đứng, mấy vị khách này có vẻ khá ngạc nhiên về vận may của Mễ Tuyết và Angel, hào hứng bỏ cược theo Mễ Tuyết và Angel.
Đúng lúc này Diệp Lăng Phi bước qua, hắn rẽ những vị khác đứng phía sau Mễ Tuyết và Angel ra, bước tới đằng sau cả hai. Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn số cược một chút, rồi mở miệng nói:
- Angel đặt thêm chục triệu nữa đi!
Angel quay đầu lại, thấy là Diệp Lăng Phi xong, cô cũng không nói gì, lại tăng thêm một chục triệu thẻ bạc nữa. Mấy vị khách thấy Angel lại tăng thêm chục triệu, nghĩ lần này chắc thắng rồi, thì nhau đặt cược thêm.
Sòng quay dừng lại, mấy vị khách đặt cược đó thất vọng tràn trề thốt thành lời. Angel đứng dậy, bĩu bĩu môi nói với Diệp Lăng Phi:
- Biết ngay có anh tới mà, chắc chắn em sẽ gặp vận đen ngay, đây chính là mục đích của anh đúng không, muốn để em thua sạch tiền à!
Mễ Tuyết cũng đứng dậy, bước về phía Diệp Lăng Phi, mở miệng khẽ nói:
- Diệp tiên sinh, anh tới rồi, chúng tôi đều thua rồi!
- Cái này chẳng liên quan gì tới tôi, tôi chỉ nghĩ có một điều chính là dù các có có thua hay thắng, cũng nhất định phải rời khỏi sòng bài này. Có điều, giờ xem ra, không cần tôi phải nói gì nữa rồi, thẻ bạc đều hết cả rồi, nghĩ chắc cũng không nhất thiết phải lưu lại trước sòng bài này làm gì!
- Ai nói thế. Giờ em đi đổi thẻ!
Angel vừa nói vừa định đi đổi thẻ bạc, nhưng lại bị Diệp Lăng Phi một tay kéo cánh tay cô lại. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Angel, bỏ đi, anh muốn nói chuyện với Mễ Tuyết lát!
- Em biết ngay anh có mục đích mà!
Angel liếc lườm Diệp Lăng Phi một cái, mở miệng nói:
- Sớm biết thế này sao không nói sớm hả?
Diệp Lăng Phi cũng chẳng thèm để ý tới Angel quay sang phía Mễ Tuyết, nói:
- Không biết tôi có thể được tiếp chuyện với cô lát không?
- Chuyện gì?
Mễ Tuyết hỏi.
- Chuyện nhân gian!
Diệp Lăng Phi ứng khẩu nói. Mễ Tuyết ban đầu khẽ giật mình, sau đó lại nở nụ cười lên, vẻ cười của cô rất mê đắm lòng người, thu hút không ít sự chú ý của các vị khách đánh bạc. Diệp Lăng Phi cũng nở nụ cười lên, nói.
- Tôi biết câu nói này có chút buồn cười, có điều, tôi vẫn muốn nói chút chuyện với cô, nếu cô có thời gian rảnh, chi bằng chúng ta lên lầu tìm chỗ nào đó để tiện nói chuyện, tôi nhớ ban đầu khi cô tới thành phố Vọng Hải đã từng kinh doanh cả một club giải trí quy mô cực lớn, tôi tin cô cũng khá am hiểu về rượu, chúng ta có thể đi thưởng thức chút rượu chứ!
- Ý kiến này không tồi!
Mễ Tuyết gật gật đầu, rồi sau đó lại bổ sung thêm một câu:
- Có điều, tôi có chuyện phải nói trước, tôi không muốn lại nói về chuyện ở Vọng Hải, đó đã thành chuyện quá khứ rồi!
- Không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Diệp Lăng Phi đưa cánh tay ra, Mễ Tuyết rất tự nhiên đặt bàn tay khoác lên cánh tay Diệp Lăng Phi. Angel đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi tu tu miệng nói:
- Em thấy chẳng có ai như anh cả, anh kiểu này chẳng phải là chen ngang giành tình yêu sao, bọn em đang vui chơi thoải mái, anh lại cướp đi bạn gái của em, anh bảo em phải làm thế nào đây?
- Angel, chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thế này còn tạm nghe được!
Angel nghe xong lời này của Diệp Lăng Phi, cũng giống như Mễ Tuyết, đưa tay khoác lấy cánh tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi giữa hai mỹ nữ, bước ra khỏi sòng bạc.
Một chiếc xe tiến vào trong biệt thự cạnh bờ biển, chiếc xe đó dừng ngay trước vòi phun nước trong biệt thự, cửa xe mở ra. Chu Hùng bước từ trên xe xuống.
