Nhận được cuộc điện thoại ngoài dự tính của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi để cho Bạch Tình Đình lái xe rời khỏi biệt thự còn hắn thì tự nhốt mình trong phòng, lên mạng tìm kiếm những tài liệu liên quan đến Auner.
Tìm một lúc thì hắn biết được, Auner đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng cơ quan tình báo Mỹ CIA, nhưng lại làm đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc, chuyên môn đi quyên tiền từ thiện.
Lần này, Auner bay trực tiếp từ Mỹ đến Vọng Hải, để quyên tiền cho những trẻ em mắc bệnh AIDS ở Châu Phi, lịch trình đã được Liên Hiệp Quốc thông báo từ nửa tháng trước.
Diệp Lăng Phi từ lâu đã không quan tâm đến tình hình quốc tế, nên không biết được, nếu như hôm nay không phải là vô tình lật xem tờ báo, chỉ sợ ngay cả việc Auner đến Vọng Hải hắn cũng không biết.
Trong lúc Diệp Lăng Phi đang muốn xác thực việc Auner đến Vọng Hải không phải vì mình thì Đường Hiểu Uyển gọi điện thoại đến. Diệp Lăng Phi nghĩ tới việc thứ năm tuần trước Đường Hiểu Uyển xin nghỉ nhưng hắn cũng không lo lắng lắm, hắn cho rằng buổi tối hôm trước nàng uống say nên hôm sau cảm thấy khó chịu phải xin nghỉ làm.
Chờ khi Đường Hiểu Uyển nói sơ qua sự việc thì Diệp Lăng Phi mới biết được Đường Hiểu Uyển xin nghỉ làm là vì mình. Bây giờ Đường Hiểu Uyển đang cần hắn giúp đỡ, hắn làm sao có thể từ chối được?
Vì vậy, Diệp Lăng Phi gác chuyện Auner tới Vọng Hải sang một bên. Lái xe ra khỏi cửa, đi thẳng đến quán cà phê mà Đường Hiểu Uyển hẹn gặp.
Hôm nay không biết là ngày gì mà dọc đường chỗ nào cũng kẹt xe. Lái xe tới quán cà phê, Diệp Lăng Phi dừng lại tìm một chỗ để đỗ xe.
Đi vào trong quán cà phê, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đang ngồi chiếc bàn ở cạnh cửa. Hôm nay Đường Hiểu Uyển mặc một chiếc quần màu trắng, bên trên nàng mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen trắng được phối hợp rất hài hòa. Bộ quần áo này chắc cũng khá đắt tiền nhưng lại rất hợp với những cô gái như Đường Hiểu Uyển, chiếc áo bó sát làm cho bộ ngực của nàng cao vút lên.
- Diệp đại ca, cuối cùng anh cũng tới.
Trông thấy Diệp Lăng Phi ở cửa quán cà phê, Đường Hiểu Uyển như nhìn thấy vị cứu tinh của mình, nàng đứng vội lên. Lần này chiếc áo ngắn tay bó sát đã khiến cho bộ ngực cao vút của nàng lắc lư không ngừng, trông đến mê người.
Diệp Lăng Phi sợ nếu như tiểu nha đầu này mà còn tiếp tục như vậy nữa, sợ bộ quần áo đắt tiền của nàng sẽ không chống đỡ nổi, vội vàng vỗ vai Đường Hiểu Uyển, cười nói:
- Hiểu Uyển tìm anh thì làm sao mà anh dám từ chối.
Đường Hiểu Uyển đỏ mặt, được Diệp Lăng Phi tâng bốc, nàng vui vẻ nói:
- Diệp đại ca, anh lại nói đùa rồi.
Nói rồi, Đường Hiểu Uyển ngồi xuống, Diệp Lăng Phi cũng đến ngồi cạnh Đường Hiểu Uyển. Ngửi được mùi hoa lan từ người Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi cười hỏi:
- Hiểu Uyển, hôm nay em dùng nước hoa à?
Từ trước đến nay, lúc đi làm Đường Hiểu Uyển không bao giờ dùng nước hoa, hôm nay lại bị ép phải dùng. Mẹ của nàng cố ý mua cho nàng một lọ nước hoa mùi hoa lan, để cho nàng quyến rũ hơn.
Mùi nước hoa của Đường Hiểu Uyển khiến cho người ta xiêu hồn lạc phách, vốn dĩ nàng đã là một cô gái xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt động lòng người, ngay cả vóc dáng cũng khiến cho đàn ông chết mê chết mệt, bây giờ lại thêm mùi nước hoa này nữa, sự quyến rũ của nàng đúng là không cần phải nói nữa, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng bị nàng làm cho tâm thần rung động.
Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi nói đến mùi nước hoa trên người mình, hai má nàng đỏ như trái táo. Nàng cúi đầu, khẽ nói:
- Là mẹ em bắt em dùng, em cũng không muốn đâu nhưng không còn cách nào khác nên mới xịt một chút lên người.
Nàng dùng khóe mắt liếc nhìn Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn mình, thấp giọng nói:
- Diệp đại ca, có được không vậy.
