Diệp Lăng Phi tới trong phòng của Trần Tam, hắn ngồi trên cái ghế bành to đùng của Trần Tam. Angel tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, ngồi vào lòng hắn. Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy eo của Angel. Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc, vứt cái bật lửa lên trên bàn, nói với Trần Tam vừa bước vào:
- Ngoài tên vừa nãy ra, còn có ai nữa không?
- Còn một người đàn bà, nhưng cô gái đó chỉ là kĩ nữ, tôi đã thả cô ta ra rồi!
Trần Tam nói.
Diệp Lăng Phi không nói câu gì. Trần Tam đứng đối diện Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh yên tâm, cô kĩ nữ đó là người Ma Cao bản địa, tôi đảm bảo cô ta không dám nói bậy gì đâu ạ!
- Tôi không phải là lo lắng chuyện đó!
Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói:
- Tôi đang nghĩ là không biết bên tiểu tử đó có liên hệ với ai, vừa nãy nhìn thấy cái bộ dạng của hắn thì tôi biết hắn là tên cứng đầu. Vì vậy ra tay nặng vào, tốt nhất là đánh gãy một chân hắn đi, cho hắn biết thế nào là lợi hại!
- Tôi hiểu! Bây giờ tôi sẽ đi đánh gãy chân nó!
Trần Tam vội vàng đồng ý, quay người đi. Không lâu sau thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hoắc Chấn, ngay sau đó thì Trần Tam quay lại, nói với Diệp Lăng Phi:
- Đã đánh gãy một chân trái của nó! Tên tiểu tử đó bây giờ cái gì cũng sẽ khai ra hết!
- Như vậy là tốt nhất!
Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, đứng dậy. Angel cứ dính sát vào người Diệp Lăng Phi, từ người Angel tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, hương thơm ấy át hết đi mùi thuốc lá tràn ngập khắp phòng. Diệp Lăng Phi vỗ mông Angel một cái rồi nói:
- Đi ! qua đó xem thế nào!
Mấy người đó đi đến một căn phòng khác thì nhìn thấy Hoắc Chấn ngã trên đất. Trên mặt hắn bị hắt một chậu nước lạnh, nước vung vãi khắp mặt đất. Sắc mặt của Hoắc Chấn trắng bệch, hai tay ôm chặt lấy chiếc đùi vừa bị đánh gãy, miệng kêu thảm thiết. Một thanh niên khác đứng bên cạnh Hoắc Chấn, tay cầm một thanh gậy sắt to, quay ra hỏi Trần Tam:
- Đại ca, cái chân còn lại có giữ lại không?
Trần Tam không trả lời mà quay lại hỏi Diệp Lăng Phi:
- Anh nói xem nên làm thế nào?
Diệp Lăng Phi thở ra một đám khói thuốc, thở ngay vào mặt Hoắc Chấn, hắn đưa tay xoa xoa khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Chấn, cười nói:
- Hoắc Chấn ơi là Hoắc Chấn, mày nói xem sao phải chịu khổ thế này làm gì, nói sớm sự thật ra chẳng phải tốt hơn sao, nhìn cái bộ dạng bây giờ của mày xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cái chân này đã bị đánh gãy rồi, nếu mày vẫn tiếp tục cứng đầu, vậy cái chân còn lại của mày cũng gãy nốt thôi, vậy sau này mày có thể trở thành người tàn phế rồi, nghĩ xem dáng vẻ sau này phải ngồi xe lăn của mày đi!
- Tôi xin các người, đừng đánh tôi nữa, tôi nói, tôi sẽ nói tất cả!
Hoắc Chấn sợ hãi nói, và cầu xin, Diệp Lăng Phi cười đáp:
- Như vậy mới đúng, mày có phải Hoắc Chấn không?
- Phải… Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Nói rõ xem quá trình làm sao mày tới được Ma Cao, nếu có một nửa câu dối trá, mày đừng có hi vọng có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa!
Câu nói đó của Diệp Lăng Phi làm cho Hoắc Chấn sợ tới nỗi dù có cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám nói dối nữa. Nếu nói dối ngay cả tới mạng hắn cũng không giữ nổi. Hoắc Chấn không dám nói dối, tất cả đều nói hết ra. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, quay người đi ra ngoài. Trần Tam cũng theo ra ngoài, hỏi:
- Diệp tiên sinh! Anh nói xem nên làm sao?
- Tạm thời cứ giữ tên tiểu tử đó lại, sau này có thể còn dùng tới!
Diệp Lăng Phi nói:
- Vừa nãy thằng nhóc đó nói tới một người tên Kim Quảng, hắn là người như thế nào?
