Chương 833: Có cái gì đó không bình thường

Lần này Diệp Lăng Phi thực sự uống quá chén, hắn căn bản là không nhớ rõ đêm qua mình trở về biệt thự như thế nào, khi hắn mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người không có tí quần áo nào. Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu dữ dội giống như là đầu mình đang bị nổ tung vậy. Lúc này Diệp Lăng Phi mới nhớ ra chuyện tối hôm qua mình uống say bí tỉ, chỉ là Diệp Lăng Phi không rõ lắm vì sao mình lại nằm trên giường của nhà mình, hơn nữa hắn nhận ra bây giờ mình đang trần như nhộng.

Diệp Lăng Phi ngồi xuống cạnh giường tìm y phục của mình, nhưng tìm mãi cũng không thấy quần lót của mình, ngay cả áo khoác cũng không biết chạy đi đằng nào rồi. Tay phải Diệp Lăng Phi xoa xoa cái đầu đang đau muốn vỡ ra, bước xuống giường, hắn vừa định đi tìm quần áo thì cửa phòng mở ra, sau đó hắn thấy Bạch Tình Đình bước vào trong phòng.

Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng trần như nhộng của Diệp Lăng Phi, vội vàng đóng kín cửa phòng lại, cảm giác giống như là sợ các cô gái khác nhìn thấy Diệp Lăng Phi trong bộ dạng này. Cô vừa bước đến chỗ Diệp Lăng Phi vừa mở miệng oán trách:

- Ông xã, tối qua anh uống nhiều rượu quá, đi ngủ toàn nói mê thôi. Đêm qua em và Hân Mính mất một đống sức lực mới có thể tắm rửa sạch sẽ cho anh đấy, bằng không mùi rượu trên người anh chắc đã làm em ngất xỉu từ lâu rồi!

- Bà xã, đêm qua em và Hân Mính đã tắm cho anh sao?

Diệp Lăng Phi nhìn lại người mình một chút, hỏi:

- Đêm qua sao anh về được nhà vậy, anh cũng không nhớ rõ cái này lắm!

- Anh thì có nhớ được cái gì, tối qua anh say đến độ chẳng biết trời đất gì nữa mà!

Bạch Tình Đình vừa nói vừa khom người, lấy ra một cái quần con từ trong tủ quần áo của Diệp Lăng Phi, ném lêm trên giường, nói:

- Quần áo của anh đều được giặt sạch cả rồi, anh mặc, chiếc quần lót này đi, đêm qua là Angel đưa anh về đây đó. Ông xã, anh thực sự không biết chút gì sao?

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Anh thực sự không nhớ rõ chuyện gì xảy ra!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mặc quần vào, trong lúc đó thuận miệng hỏi:

- Angel đâu rồi?

- Cô ấy về nhà rồi!

Bạch Tình Đình vừa chọn quần áo cho Diệp Lăng Phi, sau đó để quần áo trên giường, quay người lại, giúp Diệp Lăng Phi mặc quần áo, vừa làm vừa nói:

- Ông xã, bây giờ em phải đi làm rồi, tối nay em sẽ đưa cho anh kế hoạch xây dựng khu vực Long Sơn cho anh. Không phải hôm nay anh muốn đi gặp lại những vị huynh đệ của anh sao, em chỉ hy vọng anh uống ít rượu đi một chút, không phải là em không muốn để anh uống rượu, chỉ là uống rượu nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu!

- Bà xã đại nhân à, anh biết mà!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Bạch Tình Đình giúp Diệp Lăng Phi chỉnh trang lại quần áo, sau đó cô cẩn thận đánh giá Diệp Lăng Phi một lượt, hài lòng cười nói:

- Ông xã, anh là người không cầu kỳ về chuyện ăn mặc, nhưng nhìn anh mặc bộ quần áo này quả thực là rất đẹp trai phong độ, em chỉ biết nói lại câu ngày hôm qua, không cho phép anh tán tỉnh các tiểu cô nương ở bên ngoài.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh làm gì mà lại đi tán tỉnh các cô bé chứ, em cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa!

- Em chỉ đùa với anh một chút thôi!

Bạch Tình Đình vừa nói vừa hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, sau đó cô bảo:

- Ông xã, em đến công ty đây!

- Ừ, nhớ đi đường cẩn thận nhé!