Nàng không chắc chắn lắm, nên hỏi Diệp Lăng Phi.
- Rất tốt, mùi nước hoa rất hấp dẫn.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Nghe được câu trả lời này của Diệp Lăng Phi, trong lòng Đường Hiểu Uyển đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn còn chút lo lắng. Nên tiếp tục hỏi:
- Diệp đại ca, anh có thích không?
- Tất nhiên là thích rồi, lại còn phải hỏi nữa.
Diệp Lăng Phi theo thói quen đưa tay vuốt vuốt mũi của Đường Hiểu Uyển, nàng cũng không né tránh, nàng rất thích động tác này của Diệp Lăng Phi. Nhưng là một cô gái hay mắc cỡ nên nàng không nói ra.
Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi nhéo cái mũi một chút thì Diệp Lăng Phi quay đầu lại gọi nhân viên phục vụ, lấy cho hắn một tách cà phê Ai-Len.
Cơ thể nhỏ nhắn của Đường Hiểu Uyển gần như dựa vào người Diệp Lăng Phi, hương thơm từ người nàng truyền tới Diệp Lăng Phi khiến hắn cảm thấy ngây ngất, hắn vươn cánh tay phải ra, đặt vào hông Đường Hiểu Uyển, tay trái cầm tách cà phê lên, hỏi:
- Hiểu Uyển, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, trong điện thoại em vẫn còn chưa nói rõ.
Tim Đường Hiểu Uyển đập loạn nhịp, bởi vì Diệp Lăng Phi đặt tay vào hông nàng khiến toàn thân nàng cảm thấy nóng bừng. Nàng nhích lại gần người Diệp Lăng Phi, dường như toàn bộ cơ thể nàng nằm trong lòng Diệp Lăng Phi. Nghe Diệp Lăng Phi hỏi vậy, nàng nói:
- Diệp đại ca, buổi tối hôm anh đưa em về nhà, ba mẹ em nói đã tìm cho em được một người, còn nói là em phải kết hôn, thậm chí bọn họ còn muốn em chuyển công tác. Em không muốn như vậy, nhưng ba em là người rất bảo thủ. Vì vậy... em đã cãi lại ba.
Nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói nàng đã cãi lại ba, Diệp Lăng Phi hơi giật mình, theo tính cách của Đường Hiểu Uyển thì không thể nào dám cãi lại ba mẹ, chỉ sợ ngay cả đến ba mẹ nàng cũng không nghĩ được rằng nàng sẽ làm như vậy.
Đường Hiểu Uyển nói tiếp:
- Ba em rất tức giận, nói Diệp đại ca có ý đồ xấu với em, nếu không thì tại sao lại làm cho em say khướt. Em đã giải thích đó không phải là lỗi của Diệp đại ca mà là tự em đi uống rượu.
Nói xong hai mắt Đường Hiểu Uyển chan chứa nước mắt liếc nhìn Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đang lắng nghe, nên nàng nói tiếp:
- Ba em thấy em nhất định không chịu bỏ việc nên đã giới thiệu cho em một đối tượng. Em bị ba mẹ ép, không có cách gì nên đành phải đồng ý. Em biết tính của ba em, nếu như em không đồng ý, không chừng ba em sẽ tới công ty để tìm Diệp đại ca.
Nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói nàng đã vì mình mà cố gắng hết sức, trong lòng Diệp Lăng Phi khẽ rung động, đối với nữ hài tử này hắn càng yêu mến hơn, tay phải hắn đưa lên ôm vào eo Đường Hiểu Uyển, cười nói:
- Em đúng là một tiểu nha đầu, nhưng lại biết lo lắng cho anh, kết quả là hôm nay bị ba mẹ bắt đi gặp đối tượng, đúng không?
Đường Hiểu Uyển gật đầu, không dám nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ nói:
- Là ba mẹ em bắt em đi, hai người chỉ là ăn trưa thôi.
- À, thì ra là thế.
Diệp Lăng Phi đặt tách cà phê xuống, tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Hiểu Uyển, vuốt ve ngón tay trắng nõn của nàng, tiếp tục hỏi:
- Có phải là hôm nay hắn hẹn em, mà em lại bị ba mẹ ép, không còn cách nào khác nên đã đồng ý gặp mặt hắn?
- Vâng.
Sắc mặt Đường Hiểu Uyển ửng đỏ, Diệp Lăng Phi vuốt ve ngón tay nhỏ bé của nàng khiến cho nàng có cảm giác rất lạ, nàng rất thích cảm giác này. Đường Hiểu Uyển nói:
- Hắn hẹn em đi xem phim, em... em nghĩ muốn mời Diệp đại ca đi cùng.
Vừa nghe được những lời này, Diệp Lăng Phi cảm thấy sửng sốt, thầm nghĩ:
- Chuyện gì thế này, hai người đàn ông cùng với một cô gái đi xem phim, mà hai người lại hẹn hò với nhau, xem ra ta giống như là vệ sĩ của nàng.