Nhìn những cô gái trẻ đẹp đang bơi dưới biển, câu nói lúc nãy của Diệp Lăng Phi vô hình dung đã chọc giận Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình liền kéo theo Chu Hân Mính lao thằng tới chỗ Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi vừa thấy tình hình bất ổn, liền co cẳng chạy. Vừa chạy được mấy bước liền thấy Susan đang bước tới. Diệp Lăng Phi bỗng dừng lại; mấy người Bạch Tình Đình định tìm Diệp Lăng Phi tính sổ, nhưng lúc nhìn thấy Susan. họ cũng giống như Diệp Lăng Phi. dừng đứng lại, ánh mắt của tất cà mọi người đều tập trung vào Susan.
Thấy sự xuất hiện của Susan, Chu Hân Mính hiển nhiên có chút lo lắng, không biết Susan là bạn hay là thù. Tuy sáng nay lúc ở khách sạn. Susan có chào hỏi Diệp Lăng Phi. nhưng điều đó không có nghĩa rằng Susan đã có thiện cảm với Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính khẽ kéo cánh tay Diệp Lăng Phi một cái, ý bảo Diệp Lăng Phi phải cẩn thận chút.
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Susan, thấy Susan từng bước từng bước tiến qua. Susan tới trước mặt Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô lướt qua bốn cô gái đứng sau Diệp Lăng Phi. Vẻ mặt vô tình, lạnh lùng nói:
- Satan. tôi có chuyện muốn nói với anh. có thể dành cho tôi chút thời gian không?
- Đương nhiên không thành vấn đề rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Susan lại đưa mắt nhìn mấy người Chu Hân Mính một lần nữa, Diệp Lăng Phi hiểu ý của Susan. hắn nói:
- Tình Đình, bọn em ở đây chơi nhé, anh và Susan nói chuyện riêng một lát!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nhìn nhau một cái. Bạch Tình Đình liền gật đầu, nói:
- Dạ vâng!
Đợi mấy người Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính quay lại sân bóng, Diệp Lăng Phi và Susan bước về phía biển. Susan có ý muốn duy trì khoảng cách với Diệp Lăng Phi, hiển nhiên cô vẫn chưa dứt bỏ được thái độ kẻ địch với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không để ý vấn đề này, hắn chỉ quan tâm Susan muốn nói gì với hắn thôi.
Susan và Diệp Lăng Phi bước thẳng tới bên bờ biển, chỉ cần bước thêm hai bước nữa là sẽ nhúng chân vào biển rồi. Susan lúc này mới dừng bước lại. Gió biển thổi loạn mái tóc óng mượt màu vàng của Susan. Susan khẽ ghé người nhìn Diệp Lăng Phi. lạnh lùng nói:
- Satan. tôi đã do dự rất lâu, không biết có nên nói với anh chuyện này không, song, cuối cùng tôi vẫn quyết định nói cho anh biết. Điều này không có nghĩa là tôi đã hoàn toàn tin tưởng anh. tôi chỉ đứng trên góc độ trách nhiệm của một cảnh sát, không muốn anh xảy ra chuyện thôi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Susan, không biết là chuyện gì, nhưng chỉ dựa vào câu nói này của cô, tôi cũng nên cảm ơn cô rồi!
Susan nhìn Diệp Lăng Phi một cái, rồi nói:
- Anh có quen một người Trung Quốc nào tên Tiền Thường Nam không?
- Tiền Thường Nam?
Diệp Lăng Phi ngập ngừng một lúc, liền nói:
- Trung Quốc có rất nhiều người có tên như thế này, tôi không biết người có tên Tiền Thường Nam mà cô nói có phải là người mà tôi quen không?
- Từng ở Vọng Hải, thậm chí còn là đồng nghiệp của anh!
Susan nói.
Diệp Lăng Phi nghe tới đây, gật đầu, nói:
- Nếu cô nói là hắn. thế thì tôi có thể khẳng định mà nói với cô rằng, tôi biết hắn!
- Hắn đang ở đây!
Susan nói.
- ở ngay trong khách sạn!
-Sao?
