Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này đã thấy thân thể Bạch Tình Đình run lên, khuôn mặt ửng đỏ, nàng cắn môi, dường như đang tìm cách kìm chế lửa giận trong lòng.
Chu Hân Mính trông thấy Bạch Tình Đình như vậy thì nhịn không được. Nói thế nào thì Bạch Tình Đình cũng là bạn tốt nhiều năm của nàng, bây giờ trông thấy bạn tốt của mình bị làm nhục, nàng sao không thể tức giận được. Huống chi, nàng đối với chuyện giữa Diệp Lăng Phi với Bạch Tình Đình đã vô cùng phản cảm, nghe thấy từ "bà xã" phát ra từ trong miệng hắn nàng đã có một cảm giác phức tạp, hận không thể nhấc chén đĩa lên đập vào đầu Diệp Lăng Phi.
- Họ Diệp kia, anh được lắm.
Chu Hân Mính chợt đứng lên, lần này Bạch Tình Đình lẫn Diệp Lăng Phi đều ngạc nhiên. Bạch Tình Đình nhìn thấy sắc mặt tức giận đáng sợ vì mình của Chu Hân Mính của Diệp Lăng Phi thì trong lòng đâng lên một sự ấm áp, nàng thầm nghĩ:
- Hân Mính thật là tốt với mình, trông thấy mình bị tên hỗn đản kia làm nhục liền đứng ra.
Sự ấm áp này khiến cho Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính với một ánh mắt cảm kích.
Đối với Diệp Lăng Phi, hắn không ngờ Chu Hân Mính lại dám công nhiên ở trước mặt Bạch Tình Đình nổi giận với mình. Nghĩ đến những chuyện mập mờ trước kia giữa hắn với nàng, Diệp Lăng Phi cho rằng Chu Hân Mính nhất định sẽ tiếp tục nhường nhịn, không để cho Bạch Tình Đình phát hiện ra quan hệ không đơn giản giữa mình và nàng. Thế nhưng Diệp Lăng Phi đã sai, Chu Hân Mính không hề bận tâm đến những chuyện đã phát sinh giữa hai người bọn họ, nàng công nhiên tức giận trước mặt hai người.
Nhìn thấy biểu hiện của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đã hoàn toàn hiểu rõ. Tại vì mình khi dễ Bạch Tình Đình, mà Bạch Tình Đình lại là bạn tốt của Chu Hân Mính cho nên Chu Hân Mính mới giúp nàng.
Diệp Lăng Phi liền cảm thấy đau đầu, một mình Bạch Tình Đình còn dễ đối phó, cùng lắm thì sau này mình bị chửi vài câu, sau đó là xong nhưng thêm Chu Hân Mính vào thì không chừng sẽ ra những chuyện khác.
Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có bất kỳ phản ứng nào thì tức giận, nắm lấy cổ của Diệp Lăng Phi:
- Tên hỗn đản này, mau xin lỗi Tình Đình đi.
- Ta không làm sai chuyện gì.
Nếu như không phải ở trước mặt Bạch Tình Đình, không chừng Diệp Lăng Phi sẽ cãi nhau với Chu Hân Mính một phen. Nhưng hắn không muốn đồng thời khiêu chiến cùng với hai nữ nhân cho nên chỉ nói như vậy.
- Cái này mà còn không sai? Tên hỗn đản này thật là dạy mãi mà không sửa.
Chu Hân Mính vốn định nói "Ngươi có tin ta sẽ đưa ngươi đến cục cảnh sát để thẩm vấn hay không?" nhưng sau khi nghĩ lại Diệp Lăng Phi không có phạm tội gì, có khi mình đưa hắn đến cục còn bị hắn chọc tức nên khóe môi run run mấp máy không cất tiếng.
- Hân Mính, loại người này không đáng để tức giận, chúng ta coi như không có sự tồn tại của hắn là được.
Bạch Tình Đình sợ Chu Hân Mính nổi nóng làm ra chuyện. Nàng nhớ năm đó, Chu Hân Mính từng chặt đứt cánh tay của một bọn cướp, lần đó vẻ mặt của Chu Hân Mính cũng hung dữ giống như vậy. Bạch Tình Đình lúc này ngược lại lại lo lắng cho sự an toàn của Diệp Lăng Phi.
Tuy nói tên Diệp Lăng Phi này khiến cho mình tức giận nhưng cũng chưa từng làm tổn thương mình, chỉ không hợp vài câu nói mà thôi. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng của Bạch Tình Đình lại mềm xuống.
Chu Hân Mính cũng không biết phải xưng hô với Diệp Lăng Phi trước mặt Bạch Tình Đình như thế nào. Huống hồ Diệp Lăng Phi cứng mềm đều không chịu, nếu làm gắt quá, không chừng hắn không thèm nể mặt mình nữa. Một khi phân cao thấp với hắn, mình chỉ có hại chứ không có lợi.
Giờ phút này, Bạch Tình Đình đang ở bậc thang nhìn Chu Hân Mính. Chu Hân Mính buông lỏng tay, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tên hỗn đản này, sau này nếu ngươi rơi vào trong tay ta, ta tuyệt đối không để cho ngươi dễ chịu.