Diệp Lăng Phi căn dặn.

Bạch Tình Đình lái xe rời khỏi biệt thự, Diệp Lăng Phi cũng chỉ ăn bữa sáng khá qua loa, sau đó định đi ra ngoài. Ngay khi Diệp Lăng Phi vừa ra tới cửa thì Bành Hiểu Lộ cũng đi từ trên gác xuống. Nhìn Bành Hiểu Lộ vẫn mặc một bộ đồng phục màu tro như mọi khi, Diệp Lăng Phi cũng không để ý đến cô, xoay người bước ra ngoài. Bành Hiểu Lộ thì lại đuổi theo, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh muốn đi đâu vậy?

- Tôi đi đâu thì liên quan đến cô à?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tôi bảo này, cô không thấy mình không nên quản lắm chuyện như vậy sao, cô muốn ở lại đây thì ở, cô muốn đi thì tôi cũng không ngăn cô, chúng ta không cần lo đến chuyện của nhau, cô thấy vụ giao dịch này thế nào?

- Có phải người của Lang Nha đã tới đây rồi không?

Bành Hiểu Lộ đột nhiên hói một câu. Diệp Lăng Phi cũng không phủ nhận, hắn nhìn Bành Hiểu Lộ, hỏi:

- Cái đó thì có liên quan đến cô à?

- Sao lại không liên quan chứ, tôi luôn muốn được nhìn thấy người của Lang Nha, ông nội của tôi nói các anh cực kì lợi hại, tôi không tin, tôi muốn tận mắt chứng kiến!

Bành Hiểu Lộ nói.

Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:

- Bành Hiểu Lộ, tính cô trẻ con quá. Cô nói cô muốn gặp là có thể gặp được sao, tôi đề nghị cô cứ ngoan ngoãn ở đây đợi thì tốt hơn. Chờ hai ngày ông nội cô sẽ đến nơi này, đến lúc đó tự nhiên là cô có thể trong thấy người của Lang Nha rồi!

- Ông nội tôi sắp tới đây ư?

Bành Hiểu Lộ sửng sốt, chuyện này cô cũng không biết, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới, Bành Hiểu Lộ cảm giác có chút bất ngờ. Cô rất muốn biết vì sao ông nội mình lại muốn đến đây, lẽ nào chính là vì để gặp những người của Lang Nha này sao? Bành Hiểu Lộ ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này không đúng, ông nội mình sẽ không vì những người này mà tới thành phố Vọng Hải đâu, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó. Tất nhiên là phải có nguyên nhân rồi, chỉ là Diệp Lăng Phi sẽ không nói cho Bành Hiểu Lộ biết, sở dĩ Bành Nguyên đến thành phố Vọng Hải vừa vặn là vì trong cái hiệp nghị mà Bành Nguyên và Diệp Lăng Phi đã thỏa thuận có một điều khoản, chỉ là thời cơ chưa tới cho nên chưa thể nói rõ vào lúc này được. Nhưng rất nhanh thôi, chuyện này sẽ được làm sáng tỏ, đến lúc đó rồi thì bên Long Sơn sẽ biến thành khu vực do quân đội quân chế rồi. Diệp Lăng Phi không nói gì thêm, cất bước đi ra ngoài. Lúc này Bành Hiểu Lộ cũng không quân Diệp Lăng Phi đi đâu, bây giờ trong lòng cô chỉ muốn làm rõ nguyên nhân vì sao mà ông nội mình lại đến thành phố Vọng Hải?

Người của Lang Nha lục tục đi tới thành phố Vọng Hải, tất cả cùng thuê phòng ở khách sạn này. Mấy ngày nay Diệp Lăng Phi luôn ở trong khách sạn, với rất nhiều người trong này, đây là lần đầu tiên họ gặp gỡ Diệp Lăng Phi kể từ khi Diệp Lăng Phi rời khỏi tổ chức Lang Nha. Tuy lần trước đã từng có một bộ phận thành viên Lang Nha tới thành phố Vọng Hải, nhưng dù sao lúc đó cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, đại bộ phận nhân thủ còn chưa tới thành phố Vọng Hải.

