Sau khi Diệp Lăng Phi hiểu rõ cả quá trình của sự việc, hắn quyết định lập tức khởi hành đi Ma Cao. Trước khi đi Diệp Lăng Phi sắp xếp lại một lần nữa. Có một số việc bắt buộc phải giải quyết, ví dụ như gặp mặt với phụ thân của Chu Hân Mính.
Theo như Diệp Lăng Phi thấy được thì chuyến đi Ma Cao lần này không biết có thể ở Ma Cao được mấy ngày, chí ít cũng nên gặp Chu Hồng Sâm trò chuyện, tiện thể còn phải nói chuyện của Chu Hân Mính với Bạch Cảnh Sùng, tóm lại những việc này trước khi đi Diệp Lăng Phi bắt buộc phải giải quyết xong.
Diệp Lăng Phi không gọi điện cho Chu Hân Mính là trực tiếp đi tìm Chu Hân Mính. Giờ Chu Hân Mính đã là phó cục trưởng cục công an, không giống như trước đây thường phải đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, bây giờ đại đa phần thời gian của Chu Hân Mính đều ngồi trong văn phòng làm việc. Có điều đối với một phụ nữ mang thai mà nói điều quan trọng nhất là phải tránh những bức xạ ảnh hưởng đến thai nhi. Máy tính của Chu Hân Mính hầu như không mở nữa.
Lúc Diệp Lăng Phi đến Chu Hân Mính cũng vừa bàn xong việc với phân cục trưởng của một cục công an, Diệp Lăng Phi nhân cơ hội lẻn vào văn phòng làm việc của Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính đâu có ngờ Diệp Lăng Phi sẽ lẻn vào văn phòng làm việc của mình, cô đẩy xấp tài liệu trước mặt dịch tới phía trước, dựa lưng ra sau ghế hỏi:
- Sao anh lại đến đây?
- Tìm em bàn chút chuyện!
Diệp Lăng Phi hiện rõ thần thần bí bí, đóng cửa văn phòng làm việc của Chu Hân Mính lại, hắn ngồi đối diện với Chu Hân Mính nói nhỏ:
- Hân Mính, anh muốn gặp bố em!
- Anh gặp bố em?
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Đang yên đang lành sao anh lại đòi gặp bố em, hai ngày nay bố em rất bận, hôm qua còn đi thị sát nữa, cho dù anh có muốn gặp bố em thì bố em cũng có thể không có thời gian để gặp anh đâu!
- Hân Mính, là anh nghĩ thế này, hai ngày nữa anh sẽ đi Ma Cao, anh không biết sẽ ở Ma Cao bao nhiêu ngày nữa nên anh muốn trước khi đi gặp mặt bố em, chí ít cũng thăm dò ý tứ của bố em chứ!
- Anh sắp đi Ma Cao?
Chu Hân Mính sững sờ, trước đây Diệp Lăng Phi vốn không có nhắc đến chuyện hắn sắp đi Ma Cao với Chu Hân Mính, Chu Hân Mính cảm thấy Diệp Lăng Phi mới vừa trở về hai ba ngày nay, sao đột nhiên lại phải đi Ma Cao. Ma Cao là nơi nổi tiếng về thành phố sòng bạc, trong lòng Chu Hân Mính nghi hoặc, chẳng lẽ Diệp Lăng Phi muốn đi Ma Cao để đánh bạc?
- Ừm, còn chẳng phải vì chuyện của bên nhạc phụ anh đó sao!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Anh vốn chẳng muốn đi Ma Cao, nhưng vì ba chúng ta đành phải giúp nhạc phụ anh giải quyết chuyện này, tiện thể anh cũng đề cập chuyện ba người chúng ta với nhạc phụ!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi đã nằm ngoài dự đoán của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ nhắc chuyện ba người bọn họ với Bạch Cảnh Sùng nhanh như vậy, bản thân Chu Hân Mính vẫn chưa chuẩn bị tốt, không biết đợi sau khi chuyện này xoi bới thì cô không biết mình nên đối diện với Bạch Cảnh Sùng thế nào đây?
