Những lời nói của Trương Tuyết Hàn khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy trong lòng dâng lên một sự cảm động không thể nói thành lời, hắn có thể tưởng tượng ra tâm tình khổ sở của Trương Tuyết Hàn lúc đó. Diệp Lăng Phi ôm Trương Tuyết Hàn thật chặt, nhất thời hắn cũng không nói thêm gì nữa. Không nghi ngờ gì, những người có mặt hôm đó ở biệt thự đã trải qua một chuyện cực kì hoang đường, điều đó lí giải vì sao các đương sự ở đó luôn giữ thái độ im lặng. Mà Trương Tuyết Hàn, cô gái duy nhất còn giữ được sự tỉnh táo trong đêm đó, sau khi trải qua quá trình từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, cũng bảo trì trầm mặc.
Đầu sỏ gây nên tất cả tai họa chính là Tiêu Vũ Văn, cô nàng này đã dùng thuốc khi các cô gái rơi vào tình trạng gần như mất đi lý trí, đã trình diễn một trò hề cực kì hoang đường. Diệp Lăng Phi rất khó tưởng tượng được sự phóng đãng đêm hôm đó, quả thực là quá sa đọa, thậm chí hắn còn không thể tin được rằng tất cả các cô gái trong biệt thự hôm đó kể cả Bạch Tình Đình lại cùng mình chơi trò thác loạn đầy nhục dục, nhưng tất cả mọi chuyện đều là thiên chân vạn xác (sự thật 1000%). Từ đủ các loại dấu vết ngày hôm sau còn để lại trong phòng ngủ và ngoài phòng khách có thể hình dung được sự điên cuồng mà bọn họ đã trải qua đêm đó.
Diệp Lăng Phi ôm lấy thân thể mềm mại của Trương Tuyết Hàn, ánh mắt hắn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Trương Tuyết Hàn, chỉ thấy đôi môi Trương Tuyết Hàn hơi ngọ nguậy, chậm rãi tới gần môi của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến thương tổn mà tối hôm đó hắn gây ra cho Trương Tuyết Hàn, cảm thấy vô cùng hổ thẹn với cô. Diệp Lăng Phi cúi đầu, hôn lên bờ môi của Trương Tuyết Hàn. Giờ phút này trong đầu Diệp Lăng Phi không hề có chút tà niệm nào, điều duy nhất mà hắn nghĩ đến là làm sao bù đắp lỗi lầm của mình với Trương Tuyết Hàn.
Sau khi bộ phim kết thúc, Trương Tuyết Hàn vẫn không chịu rời đi, hiển nhiên cô còn chưa thoát ra khỏi cảm giác ngọt ngào lúc này, không muốn nó kết thúc mau chóng đến như vậy. Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vào vai Trương Tuyết Hàn, ý bảo Trương Tuyết Hàn nên trở về thôi. Đến lúc đó Trương Tuyết Hàn mới đứng dậy, cùng Diệp Lăng Phi đi ra khỏi rạp chiếu phim.
- Tuyết Hàn, để anh đưa em về trường học nhé, nếu có thời gian rảnh anh lại hẹn em đi chơi!
Diệp Lăng Phi vòng tay ôm eo Trương Tuyết Hàn, khi hắn và Trương Tuyết Hàn ra khỏi rạp chiếu phim, Diệp Lăng Phi thầm lo lắng chẳng may Trương Tuyết Hàn lại cứ quấn quít lấy mình, như vậy thì có khi buổi chiều hắn lại không đi gặp Bạch Tình Đình được. Còn một đống công việc đang chờ Diệp Lăng Phi Xử lý. Trong nhà vẫn còn quả bom hẹn giờ kia, không biết lúc nào nó sẽ phát nổ nữa, bây giờ ở bên ngoài còn có thêm chuyện của cô bé Trương Tuyết Hàn này. Diệp Lăng Phi cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng trở nên rối loạn, hắn cần thời gian để có thể tự mình tìm ra hướng giải quyết cho những việc này.
Trương Tuyết Hàn không có ý định quấn quít lấy Diệp Lăng Phi như hắn tưởng (bở). Tuy Trương Tuyết Hàn có chút không đành lòng khi phải tạm biệt Diệp Lăng Phi ở chỗ này, nhưng cô vẫn nở nụ cười thật tươi, gật đầu, dịu dàng nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, em sẽ chờ điện thoại của anh, nếu như Diệp đại ca có thời gian thì nhớ gọi cho em nhé!
