Chương 800: Tôi sẽ chơi mạt chược

Diệp Lăng Phi không ngờ Trịnh Thiên Soái cũng tới nơi này nghỉ, lại còn thấy hắn đang nhíu mày nhăn mặt gọi điện thoại nữa. Diệp Lăng Phi còn cho rằng Trịnh Thiên Soái cố ý theo bọn hắn tới đây.

Bạch Tình Đình cũng nhìn thấy Trịnh Thiên Soái, cô quay mặt lại nói với Diệp Lăng Phi:

-Đúng là đen đủi mà! Tại sao lại gặp hắn ở đây cơ chứ. Ông xã, anh nói xem có phải hắn đang đi theo chúng ta không?

Câu nói này của Bạch Tình Đình bị Vu Tiêu Tiếu nghe lén được bèn hỏi:

-Chị à? Ai theo dõi chúng ta vậy?

Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Tiếu nói -Tiểu nha đầu! Không có việc của em. Mau ăn cơm đi!

Vu Tiêu Tiếu nghe xong, bĩu môi bất mãn trách:

-Em không phải là trẻ con nữa, năm nay em cũng 21 tuổi rồi, sau này không được phép gọi em tiểu nha đầu nữa.!

-Cô mới 21 tuổi sao vậy mà tôi cứ tưởng cô 30 tuổi cơ đấy!

Câu nói này của Tiêu Vũ Văn làm sắc mặt của Tiêu Tiếu đột ngột biến sắc. Cô lườm Tiêu Vũ Văn nói:

-Tôi thấy cô mới giống bà già 30 tuổi. Cô đúng là bà già.!

-Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng có cãi nhau nữa ! Diệp Lăng Phi nói:

-Nếu hai người mà còn cãi nhau nữa. Tôi sẽ lập tức đưa cả hai về Vọng Hải đó.

Câu nói này của Diệp Lăng Phi vừa nói ra thì Tiêu Vũ Văn và Vu Tiêu Tiếu ngừng không cãi nhau nữa. Ở đây chỉ có hắn là có lờ nói có giá trị nhất. Hắn lại quay ra nói với Bạch Tình Đình:

-Bà xã, Anh nghĩ hắn không phải theo chúng ta đâu. Hắn có chuyện gì đó nên mới tới đây đó.

Bạch Tình Đình nghe xong thì thở dài nhẹ nhõm nói:

-Thế mà em cứ nghĩ hắn theo chúng ta tới đây!

-Nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút. Ai mà biết cái tên đó muốn làm gì?

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn nói:

- Hai người nghe cho rõ đây. Nếu không có việc gì không được phép đi đâu. Chỉ được ở trong phòng thôi. Nếu cảm thấy chán thì có thể đánh bài hoặc nói chuyện phiếm cùng nhau. Nhớ kỹ, chỉ được hoạt động cùng nhau không được làm gì đơn lẻ.

- ukm. Sư phụ, anh yên tâm đi! Em đã nói rồi, không chạy lung tung đâu!

Diệp Lăng Phi thấy ăn cũng gần xong rồi bàn thanh toán rồi đi về phòng cùng bốn cô gái. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa về tới phòng của họ thì Tiêu Tiếu bèn mở cửa phòng ra cười:

-Sư phụ! Em muốn ở đây có được không?

-Không được mau về phòng ngủ đi! Bây giờ anh muốn đi ngủ rồi!

Vu Tiêu Tiếu nhìn Bạch Tình Đình rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Em biết rồi! Sư phụ, chị. hai người ngủ ngon!

Vu Tiêu Tiếu vừa ra khỏi phòng Diệp Lăng Phi liền ôm chặt lấy Bạch Tình Đình hôn nồng nàn. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi hôn tới nỗi không thở được bèn đẩy hắn ra nói:

-Ông xã. Anh làm gì mà vội vàng như vậy. Lúc ở nhà anh đâu có như vậy đâu!

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình ngồi xuống giường. Tay hắn lần mò vào bên trong quần áo của cô.Sờ xoạng bên dưới của cô nói:

- Bà xã đại nhân! đây là bên ngoài đương nhiên khác với ở nhà. Chủ yếu là hôm nay bà xã phải mặc chiếc quần đó cho anh xem. Anh cứ nghĩ tới việc bà xã mặc bộ nội y đó là vội vàng lắm.

Bạch Tình Đình nghe mấy lời nịnh nọt đó của chồng cô nói:

-Em sớm biết anh càng ngày càng dê!

-Đàn ông không dê thì chỉ có bị bệnh thôi!

Nói rồi cầm tay Bạch Tình Đình lên liếm liếm. Cười xấu xa nói:

-Hơn nữa bà xã anh lại xinh đẹp như thế này, ai mà nhịn được!

Nhìn Diệp Lăng Phi liếm ngón tay mình Bạch Tình Đình đỏ mặt nói - Anh. Anh là tên đại dê già. Em....em đi tắm trước, đợi em tắm xong....em mặc anh xem!

Bạch Tình Đình nói xong câu này thì mặt giống quả táo chín. Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

-Được thôi. Bà xã. Vậy em nhanh lên nhé!