Những người này vừa mới tới đã bắt đầu náo nhiệt, cả khách sạn khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng cười. Thành viên của tổ chức Lang Nha đã quen với nếp sống tự do không bị ước thúc, lối sống của bọn họ tương đối phóng túng không cố kỵ gì, nếu như lần này không phải Diệp Lăng Phi để cho bọn họ đến thành phố Vọng Hải, bọn họ sẽ không muốn đến thành phố Vọng Hải làm gì. So với các đô thị lớn trên thế giới thành phố Vọng Hải thiếu mất rượu ngon, món ngon và người đẹp, vấn đề rượu ngon và món ngon thì có thể là ngược lại tốt hơn so với thế giới, thế nhưng người đẹp thì đúng là không thể nào tìm được. Tại Nhật Bản hay Hoa Kỳ đều có rất nhiều kỹ nữ, nhất là Nhật Bản, quốc gia có nền công nghiệp tình dục cực kì phát triển, ở Nhật Bản muốn, tìm một kỹ nữ cao cấp thì quả là dễ dàng, chỉ là thành phố Vọng Hải thì tương đối kém hơn một chút, tuy cũng có các loại tiểu thư, nhưng tố chất của những tiểu thư này thực sự quá kém, không có mấy nhan sắc, căn bản là không cách nào hấp dẫn được đám người của Lang Nha.

Đương nhiên, Diệp Lăng Phi để cho bọn họ đến thành phố Vọng Hải không phải muốn cho bọn họ đến ăn chơi tìm mỹ nữ, Diệp Lăng Phi hy vọng là có thể thuyết phục một số thành viên rời khỏi tổ chức Lang Nha, từ sau khi sống cuộc sống của người bình thường, Diệp Lăng Phi cũng hy vọng những người anh em đã cùng mình vào sinh ra tử có thể được sống cuộc sống của người bình thường.

Liên tục cho tới khi trời đã tối muộn, số lượng thành viên Lang Nha đến thành phố Vọng Hải đã đạt khoảng hai trăm hai, hai trăm ba mươi người, ngày mai sẽ có khoảng chừng thêm 40 người nữa đến thành phố Vọng Hải, ít nhất sẽ có khoảng 270, 280 thành viên của Lang Nha tập trung ở thành phố Vọng Hải.

Bên Dã Thú cũng đã có tin tức xác nhận đã điều tra được thân phận những người đã tập kích Diệp Lăng Phi, bọn chúng là người của hội Trúc Thanh. Hội Trúc Thanh xuất hiện sớm nhất tại Hồng Kông, sau đó chuyển hướng phát triển sang thành phố Vọng Hải, Dương Tử là một trong những trụ cột quan trọng của hội Trúc Thanh, mà người khống chế cái hội này là một người đàn ông họ Chu. Một số sự tình khi trước đều là do một tay người đàn ông họ Chu kia làm ra, bao gồm cả vụ án Tiêu Triều Dương bị sát hại, Diệp Lăng Phi bị tập kích một loạt chuyện khác nữa, đều có liên quan đến tên này.

Dã Thú còn tra ra được cái hội Trúc Thanh này thuộc về một tổ chức quốc tế có tên là IDE, đây là một tổ chức chuyên về buôn lậu, mục đích lần này là muốn biến thành phố Vọng Hải làm trạm trung chuyển hàng hóa lậu. Ngày hôm qua Diệp Lăng Phi đã nói với Dã Thú muốn một mẻ lưới bắt gọn tất cả có ý là, hắn không chỉ muốn tìm ra những kẻ đã tập kích mình mà còn muốn tiêu diệt triệt để các thế lực ngầm còn tiềm phục tại thành phố Vọng Hải. Lần này vừa đúng lúc người của Lang Nha đang ở thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi định lợi dụng cơ hội này để diệt trừ thế lực của tổ chức buôn lậu này trong phạm vi thành phố Vọng Hải.

- Ừm, Dã Thú, mày và Dã Lang chiếu cố người khác, tối nay tao sẽ không ở đây!

Diệp Lăng Phi gọi mấy người Tiêm Đao, Lão Ưng tới, nói với họ rằng:

- Bọn mày đừng nên đi lung tung, cứ tạm thời ở trong, khách sạn này đã, có chuyện gì thì cứ tìm Dã Lang với Dã Thú, hiểu chưa hả?

- Satan, anh yên tâm đi, những người anh em này đều hiểu quy củ, chúng ta đến thành phố Vọng Hải không phải để du lịch!

