Chương 913: Tự mình hưởng thụ cuộc sống

Trần Tam nhắc tới chuyện tối hôm qua thì giận tới nỗi răng đánh vào nhau cầm cập, hắn hằn học nói:

- Hai tên khốn đó dám dùng súng, những bang hội của chúng tôi ở Ma Cao không bao giờ dùng súng để báo thù cả, trừ khi thâm thù sâu đậm, trong vòng hai năm nay tôi cũng chưa từng gặp trường hợp nào dùng súng giết bừa như vậy!

- Súng máy sao?

Dã Thú nói xong, nhìn Diệp Lăng Phi, chỉ nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang lấy thuốc ở trong túi ra hút, Dã Thú quay ra Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Anh có nhận ra đó là loại súng gì không?

Dã Thú là chuyên gia mua bán vũ khí ở bên quân sự đào tạo, chỉ cần nói rõ xem là súng máy số hiệu nào, hắn có thể đoán ra được ai có khả năng mua loại súng này. mặc dù từ bề ngoài nhìn vào việc kinh doanh của hỏa quân thì thấy rằng ai cũng có thể mua được vũ khí, chỉ cần có tiền thì có thể mua được bất cứ loại vũ khí nào. Thật ra, chỉ có những người trong ngành mới biết rõ từng số hiệu của mỗi loại vũ khí, những người bán cũng không giống nhau, kể cả đã bán qua mấy tay thì cũng có thể từ nơi bắt đầu bán tìm ra manh mối.

Trần Tam lắc đầu nói:

- Lúc đó thật là không kịp nhìn xem đó là loại súng nào. Nửa đêm nửa hôm, có hai tên nước ngoài cần súng máy bước vào bắn lung tung, có thể sống sót mà chạy ra ngoài đã là may mắn lắm rồi, làm gì có thời gian mà nhìn xem số hiệu của nó là bao nhiêu, nhưng tôi có thể khẳng định, tuyệt đối không phải AK-47, loại súng đó tôi biết!

Diệp Lăng Phi lấy ra 3 điếu thuốc, một điếu đưa cho Trần Tam, một điếu cho Dã Thú, còn điếu kia hắn đưa lên miệng. Sau khi châm lửa, Diệp Lăng Phi thở ra một hơi. Dã Thú hít một hơi dài, rồi nói với Trần Tam:

- Tôi bó tay ông, tại sao bên ông lại làm ra loại vũ khí đó, không phải ông nói, ở chợ đen không có loại vũ khí đó hay sao. Tôi có thể đảm bảo Lang Nha không bao giờ bán loại vũ khí đó!

- Tôi cũng không biết!

Trần Tam cũng nản nói:

- Làm sao mà tôi biết đắc tội với ai, chỉ biết nửa đêm canh ba, hai tên ngoại quốc đó đột nhập vào giết người!

- Vậy Hoắc Chấn thì sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chết rồi!

Trần Tam nói:

- Người của tôi cũng chết vài người, may mà tôi chạy nhanh. Tôi cứ ở nhà trốn mãi có dám ra ngoài đâu. Tôi lo các người tìm tôi, mới nhờ vợ tôi gọi điện cho Dã Thú, đưa hai người tới đây!

- Trần Tam, tôi nghĩ thời gian này anh đừng ra ngoài, cứ tránh mặt ở đây!

Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi nghi ngờ chuyện này không hề đơn giản, rất có khả năng không phải nhằm vào anh mà tới đâu!

- Ý gì vậy?

Trần Tam không hiểu bèn hỏi. Dã Thú cũng nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Lão đại! Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?

- Tôi cũng không thể nói rõ được, chỉ là cảm giác! Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ tôi cũng không nghĩ ra!

- Vậy tôi phải làm sao đây? Cứ trốn mãi ở đây sao? Tôi không thể chỉ nhìn thấy anh em của tôi chết mà không báo thù cho họ. Hơn nữa, nếu tôi không ra mặt thì địa bàn và sản nghiệp của tôi sẽ bị người ta cướp mất!

- Cứ tránh mặt 2, 3 ngày đã, xem tình hình ra sao đã!