- Ông chủ Chu, hoan nghênh hoan ngênh, ngài có thể tới tận đây, đúng là vình hạnh cho tôi quá!
Kim Quảng nụ cười tươi rơi rói từ trong biệt thự bước ra đón tiếp, cạnh Kim Quảng còn có hai người đàn ông mặc vest màu lam.
Chu Hùng chỉ theo nghi thức xã giao đưa tay ra khẽ bắt lấy tay của Kim Quảng, rồi lại nhanh chóng rời ra, mặt hắn ngẩn lên, hiển nhiên có chút coi thường, da cười thịt không cười nói:
- Ông chủ Kim, tôi mong lần này chúng ta có thể đàm phán thuận lợi chút, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây thế này đâu, tôi còn có rất nhiều việc khác phải làm!
- Ông chủ Chu. Ông cứ yên tâm đi, một khi tôi đã hẹn ông tới đây, là có thể minh chứng tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, chúng ta chỉ cần đàm phán qua loa chút nữa, tất cả sẽ OK thôi!
Kim Quảng vừa nói vừa đưa tay khoác lên vai của Chu Hùng. Chu Hùng khe khẽ cau mày lại, hắn không hề thích có người khoác hắn như thế này, song, Chu Hùng cũng không nói gì cả, mà cùng Kim Quảng bước vào bên trong biệt thự.
Kim Quảng và Chu Hùng bước tới phòng khách.
- Ông chủ Chu, mời ngồi!
Kim Quảng chờ Chu Hùng ngồi xuống ghế xông, hắn mới tới bên chiếc ghế sofa đối diện với Chu Hùng ngồi xuống, bắt chéo hai chân lại với nhau, lấy ra điếu xì-gà, đưa cho Chu Hùng một điếu. Chu Hùng đặt điếu xì-gà vào miệng, Kim Quảng đích thân châm lửa cho Chu Hùng xong, hắn mới nói:
- Ông chủ Chu, hôm nay tôi mời ông tới đây là vì chuyện hợp tác giữa hai chúng ta!
- Tôi hy vọng chúng ta kết thúc nhanh gọn thôi, tôi còn cần phải quay về khách sạn!
Chu Hùng hút một hơi điếu xì-gà, mở miệng nói:
- Ngày mai tôi định sẽ rời Ma Cao, nếu ông chủ Kim tối nay không có thành ý, tôi nghĩ chúng ta sẽ còn gặp nhau thôi!
- Ông chủ Chu, xem ông nói kìa, sao tôi lại có thể không có thành ý được chứ!
Kim Quảng cười cười nói:
-Tôi rất có thành ý đó chứ, để chứng minh thành ý của tôi đối với ông chủ Chu, tôi muốn mời ông chủ chu gặp một người!
Chu Hùng vừa nghe Kim Quảng nói như vậy, sắc mặt có chút giật mình ngạc nhiên, hắn rút điếu xì-gà từ trong miệng ra, ngạc nhiên hỏi:
- Ông chủ Kim. Ông thế này là có ý gì?
- Đợi người bước ra. Ông sẽ biết ngay thôi mà!
Kim Quảng cười nói, ngay chính lúc này, Davis dẫn theo hai người bảo vệ bước qua. Davis sắc mặt không có chút biểu lộ gì cả, hắn vừa bước vào, liền đưa mắt nhìn Chu Hùng một cái. Chu Hùng vừa nhìn thấy là Davis, liền đứng bật dậy, miệng kinh ngạc nói:
- Davis tiên sinh, sao ngài lại ở đây?
- Tôi sao lại ở đây, điều này phải hỏi chính ông mới đúng!
Davis sắc mặt sắc lạnh, hắn ngồi xuống bên cạnh Kim Quảng. Kim Quảng liền vội vàng rút ra một điếu xì-gà đưa cho Davis. Davis miệng ngậm điếu xì-gà, đôi mắt sắc sảo phóng thẳng về phía Chu Hùng ở phía đối diện. Lúc này Kim Quảng đã bật lửa châm xì-gà xong, rồi hắn lại ngồi xuống, đưa mắt nhìn Chu Hùng đang đứng ở phía đối diện. Kim Quảng cười nói:
- Ồng chủ Chu, mau ngồi đi chứ. Ồ, tôi nghĩ ông chủ Chu có thể là ngồi mỏi rồi nên mới đứng dậy thế này đây.
