Bạch Dương không ngờ sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc đó anh ở trong văn phòng, sau khi nghe thấy tiếng động bên ngoài. Bạch Dương mới vội vàng đến, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Bạch Dương nhất thời không biết làm thế nào.
- Pa, pa!
Hai tiếng súng vang lên, liền nhìn thấy Bành Hiểu Lộ khập khiễng đi đến sân tập luyện.
Sau khi nghe thấy tiếng súng vang lên, trên sân tập luyện yên tĩnh rất nhiều. Diệp Lăng Phi ung dung ngồi một bên hút thuốc sau khi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ nổ súng, hắn quăng điếu thuốc trên tay xuống đất, hướng về đám người Dã Thú mà hô lên:
- Được rồi, hết phim rồi!
Dã Thú ẵm chàng lính trẻ tuổi 20 mấy tuổi lên rồi quẳng xuống đất, lớn tiếng mắng:
- Lão đại, không phải chứ, vừa mới làm nóng người, còn chưa đã, như vậy giống như vừa tìm được một cô gái, chuẩn bị gần xong, đợi lên, lại bị gọi ngừng lại, thật là không đã!
Lão Hổ cũng hét lên:
- Hết phim, không có chuyện như vậy đâu, đang vui, sao không đánh.
Nói xong, Lão Hổ dùng tiếng hoa không chuẩn của anh nói với chàng lính đang bị anh đạp dưới chân:
- Tôi nói các anh em, có đúng không?
Chàng lính đó trong lòng kiềm nén tức giận, anh ta không ngờ rằng đám quái vật này vừa ra tay thì thật là độc, quả thật giống như muốn lập tức lấy mạng của anh ta vậy, còn đám lính bọn họ thì không dám ra tay tàn nhẫn, làm như vậy, khí thế đã bị đám người Lang Nha đè xuống, kết quả đã nằm trong dự đoán.
- Thu dọn, thu dọn!
Diệp Lăng Phi hét lên:
- Tất cả qua đây cho tôi, các cậu xuống tay thật tàn nhẫn, quả thật là đùa giỡn tính mạng, nhìn xem người nắm dưới đất, ây da, tôi thấy có người trong số đó phải lập tức đưa đi điều trị, đại đội trưởng Bạch, anh cũng đừng nhàn rỗi, mau chóng gọi quân y ở đây đến đây, cứu chữa khẩn cấp, còn đối với một số người bị thương nghiêm trọng, cho xe đưa đến nơi có điều kiện tốt để cấp cứu thôi, bây giờ cậu có thể thông báo họ rời khỏi đây, họ đã bị đào thải rồi!
Lúc này Bạch Dương vội vã chạy đến, lúc đầu còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, tại sao người bị thương năng thì bị đào thải. Sau khi xác định lại Diệp Lăng Phi không phải đang đùa, anh khẽ thở dài, vội vàng gọi quân y đến. Nhiếp Quân vừa mới bị ba người của Lang Nha bao vây công kích. Nhiếp Quân tuy rằng khá giỏi, nhưng đối mặt với ba người của Lang Nha, anh lại không có bản lĩnh như vậy, huống chi ba người này ra tay có thể nói là nặng, cố tình tìm chỗ hiểm của Nhiếp Quân mà công kích. Tuy rằng Nhiếp Quân ngoài miệng không dám tỏ vẻ mềm yếu, nhưng trong lòng lại biết đám quái vất này đều là những tên có lai lịch, nếu quả thật đánh đám người này bị thương, sau này anh sẽ gặp xui xẻo.
Thật ra, không chỉ Nhiếp Quân có cách nghĩ như vậy, dường như tất cả những người lính ở đây đều có lo lắng như vậy. Bên Trung Quốc quả thật cũng ngọa hổ tàng long, trong đó không thiếu cao thủ. Tuy nhiên, đám lính này khi đối diện với đám người Lang Nha hung tợn đánh kích, trong lòng lại hạch toán chuyện rắc rối của họ, bị đánh đến không còn sức chống trả.
Quầng mắt của Nhiếp Quân bị đánh đến bầm tím, anh ta cảm thấy lồng ngực rất đau, vừa rồi bị người ta đánh một cú thật mạnh, ngoại trừ lồng ngực còn có vùng bụng, đây cũng vì tố chất cơ thể anh ta tốt, phản ứng nhanh, nếu không cú đá đó đã đá trúng của anh ta, nếu như bị đá trúng, sinh mạng của Nhiếp Quân chắc sẽ tiêu mất.
Hiện tại Nhiếp Quân nhớ lại vẫn còn thấy run sợ, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu đó, anh ta không dám tin đây là thật. Nhiếp Quân không hiểu rốt cuộc Diệp Lăng Phi có quyền gì làm như vậy, anh ta vội vàng nói với Bạch Dương:
- Đại đội trưởng, chuyện này...!