Diệp Lăng Phi thấy khá ngạc nhiên, không ngờ tên Tiền Thường Nam biến mất lâu như vậy lại xuất hiện ngay ở đây. Diệp Lăng Phi nhìn Susan. hỏi:
- Cô chắc chắn chuyện này?
- Đương nhiên chắc chắn rồi, lúc tôi nghe lén cuộc nói chuyện giữạ Trịnh Thiên Soái và Tiền Thường Nam, vô tình nghe được bọn họ nói về anh. Tôi biết Tiền Thường Nam đang âm mưu hạ gục anh!
Susan nói:
- Có thể trong ngày hôm nay hoặc ngày mai, hắn sẽ ra tay nhanh thôi, Satan, tuy tôi không thích anh. song, đứng trên góc độ là một cảnh sát, tôi cũng không muốn anh chết như vậy.
Diệp Lăng Phi nghe xong, liền nhìn Susan, nói:
- Susan, cảm ơn cô!
- Không cần cảm ơn tôi, tôi nói rồi, tôi chi xuất phát trên góc độ là một người cảnh sát nói cho anh biết chuyện này thôi!
Susan nói tới đây, cô lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Nếu có thể. tôi muốn tận tay bắt anh!
Diệp Lăng Phi chỉ khẽ cười song cũng không nói gì cả.
Đợi Diệp Lăng Phi quay lại sân bóng, mấy người Bạch Tình Đình liền lao tới vây quanh Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình nhìn bóng dáng Susan rời đi. hỏi:
- Ông xã, rốt cục cô ta đã nói gì với anh?
- Cô ấy nhắc nhở anh. có người muốn đối phó với anh!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ lên vai Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã yêu, em không cần phải lo, anh sẽ ứng phó chuyện này!
Tuy Diệp Lăng Phi nói như vậy nhưng Chu Hân Mính vẫn không yên tâm, cô nói:
- Diệp Lăng Phi, đây không phải là trò đùa, rốt cục ai định đối phó với anh?
- Tiền Thường Nam!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tên Tiền Thường Nam mà bị anh đuổi ra khỏi đất Vọng Hải đó, anh không ngờ hắn lại có mặt ở đây, mà còn ở ngay trong khách sạn này, xem ra. anh phải gặp tên Tiền Thường Nam này một chuyến rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía tòa khách sạn cách bọn họ không xa, lạnh hắng giọng nói:
- Tiền Thường Nam dám tìm anh tính sổ cơ đấy, anh còn muốn tìm hắn nói chuyện đây!
Tiền Thường Nam không sao nghĩ được rằng. hắn định hạ gục Diệp Lăng Phi. ngược lại lại bị Diệp Lăng Phi chủ động tìm tới. Muốn tìm một người ở trong khách sạn này chẳng có gì là khó cả. lúc Tiền Thường Nam nghe thấy tiếng gõ cửa. mở cửa nhìn thấy Diệp Lăng Phi. hắn trợn tròn mắt. Diệp Lăng Phi vừa thấy Tiền Thường Nam. ngược lại lại cười. Hắn đứng trước cửa. nhìn bộ mặt trắng bạch của Tiền Thường Nam. cười nói:
- Sao thế. chẳng lẽ không chào hỏi người bạn cũ này sao?
- Ngươi...ngươi đừng có làm bừa, ngươi...ngươi mà dám ở đây... ở đây ra tay, ngươi...ngươi sê chạy không thoát đâu!
Sắc mặt Tiền Thường Nam nhợt nhạt, miệng lắp ba lắp bắp. Tiền Thường Nam cho tới giờ vẫn sợ Diệp Lăng Phi. Nghĩ lúc đầu. hắn nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó với Diệp Lăng Phi. song đều bị Diệp Lăng Phi hóa giải hết. giờ lại thấy tên hung thần đó đứng ngay trước mặt hắn. Tiền Thường Nam sao có thể không sợ được chứ!