- Em yên tâm đi, anh sẽ gọi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tuyết Hàn, một thời gian nữa anh bận công việc, có thể sẽ không có mặt ở thành phố Vọng Hải, khi nào anh xử lý xong công việc sẽ lập tức gọi điện thoại cho em. Tuyết Hàn, nhớ kỹ, phải sống thật tốt, nhất định phải vui vẻ hạnh phúc!
- Em biết rồi!
Vẻ mặt Trương Tuyết Hàn rất vui tươi, cô cười nói:
- Bây giờ em cảm thấy cực kì vui sướng, từ trước tới giờ em chưa lúc nào thấy sung sướng như bây giờ. Diệp đại ca, cảm ơn anh đã cho em tất cả!
- Ngốc ạ, đừng nói như vậy, phải là anh rất xin lỗi em mới đúng!
Diệp Lăng Phi ôm Trương Tuyết Hàn đứng chờ ở bên ngoài, hắn vẫy một chiếc xe taxi, sau đó cùng Trương Tuyết Hàn lên xe. Trước tiên Diệp Lăng Phi đưa Trương Tuyết Hàn về trường của cô, sau đó hắn mới đến cửa hàng xe hơi 4S, mua một chiếc Mercedes-Benz sản xuất ở trong nước, giá cũng hơn ba trăm nghìn nhân dân tệ. Diệp Lăng Phi vốn định tranh thủ thời gian đi làm thủ tục để còn mau chóng lấy xe, nhưng đúng lúc đó hắn nhận được điện thoại của Dã Thú. Trong điện thoại, Dã Thú thông báo cho Diệp Lăng Phi tin trưa nay bốn người Lão Ưng và Tiêm Đao sẽ tới thành phố Vọng Hải.
- Bọn họ tới nhanh thật!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tao còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì bốn tên nhóc này đã tới rồi!
- Lão đại, Lão Hổ, Thiên Sứ, Phi Hồ hơn hai mươi người cũng sẽ đến thành phố Vọng Hải trong chiều nay. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ có khoảng 100 đến 200 người từ khắp nơi trên thế giới lục tục kéo tới thành phố Vọng Hải, trước mắt tên Phi Hồ chắc còn đang ở trụ sở bên nước Anh, ở chỗ của hắn còn có khoảng hơn bốn mươi người nữa, chắc là ngày mai sẽ tới được thành phố Vọng Hải. Căn cứ vào thống kê sơ bộ của Phi Hồ, có khoảng hai trăm bảy, hai trăm tám mươi người đến thành phố Vọng Hải, những người này đều là do lão đại tự mình tuyển chọn bồi dưỡng, còn những thành viên gia nhập tổ chức sau này thì sẽ không nhận được thông báo!
- Mấy người này, e hèm, đúng là cho tao mặt mũi, thoáng cái đã có lắm người đến như vậy. Xem ra những tên này vẫn chưa quên tao a, hay, hay lắm, những người anh em của ta đã tới nơi này, chúng ta nhất định phải cuồng hoan một trận đã đời. Dã Thú, mày phụ trách an bài bọn họ, tất cả chi phí cứ tính vào tiền của tao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lão đại, anh không cần lo lắng về khoản này đâu!
Dã Thú nói:
- Mấy tên này kẻ nào mà chẳng có tiền, bọn họ đến thành phố Vọng Hải có thể đi tay không được sao? À, lão đại, em còn có một việc, không biết có nên nói với anh hay không?
- Nói đi, từ lúc nào mà mày lại khách khí với tao như thế hả!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Điểm này không giống với tính cách của mày đâu!
- Lão đại, không phải như vậy, chỉ là em thấy mình nên nói với anh trước một tiếng!
Dã Thú nói.
- Anh còn nhớ cái căn biệt thự em mua hồi trước, cái mà nằm cạnh biệt thự của anh ấy?
- Ừ, đương nhiên là tao nhớ rõ, làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Angel mua mất rồi!
Dã Thú lầu bầu.
- Vốn là em không muốn bán nó cho cô ta, nhưng mà em không còn cách nào khác, cái con quỷ nhỏ này kề đao vào cổ em, sống chết muốn em bán nhà cho ả. Em cũng không biết làm thế nào mà cô ta lại biết căn biệt thự đó là của em, lão đại, em cũng bất lực, không thể làm gì được đành phải bán nó cho Angel thôi.
- Như vậy cũng tốt, Angel mua nhà xong sẽ không đến ở nhà tao nữa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Mày bán cho Angel với giá là bao nhiêu, cái tiểu nha đầu này rất có tiền, mày đừng có mềm lòng, nhất định phải chém đẹp cô ta một khoản thật lớn!
- Một đôla!
Dã Thú đáp.
