Bạch Tình Đình nghe thấy bố nói mình trưởng thành rồi thì cô cầm điện thoại tay phải đặt trên lồng ngực Diệp Lăng Phi, vừa sờ ngực hắn vừa nói:
- Bố à! Trải qua nhiều chuyện như vậy, con cũng trưởng thành hơn nhiều rồi, bố ! con không phải là trẻ con nữa, con đã kết hôn rồi, bố yên tâm, con làm việc không bao giờ bị kích động đâu. Bố đừng quên bố còn có một người con rể tài giỏi đấy!
Bạch Cảnh Sùng nghe thấy con gái nhắc tới Diệp Lăng Phi ông thở nhẹ nói:
- Tình Đình, thật ra bố nên sớm biết mọi chuyện này đều do thằng Diệp đứng đằng sau. Bố tin nếu không phải là do nó làm con cũng đâu có mạo hiểm như vậy. Thằng Diệp có năng lực tốt, lại có ma lực, bố tin quyết định lần này là đúng!
- Cảm ơn sự ủng hộ của bố!
Bạch Cảnh Sùng cũng hết cách, trong lòng ông hiểu rõ, cái thằng con rể này có thực lực vượt khỏi sức tưởng tượng của ông, từ cái giây phút Diệp Lăng Phi đưa tay ra cứu lấy tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ thì hắn đã thâm nhập được vào tập đoàn. Cũng có nghĩa là tập đoàn này sớm muộn gì cũng thuộc về Diệp Lăng Phi. Bạch Cảnh Sùng đã nhìn ra điểm này. Vì vậy ông mới để con gái mình làm tổng giám đốc tập đoàn, ông muốn thông qua con gái gây tác động lên Diệp Lăng Phi. Trên thực tế thì là Diệp Lăng Phi đang tác động lên Bạch Tình Đình.
Bạch Cảnh Sùng vừa cúp máy, Bạch Tình Đình liền thơm lên má Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã! Bây giờ thì tiêu rồi! Em đắc tội với bố!
Nói rồi cô vứt điện thoại sang một bên giường, quay người lại, cả người cô ngồi trên người Diệp Lăng Phi. Cặp đùi trắng của Bạch Tình Đình bị lộ ra do chiếc váy ngủ quá ngắn. Cô ngồi trên người Diệp Lăng Phi, đứng từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy chiếc quần nội y của vợ. Bạch Tình Đình nũng nịu:
- Đều là do anh đó ! ông xã! Bố nhất định sẽ giận em!
Diệp Lăng Phi vẫn bình thản nằm trên giường, hắn nhìn Bạch Tình Đình đang nằm trên người mình. Hai bàn tay sờ đùi tới mông cô, bóp mạnh mông cô nói:
- Bà xã đại nhân, cái này có liên quan gì tới anh nào, là do em nói chuyện với bố, vừa nãy không phải anh nói rồi sao, nếu bố tìm em vì chuyện tập đoàn thì em cứ đổ hết trách nhiệm lên người anh này. Vừa nãy em nói chuyện mạnh mồm thế bố không giận mới lạ đó. Anh không quan tâm đâu, em cố mà nghĩ cách nịnh bố đi!
Bạch Tình Đình nghe xong cúi người xuống cắn vào vai Diệp Lăng Phi một miếng. Diệp Lăng Phi nhíu mày nói:
- Bà xã đại nhân! Em làm gì vậy! Thật đúng là! Đừng đùa nữa!
- Ai đùa chứ! Ai bảo cái đồ trứng thối nhà anh nói linh tinh!
Bạch Tình Đình thơm Diệp Lăng Phi vào má đưa lưỡi liếm quanh má hắn, nhẹ nhàng nói:
- Ông xã! Tóm lại đều là lỗi của anh!
- Được! Anh biết anh sai rồi!
Hai cánh tay của hắn bỗng ôm chặt lấy Bạch Tình Đình hai người môi kề môi hôn nhau say đắm.