Diệp Lăng Phi thấy biểu hiện này của Tiền Thường Nam. liền một tay đẩy Tiền Thường Nam đang trợn tròn mắt đứng trước cửa, vừa cười vừa bước vào. Tiền Thường Nam vẫn không dám động đậy gì. lúc này, trong đầu hắn một mớ hỗn độn. sự đột ngột xuất hiện của Diệp Lăng Phi khiến Tiền Thường Nam có chút trở tay không kịp, không biết nên dùng cách gì.
Diệp Lăng Phi vừa bước vào, đã cười nói:
- Nhìn ông kìa. chúng ta là bạn cũ của nhau mà. ông nghĩ tôi sẽ làm gì ông nào? Tiền tiên sinh, vào đây ngồi trước đã. ông không phải không biết khả năng của tôi. Nếu tôi muốn giết ông. thì ông có tìm cách nào chăng nữa cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi. so với việc đó, chỉ bằng ông vào đây ngồi. chúng ta cùng nói chuyện. Lần này chỉ là nói chuyện như những người bạn cũ với nhau thôi.
Tiền Thường Nam thấy Diệp Lăng Phi nói thế, liền từ từ bước vào, song. Tiền Thường Nam vẫn để lại đề phòng. không đóng cửa. Theo Tiền Thường Nam thấy, chỉ cần cửa phòng của hắn mở, Diệp Lăng Phi định làm gì bất lợi với hắn. chắc chắc hắn vẫn có cơ hội thoát thân. Quan trọng hơn cà là nhằm cảnh cáo Diệp Lăng Phi. rằng cửa phòng của hắn vẫn mở, để Diệp Lăng Phi không dám động chân động tay đối phó với Tiền Thường Nam.
Mấy trò vớ vẩn này của Tiền Thường Nam chẳng qua chỉ là an ủi chính mình mà thôi. Diệp Lăng Phi coi thường Tiền Thường Nam. thế nên cũng không thèm để ý tới việc cửa phòng Tiền Thường Nam mờ hay đóng. Đợi Tiền Thường Nam bước vào phòng xong. Diệp Lăng Phi ném cho Tiền Thường Nam một điếu thuốc, hắn tự lấy một điếu, châm lửa hút. thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Tiền Thường Nam. liền cười nói:
- Chúng ta bao nhiêu ngày không gặp rồi. chắc cũng phải nửa năm rồi đó nhỉ. ông đừng nói nữa. những ngày không có ông ở thành phố Vọng Hải. tôi thấy cô đơn lắm. chẳng có đối thủ gì cả. ông biết đời người điều bi thảm nhất là gì không, chính là phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, song tìm không thấy một đối thủ nào, tôi mà biết sẽ cô đơn thế này thì tôi sẽ từ từ chơi với ông. từng chút từng chút dìm ông chết. Hừm. ông xem tôi này, nói thế giờ có tác dụng gì nữa chứ. chuyện đã trở thành thế này rồi. tôi có nói gì đi nữa cũng vô ích!
Tiền Thường Nam ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. nghe những lời này của Diệp Lăng Phi. Vẻ mặt của hắn chẳng khác nào mẹ chết cả. Tiền Thường Nam vừa nghĩ tới những chuyện mà Diệp Lăng Phi đối phó với hắn trước kia. liền cảm thấy như bị đao khứa vào tim vậy. Trước giờ, Tiền Thường Nam luôn luôn cho rằng hắn luôn nắm phần thắng, ai ngờ, từ khi hắn đối kháng với Diệp Lăng Phi. sớm đã định sẵn cho hắn kết quả bi thảm rồi.
Diệp Lăng Phi thấy Tiền Thường Nam không nói. mà tỏ vẻ mặt như mẹ chết trước mắt hắn. Diệp Lăng Phi liền khẽ cười nói:
- Tiền tiên sinh, ông đừng như thế nữa. đời người biến đổi khôn lường. biết đâu ông lại nhanh chóng thay đổi đời mình, quay trở lại chơi tôi cũng nên. Tôi còn nghe nói ông định hạ gục tôi. thế nên tôi mới tự thân dâng tới chỗ ông. tôi tính nếu như để ông tìm sát thủ giết tôi. chắc sẽ tốn khá nhiều tiền, chi bằng ông tự mình làm đi. như thế một mặt ông sẽ bớt được khối tiền, mật khác ông cũng có thể xả được những tức giận trong lòng, ông thấy thế nào?