Chu Hân Mính lưỡng lự nói:
- Như vậy không được hay lắm, bác Bạch vừa mới trở về thành phố Vọng Hải, đã… Chu Hân Mính vẫn chưa nói hết nhưng ai cũng có thể nghe ra được ý của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi bày ra bộ mặt không còn cách nào khác, hắn dựa lưng ra sau ghế, tay phải đặt trên thành ghế nói:
- Hân Mính, việc này nếu như không nói mà cứ mãi như vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày phải nói với nhạc phụ anh, so với như vậy thì chi bằng nói sớm hơn chút vẫn hay hơn. Vừa khớp gặp phải chuyện này anh sẽ nghĩ cách giúp nhạc phụ anh giải quyết chuyện này, đến lúc đó anh tin nhạc phụ anh sẽ ngầm chấp thuận thôi, giống như bố em ngầm chấp thuận quan hệ giữa hai chúng ta!
Chu Hân Mính không nói gì, trong lòng cô lúc này rất mâu thuẫn, một mặt cô muốn đường đường chính chính đi cùng với Diệp Lăng Phi, không nhất thiết phải né tránh, mặc khác cô lại lo không biết Bạch Cảnh Sùng có chấp nhận chuyện này hay không, một khi bị xoi mói thì sẽ có hậu quả gì. Chu Hân Mính nghĩ rất nhiều, cô bắt buộc phải nghĩ kỹ đến nhiều ảnh hưởng trong đó.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy được tâm trạng của Chu Hân Mính rất mâu thuẫn, hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, tin anh, anh sẽ giải quyết chuyện này, em cứ đợi mà làm Diệp phu nhân nhé!
Tuy nói Chu Hân Mính đã có tình phu thê thực sự từ lâu, đó là những việc nên làm giữa phu thê họ đều đã làm qua hết rồi, chỉ thiếu một cái danh phận nữa, chỉ là lúc nghe Diệp Lăng Phi nói muốn để cô thành Diệp phu nhân tim cô vẫn đập thình thịch, một dòng ấm áp dâng lên từ tận đáy lòng. Từ trước đến nay Chu Hân Mính luôn biểu hiện giống như một người phụ nữ chỉ có quan hệ với Diệp Lăng Phi vậy, cô không yêu cầu Diệp Lăng Phi cho cô danh phận, chỉ mong sao được sống cùng với Diệp Lăng Phi, dùng con tim chân thành của mình để yêu Diệp Lăng Phi.
Nhưng Chu Hân Mính cũng là phụ nữ, rất khát vọng có người gọi cô là Diệp phu nhân. Chỉ là trước đây tất cả cũng chỉ là nằm trong suy nghĩ của Chu Hân Mính mà thôi. Nhưng tất cả những điều này dường như sắp đến rồi, Diệp Lăng Phi lúc nãy nói câu này suýt nữa khiến cho Chu Hân Mính nhầm lẫn bây giờ cô đã là vợ của Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính bình tĩnh lại, cô cố gắng không để cho Diệp Lăng Phi nhìn ra chính vừa rồi trong lòng cô đã kích động rất mạnh mẽ. Chu Hân Mính cố gắng khiến cho ngữ khí của mình bình thản, cô nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Vậy anh tìm bố em làm gì?
- Nói chuyện phiếm không được sao, anh muốn trò chuyện vui vẻ với nhạc phụ tương lai của anh!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói.
- Cũng xem như là bồi đắp tình cảm!
Chu Hân Mính suy nghĩ một lúc nói:
- Hay để em gọi điện cho bố, hỏi xem thử bố có thời gian không, lúc nãy em cũng đã nói rồi, hai ngày nay bố em rất bận!
- Ừm, Hân Mính, anh chính là có ý này, anh muốn em gọi điện cho nhạc phụ tương lai của anh!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Dù sao cái con rể này của anh vẫn chưa chính thức, anh lo anh hẹn bố em thì bố em sẽ nói không có thời gian!