Diệp Lăng Phi cũng không biết nói gì, đành nói như vậy, bây giờ có một số chuyện hắn nghĩ không ra, tại sao sau khi hắn tới Ma Cao lại xảy ra một loạt chuyện như vậy. Nếu nói là kẻ thù của Trần Tam tới nhà giết Trần Tam, thì trùng hợp quá. Đúng lúc Diệp Lăng Phi vừa tìm được Hoắc Chấn, thì tới giết Trần Tam, mấu chốt quan trọng là Hoắc Chấn cũng bị đánh chết. Diệp Lăng Phi hoàn toàn không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.

Từ chỗ Trần Tam ra, vợ Trần Tam lại dẫn Dã Thú và Diệp Lăng Phi đi lại hai vòng mới đưa hai người tới tòa nghị sự. Dã Thú và Diệp Lăng Phi lên xe, trên đường về khách sạn, Diệp Lăng Phi không hề nói chuyện, vì đây là trên xe taxi, Dã Thú cũng không hỏi.

Khi hai người trở về khách sạn, cũng sặp tới giờ ăn trưa. Dã Thú và Diệp Lăng Phi cũng không nhắc tới chuyện hôm nay ra ngoài, mà cùng với Angel, Dã Lang tới nhà ăn trong khách sạn ăn trưa.

Từ đầu tới cuối cũng không nhắc gì tới chuyện của Trần Tam, mãi tới khi cả bốn người về phòng. Diệp Lăng Phi mới đem tất cả những nghi vấn trong lòng nói ra. Đối với Diệp Lăng Phi mà nói chuyện Trần Tam bị truy sát hoàn toàn không phải chuyện đơn giản. Ít nhất đối với Diệp Lăng Phi mà nói, khoảng thời gian này trùng hợp quá, đúng lúc Hoắc Chấn bị tìm thấy, thì Trần Tam bị truy sát. Như vậy thì Hoắc Chấn chết không đối chứng, Diệp Lăng Phi còn muốn tìm hiểu nhiều hơn về chuyện này từ Hoắc Chấn nhưng chỉ còn một yếu tố là Kim Quảng, nếu Kim Quảng không thừa nhận thì làm sao?

Tới lúc đó, Diệp Lăng Phi cũng hết cách, chỉ còn biết nghĩ cách khác, Angel cũng cảm thấy chuyện này quá trùng hợp như là nhằm vào bọn họ vậy.

- Lão đại, vậy chúng ta làm thế nào?

Dã Thú nghe xong những gì Diệp Lăng Phi nói thì tỏ ra lo lắng, nói:

- Chúng ta hay là cứ đi tìm trực tiếp Kim Quảng đòi người, chẳng phải hết chuyện sao?

- Sự việc mà đơn giản như vậy đã tốt, nếu Kim Quảng không nhận thì làm thế nào?

Angel lạnh nhạt nói:

- Dã Thú, tôi nói rồi anh đúng là không có não mà, anh cứ không chịu nghe. Tôi hỏi anh, nếu trước đó những gì Hoắc Chấn nói là giả thì làm thế nào. Nếu mà như vậy chúng ta lại đác tội người ta, sự việc thì chưa giải quyết được đã đắc tội người ta rồi!

Dã Thú tức giận nói:

- Vậy cô nói xem làm thế nào? Lẽ nào chúng ta cứ đợi mãi ở đây?

- Cũng không cần thiết!

Diệp Lăng Phi nói:

- Những gì Dã Thú vừa nói cũng có lý, chúng ta không thể cứ đợi mãi như vậy. Như thế này đi, tối nay chúng ta tới sòng bạc tìm Kim Quảng, trực tiếp đi tìm Kim Quảng, dù sao chúng ta cũng chưa từng gặp hắn cũng không biết hắn là người như thế nào!

- Satan, anh thật sự quyết định làm như vậy sao?

Angel hỏi.

- Bây giờ chỉ còn cách đó thôi, chúng ta nhất định phải gặp Kim Quảng!

Diệp Lăng Phi đứng dậy, nói:

- Chiều nay chúng ta đi massage đi, nghỉ ngơi một chút, sau khi tới Ma Cao, cứ bận rộn mãi, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có!

- Hay!

Dã Thú tán đồng nói:

- Em thích như vậy, thật tốt quá đi!

Dã Lang không thay đổi sắc mặt, hình như trong lòng có việc gì. Diệp Lăng Phi nhìn Dã Lang, đưa tay vỗ vai Dã Lang, nói:

- Dã Lang, đi thôi, cùng đi thư giãn chút đi!

- Vậy em thì sao?