Lúc Diệp Lăng Phi tỉnh lại, Bạch Tình Đình đã ra khỏi nhà rồi. Bạch Tình Đình bây giờ nghe theo lời của Diệp Lăng Phi, nhanh chóng xử lý chuyện cổ phần của những cổ đông đó. Vì vậy trời vừa sáng cô đã đi ngay. Diệp Lăng Phi bước xuống giường và đi đánh răng rửa mặt.
Diệp Lăng Phi rửa mặt xong quay lại thì phát hiện ra một cuộc gọi nhỡ là của Đường Hiểu Uyển gọi tới. Diệp Lăng Phi cảm thấy ngạc nhiên Đường Hiểu Uyển hôm nay phải đi làm tại sao giờ này lại gọi điện cho mình. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi lại cho Đường Hiểu Uyển, khi đầu dây bên kia bắt máy, hắn chợt nghe thấy tiếng khóc của Đường Hiểu Uyển:
- Anh Diệp! Hang thỏ tiêu rồi!
- Hiểu Uyển làm sao thế?
Diệp Lăng Phi không nghe rõ bèn hỏi:
- Em nói gì vậy?
- Anh à! Hang thỏ mất rồi!
Đường Hiểu Uyển nói lại lần nữa hắn mới nghe ra vấn đề. Cái Hang thỏ đó hắn đã quên từ lâu, đó là lần đầu tiên Diệp Lăng Phi mua lại một căn phòng sửa lại thành Hang thỏ tặng Đường Hiểu Uyển làm quà. Có thể nói món quà đó đối với Đường Hiểu Uyển có ý nghĩa vô cùng to lớn. Cũng là trong căn phòng đó cô đã dâng hiến cho Diệp Lăng Phi lần đầu tiên của mình. Mặc dù Diệp Lăng Phi rất ít khi tới đó nhưng Đường Hiểu Uyển thường xuyên tới đó chơi. Hang thỏ và nhà của Trần Ngọc Đình là cùng một tầng lầu vì vậy hắn không muốn tới đó chủ yếu là sợ bị Trần Ngọc Đình phát hiện. Từ lúc có biệt thự bên bờ biển, Diệp Lăng Phi bảo Đường Hiểu Uyển dọn nhà tới đó, hai người có thể ở đó mà ân ân ái ái. Từ lúc có biệt thự đó hắn đã sớm quên đi căn Hang thỏ.
Hôm nay nhận được điện thoại của Đường Hiểu Uyển nói về căn nhà đó Diệp Lăng Phi lặng người đồng thời nghĩ tới căn nhà đó có ý nghĩa sâu nặng như thế nào đối với Đường Hiểu Uyển.
- Hiểu Uyển! Tại sao Hang thỏ lại tiêu vậy?
- Anh à! Em không biết!
Hình như Hiểu Uyển đang khóc cô nói:
- Em vừa nhận được điện thoại tầng lầu đó bị phát hỏa tất cả một lầu đều bị lửa thiêu rụi. Em vừa nhận được điện thoại, em còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Anh à anh có bận gì không, có thể đưa em đi xem thế nào không?
Diệp Lăng Phi cảm thấy Đường Hiểu Uyển vô cùng đau lòng. Vừa may hôm nay cũng không có việc gì hắn nói:
- Hiểu Uyển! Bây giờ em đang ở đâu? Anh tới tìm em!
- Em ở nhà! Hôm nay em buồn lắm không đi làm được!
- Ừm vậy em đợi anh! Bây giờ anh lái xe tới ngay!
Diệp Lăng Phi nói xong thì cúp máy, hắn cũng chưa ăn sáng mà cũng không đói lắm liền đi thẳng tới nhà của Hiểu Uyển. Lâu lắm rồi hắn không tới nhà Đường Hiểu Uyển, hắn quên mất cô sống tầng nào. Tới nơi đỗ xe hắn phải gọi điện cho Hiểu Uyển.
Diệp Lăng Phi không hiểu vì sao hôm nay Đường Hiểu Uyển lại không ở bên biệt thự mà lại ở nhà. Hắn gọi điện cho cô nói đang ở dưới lầu, hỏi xem cô ở tầng mấy. Cúp mấy hắn lên tầng. Chưa lên tới phòng của Hiểu Uyển đã nghe thấy lầu trên có tiếng gõ cửa. Hắn lên tới phòng của Đường Hiểu Uyển thì nhìn thấy Lương Hoa Long đang đứng ngoài gõ cửa.