Lão Ưng vỗ vai Diệp Lăng Phi nói.

- Có thể gặp được Satan anh đúng là việc tốt, em luôn muốn được gặp anh đấy!

- Yên tâm đi, sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều mà, ngày mai tao sẽ mang đến cho mọi người một cái kinh hỉ, ấy, tao không nói nữa, ngày mai tao sẽ tiếp tục nói cho mọi người!

Diệp Lăng Phi cố ý làm ra vẻ bí mật, không nói hết lời mà còn để ngó phần sau.

Diệp Lăng Phi an bài chuyện ở đây xong liền rời khỏi khách sạn. Hôm nay Diệp Lăng Phi mới đi chiếc xế mới tậu, là một chiếc Mercedes giá hơn 30 vạn nhân dân tệ. Diệp Lăng Phi lái xe về nhà với tốc độ vừa phải. Xe mới cần phải làm quen một chút, nhưng như vậy cũng tốt, Diệp Lăng Phi có thời gian để mà tâm sự với Trương Tuyết Hàn. Kể từ lần đi xem phim với Diệp Lăng Phi, tuy Trương Tuyết Hàn chưa gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy mình rất có lỗi với Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi chủ động gọi điện thoại cho Trương Tuyết Hàn, dường như Trương Tuyết Hàn đang ở trên lớp tự học, Diệp Lăng Phi chợt nghe thấy giọng nói của Trương Tuyết Hàn vang lên trong điện thoại:

- Diệp đại ca, anh chờ em một lát!

Trương Tuyết Hàn nói xong, trong điện thoại không có tiếng gì nữa. Khoảng chừng hơn mười giây sau, trong điện thoại lại truyền tới thanh âm của Trương Tuyết Hàn:

- Diệp đại ca, vừa nãy em đang ở trên lớp tự học nên không tiện nói chuyện với anh!

- Tuyết Hàn à, anh cũng không có việc gì đâu, chỉ là muốn biết bây giờ em cảm thấy thân thể như thế nào rồi!

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói.

- Anh thấy không yên tâm lắm, nếu như em có chuyện gì thì anh biết ăn nói thế nào với ông nội của em đây?

Nghe thanh âm của Trương Tuyết Hàn thì hình như lúc này tâm tình đang rất tốt, cô nhẹ giọng cười nói:

- Diệp đại ca, sao ông nội của em lại trách anh chứ, đợt nghỉ lễ quốc khánh em ở nhà còn nghe ông nội nói muốn tìm cơ hội để mà cảm tạ anh đấy.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tuyết Hàn à, đó là bởi vì ông nội em vẫn chưa biết chuyện của em thôi, nếu như biết anh đã biến em...Ài, không nói cái này nữa, anh gọi điện đề hỏi thăm sức khỏe em thế nào thôi.

Trương Tuyết Hàn nghe được ý tứ trong câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi, hẳn là hắn đang lảng tránh vấn đề này. Tuy vậy Trương Tuyết Hàn cũng không hối hận về chuyện mình đã có quan hệ với Diệp Lăng Phi, chỉ là cô không muốn khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy phiền não vì quan hệ giữa hai người. Trương Tuyết Hàn nói:

- Diệp đại ca, em không sao đâu. A, em nhớ ra một chuyện, trưa nay em vừa gặp chị Khả Hân đó!

Vì Trương Tuyết Hàn thường xuyên đến quán rượu của Lý Khả Hân nên cô rất thân với Lý Khả Hân. Mỗi lần Trương Tuyết Hàn đến quán rượu, quán rượu sẽ lập tức trở nên dị thường náo nhiệt, không chỉ bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt tục thoát trần của Trương Tuyết Hàn mà còn bởi Trương Tuyết Hàn chơi đàn dương cầm cực kì xuất sắc. Trương Tuyết Hàn tài mạo song toàn, tự nhiên thu hút không ít khách tới quán rượu của Lý Khả Hân.

