Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa định ngủ tiếp thì trên lầu vọng xuống tiếng rầm rầm. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy liền ngồi phắt dậy. Diệp Lăng Phi đoán Bành Hiểu Lộ và Angel đang đánh nhau trên lầu rồi, hắn vội vàng rời khỏi giường, chỉ mặc có chiếc quần nhỏ định bước ra ngoài. Bạch Tình Đình vội vàng gọi:
- Ông xã, quần áo!
Diệp Lăng Phi dừng lại, nhìn trên người hắn chỉ mặc có mỗi chiếc quần nhỏ, bộ dạng này quả thật không hợp mỹ quan cho lắm, hắn liền vội vàng cầm lấy chiếc quần, mặc vào, sau đó vớ lấy chiếc áo sơ mi, vừa khoác lên người vừa bước ra khỏi cửa.
Bạch Tình Đình cũng không nằm nữa, trên người cô chỉ có mỗi chiếc quần nhỏ ba cạnh. Bạch Tình Đình cầm lấy quần áo ngủ, mặc vào người, rồi cũng đuổi theo. Diệp Lăng Phi vừa bước ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Trương Vân xuất hiện ở cầu thang. Trương Vân cũng vì âm thanh đó mà đứng ở đây.
- Trương Vân, không sao, em quay lại phòng ngủ tiếp đi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay nói với Trương Vân, ngay lúc Diệp Lăng Phi nói xong câu này, liền nghe thấy trên lầu "bùm" một tiếng. Diệp Lăng Phi mở miệng chửi:
- Chết tiệt, hai tiểu nha đầu này, các người đợi đó, chờ xem hậu quả của việc phá hỏng giấc ngủ của ông là thế nào!
Diệp Lăng Phi nói xong liền vội vàng lao lên lầu. Bạch Tình Đình lúc này cũng từ phòng bước ra. Bạch Tình Đình nhìn thấy bộ dạng có vẻ tức giận của Diệp Lăng Phi, cô lo Diệp Lăng Phi sẽ gây chuyện, vội vàng đuổi theo.
Đợi Diệp Lăng Phi lên tới lầu ba, liền nhìn thấy Alice chỉ mặc có chiếc áo ngủ màu trắng, mỏng manh, gần như trong suốt đang đứng ở hành lang, nhìn về phía phòng ngủ của Angel. Alice tựa như trần truồng đang đứng quyến rũ trước mặt Diệp Lăng Phi, khiến hắn lại nghĩ tới lúc còn cuốn lấy Alice, trong lòng tự mắng mình sao mãi cứ nhớ tới Alice, ban đầu chính hắn là kẻ muốn rời khỏi Alice cơ mà.
- Alice, em về phòng đi, để anh đi xem thế nào!
Diệp Lăng Phi nói.
Alice nhìn thấy Diệp Lăng Phi lên, có khẽ gật gật đầu, rồi quay vào trong phòng. Diệp Lăng Phi lao thẳng vào phòng của Angel hắn vừa tới cửa phòng của Angel liền nghe thấy "Rầm" một tiếng, tựa như chiếc giường đã bị lật ngược lên, cơn tức của Diệp Lăng Phi trào lên, đang yên đang lành chạy tới nhà ông phá nhà hả, hắn lao như tên bắn, mở miệng quát lớn:
- Các cô dừng tay lại cho tôi!
Phòng của Angel đã loạn cào cào rồi, may mà căn phòng này ngoài chiếc giường ngủ và chiếc tủ, không còn đồ dùng nào Khác, nếu không, mọi thứ ở đây đều đã biến thành bãi rác, dù có như vậy, trên bức tường trắng sạch sẽ kia, vẫn có thể nhìn ra dấu chân, nhất là hai đồ dùng kia trông không còn ra dáng vẻ bạn đầu của nó nữa rồi, nhất là chiếc tù, đã bị đá tan tành, chiếc giường thì bị lật chổng chân lên. Lúc Diệp Lăng Phi bước vào, chính là lúc Angel và Bành Hiểu Lộ đang đấu tay đôi, thấy khóe miệng Bành Hiểu Lộ có chút máu, còn mặt Angel thì bị chầy thương, có thể tưởng tượng được nãy hai người này đánh nhau kịch liệt thế nào.