Lúc đầu Diệp Lăng Phi còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hắn hỏi lại:
- Bao nhiêu tiền cơ?
- Một đôla!
Dã Thú lặp lại.
- Lão đại, cái con quỷ nhỏ này quá độc ác, rốt cuộc em cũng phải sợ cô ta, không làm gì khác được đành phải bán biệt thự cho cô ả với giá một đôla!
Diệp Lăng Phi nghe xong chỉ còn biết lắc đầu, nha đầu Angel rõ ràng là đang cướp đoạt của người ta. Đương nhiên, Dã Thú và Angel đều không quan tâm đến chuyện tiền nong, rất có có thể là Angel muốn mua một tòa biệt thự nằm bên cạnh biệt thự của mình, cô nàng nhanh chóng điều tra ra đây là nhà của Dã Thú, lúc đó mới đi tìm Dã Thú để đòi biệt thự. Cái giá một đôla cũng chỉ mang tính tượng trưng mà thôi, trên thực tế, Angel dự định không đưa tiền cho Dã Thú, muốn cướp không cả căn biệt thự, ai bảo trước đây Dã Thú từng đắc tội với Angel chứ!
Bây giờ thì Diệp Lăng Phi mới hiểu được vì sao Angel nói hôm nay cô nàng có việc bận, xem ra đúng là bận việc chiếm nhà này rồi. Từ chuyện này có thể thấy được Angel thực sự muốn tiếp tục sinh sống ở thành phố Vọng Hải, nhưng cái này chưa chắc có thể coi là chuyện tốt được, Angel đã trở thành hàng xóm của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng có thể tưởng tượng được, cuộc sống sau này của hắn sẽ bị Angel làm cho thành ra cái mớ bòng bong gì.
Những chuyện này để lúc khác suy nghĩ vậy, bây giờ Diệp Lăng Phi không muốn lo lắng về việc này. Hiện giờ hắn có không ít chuyện cần xử lý, tỷ như việc người của tổ chức Lang Nha đến thành phố Vọng Hải lần này. Diệp Lăng Phi để Dã Thú sắp xếp cho mấy người Lão Ưng, Tiêm Đao ở khách sạn trước, tối nay hắn sẽ đến đó để gặp gỡ những người đến đầu tiên.
Nói chuyện điện thoại Dã Thú xong, Diệp Lăng Phi trực tiếp đi tìm Bạch Tình Đình . Xem ra Diệp Lăng Phi cần mau chóng xử lý tốt một số chuyện riêng, nếu như người của Lang Nha đến nơi này, hắn sẽ không có thời gian để xử lí mấy chuyện riêng tư nữa.
Bạch Tình Đình đang ở cùng với Chu Hân Mính và Bành Hiểu Lộ, Alice thì không đi cùng Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi vội vàng đuổi theo cùng đi, bận rộn cả buổi trưa, Bạch Tình Đình mua được không ít đồ dùng gia đình ở trung tâm mua sắm nội thất và đồ gia dụng, trong đó có cả một chiếc giường đôi khá lớn. Ý nghĩ của Bạch Tình Đình rất đơn giản, từ nay về sau cô muốn ngủ chung với Diệp Lăng Phi.
Sau khi mọi việc xong xuôi, mấy người Diệp Lăng Phi quay trở lại biệt thự. Khi đi qua cửa tòa biệt thự nằm ngay bên cạnh biệt thự mà Diệp Lăng Phi đang ở, họ thấy Angel đứng ở bên trong, chỉ huy vài người đàn ông đang bài bố nội thất trong biệt thự.
- Ông xã, đây là chuyện gì vậy?
Bạch Tình Đình thấy một màn này không thể lí giải nổi, sao lại gặp phải Angel ở ngay biệt thự bên cạnh chứ. Diệp Lăng Phi đương nhiên biết rõ đây là chuyện gì, chỉ là hắn không lập tức giải thích mà kéo Bạch Tình Đình về nhà trước đã.
Vừa mới về đến biệt thự, Bạch Tình Đình lập tức gọi Diệp Lăng Phi vào phòng để hỏi xem rốt cuộc đây là chuyện gì. Diệp Lăng Phi cũng không giấu diếm, kể lại cho Bạch Tình Đình việc Angel mua lại căn biệt thự đó từ tay Dã Thú, sau này Angel sẽ sống ở đó.
- Ông xã, không thể nào như vậy được!
Bạch Tình Đình lớn tiếng kêu lên.
- Nếu như cô ta ở chỗ đó, từ nay về sau...!