Angel nói:

- Ba người các anh đi hết, vứt em ở lại một mình!

- Em cũng đi! Có chuyện gì à?

- Tất nhiên có chuyện rồi, ba người đàn ông các người một bọn, vứt em một mình lẻ loi, nói thế thì nói làm gì!

Angel nói rồi ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, nói:

- Em muốn cùng anh đi massage!

- Cái này....!

Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú, thì thấy Dã Thú cười lớn, nói:

- Lão đại, em thấy anh đừng đi massage nữa, để Angel giúp anh đi, người khác muốn còn không được ý!

- Đừng có nói bậy!

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Buổi chiều nay chúng ta vui vẻ đi, thoải mái đi, Angel em đi cùng bọn anh đi!

Trong khách sạn Grand Lisboa có trang bị trung tâm trị liệu Grand Lisboa spa by clarins. Diệp Lăng Phi, Angel, Dã Thú, Dã Lang bốn người đi vào trong spa thì thấy khung cảnh ở đây rất thanh nhã, có thể ở đây massage thì đã làm cho người ta đạt tới độ thoải mái nhất.

Trước khi bước vào spa, Angel còn muốn lên bể bơi ở lầu 5 bơi. Bây giờ tới spa, Angel không nhắc gì tới chuyện đi bơi trên lầu 5 nữa. Thậm chí cô còn không thèm bám lấy Diệp Lăng Phi nữa mà tự tìm cho mình một nhân viên massage nữ thân thể không tồi tự mình đi hưởng thụ.

Dã Thú nhìn thấy Angel đã chọn cho mình một nhân viên massage như vậy thì kéo Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Lão đại, chúng ta cá không? Anh nói xem Angel có ấy ấy với cô gái đó không?

Diệp Lăng Phi chỉ cười mà không nói, nhưng nụ cười đó đã nói ra đáp án của hắn. Ba người bọn họ gọi ba nhân viên massage, không giống những nhân viên massage ở đại lục chỉ biết giúp đàn ông sớm nổi máu dê, kết quả massage một hồi, cơ thể không những không thư giãn mà càng làm cho máu dê nổi lên, rồi lại ân ái mây mưa. Đổ hết tiền ra mà trả, người ta massage thì đều đổ mồ hôi, tới đại lục massage thì đổi thành chảy nước rồi.

Những nhân viên ở đây chỉ biết giúp bạn thư giãn, những chuyện khác hoàn toàn không biết. Tất nhiên, trên đời chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, giống như những cô diễn viên trên tivi cả ngày tỏ ra đáng thương, trên thì không thể sờ nhưng dưới thì có thể. Rồi hình thành chuyện đi làm tiền. Rất nhiều nữ minh tinh đều có giá, có thể làm mã số giá. Chỉ cần bạn có thể bỏ tiền ra, bạn có thể được nữ minh tinh phục vụ ăn uống.

Đó chính là sức mạnh của đồng tiền, đạo đức đều đặt dưới sức mạnh của nó. Ngay cả chuyện vào tù cũng có thể dùng tiền để chạy tội. Ở đâu cũng vậy, không có chuyện gì là không thể, quan trọng là tiền đưa có đủ không. Đây chính là sự tàn nhẫn của sự thật ở xã hội ngày nay. Những người có tiền luôn sống sung sướng còn những người nghèo thì bị đẩy xuống tận cùng xã hội. Trung Quốc là một xã hội mất sự cân bằng nam- nữ, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân xuất hiện ngày càng nhiều đàn ông độc thân. Điều này chỉ có thể nói rõ một chuyện khác.

Dã Thú, Dã Lang và Diệp Lăng Phi ba người nằm trên giường, bên cạnh ba người đều có mỗi người một nhân viên nữ. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Dã Lang không nói câu gì, mới hỏi:

- Dã Lang, cậu rốt cuộc là sao vậy? Anh cảm thấy hôm nay cậu cứ làm sao ý, hình như có tâm trạng. Nói ra xem nào, có chuyện gì vậy, xem anh có thể giúp cậu không?

Dã Thú bồi thêm nói:

- Dã Lang, cậu cũng thật là, rốt cuộc là chuyện gì, tại sao với cả chúng tôi cũng không nói được chứ?

- Chuyện riêng! Không biết nói thế nào!

Dã Lang vẫn không thay đổi sắc mặt, mặc dù hắn không nói gì nhưng Diệp Lăng Phi biết trong lòng hắn nhất định có chuyện riêng phiền não.