- Mẹ kiếp, hai tiểu nha đầu các cô coi nhà tôi là bãi tập đó à, nửa đêm canh ba đánh nhau, các cô nghe cho rõ đây, ai còn muốn động thủ một lần nữa. Đừng trách tôi không Khách khí, tôi sẽ ném thẳng hai cô ra ngoài đó!
Diệp Lăng Phi nhìn cánh cửa phòng bị đạp bục một cái, máu dồn lên não tức giận đưa chân đạp thẳng một cái, khiến phần dưới cảnh cửa bay thẳng ra ngoài.
- Chỗ này là ai đạp hả, nói mau!
Diệp Lăng Phi quát.
Angel và Bành Hiểu Lộ đứng chết lặng trước khí thế của Diệp Lăng Phi, hai cô bước lùi một bước. Angel đưa tay sờ sờ vết thương của mình, còn Bành Hiểu Lộ cũng lau đi vết máu trên miệng. Nghe Diệp Lăng Phi hỏi ai đạp hỏng cánh cửa xong. Angel có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người Khác đưa tay chỉ vào Bành Hiểu Lộ, ý nói là Bành Hiểu Lộ làm. Bành Hiểu Lộ cũng ra vẻ dám làm dám chịu, nghe Diệp Lăng Phi nói thế xong, cô liền ưỡn ngực, nói:
- Là tôi đạp!
- Cô đạp?
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn quanh Bành Hiểu Lộ một vòng, lạnh hắng giọng nói:
- Cô nửa đêm đạp cửa nhà tôi làm gì hả, chẳng lẽ cô nghĩ sửa sang không mất tiền sao, đang yên đang lành đạp hỏng cửa nhà tôi!
Bành Hiểu Lộ lúc này nói:
- Tôi chỉ đạp để mở cửa thôi, là anh đạp hỏng đó chứ!
- Cái gì, cô còn dám cãi!
Diệp Lăng Phi thật sự nổi cơn điên rồi, nửa đêm phải bật dậy, nhà còn bị chà đạp tới mức này, càng tức giận hơn nữa chính là cách nói chuyện của Bành Hiểu Lộ, có vẻ như việc đạp hỏng cửa là chuyện vô cùng bình thường vậy.
Bạch Tình Đình bước vào, nghe thấy giọng điệu của Diệp Lăng Phi, liền kéo Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Ông xã, anh ra ngoài trước đi. Đừng ở đây nữa, em là phụ nữ, để em lo!
Bạch Tình Đình vừa khuyên vừa đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng, vừa định đóng cửa vào, mới phát hiện cửa phòng đã bị hỏng. Bạch Tình Đình chỉ đành quay người lại, cô nhìn qua căn phòng một lát, Bỗng cười nói:
- Hai người sao biết tôi định sửa sang lại căn phòng này, tôi thấy ngay cả chiếc giường và chiếc tủ cũng cần phải thay rồi, hôm nay tôi đang định mua chút đồ dùng mới, ùm, thế này cũng tốt, hỏng rồi, mua mới lại là xong!
Angel và Bành Hiểu Lộ trong lòng đều có chút áy náy, tuy cả hai đều không phải là những cô gái chịu nhận thua, nhưng hai cô cũng biết không nên đánh nhau trong phòng. Hai cô vừa này không chú ý tới, nhưng đợi lúc Diệp Lăng Phi xông vào, nổi cơn tam bành xong, trong lòng Angel và Bành Hiểu Lộ mới cảm thấy rất áy náy, lại nghe Bạch Tình Đình nói thế này, trong lòng hai người càng cảm thấy áy náy nhiều hơn. Angel nói với Bạch Tình Đình:
- Những thứ làm hỏng tôi sẽ đền!
Bành Hiểu Lộ cũng nói:
- Tôi sẽ đền những thứ làm hỏng ở đây!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Nhìn hai cô kìa, chẳng lẽ nhà tôi ngay chút tiền cỏn con này cũng không có sao? Hai cô không phải nghe mấy tiếng gào thét linh tinh lúc nãy của Diệp Lăng Phi làm gì, anh ấy chỉ là tức giận vì bị hai cô làm tỉnh giấc thôi, thật ra, cũng không có chuyện gì đâu.