Bạch Tình Đình còn chữa nói xong đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Bà xã đại nhân, anh cũng biết như vậy là không hay, nhưng mà anh không thể yêu cầu Angel không được ở nơi đó, chuyện này này trước mắt cứ tạm gác sang một bên, không cần lo lắng làm gì. À, anh còn một chuyện khác muốn bàn bạc với em!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ngồi xuống bên giường, nói:
- Được rồi, tạm thời không nói nữa, ngày mai em phải đến công ty rồi, có thể sẽ bận rộn một khoảng thời gian, em không rảnh để quan tâm đến mấy chuyện nhàn rỗi của anh.
- Dỗi rồi à?
Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng.
- Tình Đình, em đừng tức giận, không phải là anh muốn mượn cớ đâu, thật sự anh không có thời gian đi quản chuyện tình của nha đầu Angel kia. Em còn nhớ lần trước anh đã đề cập qua với em về chuyện tổ chức Lang Nha không?
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Em vẫn nhớ, có chuyện gì vậy?
- Bọn họ đã tới đây rồi, trưa hôm nay có bốn người tới, buổi chiều có thêm một số người nữa, có lẽ ngày mai sẽ còn rất đông người đến thành phố Vọng Hải. Anh và những người này đều đã lâu không gặp nhau rồi, anh chỉ muốn được gặp mặt bọn họ thôi, em bảo anh nói chuyện với bạn bè còn chưa xong, làm gì có thời gian để ý tới chuyện của cô nàng Angel kia Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới tổ chức Lang Nha xong, giọng nói của của cô lúc này trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều. Hiển nhiên, là vừa rồi Bạch Tình Đình bởi vì nghe Diệp Lăng Phi nói muốn tạm gác chuyện của Angel để nói xem nên có chút hiểu lầm, cô tưởng rằng Diệp Lăng Phi muốn để cho Angel ở ngay bên cạnh nhà hai người. Phụ nữ trời sinh đều có một loại giác quan thứ sáu, nếu như một người phụ nữ khác tình cảm đặc biệt với chồng mình thì dù người phụ nữ kia có che giấu tốt đến đâu cũng sẽ bị họ cảm giác được. Bạch Tình Đình đã có lòng phòng bị với Angel, cô luôn cho rằng cô nàng này có ý đồ gì đó với ông xã của mình.
Bạch Tình Đình ỉ ôi trong lòng Diệp Lăng Phi, cô ôn nhu nói:
- Ông xã, nếu các huynh đệ của anh đã tới đây thì anh có thể đi gặp bọn họ. Bọn anh làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được đi tìm phụ nữ, ông xã, đây là giới hạn mà em cho phép!
Diệp Lăng Phi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã đại nhân, xem em nói cái gì kia, anh mà là loại người như vậy sao?
- Anh nói cũng phải, ông xã của em đương nhiên không thể giống những người đàn ông bình thường được!
Bạch Tình Đình lẩm bà lẩm bẩm:
- Ông xã, anh thì không sao, nhưng nhưng mà không thể đảm bảo những vị huynh đệ của anh không dính vào. Em cũng biết những người huynh đệ của anh đều sống ở nước ngoài, nếu như đây là lần đầu tiên họ đến Trung Quốc, phát hiện nơi này có nhiều người đẹp như vậy lại dẫn anh cùng đi tìm phụ nữ thì làm sao bây giờ. Những người phụ nữ ở bên ngoài toàn bị mắc bệnh đấy, ông xã...!
- Được rồi, được rồi, em càng nói càng kỳ cục đó!
Diệp Lăng Phi ngắt lời.
- Bây giờ anh có rất nhiều việc phải làm, không rảnh rỗi để suy nghĩ đến cái vấn đề tìm phụ nữ gì gì đó. Bà xã, chúng ta nói chuyện chính đi, kế hoạch xây dựng Long Sơn của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ ra sao rồi?
- Vẫn còn đang tiến hành, phương án kế hoạch đã làm xong từ trước hôm quốc khánh rồi, chỉ là kế hoạch này cần thông qua sự tán thành của hội đồng quản trị, lại cần tiến hành dự toán hạng mục cần chuẩn bị. Ông xã, kế hoạch xây dựng này thực sự quá to lớn, em phải thật cẩn thận!
- Bà xã đại nhân, không cần phải thông qua sự tán thành của hội đồng quản trị đâu. Ngày mai em đến công ty lập tức xác định lại toàn bộ kế hoạch khai phá, tối mai anh muốn nhận được bản kế hoạch này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vừa lúc lần này mọi người trong Lang Nha đến thành phố Vọng Hải, anh có thể cho bọn họ xem qua cái kế hoạch này một chút!