Trương Tuyết Hàn đột nhiên nhắc tới Lý Khả Hân làm cho Diệp Lăng Phi có chút kinh ngạc. Hai ngày nay hắn chỉ bận rộn chuyện của Lang Nha, ngược lại quên mất Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi còn không biết Lý Khả Hân bên đó ra sao rồi. Từ lúc Lưu Hải tỉnh lại, Lý Khả Hân phải đi chiếu cố Lưu Hải, Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy tay Lưu Hải này tỉnh lại cũng không phải là chuyện tốt, chỉ là hắn không thể nói rõ với Lý Khả Hân mà thôi. Bây giờ nghe thấy Trương Tuyết Hàn nhắc tới Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi lại hỏi:

- Vậy à, Tuyết Hàn, hiện giờ cô ấy thế nào rồi, đã lâu anh chưa đi gặp cô ấy, chắc là bề bộn nhiều việc lắm nhỉ!

Diệp Lăng Phi cũng không nói cho Trương Tuyết Hàn biết chuyện về mối quan hệ giữa hắn và Lý Khả Hân, những loại chuyện như thế này không nói ra thì tốt hơn, nếu như nói ra, ngược lại sẽ khiến cho Trương Tuyết Hàn cảm thấy Diệp Lăng Phi có ý muốn thể hiện trước mặt cô một phen. Diệp Lăng Phi tin rằng Trương Tuyết Hàn cũng không còn bé bỏng gì nữa, hẳn là có thể nhìn ra quan hệ giữa hắn và Lý Khả Hân rất gần gũi.

Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi hỏi mình như vậy, cô liền đáp:

- Em thấy hôm nay sắc mặt của chị Khả Hân không được tốt lắm, em ra chào hỏi chị ấy mà chị ấy cũng không nhìn em lấy một lần!

- Vậy sao, có thể là do gần đây Lý Khả Hân bận quá chăng!

Diệp Lăng Phi ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong hắn lại đang xem xét chuyện của Lý Khả Hân, xem ra Lý Khả Hân đang phiền não vì chuyện của Lưu Hải. Diệp Lăng Phi cảm thấy lúc này hẳn là hắn phải gọi điện thoại cho Lý Khả Hân, ít nhất cũng an ủi Lý Khả Hân một chút.

Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, nói với Trương Tuyết Hàn rằng:

- Tuyết Hàn, anh phải cúp máy đây, đang lái xe mà gọi điện thoại thực sự là quá nguy hiểm, khi nào có thời gian anh sẽ lại gọi điện thoại cho em, em cần phải học tập cho tốt vào, không nên suy nghĩ linh tinh!

- Em không như thế đâu!

Trương Tuyết Hàn nhẹ nhàng nói.

- Em vẫn luôn luôn chăm chỉ học tập mà, sau này em cũng sẽ không tùy tiện đi ra bên ngoài nữa. Diệp đại ca, em rất tập trung học, ừm, nếu như Diệp đại ca không tìm em thì em cũng không ra khỏi cửa phòng học đâu!

- Tuyết Hàn, em đừng nói như vậy!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Em vẫn phải đi chơi chứ, không thể cứ nhốt mình cả ngày trong phòng học đước. Anh thấy có khi phải gọi điện thoại cho Tiêu Tiếu, để nha đầu Tiêu Tiếu này ở cùng với em nhiều hơn!

- Diệp đại ca, anh không nên gọi cho Tiêu Tiếu, gần đây cậu ấy cũng bận lắm!

Trương Tuyết Hàn vội vàng nói.

- Diệp đại ca, anh yên tâm đi, em ở trong trường học cũng tốt, ở đây cũng có những chỗ để giải trí. Nơi em thích nhất chính là thư viện của trường học, ở đó em có thể đọc rất nhiều sách hay!

- Tốt lắm, nhớ kỹ nếu có có chuyện gì thì cứ điện thoại cho anh, không có vấn đề gì đâu, biết chưa hả?

Diệp Lăng Phi căn dặn Trương Tuyết Hàn một phen, sau khi kết thúc cuộc gọi với Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi lập tức bấm số của Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi liên tiếp gọi đến hai lần, Lý Khả Hân bên kia vẫn không có ai nhận điện thoại. Mãi đến lần thứ ba Diệp Lăng Phi gọi vào di động của Lý Khả Hân, Lý Khả Hân rốt cục cũng nghe máy, chỉ là thái độ của Lý Khả Hân lại khiến Diệp Lăng Phi cảm giác không ổn, hắn cảm thấy ngày hôm nay Lý Khả Hân có cái gì đó không bình thường.