Bạch Tình Đình bước đến giữa hai người, ngạc nhiên hỏi:
- Lạ quá, hai cô không ngủ sao, sớm thế này đã tỉnh dậy rồi?
- Cô hỏi cô ta đó!
Bành Hiểu Lộ lườm Angel một cái. Angel cũng không để ý, đưa tay cầm lấy chiếc quần nhỏ ba cạnh ở góc tường, lạnh nói:
- Chẳng qua cũng chỉ là chiếc quần nhỏ ba cạnh này chứ gì, đáng để cô lao vào phá hỏng giấc ngủ của tôi thế sao, tôi còn định đem chiếc quần nhỏ này của cô mang ra trưng bày trước cửa biệt thự cơ, kết quả tôi mềm lòng, mới ném vào trong phòng tôi, sớm biết thế này tôi đã ném thẳng ra ngoài rồi, cho cô biết, đừng có tùy tiện đắc tội với người Khác, tôi đây chỉ là muốn cho cô một bài học thôi, nếu tôi muốn mạng của cô, dễ như trở bàn tay!
Khuôn mặt Bành Hiểu Lộ lúc này có chút ửng đỏ, vật liền thân của cô, Bành Hiểu Lộ chưa bao giờ phải chịu sự xỉ nhục như thế này. Ngay lúc cô cảm thấy chiếc quần nhỏ của của cô bị mất. Bành Hiểu Lộ liền nghĩ ngay tới Angel quả không sai, chiếc quần nhỏ của cô bị Angel trộm qua đây. Angel định làm một bài văn chương lên chiếc quần nhỏ này của Bành Hiểu Lộ, kết quả còn chưa đợi cô ra tay. Bành Hiểu Lộ đã lao vào, hai người mới đánh lộn với nhau.
Bành Hiểu Lộ nghe Angel nói xong, hai con ngươi của-cô trợn trừng lên, quát:
- Angel cô đừng có ức hiếp người quá đáng, nãy ra tay tôi vẫn còn nể tình, lần này tôi không tha cho cô đâu!
Bành Hiểu Lộ nắm chặt nắm đấm, nhìn có vẻ lại định lao lên. Bạch Tình Đình liền lội vàng lao tới trước mặt Bành Hiểu Lộ,- nói:
- Hiểu Lộ, cô đừng manh động, để tôi nói chuyện với Angel dù sao hai người cũng là bạn của tôi, tôi không muốn nhìn thấy hai người đánh lộn với nhau!
Bành Hiểu Lộ trợn mắt lườm Angel một cái, nắm đấm của cô vẫn chưa hề buông ra. Bạch Tình Đình vội vàng tới trước mặt Angel tay cầm lấy chiếc quần nhỏ của Bành Hiểu Lộ, nói:
- Angel tôi biết cô là thuộc hạ trước đây của chồng tôi, nãy không phải cô không nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh ấy, giờ cô đừng gây chuyện nữa, anh ấy vốn đã có rất nhiều chuyện rồi. Khá phiền phức, giờ cô lại ở đây gây chuyện nữa, nói không chừng sẽ chọc điên anh ấy đó, không phải cô không hiểu tính khí anh ấy. Đừng thấy anh ấy thường ngày cười nói hớn hở, nếu anh ấy thật sự mà điên lên, ai cũng không khuyên ngăn được anh ấy đâu!
Angel đương nhiên biết tính khí của Diệp Lăng Phi, cô rất tin vào những lời này của Bạch Tình Đình. Thấy bộ dạng bốc hỏa lúc nãy của Diệp Lăng Phi. Angel lo nếu cô mà còn gây chuyện tiếp, hay thật sự chọc điên Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chắc sẽ dạy cho cô một bài học. Angel không ngốc tới mức đi chọc giận Diệp Lăng Phi, cô vốn chỉ là không quen được với bộ dạng đó của Bành Hiểu Lộ, muốn giáo huấn Bành Hiểu Lộ một trận, giờ thấy Bạch Tình Đình giúp cô hạ màn. Angel lập tức bước xuống, toét miệng nói:
- Chuyện này không liên quan tới tôi, đều tại cô ta gây chuyện với tôi trước, thôi, tôi không tính toán với cô ta là được chứ gì, giờ tôi cũng đang bị thương, phải đi xử lý vết thương trước đã!