- Vâng, vậy cũng được!
Bạch Tình Đình đáp ứng.
- Tối mai em sẽ gửi bản kế hoạch này cho anh!
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, nói:
- Bà xã đại nhân, buổi tối anh phải đi ra ngoài, tối nay em đi ăn cơm cùng Hân Mính nhé, anh không ăn đâu!
- Ông xã, anh nhớ về sớm một chút!
Bạch Tình Đình nói.
Lão Ưng, Tiêm Đao một bọn bốn người từ trụ sở chính ở nước Anh trực tiếp đến thẳng thành phố Vọng Hải, vốn kế hoạch của bọn họ là mùng mười mới đến thành phố Vọng Hải, nhưng sau khi nghe tin Diệp Lăng Phi bị người khác tập kích, những người này không chờ đợi được một thời gian dài như vậy, sau khi Angel rời đi không lâu, bốn người bọn họ cũng động thân đến thành phố Vọng Hải.
Sau bốn người này còn có Biển Bức, Dã Báo thêm hơn 20 người nữa sẽ đến thành phố Vọng Hải vào buổi chiều. Khi Diệp Lăng Phi tới khách sạn mà mấy thành viên Lang Nha đang tạm trú thì đã hơn sáu giờ tối rồi. Diệp Lăng Phi không thể cứ nói đi là đi luôn được, hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý, số nội thất mà Bạch Tình Đình mua được chuyển đến lúc 4 giờ chiều, Diệp Lăng Phi chỉ huy mấy công nhân chuyển đồ đạc vào trong phòng, bận rộn liên tục tới hơn 5 rưỡi chiều, Diệp Lăng Phi mới nói phải ra khỏi nhà.
Bành Hiểu Lộ và Chu Hân Mính đều ở biệt thự giúp đỡ Bạch Tình Đình sắp xếp đồ gia dụng, cô nàng Bành Hiểu Lộ tuy trên phương diện đối nhân xử thế có chút ngây thơ ngốc nghếch, nhưng trên phương diện làm việc, phong cách xử lí lôi lệ phong hành (mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn) của Bành Hiểu Lộ được thể hiện cực kì rõ nét. Bạch Tình Đình vốn định chờ ngày mai lúc Diệp Lăng Phi ở nhà thì mới tiếp tục sắp đặt, nhưng Bành Hiểu Lộ lại cho rằng những cô gái như bọn họ cũng có thể bài trí rất đẹp, không cần phải chờ đến khi Diệp Lăng Phi ở nhà mới bài trí làm gì.
Vì vậy, Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính, Bành Hiểu Lộ cùng với Trương Vân tiếp tục bài bố đồ đạc trong nhà, mà cả Alice cũng tới nơi này. Sau khi Angel cướp được bộ chìa khóa tòa biệt thự kia từ tay Dã Thú, hai người Angel và Alice đã bàn bạc qua với nhau rồi. Hai người mua một ít đồ dùng hàng ngày, sau khi dọn dẹp qua loa biệt thự một trận, Angel sẽ đến khách sạn để gặp những người của Lang Nha, để một mình Alice ở lại biệt thự. Alice cảm thấy một mình buồn chán liền đi đến biệt thự của Bạch Tình Đình, vừa thấy mấy người trong đó đang bài trí nhà cửa, Alice cũng qua giúp một tay. Đây chính là một cơ hội tốt để kéo gần quan hệ với Bạch Tình Đình, Alice tất nhiên là không muốn bỏ qua rồi, điều mà cô hy vọng nhất là có thể có quan hệ thân thiết với Bạch Tình Đình.
Trước cửa khách sạn có hai gã bảo vệ, trên màn hình ngoài cửa điện tử không ngừng chạy một dòng chữ: "Hôm nay khách sạn tạm thời dừng kinh doanh". Khi xe taxi chờ Diệp Lăng Phi đỗ trước cửa khách sạn, một nhân viên bảo vệ đi tới, định nói cho vị khách đang muốn đi vào là buổi tối hôm nay khách sạn sẽ không mở cửa, mời ngài đi tìm một khách sạn khác, nhưng vừa thấy đây là Diệp Lăng Phi, nhân viên bảo vệ kia vội vàng ra mở cửa xe.
Diệp Lăng Phi xuống xe, không nói nhiều lời, cất bước đi vào trong khách sạn. Đèn đuốc trong đại sảnh của khách sạn sáng trưng, bốn nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục của khách sạn đứng ở hai bên đại sảnh, vừa thấy Diệp Lăng Phi đi vào, các cô liền khom người cúi chào Diệp Lăng Phi. "Cái này nhất định là do tên Dã Thú bày trò!" Diệp Lăng Phi thầm nghĩ.