Chu Hân Mính trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi hờn dỗi nói:
- Anh nói bậy gì thế hả, anh tuyệt đối không được nói vậy trước mặt bố em đó, nếu như khiến cho bố em mất vui thì chẳng ai giúp được anh đâu!
- Hân Mính, em yên tâm đi, anh không ngốc đến mức đó đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh còn mong cho bố em vui vẻ để tặng cô con gái bảo bối của ông ấy cho anh đó!
- Dẹp đi!
Chu Hân Mính khoát khoát tay với Diệp Lăng Phi ý bảo Diệp Lăng Phi đừng có ở đây mà nói lung tung lên, cô phải gọi điện thoại rồi. Diệp Lăng Phi vội ngậm miệng lại không nói gì nữa, hắn ngồi đối diện với Chu Hân Mính nhìn Chu Hân Mính gọi điện cho Chu Hồng Sâm.
- Bố, giờ bố có thời gian không?
Đợi sau khi thông điện thoại, khẩu khí trong điện thoại của Chu Hân Mính hiện rõ cẩn thận dè dặt.
- Hân Mính, có chuyện gì không?
Chu Hồng Sâm vừa mới họp xong hội nghị thường vụ, ông ta vừa trở về văn phòng làm việc thì điện thoại của Chu Hân Mính gọi tới.
Hai ngày nay Chu Hân Mính đều ở nhà, trong lúc trò chuyện với bố mẹ Chu Hân Mính có nhắc đến việc Diệp Lăng Phi đã trở về. Chu Hân Mính cô ý để cho bố mẹ mình biết Diệp Lăng Phi đã trở về rồi, cô muốn biết phản ứng của bố mẹ sẽ thế nào. Chu Hồng Sâm không có phản ứng gì nhiều, chỉ là lạnh nhạt hỏi sao Diệp Lăng Phi về nhanh như vậy, Chu Hân Mính chỉ nói chuyện bên quân sự đã giải quyết xong, Diệp Lăng Phi cũng nên về. Chu Hồng Sâm cũng chẳng hỏi thêm một câu nào nữa, bây giờ Chu Hồng Sâm nhận được điện thoại của Chu Hân Mính thì ông có thể nghĩ ra được chuyện này có thể có liên quan đến Diệp Lăng Phi.
Trước đây Chu Hồng Sâm không có nghĩ đến quan hệ bên phía Diệp Lăng Phi, nhưng Chu Hồng Sâm lúc này lại thỉnh thoảng nghĩ đến Diệp Lăng Phi. Quan hệ của Diệp Lăng Phi là cả đời của Chu Hồng Sâm cũng không thể nào bám vào được, ông chẳng qua chỉ là một bí thư thị ủy, hơn nữa cái chức bí thư thị ủy này còn đạt được dưới sự giúp đỡ của Diệp Lăng Phi, tất cả những gì có được đều khiến cho Chu Hồng Sâm có được nhiều kỳ vọng đối với Diệp Lăng Phi, trong lòng Chu Hồng Sâm ông thậm chí còn kỳ vọng Chu Hân Mính có thể thực sự được kết hôn với Diệp Lăng Phi. Vậy Diệp Lăng Phi xem như là người nhà, chuyện sau này càng dễ dàng hơn nhiều.
Thân ở trong quan trường, điều lo lắng nhất chính là không có thế lực để dựa dẫm, cho dù thành tích của Chu Hồng Sâm có tốt mấy mà không có người chịu giúp đỡ thì trước sau ông vẫn chỉ là một lữ khách mà thôi. Sau khi trải qua chuyện của Từ Hàn Vệ, Chu Hồng Sâm càng cảm giác được tính quan trọng của cái gọi là chỗ để dựa dẫm.
Sau khi Chu Hân Mính nghe thấy bố mình hỏi cô có chuyện gì không thì cô vội vàng nói:
- Bố, Diệp Lăng Phi muốn gặp bố!
- Con nói tiểu Diệp muốn gặp bố?