Angel nói xong, định bước đi, Bành Hiểu Lộ thấy Angel định đi, vừa định ngăn Angel lại, liền bị Bạch Tình Đình ngăn lại.
Bạch Tình Đình đưa chiếc quần nhỏ qua, nói:
- Hiểu Lộ, cô đùng so đo với Angel nữa, tôi thấy miệng cô cũng cháy máu rồi, cô nên đi xử lý vết thương trước đi. Còn những chuyện khác, sau hãy nói!
Bành Hiểu Lộ cầm lấy chiếc quần nhỏ của mình nắm chặt trong tay, cô nghĩ Diệp Lăng Phi vẫn còn đang ở bên ngoài, nếu để Diệp Lăng Phi nhìn thấy của cô thì thật sự quá xấu hổ. Cô nắm chiếc quần nhỏ chặt chặt trong tay, gật đầu, nói:
- Được!
Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ bước ra khỏi phòng, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở hành lang. Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi, liền vội vàng đưa chiếc quần nhỏ của mình ra sau lưng, để đề phòng Diệp Lăng Phi nhìn thấy. Bạch Tình Đình thấy động tác này của Bành Hiểu Lộ, liền vội vàng nói:
- Ông xã, anh đi thu dọn phòng của Angel chút đi, em giúp Hiểu Lộ xử lý vết thương chút đã!
Diệp Lăng Phi gật đầu, đưa mắt nhìn vào mép Bành Hiểu Lộ một cái, lạnh lùng nói:
- Có một số kẻ không chịu nghe lời của mình, chỉ thích gây chuyện, đang yên đang lành chọc giận Angel làm gì chứ, nha đầu đó từ sáng tới tối chỉ thích gây chuyện, vừa hay có kẻ lại tự lao tới chịu đòn!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, mở miệng, vừa định nói. Bạch Tình Đình liền vội vàng lên tiếng:
- Ông xã, anh cũng đừng nói nữa, mau đi dọn đi!
Diệp Lăng Phi không nói gì nữa, bước vào phòng của Angel hắn vừa nhìn phòng của Angel liền mở miệng mắng một câu:
- Chết tiệt, hai tên nha đầu chết tiệt này, các cô đợi đó, tôi sẽ bắt các cô đền tiền, đừng tưởng thế này là xong, dù thế nào đi nữa đây cũng là nhà của tôi, không nể mặt mặt sư cũng phải nể mặt phật chứ, coi tôi dễ bắt nạt lắm hả...
Diệp Lăng Phi vừa lầm bầm vừa dọn đồ.
Diệp Lăng Phi dọn xong cũng mất hơn hai mươi phút, đợi hắn dọn xong, bước xuống dưới lầu, định ngủ tiếp thì không sao ngủ được nữa. Diệp Lăng Phi liền thay bộ độ thể thao, bước ra khỏi biệt thự.
Sắc trời lúc này còn hơi tối, sau khi Diệp Lăng Phi chạy ba vòng quanh khu biệt thự nhỏ này, mới quay về biệt thự. Trương Vân đã dậy chuẩn bị bữa sáng. Diệp Lăng Phi tắm xong, quay về phòng. Hắn nhìn điện thoại một cái, phát hiện có cuộc gọi nhỡ, là Dã Lang gọi tới. Diệp Lăng Phi gọi lại, hỏi:
- Dã Lang, có chuyện gì thế?
- Satan. Angel có thể đã tới thành phố Vọng Hải rồi, em nhận được tin từ bên Anh. Angel có thể đã khởi hành tới thành phố Vọng Hải, em nghĩ cô ấy chắc cũng sắp tới rồi!
Dã Lang nói:
- Em chỉ định báo cho anh một tiếng, để anh chuẩn bị!