Nói xong câu này, Chu Hân Mính đi tới trước mặt Bạch Tình Đình kéo nàng nói:
- Tình Đình chúng ta ra ngoài ăn cơm, cơm ở đây không ngon.
Bạch Tình Đình gật gật đầu, gọi cô Ngô đem bao tay của mình từ trên phòng ngủ xuống đây rồi cùng Chu Hân Mính đi ra ngoài. Ngay sau đó truyền từ bên ngoài vào nhà tiếng động cơ xe máy, Bạch Tình Đình đã lái xe đưa Chu Hân Mính rời khỏi biệt thự.
Bạch Tình Đình vừa đi, Diệp Lăng Phi cũng có một cảm giác vô vị, cơm cũng không nuốt trôi. Vừa rồi hắn muốn chọc tức nàng ta một chút, coi như là trả thù việc không đợi hắn về mà đã ăn cơm, không lường trước được việc Chu Hân Mính lại xen vào. Phải biết rằng nếu như theo hiểu biết của Diệp Lăng Phi đối với Bạch Tình Đình, chỉ cần sau khi Bạch Tình Đình tức giận, hắn mềm mỏng nói vài câu, nhận sai thì Bạch Tình Đình cho dù không hết được cơn tức thi cũng sẽ giảm được một nửa. Nói không chừng nàng vì chiếm được thượng phong mà còn ăn nhiều hơn. Nhưng đúng lúc Bạch Tình Đình định tức giận, Chu Hân Mính lại xen vào, lần xen vào này thì tốt rồi, đã phá hỏng toàn bộ con đường của hắn, khiến hăn không có cơ hội thi triển thủ đoạn.
Diệp Lăng Phi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại thích nhìn Bạch Tình Đình tức giận như vậy. Sau khi Bạch Tình Đình rời khỏi, hắn liền có một cảm giác hối hận.
Mang theo tâm tình ảo não, Diệp Lăng Phi chỉ ăn qua loa vài miếng rồi gọi cho cô Ngô. Nói với cô Ngô rằng đem những món ăn này bỏ vào lò nóng để lại cho Bạch Tình Đình. Cô Ngô cũng là người từng trải, thấy dáng vẻ Diệp Lăng Phi như vậy thì trong lòng thầm hiểu, chỉ là không muốn nói rõ ra mà thôi.
Diệp Lăng Phi vô vị trở lại phòng ngủ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn liền mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình đi tới trước bàn máy vi tính. Có một cảm giác vô vị, Diệp Lăng Phi tùy ý lên mạng, lướt web không có mục đích. Hắn lên QQ, xem có người nào online không.
Biểu tượng QQ chợt sáng lên, Diệp Lăng Phi sau khi mở QQ thì trông thấy "Đừng chọc ta" phát tới một dòng tin nhắn: "Đang làm gì đó, tiên sinh buôn súng ống đạn dược của ta." Diệp Lăng Phi nhớ tới mấy ngày nay mình không lên mạng, hắn lập tức nói: "Tâm tình của ta không tốt" "Tâm tình của ta cũng không tốt, có muốn cùng đi uống rượu giải sầu không?" Diệp Lăng Phi trông thấy dòng tin nhắn này thì cười cười, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết đối phương là nam hay nữ, trò truyện u mê lâu như vậy. Xem ra "Đừng chọc ta" tâm tình cũng không tốt, hai người tâm tình không tốt gặp nhau uống chút rượu xem ra là một cách giải sầu không tệ. Hắn nhanh chóng nhắn lại: "Được, mấy giờ? Nơi nào đây?" - Tám giờ một phút, ở trước cửa quán bar Ona, đến đó chúng ta lại liên lạc lần nữa.
-OK!
Diệp Lăng Phi lại nhắn lại.
Đóng máy tính xong Diệp Lăng Phi liền thay đồ ngủ, mặc một bộ quần áo thường phục rồi rời khỏi phòng. Đi xuống dười lầu nhìn thấy cô Ngô, Diệp Lăng Phi liền cất tiếng gọi, đồng thời nhắc nhở cô mốt lần nữa, nếu như Bạch Tình Đình trở về nhất định phải vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn cho nàng, ngàn vạn lần không được vì tức giận mà không ăn gì.
Cô Ngô cười cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi là người từng trải, có một câu không biết là có nên nói hay không.
- Cô Ngô, có gì thì cứ nói.
- Tôi thấy Diệp tiên sinh dường như rất quan tâm tới tiểu thư, chỉ là không muốn lộ ra ngoài mà thôi.
Cô Ngô nói.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Tôi không quan tâm tới bất cứ ai, tôi chỉ quan tâm đến mình.
Nói xong, hắn mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Cô Ngô nhìn theo bóng lưng của Diệp Lăng Phi thì khẽ thở dài một cái nói:
- Thật là giống tính cách của lão gia, rõ ràng là trong lỏng yêu thương mà ngoài mặt lại không chịu thừa nhận.