Chu Hùng không để ý tới Kim Quảng, ánh mắt hắn toàn bộ đều tập trung vào sắc mặt của Davis, trong lòng Chu Hùng lúc này vô cùng lo lắng, tuy rằng trước khi tới đây, hắn đã cảm thấy có chút không ổn rồi, nhưng hắn lại không ngờ rằng sẽ gặp Davis ở đây, thực sự là nằm ngoài đự toán của hắn. Lúc này Chu Hùng mới ý thức được hôm đó vì sao Kim Quảng lại có thái độ như thế với hắn, hay có lẽ Kim Quảng sớm đã có tiếp xúc với Davis.
Chu Hùng càng nghĩ càng thấy sợ, hắn cẩn thận dè dặt hỏi:
- Davis tiên sinh, tôi có chút không hiểu, tại sao ngài lại tới đây, có liên quan tới tôi?
- Không hiểu phải không, thế đành để tôi giải thích cho chút vậy!
Davis rút điếu xì-gà từ trong miệng ra, hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Hùng, mạnh miệng hỏi:
- Ngươi có biết cảnh sát Hồng Kông đang theo dõi ngươi không?
- Chuyện này... chuyện này... không thể nào!
Chu Hùng cảm thấy sau lưng hắn mồ hôi lạnh toát sống lưng, hắn tự giải thích cho mình:
- Tôi luôn luôn làm việc rất cẩn thận, không thể nào lại bị Cảnh sát Hồng Kông nhắm vào được!
Davis cười, lạnh lùng nói:
- Ngươi ngay cả đến chuyện này cũng không hề biết, nếu không phải nhờ mối quan hệ của ông chủ Kim, giúp ngươi giải quyết gọn chuyện cảnh sát Hồng Kông, giờ này ngươi còn ngồi được ở đây chắc?
- Chuyện nhỏ thôi!
Kim Quảng chen vào nói.
- Vừa hay hai người cảnh sát Hồng Kông được phái qua đây trong đó có một người là bạn cũ của tôi, ông ta mới nói chuyện này cho tôi biết, tôi giờ đã xử lý thỏa đáng chuyện này rồi. Ông chủ Chu, ông cứ yên tâm đi, giờ ở bên Ma Cao ông được an toàn rồi!
- Cảm ơn!
Chu Hùng vội vàng nói.
Davis nhìn Chu Hùng một cái, rồi lại lạnh lùng nói:
- Ngươi còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi!
Chu Hùng nghe được câu này của Davis xong, mới tiếp tục ngồi xuống. Chu Hùng ở trong tổ chức nghe theo sự sắp xếp của Davis, phương thức hoạt động của tổ chức là theo kiểu kết cấu kim tự tháp, mỗi nơi có người chủ quản, phụ trách bảy khu vực lớn của thế giới, Davis này phụ trách khu vực châu Á. Ban đầu, Davis phái Chu Hùng tới Hồng Kông xây dựng cơ sở thiết lập đường dây buôn lậu, nhưng Chu Hùng chỉ thâu tóm được tổ chức Trúc Thanh, trong quá trình phát triển sau này, Thông qua thành phố Vọng Hải, là có thể đưa lượng hàng lớn buôn lậu vào đại lục, nhưng Chu Hùng lại gặp thất bại vô cùng lớn ở thành phố Vọng Hải, gần như toàn bộ thế lực khổ công xây dựng lên đều bị hủy hoại ở đó.
Sau chuyện lần trước của Đới Vinh Cẩm, thế lực của tổ chức buôn lậu xuyên quốc gia liền triệt để rút khỏi thành phố Vọng Hải. Tổn thất này không thể tha thứ được, đó cũng chính là lý do khiến Davis có thái độ bất mãn với Chu Hùng. Chu Hùng lần này bị điều tới Ma Cao liên hệ với Kim Quảng, chính là cơ hội cuối cùng mà Davis tạo cho Chu Hùng. Đường dây của Kim Quảng rất quan trọng, có thể thông qua Đường dây của Kim Quảng đánh thông đường dây buôn lậu vào đại lục. Davis coi trọng không phải là thế lực của Kim Quảng ở Ma Cao, mà là thế lực của Kim Quảng ở nội địa. Kim Quảng sớm đã bỏ một nguồn vốn lớn thiết lập quan hệ rất mạnh ở đại lục. So với những thủ đoạn đơn giản như dùng tiền, dùng mỹ nữ thiết lập mạng lưới quan hệ của Chu Hùng, thủ đoạn của Kim Quảng càng cao minh hơn nhiều, hắn triệt để khiến những nhân vật có thể lực mạnh kia tham gia vào, cũng chính là để bọn họ và Kim Quảng ngồi vững trên một con thuyền, cứ như thế, mạng lưới quan hệ đó có thể nói là vững tựa Thái sơn.