- Dã Lang, muộn rồi. Angel tối qua đã tới nhà anh rồi!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, liền thở dài, nói:
- Cậu không biết chứ, nhà anh còn có một cụ tổ nhỏ nữa, chính là cô gái quản giáo đặc chủng binh Bành Hiểu Lộ đó, hai tên oan gia này sáng nay vừa đánh nhau một trận, suýt chút nữa đánh sập nhà anh luôn!
Đầu điện thoại bên kia vọng lại tiếng cười khe khẽ của Dã Lang. Dã Lang rất ít khi cười, lần này bị chọc cười. Nghe thấy tiếng cười của Dã Lang. Diệp Lăng Phi hiển nhiên càng buồn bực hơn, mở miệng nói:
- Dã Lang, cậu còn cười được sao, giờ anh đang muốn khóc đây. Không nói chuyện này nữa, điều tra thế nào rồi, có tin tức gì chưa?
- Tạm thời chưa có tin gì cả. Khả năng vẫn phải đợi!
Dã Lang nói:
- Dã Thú đã cho người đi điều tra, à. Satan, em nhớ ra rồi, em đã điều tra được nội tình của tên họ Đới đó, hắn có thẻ xanh(*)của Mỹ, bố hắn là hoa kiều tên Đới Niệm Nguyên, có thể anh thấy lạ với cái tên này, nhưng, em tin anh nhất định biết cái tên Clacre, biệt hiệu K.
Diệp Lăng Phi nghe xong, yên lặng một lúc. Hắn đương nhiên biết người này là ai, càng hiểu rõ hoàn cảnh của người này. Diệp Lăng Phi không ngờ Đới Vinh Cầm lại là con của Clacre, điều này chẳng Khác nào truyện tiếu lâm nực cười cả, năm đó, Diệp Lăng Phi đứng trước bữa tiệc thượng lưu của nước Mỹ. Chỉ vào mặt Clacre, nói với vị tiền bối này sau này còn dám ngấm ngầm đụng tới Lang Nha, thì Lang Nha sẽ liều mình để báo thù câu lạc bộ vũ khí Mỹ. Lúc đó tổ chức Lang Nha chỉ vẻn vẹn có tám mươi hai người, còn câu lạc bộ vũ khí Mỹ là một câu lạc bộ lớn đã được thành lập hơn một trăm năm ở nước Mỹ, riêng thành viên cũng đã không dưới hai trăm người, hơn nữa trong đó còn có không ít khu chế tạo vũ khí. Nhưng. Diệp Lăng Phi năm đó dám đứng lên khiêu chiến với thành viên chấp hành hội đồng quản trị của câu lạc bộ vũ khí Mỹ, nửa năm sau đó, tổ chức Lang Nha và câu lạc bộ vũ khí Mỹ mấy lần nảy sinh xung đột, mỗi lẫn xung đột xong, thành viên của câu lạc bộ vũ khí Mỹ lại bị mất tích, thậm chí bị ám sát.
Sau mấy lần bày trận, câu lạc bộ vũ khí Mỹ cuối cùng đổi phương hướng, từ việc công khai phá hoại hoạt động của Lang Nha chuyển sang ẩn nấp hành sự, theo sự phát triển lớn mạnh của tổ chức Lang Nha, câu lạc bộ vũ khí Mỹ phải chấp nhận sự thật rằng Lang Nha đã trở thành một tập đoàn buôn lậu vũ khí lớn mạnh như bọn họ, hơn nữa, sức ảnh hưởng đã vượt qua cả câu lạc bộ vũ khí Mỹ.
Diệp Lăng Phi không ngờ rằng Đới Vinh Cầm lại chính là con của kẻ đối đầu cũ của hắn, giờ nghĩ lại, không chừng Đới Vinh Cầm tiếp cận hắn và Bạch Tình Đình chính là do ý kiến của cha hắn.
Thật ra. Diệp Lăng Phi hoàn toàn không ngờ được rằng. Đới Vinh Cầm không hề biết thân phận của Diệp Lăng Phi. Đới Vinh cầm tiếp cận Diệp Lăng Phi chỉ là muốn để Diệp Lăng Phi bớt cảnh giác với hắn, mục đích thật sự của hắn chính là Bạch Tình Đình.