Tuy đã sớm dự liệu được cuộc gọi này của con gái mình rất có khả năng liên quan đến Diệp Lăng Phi, nhưng lúc nghe Chu Hân Mính nói Diệp Lăng Phi muốn gặp ông, trong lòng Chu Hồng Sâm bất chợt lay động. Đã hơn hai tháng liền không có tin tức của Diệp Lăng Phi, trong thời gian hai tháng này chức bí thư thị ủy này của Chu Hồng Sâm đã đặp không ít áp lực. Trong đó có phần rất lớn là từ tỉnh ủy, Chu Hồng Sâm đến mức này ông liền nghĩ đến Diệp Lăng Phi. Chu Hồng Sâm nhớ Diệp Lăng Phi có quen biết với bí thư tỉnh ủy, nếu có thể bảo Diệp Lăng Phi nói đỡ mấy câu thì công việc bên mình sẽ đơn giản hơn nhiều rồi.
Chu Hồng Sâm suy nghĩ rồi nói:
- Hân Mính, bên bố có chút việc, có thể phải đến chiều, như vậy đi, khoảng một giờ chiều bố sẽ đến kiểm tra cục công an tụi con làm việc, đến lúc đó bố sẽ gặp tiểu Diệp ở cục công an!
Chu Hân Mính vốn tưởng bố mình sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, nhưng không ngờ Chu Hồng Sâm lại đồng ý dứt khoát như vậy, điều này vượt ra khỏi phản ứng của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Vâng, bố, vậy con sẽ đợi bố ở văn phòng làm việc!
Sau khi Chu Hân Mính nói chuyện điện thoại với Chu Hồng Sâm xong, Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi đang ngồi trước mặt nói:
- Bố em nói khoảng hơn một giờ chiều sẽ đến đây, đến lúc đó ông ấy sẽ gặp anh!
- Xem nhạc phụ của anh kìa, đối đãi với con rể tốt vậy, lại còn đích thân đến gặp anh nữa!
Rõ ràng Diệp Lăng Phi biết được Chu Hồng Sâm nhất định có việc đến đây, không thể vì gặp hắn mà chạy qua đây, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn mặt dày nói:
- Hân Mính, giờ anh nghi ngờ có phải nhạc phụ ông ấy có phải đang mong sao cho chúng ta sớm sinh con không, để ông ấy sớm được làm ông ngoại!
- Anh đừng nói bậy cẩn thận bị người khác nghe thấy đấy!
Chu Hân Mính lo lắng có người nghe thấy câu này của Diệp Lăng Phi, vội ngăn lại nói:
- Như vậy đi, chiều anh qua đây!
- Vậy giờ thì sao?
Diệp Lăng Phi nhìn thời gian nói:
- Sắp tới trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn trưa đi!
- Em ăn ở nhà ăn!
- Vậy sao được, em như vậy có phải đối đãi bạc bẽo với con trai của chúng ta không!
Diệp Lăng Phi cố ý la lên:
- Anh không đồng ý!
Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi ép đến không còn cách nào khác cuối cùng cũng phải đồng ý cùng với Diệp Lăng Phi đi ra ngoài ăn. Hai người tìm một quán ăn gần đó để ăn trưa, xong rồi trở về lại cục công an.
Chiều một giờ Chu Hồng Sâm đến cục công an, lúc ông ta đến vốn không trực tiếp tìm Diệp Lăng Phi mà là bàn công việc cả một hồi lâu với trưởng cục công an, sau đó mới đi đến văn phòng của Chu Hân Mính, tất cả những điều này xem ra giống như Chu Hồng Sâm đến để kiểm tra công việc, lúc Chu Hồng Sâm vào Diệp Lăng Phi đang nằm trên ghế sô fa ngủ, Chu Hân Mính đang cầm xem quyển sách dưỡng thai.
Tiếng bước chân của Chu Hồng Sâm khiến cho Chu Hân Mính ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy bố mình đến văn phòng cô vội đặt quyển sách dưỡng thai xuống bàn ngồi bật dậy qua đón bố mình. Một mình Chu Hồng Sâm đi vào, những người khác đều không có vào theo. Người ở đây đều biết Chu Hân Mính là con gái của Chu Hồng Sâm, cục trưởng vốn phối hợp với Chu Hồng Sâm kiểm tra công việc nhưng lúc đi đến cửa của Chu Hân Mính thì vị cục trưởng đó rất ý thức được dừng lại không có đi theo Chu Hồng Sâm vào trong.