- Cái này.....!
Trần Tam có chút chần chừ, Dã Thú đứng bên cạnh nói:
- Ông chần chừ cái gì chứ, có gì cứ nói ra đi!
- Kim Quảng là cái tên không dễ dây vào, hắn ta là người Đài Loan, trước đây hắn phạm tội ở Đài Loan, bây giờ chạy tới đây!
Trần Tam nói:
- Vừa tới chưa được một năm, hắn đã nổi danh ở đây, mở một sòng bạc lớn, ở chỗ hắn thì loại người gì cũng có. Hắn không chỉ có liên hệ với bang hội bên Đài Loan, Phàm là người phạm tội ở Đài Loan và Nhật Bản đều chạy tới chốn ở chỗ của hắn. Dần dần, chúng tôi càng cố hết sức tránh xung đột với hắn. Mấy năm gần đây, Kim Quảng hắn lại buôn bán thuốc phiện, vũ khí, nghe nói ở lục địa hắn cũng mở một sòng bài ngầm. Cụ thể ở đâu, chúng tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết quy mô của nó rất lớn. Nếu chuyện này thật sự do hắn làm thì không dám đụng vào hắn đâu!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi, cậu có thể hẹn gặp Kim Quảng được không, tôi muốn gặp anh ta!
- Cái này khó lắm! Kim Quảng rất ít khi ở Ma Cao, tôi cũng không biết rõ khi nào hắn ở Ma Cao, như vậy đi tôi sẽ tìm bạn bè hỏi xem có thể liên hệ với Kim Quảng được không!
Trần Tam nói:
- Nhưng, tôi cũng không chắc chắn có thể hẹn gặp hắn được không đâu!
- Như vậy là được rồi!
Diệp Lăng Phi lắc lắc vai của Trần Tam nói:
- Vậy anh đành vất vả một chuyến vậy!
Rời khỏi chỗ Trần Tam, Diệp Lăng Phi đi thẳng về khách sạn. Vừa về tới khách sạn, hắn quay về phòng đóng ngay cửa lại, Angel,Dã Lang và những người khác gõ cửa Diệp Lăng Phi cũng đều không mở cửa.
- Angel, cô đi hỏi lão đại, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Dã Lang trong lòng không yên tâm, thúc giục Angel đi hỏi. Angel hai tay đặt trước ngực, nhìn Dã Lang nói:
- Không phải anh không nhìn thấy, là do Satan không mở cửa, tôi thì biết làm gì hơn nữa!
Dã Thú đi lại gần, Dã Thú không muốn nhìn thấy Angel và Dã Lang sốt sắng như vậy muốn biết xem Diệp Lăng Phi đang nghĩ gì. Dã Lang nói:
- Để Satan yên tĩnh một chút!
- Có gì mà phải yên tĩnh!
Dã Thú bĩu môi nói:
- Quan tâm mẹ gì chứ! Chỉ cần đứa nào đụng tới chúng ta cho chết mẹ chúng nó đi!
Ba người đứng bàn tán ra vào ngay trước cửa phòng của Diệp Lăng Phi. Đúng trong lúc này Diệp Lăng Phi bỗng mở cửa phòng ra. Thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang mặc một bộ âu phục màu xanh, chân đi đôi giày da màu đen, giống như định đi dự buổi yến tiệc nào vậy.
- Satan, anh định đi đâu vậy?
Angel thấy Diệp Lăng Phi mặc bộ lễ phục đó, cảm thấy vô cùng kì lạ, không biết Diệp Lăng Phi định đi đâu, làm gì. Diệp Lăng Phi cười đáp:
- Không có gì! Chỉ là muốn tới sòng bạc chơi một tí, tới Ma Cao mà không tới sòng bạc thì chán lắm. Mấy người mau đi thay quần áo chúng ta tới sòng bạc Kim Quảng xem như thế nào!
Diệp Lăng Phi nói ra mấy người kia mới hiểu ra thì ra Diệp Lăng Phi muốn tới sòng bạc Kim Quảng. Muốn tới sòng bạc, tất nhiên không thể ăn mặc tùy tiện. Như vậy thì ngay cả vào cửa cũng không được. Ở sòng bạc cũng phân sang hèn, sòng bạc của những người sang trọng thì chú trọng ăn mặc, nếu bạn không chú trọng ăn mặc, bảo vệ ngoài cửa sẽ không cho bạn vào, muốn vào à, đừng mơ nữa.