- Tôi hỏi cậu tới đây làm gì?
Diệp Lăng Phi tới sau lưng Lương Hoa Long bất ngờ hỏi làm anh ta giật mình, nhìn rõ là Diệp Lăng Phi anh ta nói:
- Liên quan gì tới anh!
- Tại sao lại không liên quan tới tôi!
Diệp Lăng Phi đưa tay đẩy Lương Hoa Long ra sau đưa tay gõ cửa nói:
- Hiểu Uyển! Là anh!
Cửa phòng mở ra, Đường Hiểu Uyển đứng ở cửa mắt đỏ hoe, nhìn thấy Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ Lương Hoa Long đang đứng phía sau bèn sà vào lòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vai cô nói:
- Được rồi! Đừng khóc nữa! Anh tới rồi!
- Hiểu Uyển....!
Lương Hoa Long cũng gọi lên một tiếng, Đường Hiểu Uyển đang ở trong lòng Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Lương Hoa Long thì ngẩng đầu lên nói:
- Tại sao anh còn ở đây? Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao! Anh không được phép ở phòng của tôi, tối qua tôi đã nói với bố mẹ tôi rồi, họ chẳng có quyền gì để anh ở phòng của tôi!
- Hiểu Uyển em hiểu nhầm rồi! Không phải vậy đâu! Tối hôm đó anh ở phòng của em là do anh đi nhầm phòng, hôm nay anh muốn nói với em rằng anh đã tìm được việc rồi, hai ngày nay anh sẽ chuyển đi! Đêm hôm trước thật sự là hiểu nhầm, tại anh uống nhiều quá lại cứ nghĩ phòng em là phòng anh, anh mới đi vào. Anh rất thật thà anh chưa làm gì cả. Anh cũng giặt sạch ga giường cho em rồi!
- Đừng nói với tôi mấy lời này, bây giờ lòng tôi rối bời!
Đường Hiểu Uyển để Diệp Lăng Phi vào phòng sau đó đóng cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Đường Hiểu Uyển hỏi:
- Hiểu Uyển rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- Tối qua em quay lại định lấy đồ đạc thì phát hiện phòng em có người ở, là do tên khốn đó.
Đường Hiểu Uyển vừa nói vừa đi vào phòng của mình, đợi Diệp Lăng Phi vào phòng chỉ những thứ rơi vãi trong phòng . Cô chỉ những thứ đó và nói:
- Tên biến thái! Rõ ràng là hắn trộm của em.., những thứ này đều tìm thấy dưới giường của hắn.....Anh à nói tóm lại đều là do tên chết bầm đó làm em tức chết đi được. Em muốn cắt hết của bọn chúng và đốt. Tối qua em nói chuyện với bố mẹ mãi, em muốn dọn hết đồ đạc đi không muốn ở lại đây nữa!
Đường Hiểu Uyển sụt sùi, nhìn bộ dạng đó Diệp Lăng Phi cảm thấy rất hồ đồ, rốt cuộc Đường Hiểu Uyển đang buồn về chuyện Hang thỏ hay là bị tên biến thái Lương Hoa Long đó chọc giận đây.
Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển tới bên giường, một tay ôm cô đặt vào lòng một tay lau nước mắt trên mặt cô nói:
- Hiểu Uyển! Anh cũng là đàn ông, anh cũng có cái đó, lẽ nào em cũng thấy anh như vậy sao?
- Không! Anh à, em yêu anh mà! Em không thấy anh như vậy....!
Nói rồi vòng tay ôm lấy cổ hắn nũng nịu:
- Anh Diệp! Bây giờ em đang rất buồn, Hang thỏ mất rồi, giờ lại gặp cái tên biến thái đó, tại sao em lại đen đủi như vậy, anh Diệp, anh được lắm lại còn chọc em cười!
- Anh đâu có chọc cười em!