Nghe những lời này của Diệp Lăng Phi. Tiền Thường Nam cảm thấy như sét đánh ngang tai. bỗng chốc vẻ mặt không còn giọt máu. Rầm một tiếng. Tiền Thường Nam ngã xuống, đặt phịch cái mông xuống đất.
Diệp Lăng Phi thấy phản ứng đó của Tiền Thường Nam. liền lạnh cười nói:
- Tiền tiên sinh, ông làm gì thế. sao lại ngồi xuống đất Thế kia?
- Tôi...tôi không hề muốn giết cậu!
Tiền Thường Nam cắn chặt môi. cả người run cầm cập, nói:
- Cậu...cậu nghe...nghe ai nói. tôi...tôi...tôi không hề muốn giết cậu!
- Tiền tiên sinh, nhìn bộ dạng của ông kìa. sao lại ngồi dưới đất thế chứ. ở đó lạnh lắm. mau đứng dậy đi. nếu không để mông nhiễm lạnh rồi. thì tôi phải làm thế nào đây!
Diệp Lăng Phi mồm nói thế song không hề có ỷ tiến lên phía trước đờ Tiền Thường Nam dậy. Tiền Thường Nam ngồi dưới đất run lấy bẩy hồi lâu. thấy Diệp Lăng Phi không có động tĩnh gì mới bò từ đất ngồi dậy.
Tiền Thường Nam ngồi lại trên ghế. đưa tay cầm lấy cốc trà, song tay hắn run lẩy bẩy, không sao cầm nổi cốc trà lên. Diệp Lăng Phi liền đưa tay qua. bưng cốc trà tới trước mặt Tiền Thường Nam. cười nói:
- Ông sao thế. đang yên đang lành lại run lên vậy, chẳng lẽ lạnh vậy sao?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay tiến về cổ họng Tiền Thường Nam. Tiền Thường Nam thấy bàn tay Diệp Lăng Phi tiến gần tới cổ họng hắn. hắn liền thảm thiết kêu lên "A" một tiếng. cốc trà trên tay rơi ngay xuống sàn. "choang" một tiếng. cốc trà vỡ vụn.
Tiền Thường Nam lúc này không khác gì chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, khí khái lúc nói chuyện với Trịnh Thiên Soái hoàn toàn mất hết. chỉ còn lại kinh hoàng và sợ hãi.
Trong lòng Tiền Thường Nam hận Diệp Lăng Phi. hắn thậm chí còn tiếc nỗi không đích thân giết chết Diệp Lăng Phi được. song. Tiền Thường Nam lại rất hiểu thủ đoạn của Diệp Lăng Phi. những người bình thường sê chẳng có cách nào động được Diệp Lăng Phi. Trước chưa gặp Diệp Lăng Phi. Tiền Thường Nam cho rằng hắn không còn sợ Diệp Lăng Phi nữa. nhưng. đợi khi hắn chính thức đối diện với Diệp Lăng Phi. Tiền Thường Nam mới biết hắn đã sai. hắn không chỉ sợ Diệp Lăng Phi. mà là cực kỳ cực kỳ khiếp sợ Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Tiền Thường Nam. sớm biết có ngày hôm nay thì không nên xuất hiện ở đây! Một khi ông đã quyết định biến mất khỏi thế giới của tôi. thế thì không nên xuất hiện lại một lần nữa. Lần này, ông dám tới giết tôi. chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao, ông cũng không tự vấn bản thân xem. ông có bản lĩnh lớn thế nào chứ. Ban đầu ở Vọng Hải tôi đà không sợ ông. giờ tôi càng không sợ ông.
- Tôi...tôi...tôi không có...không có ý định muốn giết cậu!
Tiền Thường Nam cực lực phủ nhận.
- Có phải ông muốn giết tôi hay không, trong lòng ông rõ nhất!