- Cứ nói đi! Dù sao chiều nay chúng ta cũng khối thời gian, cậu cứ nói từ từ thôi!

Diệp Lăng Phi nằm trên giường massage, trên người đắp một chiếc khăn bông. Cô gái massage cho Diệp Lăng Phi tầm hơn 20 tuổi có thủ pháp rất điêu luyện. Trên cơ thể người có 52 huyệt đơn, 309 huyệt đôi, 48 kỳ huyệt, tổng cộng 409 huyệt. Trong đó có 108 yếu huyệt, 108 huyệt này, có 72 huyệt áp dụng được thủ pháp massage. Ngoài ra còn có 36 tử huyệt.

Massage chính là phương pháp đả thông các huyệt này để đạt được hiệu quả thư giãn. Những người chuyên nghiệp đều đã thuộc lòng các huyệt này, không cần xem sách cũng biết massage ở đâu. Diệp Lăng Phi cảm thấy cô gái của mình tay nghề rất tốt. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Dã Lang, cậu mau nói ra, cậu mà cứ không nói, anh sẽ ngủ mất!

- Cái gì?

Dã Thú nghe thấy liền há hốc mồm:

- Con mẹ nó, cô ta muốn chia tay cậu sao, Dã Lang, loại con gái ấy mặc kệ mẹ nó, chỉ có chúng ta đá chúng nó, sao chúng nó đá ta được!

- Dã Thú, đừng nói bậy. Để im để nghe Dã Lang nói!

Diệp Lăng Phi nói, Dã Thú nói nhỏ:

- Em chẳng phải vì bất bình cho Dã Lang sao? Con đàn bà đó có gì tốt, làm cô giáo, lại có con mụ chị đáng ghét. Phiền phiền chết đi được, thế mà lại còn đòi chia tay Dã Lang, em thấy nhất định có 8 phần là đầu cô ta bị ngấm nước!

Dã Lang nghe thấy Dã Thú nói như vậy, trên gương mặt rất ít cười của hắn bỗng xuất hiện nụ cười. Dã Lang cười rồi lắc đầu nói:

- Dã Thú, chuyện này không thể nói như vậy được. Thật ra tôi và cô ấy không thể cùng một con đường. Tôi thật ra muốn tìm một người vợ hiền để sống cuộc sống bình dị, nhưng khi thật sự sống cùng nhau, tôi mới phát hiện ra loại con gái hiền lành ấy không hợp với tôi. Giữa chúng tôi có không ít mâu thuẫn.Có một số chuyện không thể dùng tiền đi mua được, ví dụ như chuyện tình cảm. Mặc dù hoàn cảnh của tôi và cô ấy không giống nhau, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi thấy mình lạnh nhạt với chuyện này, nhưng cô ấy thì không như vậy. Cách nghĩ của cô ấy khác với tôi, thêm vào bà chị cô ấy ở giữa phá đám. Tình cảm của chúng tôi đã tới mức xấu nhất. Trước khi tới Ma Cao, chúng tôi đã ngồi xuống nói chuyện với nhau. Lúc đó, tôi hi vọng cô ấy có thể suy nghĩ kĩ lại, đối với tôi chỉ cần có một người phụ nữ bầu bạn là được rồi, còn những chuyện khác tôi không quan tâm. Cô ấy nghĩ rất lâu, có lẽ đây là điểm mà tôi không thể hiểu được ở phụ nữ. Sáng nay cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, tôi nói cô ấy không cần phải chuyển khỏi nhà, căn nhà đó để lại cho cô ấy, coi như sự bồi thường của tôi dành cho cô ấy!

Dã Lang nói xong, chưa đợi Diệp Lăng Phi nói gì, Dã Thú liền cướp lời nói:

- Làm rất hay, Dã Lang, như vậy mới là đàn ông chứ. Không sao, đàn bà đầy ra ấy. Đợi khi về Vọng Hải tôi giới thiệu cho một đống, đảm bảo cậu vừa lòng!

Dã Lang lắc đầu, cười nói:

- Tôi quen sống một mình, một mình ngồi trong phòng tối, một mình hưởng thụ cuộc sống. Từ trước tôi đã thích cuộc sống như vậy. Bây giờ tôi càng có nhiều thời gia hơn để tiếp tục sống như vậy!