Chu Hân Mính nghe thấy câu nói đó của Bạch Tình Đình thì lặng người đi, đôi mắt diễm lệ đó nhìn Tình Đình, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Bạch Tình Đình thấy dáng vẻ đó của Hân Mính thì cười nói:
- Hân Mính cậu làm gì vậy, sao lại nhìn tớ như vậy. Lẽ nào tớ không thể biết chuyện này sao?
-Không.....Không phải như vậy! Tớ.....tớ.........!
Tay Bạch Tình Đình nắm chặt lấy tay Hân Mính nói:
-Hân Mính tớ nói rồi. Chúng ta là bạn tốt, lúc đầu tớ cũng đã nói với cậu rồi, chúng ta cùng yêu một người đàn ông. Thật ra việc này tớ đã biết từ đầu rồi. Cậu còn nhớ chuyện lần trước ở bệnh viện không?
-Cậu nói cái hôm tớ bị ngất phải vào viện sao?
-Hôm đó tớ gọi điện xong thì nghe thấy vị bác sỹ đó nói. Ngay lúc đó tớ đã biết cậu có thai rồi chỉ là tớ không muốn nói thôi. Có một số chuyện tớ muốn chính cậu nói ra!
-Tình Đình tớ xin lỗi, thật lòng tớ không muốn giấu cậu. Tớ...tớ chỉ là không muốn nói với cậu thế nào mới được. Thật sự xin lỗi cậu, Tình Đình xin cậu đừng giận tớ, tớ...tớ....!
Bạch Tình Đình không những không giận Hân Mính mà còn nhẹ nhàng:
-Hân Mính. Cậu nghĩ tớ là người như thế nào đây. Cậu chẳng phải nói là hiểu tớ sao? Vậy cậu phải biết tớ không bao giờ giận cậu chứ. Hơn nữa nếu đổi lại là tớ, tớ cũng làm như vậy. Thật ra vừa nãy cậu cũng đã định nói với tớ rồi. Tớ thật sự rất vui bởi vì người bạn tốt nhất của tớ không hề muốn lừa gạt tớ. Như vậy là đủ rồi!
Nghe những lời này của Bạch Tình Đình Hân Mính cảm động tới rơi nước mắt, nhất thời không biết nói gì. Lúc đó Tình Đình lại nói:
-Hân Mính, cậu có nhớ hôm đó tớ nói muốn có một đứa con không, thật ra là tớ muốn nói với cậu. Tớ đã biết rồi, hơn nữa, tớ cũng muốn có một đứa bé!
-Tình Đình, tớ còn chưa biết có nên sinh đứa bé ra không! Thật ra không phải cậu không biết, cả bố và mẹ tớ đều không biết chuyện giữa tớ và anh ấy. Nếu tớ sinh đứa bé ra chắc chắn bố mẹ tớ không chấp nhận. Tình Đình tớ thật sự rất mâu thuẫn!
-Hân Mính, tớ nghĩ đây là chuyện tốt. Cậu cũng vừa mang thai chúng ta còn nhiều thời gian từ từ nghĩ cách!
Tình Đình nói tới đây thì nhìn bốn phương nói nhỏ:
-Thật ra tớ rất muốn có một đứa con. Tớ định tối nay sẽ cùng anh ấy....!
Bạch Tình Đình nói tới đó thì mặt đỏ bừng cảm thấy xấu hổ. Hân Mính nghe Tình Đình nói như vậy thì nói nhỏ:
-Tình Đình. Tớ nghĩ cậu nên sớm nên như vậy rồi. Ukm. Tớ nói cho cậu biết, thật ra....!
Hân Mính lại ghé sát tai nói thầm, mặt Tình Đình càng thêm đỏ, nhưng lại vô cùng hưng phấn. Bạch Tình Đình và Hân Mính đang nói chuyện rất vui vẻ thì Diệp Lăng Phi bước tới. Hắn thấy hai người cứ thì thì thầm thầm liền đi lại cố ý hỏi:
-Hai người đang làm gì vậy? Hai người con gái mà lại ở đây thậm thụt có ý đồ gì hả?
Hai người vừa nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi bèn tách nhau ra. Bạch Tình Đình ấp úng:
-Liên quan gì tới anh chứ. Em và cô ấy nói chuyện phụ nữ. Anh không phải con gái không cần nghe!
-Được thôi. Không nghe thì thôi! Nhưng bà xã à anh có thể hỏi một câu được không? Chúng ta có phải là đi bơi không đây?
-Đương nhiên có! Nếu không phải đợi anh. Hai người bọn em có ở đây không chứ!
Bạch Tình Đình đứng lên nắm tay Hân Mính nói:
-Đi. Chúng ta đi bơi!