Diệp Lăng Phi lạnh hắng giọng nói:
- Tiền Thường Nam. tôi nghĩ tôi cũng không nhất thiết phải chơi trò mèo vờn chuột với ông làm gì. như thế vô vị lắm. giờ tôi chỉ nói cho ông biết, ở đây ông chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là ông chọn ở lại đây, để tôi giết ông. Hai là...!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong. đã nghe thấy Tiền Thường Nam vội vàng nói:
- Tôi chọn con đường thứ hai.
- Tiền Thường Nam. tôi còn chưa nói con đường thử hai là gì mà. không ngờ ông lại nhanh chóng trả lời như vậy!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Có phải ông trả lời nhanh quá rồi không!
- Tôi biết ý của cậu. tôi sẽ rời khỏi Trung Quốc, mãi mãi không bước chân về Trung Quốc nữa!
Tiền Thường Nam vội vội vàng vàng nói.
Diệp Lăng Phi đưa ra một ngón tay, lắc lắc trước mặt Tiền Thường Nam. liên miệng nói:
- Tiền Thường Nam. ông sai rồi!
- Tôi sai rồi?
Tiền Thường Nam giật mình, không hiểu nhìn Diệp Lăng Phi. Chỉ thấy Diệp Lăng Phi cười khinh, nói:
- Ông nghĩ rằng tôi sẽ để cho ông một cơ hội nữa để quay lại tấn công tôi sao, con người tôi đây chỉ tin vào lời của người chết. Thế nên. dù ông có nói gì đi nữa đối với tôi cũng chỉ là chó gặm. tôi cho ông một cơ hội sống nữa. chính là để ông tới sở cảnh sát tự thú. nhân tiện hỗ trợ công việc của cảnh sát hình sự quốc tế. đây chính là cơ hội sống duy nhất của ông!
Tiền Thường Nam nghe xong lại rầm một cái. ngã thẳng xuống. cái mông lại đập phịch xuống đất. Song. Tiền Thường Nam vừa ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng hắn thảm thiết kêu lên. bỗng chốc từ dưới đất nhảy dựng lên. tay phải ôm lấy cái mông của hắn. trợn mắt nhe răng. Thì ra nãy Tiền Thường Nam làm vỡ cốc xong. những mảnh vờ đó tung tóe khắp nhà. Lần này Tiền Thường Nam vừa ngồi xuống. vừa hay có một mảnh vỡ nằm tại nơi cái mông của hắn đặt xuống, miếng vỡ của cốc trà đó lập tức cắm thẳng vào mông Tiền Thường Nam tới chảy cả máu. Tiền Thường Nam đau quá mới nhảy dựng lên.
Thấy bộ dạng này của Tiền Thường Nam. Diệp Lăng Phi chi cười khinh, nói:
- Tôi nói cho ông hai con đường để lựa chọn rồi. giờ là lúc ông nên chọn con đường cho mình rồi. Tiền Thường Nam. thời gian không nhiều, tôi chi cho ông ba phút để nghĩ. Nếu ông chọn con đường thứ nhất, thế thì tôi chỉ đành ngậm ngùi rời khỏi đây, song. trong chớp mắt ông sẽ biến thành cái xác chết, ở đây là địa bàn của tôi. muốn ông chết dễ như trở bàn tay, tôi tin điều này tôi không cần phải nói nữa rồi!
Cái mông đáng thương của Tiền Thường Nam đau gần chết, mặt hắn trắng bạch ra, đôi mắt sợ hãi nhìn Diệp Lăng Phi. Chỉ thấy miệng Tiền Thường Nam lắp bắp lắp bắp không dứt. Mãi lúc sau. Tiền Thường Nam mới có hơi nói:
- Tôi chọn con đường thứ hai!
- Thế thì tốt!
Diệp Lăng Phi nhấc điện thoại trong phòng Tiền Thường Nam lên. sọi điện cho Susan.
- Mỹ nữ xinh đẹp ơi. cô giúp tôi nên giờ tôi cũng giúp lại cô đây, vị Tiền tiên sinh đáng kính của chúng ta đồng ý hợp tác với các cô, cô xem lúc nào tiện thì tới phòng của Tiền tiên sinh một chút!