Bạch Dương không đợi Nhiếp Quân nói hết, liền trừng mắt nhìn Nhiếp Quân một cái, nói:
- Đợi tôi xử lý xong rồi nói, nhìn xem cậu làm huấn luyện viên ra sao mà dẫn đầu đánh nhau, bây giờ thì hay rồi, làm lớn chuyện rồi, câu tự nghĩ đi!
Sở dĩ Bạch Dương nói như vậy, anh ta cũng là không có biện pháp, làm lớn chuyện như vậy, cũng không phải anh ta có thể quản được. Bây giờ ở đây người có thể nói cho qua chính là Diệp Lăng Phi, nếu như Diệp Lăng Phi lên tiếng, anh ta đành phải làm theo, ai bảo cấp trên có mệnh lệnh, tất cả mọi quyền hành ở đây đều nắm trong tay Diệp Lăng Phi, ở đây Diệp Lăng Phi mới là thổ hoàng đế, nào là trung úy, thượng úy, đại tá đều có thể sai khiến.
Nhiếp Quân bị Bạch Dương nói vậy, liền im lặng. Anh ta nhìn sang Bành Hiểu Lộ, hi vọng trong lúc này Bành Hiểu Lộ nói vài câu, dù sao đám lính đó đều ở đây huấn luyện rất lâu, đều mong ước được vào bộ đội đặc chủng, nếu như chỉ vì chuyện này mà bị cắt đứt tiền đồ. Nhiếp Quân cảm thấy không nhẫn tâm, anh cảm giác toàn bộ sự việc đều vì anh mà ra, đám lính đó cũng dưới sự cổ động của bản thân mới có xung đột với người của Lang Nha, nếu như trong lúc này bản thân không nói vài câu, vậy sau này làm sao anh ta có thể sống tiếp ở đây!
Bành Hiểu Lộ không nhìn Nhiếp Quân, mà đi thẳng đến Diệp Lăng Phi, chân của cô vẫn chưa khỏi, đi rất chậm. Đợi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, bỏ cây súng trên tay vào, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, chất vấn hỏi:
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh muốn làm gì?
- Tôi muốn làm gì?
Diệp Lăng Phi khẽ nói:
- Không phải có đã nhìn thấy rồi sao, tôi để người của tôi đánh nhau, chính là đơn giản như vậy, chẳng lẽ có vấn đề sao?
Bành Hiểu Lộ đảo mắt nhìn một cái, hét lên:
- Anh điên sao, nhìn xem người của anh ra tay nặng thế nào. Những quân nhân này đều đến đây để tham gia tập huấn, họ muốn vào bộ đội đặc chủng, anh lại cho người của anh ta tay độc ác, chẳng lẽ anh coi đây là chiến trường sao, anh đang đối diện với kẻ địch hay sao?
- Đều cho cô nhìn thấy rồi, tôi chính là muốn dạy cho đám phế nhân này một khóa mà suốt đời khó quên!
Diệp Lăng Phi không để ý đến ánh mắt sắc bén của Bành Hiểu Lộ, mà quay lưng đi, lớn tiếng nói với đám quân nhân:
- Các cậu có biết vừa rồi các cậu đã phạm sai lầm gì hay không, là một lính đặc chủng chuẩn bị vào bộ đội đặc chủng, các cậu lại khép nép khi đối diện với đối thủ của mình, các cậu nói cho tôi biết, các cậu đang lo lắng điều gì, chẳng lẽ các cậu đang lo lắng sau này có thể làm lính nữa hay không, lo lắng sau này các cậu có thể vào bộ đội đặc chủng hay không, hay lo lắng các cậu sẽ kết thù với người của Lang Nha, các cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc các cậu lo lắng gì?
Câu nói này của Diệp Lăng Phi vừa hô ra, đám lính đối diện đều im lặng, không ai trả lời.
Bạch Dương đi đến bên cạnh Bành Hiểu Lộ, anh ta không nói gì. Vai chính ở đây là Diệp Lăng Phi. Bạch Dương muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi muốn làm gì. Bành Hiểu Lộ dừng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Phi, cách nghĩ của cô giống Bạch Dương, đều không rõ Diệp Lăng Phi tại sao lại hỏi như vậy.