Diệp Lăng Phi cũng không thích cái kiểu hoan nghênh này, hắn luôn cảm thấy có người quá cung kính với mình cũng không phải một chuyện tốt. Diệp Lăng Phi thích nhất là sự tự do tự tại kiểu như khi hắn đi vào khách sạn thì không ai để ý đến hắn là hay nhất, còn hơn là khi Diệp Lăng Phi tới, Dã Thú lại bày ra cái trò này.
Diệp Lăng Phi đi tới trước quầy tiếp tân, còn chưa kịp hỏi xem mọi người đang ở chỗ nào thì Dã Lang từ trong phòng yến tiệc ở bên cạnh đi tới, hô:
- Satan, bên này!
Diệp Lăng Phi quay ra chỗ Dã Lang, vừa đi được vài bước đã ngửi thấy trên người Dã Lang xộc lên mùi rượu gay mũi. Diệp Lăng Phi cười toe toét, nói:
- Dã Lang, xem ra hôm nay mày cũng uống không ít đó nhỉ?
Dã Lang đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, lộ ra một nụ cười hiếm hoi, hắn cười nói:
- Ngày hôm nay được gặp lại bao nhiêu huynh đệ như vậy, tâm tình thật sảng khoái, dĩ nhiên phải uống nhiều rồi. Satan, anh mau vào trong đi thôi, các huynh đệ ở đây đang chờ anh đó!
Diệp Lăng Phi vừa cùng Dã Lang đi vào phòng yến tiệc vừa hỏi:
- Dã Lang này, sao mày lại biết là tao tới?
- Ha ha, Satan, cái này thì anh không biết rồi!
Dã Lang cười nói.
- Bọn em luôn chú ý bên ngoài, thằng nhãi Dã Thú kia nói buổi tối anh sẽ đến, vốn em cũng định gọi điện thoại cho anh, nhưng suy nghĩ một chút thì cũng bỏ ý định đó đi, cứ ngồi chờ anh đến là được rồi. Vừa nãy bọn em nghe thấy tiếng ô tô, đoán ngay ra là anh tới.
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ vai Dã Lang, nói:
- Tao cũng rất nhớ những người anh em đó, đi, chúng ta vào trong uống một trận thật sảng khoái!
Diệp Lăng Phi vừa đi vào trong phòng yến tiệc, chỉ thấy cả căn phòng to lớn lộng lẫy có không dưới bốn mươi người đang ngồi ở đó, toàn bộ căn phòng nồng nặc mùi rượu, trên mặt đất khắp nơi đều là các mảnh vỡ của bát đĩa. Mọi người trong phòng tiệc đang tranh cãi ầm ĩ, nhưng ngay khi Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện, lập tức cả phòng yến tiệc yên ắng lạ thường, ánh mắt của mọi người đều hướng về Diệp Lăng Phi, trong nháy mắt đó, phảng phất như thời gian bỗng dừng trôi.
- Sao thế, một đám bọn mày làm sao thế, sao lại biến nơi đây thành ra như thế này chứ, uống rượu cũng không chờ tao, bọn mày có còn coi tao là huynh đệ không đấy hả?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên quát to một tiếng, hắn đứng ở giữa phòng yến hội, nhìn những vị huynh đệ từng theo mình vào sinh ra tử, nhịn không được, cảm giác nước mắt cứ chực trào ra. Thứ tình cảm đồng sinh cộng tử này không thể dùng ngôn từ để hình dung, cũng không thể đem vật chất ra để cân đo đong đếm, đây là thứ tình cảm phải dùng tính mệnh của bản thân để đổi lấy. Ban đầu khi Diệp Lăng Phi sáng lập ra tổ chức Lang Nha chỉ tập trung vào chuyện tìm một con đường để sinh tồn thôi, những người có thể gia nhập Lang Nha phải trải qua những khảo nghiệm vô cùng nghiêm khắc, điều thứ nhất của khảo nghiệm này là trong bất kỳ tình huống nào cũng không được phản bội huynh đệ của mình, trong bất kỳ tình huống nào cũng không được phép để huynh đệ của mình đơn thân độc mã đối mặt với nguy hiểm.