Hai người đẹp mặc quần tắm đi ra phía biển. Diệp Lăng Phi nhìn thấy cặp mông quyến rũ của hai người đẹp không kiềm được lại nuốt nước bọt nghĩ thầm:
-Thật đúng là, chả trách không ai dám lấy vợ đẹp. Nếu lấy được vợ đẹp chẳng phải ngày nào cũng muốn làm chuyện đó sao? Nhưng mà nếu như vậy, thì dù người đàn ông đó bằng sắt cũng không chịu nổi!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, rồi chạy theo hai người đẹp ra biển. Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn chơi ở ngoài biển cả buổi cuối cùng cũng mệt. Cũng không thèm gây lộn nữa. Đợi cả hai người kia xuống Tiêu Tiếu Vũ Văn cả bốn người cùng nô đùa, và để Diệp Lăng Phi một mình. Diệp Lăng Phi nhìn bốn người đẹp nô đùa thì lại nuốt nước bọt ừng ực bơi lại gần dọa họ. Làm cho bốn người đẹp sợ thất thần cùng ấn hắn xuống nước. Diệp Lăng Phi vừa lặn xuống nước thì không thấy tung tích đâu nữa. Hắn rất giỏi ở dưới nước thế là hắn lặn xuống xoa mông người đẹp không thì sờ đùi. Dù sao hắn cũng không biết là sờ phải ai. Trò chơi này cũng không làm Tình Đình tức giận vì hắn sờ vào đùi hoặc mông của người đàn bà khác. Diệp Lăng Phi cùng bốn người phụ nữ nô đùa một hồi mới lên bờ. Hắn dùng khăn tắm lau khô nước. Bốn cô gái cũng lên bờ. Nhìn thấy người đẹp quyến rũ ngay trước mắt hắn cảm thấy nóng hết người. Bạch Tình Đình thấy cái đó của chồng to lên thì đi lại gần nói nhỏ:
-Ông xã,anh lại đây bôi kem chống nắng cho em!
Diệp Lăng Phi xấu hổ cười trừ:
-Bà xã cái này không trách anh được! Tại cái quần này thấm nước quá hơn nữa của anh như thế nào lẽ nào em không rõ!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong Bạch Tình Đình mặt lại đỏ như gấc, trách móc:
-Anh đừng có nói nữa. Nếu còn nói nữa đừng có mà bôi kem chống nắng cho em nữa. Em đi tìm anh đẹp trai khác!
-Như vậy không được. Vợ anh làm sao cho đứa khác chạm vào được! Bà xã đại nhân hay là để anh tự xoa cho em tốt nhất!
Bạch Tình Đình bĩu môi,cười lên đắc ý. Thật ra bộ dạng đó của Diệp Lăng Phi sớm đã bị Tiêu Tiếu và Vũ Văn nhìn thấy. Hai người đó đều có những phút giây ân ái cùng hắn, đối với thân thể hắn như thế nào cũng hiểu rất rõ. Nhưng hai người đó cũng chỉ có thể nhìn chứ không giống Tình Đình công khai kéo hắn đi giúp mình bôi kem chống nắng!
Diệp Lăng Phi đổ kem ra tay bôi lên lưng vợ khi đã thấy khá khá hắn mới bôi tiếp lên đùi vợ. Tình Đình lại quay qua hỏi Tiêu Tiếu:
-Tí nữa em có dự định gì?
-Chị à em muốn đi dạo. Cả ngày chơi ngoài biển cũng chẳng thú vị. Ở đây chẳng phải có vườn thực vật nhiệt đới sao. Em muốn chiều nay tới đó xem!
-Chị cũng nghĩ như vậy vậy chiều nay chúng ta sẽ tới đó chuyện ngày mai ngày mai tính!
Ý kiến này của Tình Đình được tất cả các cô gái ủng hộ trừ Diệp Lăng Phi. Hắn muốn tiếp tục ở biển chơi tiếp. Bạch Tình Đình lúc đó mới nói:
-Ai chẳng biết anh dê già. Ông xã nếu tối nay anh muốn về phòng ngủ thì thành thật không được cãi lời. Bây giờ anh chỉ được nghe theo lời chúng em không được cãi lại. Rõ chưa?
-Anh có cãi đâu!
Khu vườn thực vật nhiệt đới này thật ra chẳng có gì đáng xem cả, hắn bắt đầu cảm thấy nhạt nhẽo. Trong lòng thầm nghĩ tại sao lại đen đủi như vậy, cứ nghĩ tới đây sẽ được vui chơi vui vẻ ai mà ngờ giờ lại trở thành người phục vụ người ta. Hắn nghĩ tới chuyện Hân Mính mang thai còn chưa biết giải quyết thế nào lại thêm lời nói lúc sáng của vợ. Hắn không biết có phải Tình Đình đã biết chuyện giữa hắn và Tiêu tiếu và Vũ Văn hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ khóc lóc của vợ sáng nay hắn biết không phải vợ đoán bừa. Lẽ nào cô ấy đã biết hết chuyện của mình quan hệ với Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn rồi sao! Hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng lắm. Nếu Bạch Tình Đình biết chuyện không biết chừng sẽ làm loạn lên dù không ly hôn thì cũng không bao giờ gặp lại hắn nữa. Nhưng lúc đó Tình Đình không hề tỏ ra như vậy điều này càng làm cho hắn thấy khó hiểu Bạch Tình Đình đang có chủ ý gì?