Diệp Lăng Phi đợi một phút không ai trả lời. Diệp Lăng Phi cười lạnh, hắn cười rất lớn tiếng, nói:
- Thật là bị ai, các cậu là quân nhân, thiên chức của quân nhân là gì, chẳng lẽ các cậu quên rồi, chính là bảo vệ nước nhà. Nếu nói cậu thô tục, các cậu chính là vũ khí chiến tranh, các cậu và đại pháo không có gì khác biệt, các cậu chính là dùng như vũ khí chiến tranh, chỉ cần các cậu mặc quân phục, các cậu không phải là người dân bình thường, các cậu không nên giống như người dân thường đi suy xét quan hệ lợi hại trong đó, việc các cậu nên làm chính là cố gắng hết khả năng của các cậu để chấp hành mệnh lệnh, còn trường hợp mệnh lệnh là sai thì các cậu cũng phải chấp hành, đây chính là chức trách của các cậu, các cậu hãy xóa bỏ tất cả những cái gọi là quan hệ lợi hại trong đầu các cậu, các cậu không nên suy xét quá nhiều. Khi tôi ra lệnh, các cậu đã đi đến bước liên quan sống chết, các cậu có biết không, người của Lang Nha đã từng trải qua huấn luyện khốc liệt hơn các cậu, điều họ chấp hành chính là trong thời gian ngắn nhất, dùng phương pháp đơn giản nhất giải quyết đối thủ.
Lời nói này của Diệp Lăng Phi rất có sức thuyết phục, nói được trọng điểm. Trong lòng đám quân nhân đều biết rõ vừa rồi trong lòng họ chính là nghĩ như vậy, điều này cũng không thể trách bọn họ, sống trong môi trường như vậy, nhất định sẽ bị nhiễm rất nhiều cách nghĩ xấu, cho dù bọn họ hiện đang là quân nhân mặc quân phục, vẫn còn cách nghĩ xấu như vậy.
Bành Hiểu Lộ vừa rồi còn tức giận Diệp Lăng Phi, nhưng sau khi nghe những lời nói của Diệp Lăng Phi, ánh mắt của cô chuyển sang dịu dàng. Bành Hiểu Lộ chăm chú nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng suy xét lời nói của Diệp Lăng Phi. Bạch Dương thì hơi quay đầu đi, không muốn người khác nhìn thấy biểu hiện của anh ta.
Cha của Bạch Dương là một vị lão hồng quân. Bạch Dương vẫn luôn không hiểu vì sao cha của anh ta lại sinh sống trong một thành phố nhỏ, không đòi hỏi đãi ngộ từ nhà nước. Chỉ cần cha của Bạch Dương chịu lên tiếng, nhà nước tuyệt đối sẽ không bạc đãi lão hồng quân này. Huống chi, rất nhiều chiến hữu cũ của cha anh đều thoái vị từ chức vụ lãnh đạo, khi Bạch Dương tham gia quân ngũ, là dựa vào bảnh lĩnh của anh mà vào, từng bước lên chức. Anh không có quan hệ nào đáng để nương tựa, sau này mới cơ duyên trùng hợp, được trưởng tham mưu tổng quân khu ngày đó là Bành Sở Hoa xem trọng năng lực, được Bành Sở Hoa đề bạt lên.
Mỗi lần Bạch Dương về nhà, người cha lão hồng quân của anh đều nói với anh rằng, thân là quân nhân, chỉ nghĩ làm thế nào bảo vệ nước nhà, đừng nghĩ quá nhiều.
Lần nào Bạch Dương cũng hứa ngoài miệng, nhưng trong lòng anh lại không thể không nghĩ rất nhiều chuyện. Lúc này, khi nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nội tâm Bạch Dương cảm thấy xấu hổ, bản thân chẳng phải cũng là người như vậy, làm việc thì đắn đo suy nghĩ, nhưng không nghĩ đến khi anh mặc quân phục phải làm thế nào bảo vệ nước nhà.
Bạch Dương lúc này, nghĩ đến một câu nói mà cha anh từng nói: Quân nhân nên có khí chất kiên cường, đánh không ngã. Bạch Dương không khỏi tự hỏi, bản thân có sao?
Diệp Lăng Phi không biết lời nói này của bản thân lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy đối với Bạch Dương, hắn nhìn thấy đám người đó không lên tiếng. Diệp Lăng Phi thanh giọng một chút, cao giọng nói:
- Có phải vừa rồi các cậu muốn biết tại sao tôi cho người của Lang Nha ra tay độc ác, không có nghĩa là tôi thù hận các cậu, mà ngược lại, tôi kỳ vọng rất cao ở các cậu, tôi hi vọng các cậu có thể trở thành bộ đội đặc chủng chân chính, có thể trở thành lính đặc chủng tinh nhụê nhất, sở dĩ tôi phải làm vậy, tôi muốn khơi dậy khí thế của các cậu, theo tôi, nếu như các cậu đã đến đây thì phải có khí thế, tôi hi vọng các cậu không giống phế nhân chỉ biết hô khẩu hiệu, các cậu nên giống một con sư tử, chuẩn bị xé nát đối thủ bất cứ lúc nào!