Từ lúc Lang Nha được thành lập cho tới bây giờ, ít nhất cũng đã có bảy tám mươi người hy sinh vì các nguyên nhân khác nhau, có thể nói những người này khi chết đi đều oanh oanh liệt liệt, không phản bội, không buông bỏ niềm tin, làm cho cả tổ chức Lang Nha giống như là một khối sắt đúc liền, không có bất kì một khe hở nào. Bất kì tổ chức nào nếu đã tập kích một thành viên nào đó của tổ chức Lang Nha thì điều bọn họ sẽ phải đối mặt chính là sự trả thù điên cuồng của tất cả thành viên trong tổ chức Lang Nha, sức sát thương của sự điên cuồng này là cực kỳ đáng sợ.
Nguyên nhân là như vậy mới có thể làm cho Lang Nha chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi phát triển đến trình độ có thể đối đầu với một tổ chức buôn bán vũ khí khổng lồ như câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ. Bây giờ, những nhân vật từng vào sinh ra tử với Diệp Lăng Phi đang đúng ngay trước mặt hắn, lúc này toàn bộ tình cảm của DỈệp Lăng Phi đều dồn nén trong hai chữ "huynh đệ".
- Satan!
Trong đại sảnh của phòng tiệc, tất cả những thành viên Lang Nha đích cùng nhau hô lên. Trong mắt những người ở đây, mặc kệ Diệp Lăng Phi đang ở chỗ nào, mặc bây giờ hắn đang làm gì, Diệp Lăng Phi luôn là người anh em Satan của bọn họ, luôn là thủ lĩnh Satan của bọn họ, luôn là Satan khiến cho cả thế giới nghe tên phải biến sắc. Danh tự Satan này không chỉ đại biểu cho việc buôn bán vũ khí mà còn đại biểu cho quyền lực, đại biểu cho máu tanh cùng giết chóc.
- Huynh đệ!
Diệp Lăng Phi cao giọng hô lớn, nước mắt của hắn cũng không kìm nén được chảy dài trên mặt, tiếp tục nói:
- Các huynh đệ, ngày hôm nay buổi tối chúng ta ngay ở đây uống một chầu thật thống khoái, không ai được đứng mà rời khỏi chỗ này, mọi người có nghe thấy không?
- Được!
Trong tiếng hoan hô phát ra từ tận đáy lòng vẫn còn hàm chứa những lời mà mọi người không nói ra, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm nồng hậu giữa những người ở đây.
Lúc Angel đi tới khách sạn thì Diệp Lăng Phi và đám người của Lang Nha đã uống được một lúc rồi, Angel đẩy cửa phòng tiệc ra, ngay lập tức ngửi thấy mùi rượu khó chịu xộc lên mũi, cô hơi nhíu mày. Kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của Angel rồi, nếu như đám người Lang Nha tụ tập cùng một chỗ mà không uống linh đình đến mức say khướt, vậy thì đúng là có vấn đề rồi. Những người đàn ông này suốt ngày đi giao thiệp với tử thần, bọn họ đã nhìn qua rất nhiều cảnh tượng chết chóc rồi, lòng họ có lẽ cũng đã không còn cảm giác gì với cái chết nữa. Trong lòng bọn họ chỉ có rượu và phụ nữ là không thể thiếu một, trong đó có rất nhiều người đã sớm cho rằng bọn họ chỉ là một cái xác chết, có thể sống thêm một ngày thì sống một ngày. Tại rất nhiều quốc gia, thành viên của tổ chức Lang Nha luôn bị liệt vào danh sách những kẻ đáng ghét nhất, chỉ vì những người này đều thuộc loại thích gây sự, uống rượu, đánh nhau, tìm phụ nữ, ăn chơi xa xỉ, sinh hoạt thối nát, rất nhiều người đã lên án mạnh mẽ người của Lang Nha là một đám ký sinh trùng của xã hội.
Tất nhiên, có rất nhiều quốc gia cũng âm thầm ngầm đồng ý đối với hoạt động của Lang Nha, vừa vặn là bởi vì có một số loại vũ khí đặc biệt không thể có được bằng con đường hợp pháp, lúc đó thì phải nhờ đến Lang Nha mới có thể kiếm được chúng. Lang Nha là một tổ chức có thủ đoạn thông thiên, so với cái câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, thủ đoạn của tổ chức Lang Nha quang minh hơn rất nhiều, bọn họ không giống như câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ thích âm thầm giở trò, thậm chí vì việc làm ăn buôn bán vũ khí mà còn kích động mấy quốc gia hỗn chiến. Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ hay là một bọn bề ngoài mang dáng vẻ bảnh bao lịch thiệp, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một đám hạ lưu vô lại mà thôi, bọn họ luôn luôn dùng bề ngoài phong độ lịch lãm để mê hoặc người khác khi người ta tin rằng đây là một quý ông thì đồng thời đã bị câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ âm thầm tính kế từ sớm rồi.