Davis đợi Chu Hùng ngồi xuống xong, mới nói với Chu Hùng:
- Chu Hùng, ngươi nên rõ cách làm việc của ta. Những thất bại của ngươi ở thành phố Vọng Hải ta có thể không truy cứu, nhưng chuyện lần này lại không thể không tra, ngươi là người do ta trực tiếp lãnh đạo, nếu ngươi xảy ra chuyện, sẽ trực tiếp liên lụy tới ta, sai sót kiểu này thực sự không thể tha thứ được. Nể tình ngươi khổ nhọc làm việc vì tổ chức, ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn, một, ngươi tự mình xử chết ở đây, hai, ta sẽ đích thân xử ngươi!
Chu Hùng vừa nãy còn nghĩ sẽ không có chuyện gì, hắn đâu ngờ được rằng Davis lại nói ra những lời này, sắc mặt Chu Hùng bỗng chốc trắng bệch ra, hắn nhìn Davis, mở miệng nói:
- Davis tiên sinh, ngài nên biết rằng, chuyện lần này tôi thật sự không thể ngờ, tôi.. tôi luôn luôn làm việc rất thận trọng, ngài... ngài cho tôi thêm cơ hội nữa đi!
- Cơ hội chỉ có một lần. Ông chủ Chu, không phải ngay cả điều này ông cũng không hiểu chứ!
Kim Quảng ngồi bên cạnh cười nói:
- Nhất là làm việc trong ngành như chúng ta, nếu một lần thất thủ, sẽ không thể có cơ hội lần hai!
Davis lạnh lùng nói:
- Chu Hùng, ngươi nên biết phong cách làm việc của ta, lần này đều do tự ngươi bất cẩn, không thể trách ta được. Ta cho ngươi cơ hội, để ngươi tự chết, đà là nể tình ngươi vì tổ chức khổ nhọc bao lâu nay rồi, nếu để ta phải ra tay, ngươi chẳng thoát khỏi đau khổ đâu, như thế còn không tốt sao!
Chu Hùng lúc này cũng nhìn ra được, trước sau hắn đều phải chết, hắn bỗng không cảm thấy sợ hãi gì nữa. Chu Hùng liền vắt chân lên, cầm lấy điếu xì-gà vốn đã tắt rồi lại châm lại lửa một lần nữa, hắn hút xong một hơi xì-gà, bỗng cười lớn tiếng nói:
- Nếu đã trước sau gì cũng chết như thế, thì tôi cũng không khách sáo nữa vậy, Davis tiên sinh, một khi ông đã nói tới mức này, tôi cũng không nói nhiều nữa. Bao nhiêu năm nay, tôi cũng không làm ít việc cho tổ chức, ít nhiều cũng hiểu được nội bộ trong tổ chức, nếu tôi chết rồi, người của tôi sẽ đem tất cả chứng cứ mà tôi lưu lại giao nộp cho cảnh sát quốc tế, tới lúc đó, con đường buôn lậu mà ông khổ tâm thiết lập ở khu vực châu Á này sẽ bị hủy hoại toàn bộ. Ông không phải không suy nghĩ về điểm này nhỉ?
Davis nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi, hắn ngược lại còn dựa người vào ghế sofa, miệng cười lạnh lùng nói:
- Chu Hùng, ngươi cũng biết chơi trò này sao, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cắn câu?
- Ông nói thử xem, tôi sớm đã biết thủ đoạn thâm độc nhẫn tâm của ông rồi, chẳng lẽ tôi lại không lưu lại con đường lui cho mình!
Chu Hùng lạnh lùng nói:
- Nếu ông tha cho tôi, tôi sẽ đưa toàn bộ chứng cứ này trả lại ông, nhưng nếu ông nhất quyết muốn tôi chết, thế thì chúng ta cùng nhau chết vậy, ai cũng không thể có kết cục tốt đẹp cả, tôi tin tổ chức cũng sẽ không tha cho ông đâu!
- Chu Hùng, ta xem thường ngươi rồi, không ngờ ngươi cũng biết giữ chiêu này!
Davis sắc mặt trước sau vẫn giữ nguyên trạng thái sắc lạnh, hắn đưa tay vỗ vỗ hai tiếng.
- Rất tốt, ta rất hài lòng. Ít ra ban đầu ta không nhìn nhầm ngươi, ngươi vẫn là kẻ rất có năng lực, ít ra cũng biết tự bảo vệ mình. Chỉ tiếc rằng, ta không chơi chiêu này, Chu Hùng, ta có thể rõ ràng nói cho ngươi hay, ta cũng có thể rất nhanh tìm ra người mà ngươi nói kia, chỉ cần toàn bộ người của ngươi đều chết cả, thế chằng phải sẽ không còn ai giao nộp chứng cứ cho cảnh sát quốc tế nữa sao?