Diệp Lăng Phi vừa đi vừa nghĩ, đi sau 4 cô gái. Hân Mính ngoảnh lại nhìn hắn và nhớ lại những lời Tình Đình nói với mình và muốn nói với hắn. Hân Mính nghĩ tới đây cô cố tình đi chậm lại đợi hắn đi bên cạnh cô mới nói nhỏ:
-Tình Đình biết chuyện chúng ta có thai rồi!
-Cái gì?
Diệp Lăng Phi giật mình, lời nói ra cao quá làm cho Tiêu Tiếu Vũ Văn và Tình Đình ba người đều dừng lại và quay lại nhìn.
-Ông xã! Có chuyện gì vậy?
-A! Không có gì! Không có gì!
Diệp Lăng Phi quá hoảng hốt. Bây giờ bất kỳ câu nói nào cũng làm thần kinh hắn căng thẳng, hắn đột nhiên nghĩ sao hôm nay lại lắm chuyện xảy ra thế không biết. Sáng thì là Bạch Tình Đình bây giờ lại là Hân Mính. Hắn không có thời gian chuẩn bị nữa.
Bạch Tình Đình nhìn hắn cười thần bí:
- Ông xã! không làm gì sai thì sợ gì quỷ gõ cửa. Em xem bộ dạng anh hình như làm chuyện xấu gì rồi đúng không? Ông xã tối nay em muốn anh nói cho em biết có rất nhiều chuyện em không hiểu!
-A....được!
Diệp Lăng Phi cảm thấy lưng mình mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra. Lúc đó hắn cảm thấy rất tồi tệ. Tình Đình nói xong thì quay lưng đi tiếp.
Diệp Lăng Phi nghĩ chuyện này đúng là làm hắn giảm tuổi thọ. Hân Mính nhìn bộ dạng đó của hắn thì cười nói:
-Diệp Lăng Phi anh đừng căng thẳng. Anh biết không Tình Đình đã sớm biết em có thai rồi!
-Không phải chứ! Chuyện này sao có thể! Hân Mính, em đừng đùa nữa Tình Đình sao lại biết chứ!
- Anh còn nhớ lần trước em ngất phải vào viện không?
- Ý em là từ khi đó Tình Đình đã biết rồi sao? Nếu như cô ấy biết từ khi đó tại sao lại không nói chứ?
- Em cũng không biết nữa, nhưng từ bây giờ em sẽ không phải lo chuyện Tình Đình biết nữa. Bây giờ em chỉ lo không biết ba mẹ biết thì sẽ thế nào?
- Hân Mính, lần này em nên nghỉ ngơi nhiều. Việc gì cũng không nên nghĩ quá nhiều. Anh sẽ giải quyết tất cả. Anh luôn lo Tình Đình nhưng bây giờ cô ấy biết hết rồi. Cũng tốt,anh không cần phải phiền não nữa!
- Anh nói dễ nghe quá nhỉ! Ba em là thị trưởng đó lại đảm nhận chức thư ký thị ủy, mẹ em cũng là công vụ viên. Anh nói xem ba mẹ em sẽ nghĩ thế nào. Nếu họ mà biết em có thai có lẽ họ sẽ tức chết mất.
- Hân Mính anh đã nói rồi anh sẽ giúp em giải quyết mọi việc. Bây giờ em chỉ cần nghĩ xem sẽ đặt tên cho con chúng ta là gì!
Hân Mính thở dài. Bây giờ thì chỉ có như vậy thôi:
- Anh à! em muốn nhờ anh một chuyện!
- Hân Mính em nói đi đừng nói là nhờ hay không nhờ chỉ cần em mở miệng dù chuyện khó tới đâu anh cũng giúp em làm được!
-Lăng Phi! Anh và Tình Đình sinh một đứa con đi!
Câu nói này của cô làm hắn cười khổ. Hắn nhìn Vu Tiêu Tiếu, Tiêu Vũ Văn và Tình Đình đi phía trước thì nhỏ tiếng nói:
- Không phải là anh không muốn có con với cô ấy. Nhưng không phải em không biết bây giờ anh và cô ấy....!
-Tình Đình nói với em rồi.Cô ấy đã chuẩn bị xong. Anh nên mang bản lĩnh của anh ra thôi!
Diệp Lăng Phi nghe xong nhìn Hân Mính buồn buồn nói:
- Anh lấy ra kiểu gì đây! lẽ nào anh không thể làm gì cô ấy sao?
Hân Mính gật đầu, ý là Diệp Lăng Phi nên làm như vậy! (thiếu)