Sở dĩ Diệp Lăng Phi đột nhiên muốn tới sòng bạc Kim Quảng hắn đã phải suy nghĩ lâu lắm mới đưa ra được quyết định. Theo như lời Trần Tam nói, Kim Quảng có một mối quan hệ rộng lớn, những mối quan hệ đó làm cho hắn càng ngày càng kiếm giành giật được nhiều tiền, không cần phải dùng tới thủ đoạn tiêu tốn một trăm triệu nhân dân tệ. Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kì lạ, hắn muốn đi gặp Kim Quảng xem Kim Quảng là tên đàn ông như thế nào.
Bốn người lái xe tới trước cửa sòng bạc Kim Quảng. Bề ngoài nhìn sòng bạc này với các sòng bạc ở Ma Cao không khác nhau là mấy, cũng chẳng có điểm gì nổi bật. Nhưng theo như những gì Trần Tam nói, đó chỉ là những biểu hiện bên ngoài. Những sòng bạc khác ở Ma Cao không cung cấp dịch vụ mại dâm, nhưng ở đây những sòng bài bạc ngầm thì cung cấp cả dịch vụ này.
Angel mặc váy bò ngắn và đi quần tất. Bên ngoài khoác một cái áo choàng. Vừa bước xuống xe, Angel rất tự nhiên khoác tay Diệp Lăng Phi. Trong trường hợp này thì cần đàn bà phối hợp, càng là người có tiền càng chú trọng tới chân dài.
Dã Lang và Dã Thú đi theo sau Diệp Lăng Phi và Angel, giống như vệ sĩ của Diệp Lăng Phi vậy. Bốn người đi vào trong sòng bạc, Angel cởi áo choàng ra giao cho người giữ đồ.
Bên trong sòng bạc trang trí quá sức hào hoa. Vừa bước vào trong, đã nhìn thấy hai bên cửa là hai cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn. Những cô gái này đều là chuẩn bị cho những đại gia lắm tiền. Một kho có đại gia cần tới đàn bà, có thể tùy ý chọn lấy một cô gái xinh đẹp cho mình. Nhìn những tên đàn ông ở trong sòng bạc không ít người đều chọn đàn bà ở nơi đây.
- Tiên sinh, không biết tôi có thể giúp gì cho ngài?
Một cô gái ăn mặc cầu kỳ bước tới gần Diệp Lăng Phi. Người con gái đó tự giới thiệu cô ta tên Mary, là quản lý ở đây. Bất cứ nơi vui chơi hưởng lạc đều cần có người phụ trách, chỉ là cách gọi ở mỗi nơi lại không giống nhau. Nhìn cô gái tên Mary này quả thật không phải một người đàn bà đẹp, nhưng cô ta mang lại cho đàn ông cảm giác rất chuyên nghiệp, chả trách Kim Quảng cho Mary làm quản lý ở đây.
- Tôi chỉ là muốn tới đây chơi thôi, làm phiền cô đổi cho tôi ít đồng xu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Rât hân hạnh được phục vụ ngài!
Mary cười đáp.
Rất nhanh đã đổi xong đồng xèng. Diệp Lăng Phi cầm số xèng này không vội đi chơi mà đảo mắt xung quanh. Dã Lang và Dã Thú đi ngay sau Diệp Lăng Phi. Mặc dù nói sòng bạc này không thiếu những cô gái đẹp, nhưng Dã Lang giống như đổi giới tính vậy. Mọi sự cẩn thận đều dồn hết vào bốn phía Diệp Lăng Phi. Đây dù sao cũng là sòng bạc của Kim Quảng, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Mẹ nó! Lại thua rồi!
Giọng chửi thề của một người đàn ông vang lên, mắng người đàn bà bên cạnh, tức giận rời khỏi bàn cờ bạc. Nhìn dáng vẻ hình như hắn ta muốn đi đổi xèng, nhưng đi tới bên đó thì lại bị hai người chặn lại. Được biết người đàn ông này ở đây chơi đã thua hơn một vạn nhân dân tệ. Bây giờ hắn đã không còn tiền nữa. Người đàn ông đó đã nợ ở sòng bạc. Hắn có thể nghĩ sẽ vay được tiền ở đây, nhưng lại bị từ chối khéo. Liền thấy có một người đàn ông đưa cho hắn một tờ chi phiếu, miệng nói mấy câu gì đó, người kia vội vàng rời khỏi sòng bạc.
Nhìn thấy cảnh đó, Diệp Lăng Phi nhíu nhíu lông mày, xem ra qui tắc ở sòng bạc này cũng giống như những sòng bạc khác ở Ma Cao, đều không để những người tới đây chơi phải khuynh gia bại sản. Nhưng tại sao Kim Quảng lại để cho Bạch Thúy Bách thua tới hơn một trăm triệu nhân dân tệ đây?