Diệp Lăng Phi lau khô nước mắt của Đường Hiểu Uyển sau đó hôn mạnh mẽ vào môi cô nói:
- Được rồi!Hiểu Uyển đừng nghịch nữa! Anh tin chắc bố mẹ em cũng không biết cái tên Lương Hoa Long đó lại biến thái như vậy, em nói với bố mẹ em đừng cho hắn ở đây nữa. Dù sao em cũng ở biệt thự rồi!
- Đường Hiểu Uyển gật đầu nói:
- Anh Diệp! Em đã nói với bố mẹ em rồi nếu họ còn để tên khốn đó ở lại đây sau này em sẽ không về nữa, để tên biến thái đó tự đi tìm phòng thuê!
Diệp Lăng Phi cảm thấy dường như Đường Hiểu Uyển rất đau lòng hắn cố ý đùa, cởi khóa quần của Đường Hiểu Uyển ra nói:
- Hiểu Uyển! Hai ngày nay anh không gặp em nhớ chết đi được! Đúng lúc nhà không có ai, chúng ta....
- Không được, anh Diệp em muốn đi xem Hang thỏ, em không biết ở đó bị cháy tới mức nào rồi!
Hiểu Uyển vừa nói tới Hang thỏ giọng lại nghẹn ngào dường như sắp khóc. Diệp Lăng Phi bỗng nói:
- Hiểu Uyển, anh vừa mới học được kiểu này hay lắm, chúng ta thử đi, nếu bây giờ em không khóc anh sẽ cho em thử chiêu mới của anh!
- Không.., không thèm...!
Đường Hiểu Uyển nói được tới đó thì quần cô đã bị tụt ra rồi. Hắn đưa tay vào.
Tối qua hắn và Bạch Tình Đình chỉ ôm ấp mà thôi vì hôm qua Bạch Tình Đình tới kỳ kinh nguyệt. Kết quả bây giờ hắn rất thèm, đúng dịp này hắn phải cùng Đường Hiểu Uyển ân ái. Đường Hiểu Uyển ngoài miệng nói không thèm nhưng Diệp Lăng Phi kích thích một chút thì đã không kiềm chế được chỉ còn nghe thấy những tiếng rên khe khẽ...
Sau đó Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển không ra khỏi nhà, sau một lần ân ái đã hóa giải hết nỗi buồn trong lòng cô. Toàn thân cô tràn ngập hạnh phúc và ngọt ngào. Trên đường tới Hang thỏ trên mặt Đường Hiểu Uyển lúc nào cũng là nụ cười hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển cứ cười như vậy bèn nói:
- Hiểu Uyển em cười gì vậy?
- Em không có cười!
Đường Hiểu Uyển chối nhưng mặt cô lại đỏ bừng. Diệp Lăng Phi nhìn mặt Hiểu Uyển đỏ bừng như vậy thì đã đoán được là do chuyện đó. Hắn cố tỏ ra hồ đồ hỏi:
- Hiểu Uyển! Rốt cuộc là sao vậy? Em nói ra cho anh cười với!
- Anh à! Em không cười thật mà!
Đường Hiểu Uyển cúi đầu xuống hai tay ôm chặt cái túi cầm theo. Tới nơi Diệp Lăng Phi dừng xe lại hỏi:
- Hiểu Uyển! Em không nói anh giận đó!
Đường Hiểu Uyển tưởng thật cứ tưởng Diệp Lăng Phi giận thật bèn đỏ mặt nói:
- Anh Diệp! Em vừa nghĩ chuyện vừa nãy ở nhà cái đó...., cái đó.....Tóm lại em cảm thấy rất buồn cười.., giống như........, giống như...........!
Đường Hiểu Uyển còn chưa nói hết Diệp Lăng Phi bèn cười:
- Giống con chó con, đúng không?
Đường Hiểu Uyển gật đầu, gương mặt đỏ bừng không dám nhìn Diệp Lăng Phi, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Em cảm thấy cái động tác đó rất buồn cười!
- Có thoải mái không?