Không cần biết mục đích thật sự của Đới Vinh Cầm là gì, tóm lại Diệp Lăng Phi đã liệt Đới Vinh Cầm vào danh sách không thể tiếp cận, hắn cần phải liên tục đề cao cảnh giác với Đới Vinh Cầm.
- Dã Lang, điều tra được tại sao Đới Vinh Cầm tới thành phố Vọng Hải chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em điều tra rồi, nhung, không tìm được đầu mối nào, có thể lần này Đới Vinh Cầm chỉ tới Vọng Hải du lịch thật!
Dã Lang nói.
- Đương nhiên, cũng có khả năng là tới đầu tư, trước khi tới thành phố Vọng Hải, Đới Vinh Cầm đã thu mua mấy công ty lớn ở Châu Á rồi!
- ồ, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Cúp điện thoại xong, Diệp Lăng Phi châm thuốc hút, bước tới bên ban công, hắn dựa vào lan can trên ban công, vừa hút thuốc vừa nghĩ lại từng cảnh chạm mặt với Đới Vinh Cầm. Giờ nghĩ lại. Diệp Lăng Phi cảm thấy Đới Vinh Cầm có ý tiếp cận hắn, hoặc là tiếp cận Bạch Tình Đình vi mục đích nào đó không thể để lộ cho người ngoài biết.
- Ông xã!
Tiếng của Bạch Tình Đình vọng lại từ sau lưng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quay người lại, thấy Bạch Tình Đình đang đứng sau lưng hắn.
- Tình Đình, chuyện gì thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ông xã, em muốn bàn với ông xã một chuyện!
Bạch Tình Đình bước tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Có thể để Angel và Alice rời khỏi nhà mình không, nãy em nói chuyện qua với Bành Hiểu Lộ rồi, em phát hiện Bành Hiểu Lộ luôn coi Angel như kẻ địch, em lo cứ thế này, nhà chúng ta thật sự sẽ bị đập nát mất!
- Thái độ Bành Hiểu Lộ với Angel không phải là thái độ đối với kẻ địch mà là không phục, phần lớn nguyên nhân trong đó là bất mãn với anh!
Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, chuyện này để anh xử lý cho, anh thấy anh cần thiết phải gọi hai cô ấy tới, cho hai cô ấy một thông điệp, sau này còn để anh nhìn thấy bọn họ đánh nhau, anh sẽ cho bọn họ cuốn gói!
- Ông xã, sao anh không để Angel và Alice rời đi, có phải anh...?
Bạch Tình Đình nói tới đây cố ý dừng lại, thực ra, dù Bạch Tình Đình không nói hết, Diệp Lăng Phi cũng hiểu Bạch Tình Đình lo điều gì. Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào lòng, nói:
- Bà xã, chuyện này tạm thời không nói nữa, người của tổ chức Lang Nha sắp tới Vọng Hải rồi, có thể qua một thời gian nữa, anh cũng sẽ rời đi!
- Ông xã, anh định đi, anh phải đi đâu?
Bạch Tình Đình nghe thấy câu này của Diệp Lăng Phi lập tức lo lắng hẳn, cảm giác đó như Diệp Lăng Phi sắp rời khỏi cô vậy.
Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình hiểu lầm, liền cười nói:
- Bà xã, em hiểu lầm rồi, anh chỉ là đồng ý với Bành Nguyên giúp ông ta huấn luyện đặc chủng binh, lần này, người của tổ chức Lang Nha tới không ít, anh định nhân cơ hội nói chuyện với bọn họ.
Bạch Tình Đình nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, cô nũng nịu nói:
- Em còn tưởng anh định bỏ em đi cơ, anh mà dám bỏ em, em.., em sẽ chết cho anh xem!
Diệp Lăng Phi nghe xong, liền vội vàng bịt chặt lấy miệng Bạch Tình Đình, vội vàng nói:
- Bà xã, em yên tâm, anh tuyệt đối không rời khỏi em đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa miệng dán vào tai Bạch Tình Đình, nhỏ giọng nói:
- Bà xã đại nhân, chúng ta thương lượng một chuyện đi, anh muốn...!