- Bố, con biết bố đến rồi, chỉ là không ngờ bố lại đến chỗ con mau thế, con còn tưởng bố sẽ bàn chuyện với cục trưởng rất lâu nữa đấy!
Chu Hân Mính ôm lấy cánh tay của Chu Hồng Sâm dẫn ông đến trước ghế sô fa. Chu Hồng Sâm cười khẽ nói:
- Không có việc gì nhiều, cũng chỉ là bàn chút chuyện về vấn đề trị an với ông Trương thôi, thành phố Vọng Hải năm nay cần phải ra sức huy động thương nhân đến đầu tư, môi trường đầu tư rất quan trọng, bố và ông Trương bàn thử làm thế nào để giảm bớt được tỷ lệ phạm tội.
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi đang nằm trên sô fa nói:
- Bố, tiểu tử này mặt dày đòi ở đây, con biết ảnh hưởng không tốt nhưng con không đuổi anh ấy đi được.
Chu Hồng Sâm khẽ lắc đầu nói:
- Hân Mính, bố thấy con không nỡ đuổi đi đấy!
Câu nói này của Chu Hồng Sâm vừa thốt ra giống như cho Chu Hân Mính uống viên thuốc an thần vậy. Chu Hân Mính rất thông minh, ngay lập tức nghe ra được từ trong câu nói nửa đùa của bố mình là bố mình đã nhận cậu con rể Diệp Lăng Phi này rồi. Đường đường là một bí thư thị ủy cho dù đối diện với con gái mình cũng sẽ chú ý đến ngữ khí trong lời nói của ông. Nhưng lúc này Chu Hồng Sâm lại nói câu đùa này đã thể hiện rõ thái độ của ông.
Trong lòng Chu Hân Mính rất vui, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mặt, cô hờn dỗi nói:
- Làm gì có, con đã đuổi anh ấy đi từ lâu mà anh ấy sống chết đòi ở lại đây, da mặt anh ấy quá dày, vốn không thể nào đuổi đi được!
Chu Hân Mính nói xong cúi người xuống, hai tay cô đẩy đẩy người Diệp Lăng Phi nói:
- Mau dậy đi!
Diệp Lăng Phi bị cú đẩy này của Chu Hân Mính làm cho tỉnh dậy, hắn nhấc mông ngồi dậy dụi mắt trách móc nói:
- Hân Mính, em làm gì vậy, anh chỉ ngủ một lát… Diệp Lăng Phi lúc này mới mở mắt ra, sau khi hắn nhìn rõ Chu Hồng Sâm mặt đang cười đứng trước mặt hắn, Diệp Lăng Phi vội đứng lên nói:
- Nhạc phụ, a…bí thư Chu, bác đến lúc nào thế?
Câu nói nhạc phụ Diệp Lăng Phi vừa gọi không những Chu Hồng Sâm mà ngay cả Chu Hân Mính cũng sững sờ, sắc mặc của Chu Hân Mính tái mét, cô nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi há hốc mồm, hầu như không tin vào câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sớm đã nhận thức được hắn đã lỡ lời, chỉ cần vừa nói ra câu đó giống như dội một gáo nước vậy, muốn thu hồi lại cũng khó nữa. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hồng Sâm và Chu Hân Mính đều nhìn mình, Diệp Lăng Phi vội nói:
- Bí thư Chu, bác mau ngồi!
Chu Hồng Sâm rất nhanh đã phản ứng lại, ông xem như không nghe thấy gì ngồi xuống ghế sô fa. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính vẫn còn đứng ngẩn người ra đó, hắn vội đẩy Chu Hân Mính một cái nói:
- Hân Mính, em còn không mau đi rót nước!
- A!
Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi đẩy một cái mới phản ứng lại, trong lòng cô thấp thỏm không yên, không biết bố mình sau khi nghe thấy câu đó sẽ giận không nữa, nhưng Chu Hân Mính nhìn thấy bố mình không có bất kỳ phản ứng gì trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội đi đến trước bình nước nóng rót nước, từ trong đó cầm ra hai cốc giấy, tiếp theo là rót hai ly nước nóng bưng qua.
Diệp Lăng Phi không ngồi bên cạnh Chu Hồng Sâm mà là chọn ngồi đối diện với Chu Hồng Sâm. Sau khi Chu Hồng Sâm nhìn Diệp Lăng Phi một cái nở nụ cười hỏi:
- Tiểu Diệp, bác nghe Hân Mính nói cháu đã đi Đại Tây Bắc, đợt này đã đi hơn hai tháng, bác còn muốn được tán gẫu, chơi cờ với cháu nữa đó, kết quả là chẳng thấy cháu đâu, cháu làm vậy là không đúng rồi, sao chẳng nói gì với bác tiếng nào hết!
Những lời nói này của Chu Hồng Sâm khiến cho Diệp Lăng Phi nhất thời thấy không được thích ứng cho lắm. Diệp Lăng Phi vốn tưởng Chu Hồng Sâm chí ít cũng sẽ trở mặt với mình, dù gì Chu Hồng Sâm cũng là bí thư thị ủy, nhưng Diệp Lăng Phi chẳng thể nào ngờ được những lời này của Chu Hồng Sâm lại kéo xích gần mối quan hệ lại, nhìn thế cục này thì hình như Chu Hồng Sâm muốn tiếp xúc sâu thêm một bước với mình đây.
Rất nhanh Diệp Lăng Phi đã đoán được ý tứ trong đó, chẳng qua là mạng lưới quan hệ cường mạnh sau lưng mình khiến cho Chu Hồng Sâm hy vọng có thể kéo gần quan hệ với mình. Có điều như vậy thì ngược lại Diệp Lăng Phi lại thầm vui, điều hắn lo lắng nhất lại chính là Chu Hồng Sâm là một người quá nguyên tắc, nếu như vậy thì là một chuyện rất đau đầu, nhưng bây giờ xem ra trong lòng Chu Hồng Sâm mình vô ý đã trở thành một nhân vật rất quan trọng, Chu Hồng Sâm tuyệt đối sẽ không vứt đi quan hệ với mình đâu.
Nghĩ đến đây Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bí thư Chu, sao lại nói thế, chẳng qua là một số người ở Bắc Kinh hy vọng cháu qua đấy giúp họ, cháu đã sống trong lãnh thổ quốc gia thì đương nhiên phải đi giúp rồi, bí thư Chu, chắc bác hiểu rõ ý của cháu, cháu cũng không còn cách nào khác. Còn như trước khi đi cháu không có chào bác thì việc này cũng trách cháu, cháu nhận sai!
Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, sao lại khách sáo với bác như vậy, còn gọi bác là bí thư Chu nữa, đó là để cho người ngoài gọi, cháu có thể gọi bác là Chu thúc thúc hoặc lão Chu là được rồi!
- Không phải, có lúc cháu cũng không biết nên xưng hô thế nào nữa!
Diệp Lăng Phi hiện rõ có chút khó khăn nói:
- Hay cháu gọi là Chu thúc thúc trước vậy, dù sao sau này cách xưng hô này cũng phải đổi!
Sau khi Chu Hân Mính nghe xong luôn nhìn Diệp Lăng Phi ra hiệu, ý cô là Diệp Lăng Phi đã nói có chút quá đáng rồi, sao có thể nói thẳng như vậy được chứ. Diệp Lăng Phi làm bộ như không nhìn thấy Chu Hân Mính nháy mắt với hắn, hắn cầm cốc giấy lên uống một hơi, Diệp Lăng Phi quyết định trước nên nói chuyện gì, trong lúc Chu Hồng Sâm cầm cốc giấy lên vừa định uống nước thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Chu thúc thúc, thúc thúc có thích Ai Cập không?