Tổ chức Lang Nha tuyệt nhiên khác hẳn câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, Lang Nha làm việc quang minh lỗi lạc, ngoại trừ việc thành viên của Lang Nha thích phóng túng ở bên ngoài, xét một cách toàn diện, danh tiếng của tổ chức Lang Nha quả thực không tệ. Mặc kệ thành viên của Lang Nha phóng túng như thế nào, mặc kệ họ chìm đắm trong nữ sắc và rượu, trong lòng bọn họ luôn có một thứ không gì có thể lay chuyển nổi, đó chính là tình nghĩa. Những người này có thể vì huynh đệ của mình mà hy sinh tính mệnh, có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì. Đây là chính là thứ mà các thành viên của các tổ chức khác không có được.
Chỉ tiếc là từ lúc Diệp Lăng Phi ra đi, truyền thống này của Lang Nha lại bị phá vỡ. Những thành viên mới gia nhập thiếu mất thứ này, thậm chí ngay cả khi đám Phi Hồ đã trừng phạt nghiêm khắc vài tên thành viên mới thì bầu không khí u ám này vẫn không thể ngăn chặn nổi. Giống như chuyện xảy ra lần trước, mãi tới tận bây giờ Phi Hồ vẫn chưa thể tìm ra nổi rốt cuộc là kẻ nào đã phản bội tổ chức Lang Nha. Không tìm được, điều đó có nghĩa rất có khả năng tổ chức Lang Nha sẽ bị người khác bán đứng một lần nữa, có nghĩa là bất kì thành viên nào của tổ chức Lang Nha cũng có thể trở thành vật hi sinh, đây là rất hiện tượng đáng sợ. Phải biết rằng điểm mấu chốt của Lang Nha khiến kẻ khác sợ hãi chính là nó giống như một khối sắt đúc liền không một kẽ hở, nhưng hiện tại nội bộ Lang Nha lại xuất hiện vết nứt rồi. Rất nhiều thành viên Lang Nha đều khát vọng Satan trở về Lang Nha, lãnh đạo Lang Nha phát triển huy hoàng hơn nữa, đánh bại câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ, triệt để khống chế thị trường tiêu thụ vũ khí toàn cầu.
Angel thấy Diệp Lăng Phi đang cùng uống rượu với Tiêm Đao, cô cũng không đi quấy nhiễu bọn họ mà đi tới trước mặt một cô gái da trắng, mắng:
- Thiên Sứ, tại sao cô không gọi điện thoại cho tôi?
- Làm sao tôi biết được cô đang làm cái gì?
Động tác của Thiên Sử cực kỳ mờ ám, ngón tay thon dài của cô ta đặt trên ngực Angel rồi véo một cái, cười nói:
- Angel, tôi sợ tôi lại quấy rầy cô!
- Thiên Sứ, cô đang tìm cớ đó hả!
Angel hừ lạnh một tiếng, quay sang bĩu môi với Lão Thử đang ngồi bên người Thiên Sứ.
- Cái con chuột (lão thử) chết này, mau biến sang một bên!
Lão Thử ngoác mồm ra cười, nói:
- Angel, tính tình của cô không tốt lắm, cẩn thận Satan không muốn cô đó!
- Không có chuyện của anh, cút, nếu như anh không cút, tôi sẽ đạp bay anh đi!
Angel chuẩn bị lên cơn, Lão Thử đã sớm quen thuộc với cái cách nói chuyện này của Angel, cũng lười so đo với cô nàng, hơi dịch người nhường một chỗ để Angel ngồi xuống.
Toàn bộ bữa tiệc chỉ là tiếng cãi nhau, lúc Dã Thú đang uống rất sảng khoái, hắn bỗng thấy điện thoại di động bên hông đổ chuông. Dã Thú bắt máy, hét lớn vào trong máy:
- F*ck, mày nói to hơn một chút xem nào, tao chẳng nghe thấy cái gì cả!
Dã Thú vừa nghe điện thoại vừa uống rượu, khi hắn nói chuyện điện thoại xong, Dã Thú đứng đậy, chuếnh choáng đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, đẩy Tiêm Đao sang một bên. Dã Thú ghé vào bên tai Diệp Lăng Phi, lớn tiếng nói:
- Lão đại, người của em đã phát hiện tung tích của thằng khốn kia rồi, lão đại, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Diệp Lăng Phi nâng cốc rượu lên rồi lại đặt xuống, hắn châm một điếu thuốc, nhìn Dã Thú, nơi:
- Lần này tao muốn quăng một mẻ lưới bắt hết bọn chúng, một người cũng không được bỏ sót!