Diệp Lăng Phi vừa gác điện thoại không lâu, Susan liền đêm theo nữ đồng nghiệp Lucy của cô vội vàng tới đây. Lucy vẫn còn đang cảm thấy bất mãn với việc Susan tiết lộ tin tức cho Diệp Lăng Phi. Song, khi hai cô chạy tới đây, thấy vẻ mặt sắp chết của Tiền Thường Nam. Lucy và Susan biết rằng lần này hai cô đã quyết định đúng.
Diệp Lăng Phi đã giúp bọn họ tóm gọn Tiền Thường Nam, như thế này, công việc của hai cô cũng giảm đi khá nhiều phiền phức.
Susan đóng cửa phòng của Tiền Thường Nam lại, Diệp Lăng Phi thấy Susan và Lucy tới, hắn liền đứng dậy, tiện tay cầm lấy điếu thuốc còn đang hút dờ lúc nãy dập vào chiếc gạt tàn.
- Hai cô gái xinh đẹp, nãy tôi đã hữu nghị bàn bạc mọi chuyện với Tiền tiên sinh rồi, Tiền tiên sinh sẽ có trách nhiệm giúp đỡ công việc của hai cô, tôi thấy thế này đi. Các cô có thể liên hệ với cảnh sát địa phương, dẫn Tiền Thường Nam đi, như thế công việc của hai cô sẽ đơn giản hơn khá nhiều, gì mà tổ chức buôn lậu chứ. đều sẽ bị diệt sạch thôi. ừm. những gì tôi có thể làm thì đã làm rồi. phần còn lại dành cho các cô đó!
Susan nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Cảm ơn!
- Chuyện này coi như một vụ làm ăn thôi, phải không nào. Các cô giúp tôi, tôi giúp lại các cô!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tiền tiên sinh đây rất dễ nói chuyện.
Nói tới đây, Diệp Lăng Phi liền quay sang nói với Tiền Thường Nam:
- Tiền tiên sinh, tôi nói thế có đúng không Tiền Thường Nam có hơi không sức gật gật đầu. Diệp Lăng Phi vừa định rời khỏi, bỗng, hắn lại dừng chân lại. nói với Susan:
- Còn về người đàn ông có tên là Trịnh Thiên Soái kia, tôi nghĩ các cô nên tiếp tục theo dõi hắn. đằng sau hắn còn có một tên trùm nữa. cùng lắm các cô có thể lợi dụng Tiền tiên sinh làm mồi câu cá. câu tên trùm đằng sau Trịnh Thiên Soái ra. Tôi nghĩ Trịnh Thiên Soái chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi, dù có bắt hắn cũng chẳng có ích lợi gì với các cô, ý kiến này các cô xem có nên thử hay không, các cô tự mình quyết định nhé!
Susan khẽ gật đầu, nói:
- Điều này chúng tôi rất rõ, song, chúng tôi vẫn phải cảm ơn anh!
Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng Tiền Thường Nam, hắn không thèm quan tâm Susan nói gì với Tiền Thường Nam, theo Diệp Lăng Phi thấy, tên Tiền Thường Nam này đã chẳng còn chỗ dùng nữa rồi. Những lời lúc nãy Diệp Lăng Phi nói chẳng qua chi để dọa nạt Tiền Thường Nam mà thôi, hắn thật sự định làm như vậy. Nhưng, Tiền Thường Nam đã đưa ra lựa chọn.
Diệp Lăng Phi bước tới cầu thang máy, hắn định ngồi cầu thang máy quay lại tầng mà hắn ở, ngay lúc cầu thang máy vừa mở cửa, liền nhìn thấy Trịnh Thiên Soái xuất hiện trong cầu thang máy.
Đợi lúc Diệp Lăng Phi nhìn rõ bên trong là Trịnh Thiên Soái, trong lòng hắn liền cảnh giác hẳn. thầm nghĩ kiểu này sẽ xảy ra chuyện rồi. Không chỉ Diệp Lăng Phi thấy naạc nhiên, ngay cà Trịnh Thiên Soái cũng thấy ngạc nhiên, Trịnh Thiên Soái không ngờ hắn lại gặp Diệp Lăng Phi ở đây.