Đương Hiểu Uyển gật đầu. Lúc đó đèn giao thông chuyển sang màu xanh Diệp Lăng Phi lái xe đi tiếp.
Hắn không cố làm cho Đường Hiểu Uyển thêm xấu hổ. Hắn nói với cô chuyện hắn phải đi ra ngoài hai tháng. Chuyện này Đường Hiểu Uyển đã biết rồi, ý của hắn là có việc gì đợi hắn quay lại rồi tính tiếp. Trong thời gian hắn không ở đây dặn Hiểu Uyển chú ý một chút, đặc biệt là tên Lương Hoa Long đó. Trong lòng Đường Hiểu Uyển đã rõ ý của Diệp Lăng Phi, hành động của tên Lương Hoa Long đó đúng là làm người khác ghét, lại làm ra những chuyện biến thái như vậy.
Đối với Diệp Lăng Phi thì cái tên biến thái đó chỉ giỏi nói khoác nhưng thực tế thì một tí bản lĩnh cũng không có. Sở dĩ như vậy vì hắn ăn trộm đồ lót của Đường Hiểu Uyển, loại đàn ông này thật quá vô dụng. Có lẽ là sang Nhật học những cái mất dậy đó.
Lúc Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển tới Hang thỏ thì thấy tầng nhà ấy bị đốt tới độ chẳng thành hình dạng gì nữa. Hang thỏ ở ngay tầng 1 gần như không nhận ra hình dạng ban đầu rồi, chỉ thấy đen sì sì. Ngọn lửa này thật độc ác. Diệp Lăng phi vừa nhìn thấy trận hỏa hoạn thì nghĩ ngay tới Trần Ngọc Đình. Hắn biết nhà cô ta cũng ở đây, không biết bây giờ cô ta sao rồi. Trong lúc Đường Hiểu Uyển vào trong xem ở bên trong bị cháy như thế nào thì Diệp Lăng Phi ở bên ngoài gọi điện cho Trần Ngọc Đình.
Khi bên kia nhấc máy thì nghe thấy tiếng cười của Trần Ngọc Đình:
- Thưa ông chủ Diệp! Tại sao anh lại gọi điện cho tôi! Đúng là hiếm có nha!
- Trần Ngọc Đình xem chị kìa! Tại sao chị lại nói như vậy? Lúc nào tôi cũng nhớ tới chị mà! Tôi chỉ sợ sự xuất hiện của tôi sẽ làm phiền tới cuộc sống của chị, vì vậy mới không dám gọi điện cho chị!
- Anh ý! Nói lúc nào cũng ngọt như vậy! Nhưng mà thực tế thì lại không như vậy! Anh còn nhớ tới em đúng là không tin nổi!
- Ngọc Đình, thật đó anh nhớ em! Chỉ là gần đây anh có việc phải đi một khoảng thời gian chừng hai tháng. Ngọc Đình đợi khi anh quay lại thì người đầu tiên anh gặp là em!
- Được rồi! Được rồi! Anh có chuyện gì thì mau nói đi! Em còn chuẩn bị tài liệu chiều nay tổng giám đốc mở cuộc họp!
Diệp Lăng Phi chỉ muốn biết nhà Ngọc Đình có sao không bèn hỏi:
- Ngọc Đình! nhà em có hỏa hoạn gia đình em có sao không?
- Cái gì? Nơi em ở trước đây bị cháy sao? Căn nhà đó cũng cũ rồi sớm muộn cũng có chuyện mà!
- Ngọc Đình! Bây giờ em không ở đó nữa sao?
- Chuyển đi từ lâu rồi. Vì muốn Tiểu Vũ được học một trường cấp 3 tốt nên em đã chuyển nhà. Tiểu Diệp! Có thời gian tới nhà mới của em xem!
Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình đã chuyển đi không ở đây nữa mới thở phào, đột nhiên hắn nhớ tới chuyện Ngọc Đình vừa nói bèn hỏi:
- Ngọc Đình! Em vừa nói chiều nay tổng giám đốc triệu tập cuộc họp à? Lẽ nào Trương Lộ Tuyết về Vọng Hải rồi?