Bạch Tình Đình đi về phía nhà tắm. Đây là một nhà tắm được thiết kế hết sức tinh sảo hình ngọn núi giả. Dòng nước từ thác giả trào ra giống như từ một thác nước nóng tự nhiên thật. Bạch Tình Đình đứng trước vòi nước bắt đầu cởi quần áo. Vừa nghĩ thế nào cô lại quay trở về phòng ngủ. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình quay lại thì ngạc nhiên hỏi:

-Bã xã! Sao vậy em?

Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi nói:

-Em nghĩ tới cái con bé Tiêu Tiếu đó. Lúc nó bước vào phòng vẫn còn vui vẻ nhưng lúc đi ra thì buồn buồn. Ông xã anh không phải là không biết tính cách con nhỏ đó, nếu nó cảm thấy ở trong phòng chẳng thú vị, nói không chừng sẽ chạy ra ngoài chơi. Em lo nó chỉ là một đứa con gái nếu không may ra ngoài gặp kẻ xấu thì làm thế nào?

Bạch Tình Đình nhắc nhở hắn mới nhớ ra khi nãy khi Tiêu Tiếu đi ra khỏi phòng thì có chút ủ rũ. Vừa nãy hắn chỉ nghĩ tới việc gần gũi Bạch Tình Đình mà không nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ nghĩ lại hắn lại thấy lo cho Tiêu Tiếu. Hắn không chắc chắn nói:

- Bà xã, Tiêu Tiếu sẽ không ra ngoài chứ. Chẳng phải vừa nãy cô ấy đã đồng ý với anh sẽ không ra ngoài hay sao?

-Nhưng chẳng phải anh cũng có nói có thể tới phòng chúng ta chơi hay sao?

Diệp Lăng Phi gật đầu nói - Bà xã. Em nói rất có lý. Anh thật không yên tâm con nhỏ này. Bà xã em đi tắm trước đi. Anh ra ngoài xem sao! Nếu Tiêu Tiếu vẫn còn trong phòng anh sẽ bảo nó đi ngủ sớm. Nếu như không có trong phòng anh sẽ đi tìm. Anh cứ cho là nó ra ngoài chơi đi thì cũng không thể đi ra ngoài khách sạn được. Chắc chỉ đi tìm chỗ nào đó trong khách sạn giải khuây thôi. Nhất định sẽ không khó tìm ra đâu.

-Ông xã. Em không yên tâm cái con nhóc này. Em cùng anh đi xem nó thế nào!

-Như vậy cũng được!

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra khỏi phòng tới trước cửa phòng Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi gõ cửa, mãi mà không thấy ai ra mở cửa. Mặt hai người bắt đầu biến sắc. Không lẽ những gì họ lo lắng đã xảy ra rồi sao? Con nhỏ Tiêu Tiếu này cảm thấy ở trong phòng tẻ nhạt nên đã chạy đi chơi rồi?

- Ông xã, làm sao bây giờ? Tiêu Tiếu không có trong phòng.

Bạch Tình Đình lại đưa tay lên gõ cửa. Nhưng một lúc sau cũng không thấy âm thanh nào vọng ra hết. Cô nhìn Diệp Lăng Phi,bắt đầu cảm thấy lo lắng.Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, đừng vội lo lắng. Nói không chừng cô ấy đi tìm Tiêu Vũ Văn rồi. Em không phải không biết, hai con a đầu ấy mặc dù thích cãi nhau nhưng dù sao cũng vẫn là những cô gái cùng tuổi hơn nữa lại học chung một trường đại học. Anh nghĩ có lẽ cô ấy cảm thấy vô vị nên đi tìm Tiêu Vũ Văn cũng nên!

-Vậy chúng ta mau đi tìm Tiêu Vũ Văn hỏi xem sao?

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại tới gõ cửa phòng Vũ Văn nhưng tình hình vẫn vậy không có ai ra mở cửa. Diệp Lăng Phi nhíu mày nói -Tại sao cả hai con nha đầu này đều không có trong phòng. Lẽ nào cả hai cùng nhau ra ngoài chơi?

Bạch Tình Đình ngày càng sốt ruột vội giục Diệp Lăng Phi:

-Ông xã. Chúng ta mau đi tìm thôi. Hai đứa nó là do chúng ta dẫn đi. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì chúng ta biết ăn nói thế nào?

-Bà xã, anh biết rồi. Nhưng trước hết chúng ta tới phòng Hân Mính trước. Chưa biết chừng chúng đang ở trong phòng cô ấy!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì có chút nghi ngờ hỏi:

- Bọn họ ở trong phòng Hân Mính? Cô ấy chẳng phải nói rất mệt sao? Nói không chừng tầm này đã ngủ say rồi. Hai đứa ấy chắc sẽ không tới phòng cô ấy chứ!

- Cái này cũng không thể nói trước. Cứ vào phòng cô ấy xem sao. Nếu thật sự không có ở đó chúng ta sẽ đi tìm tiếp.

Bạch Tình Đình không nói gì, chỉ đi theo Diệp Lăng Phi tối phòng Hân Mính. Diệp Lăng Phi vừa gõ cửa một tiếng bỗng nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng của Tiêu Tiếu -Đợi một chút!

Ngay sau đó thì thấy tiếng bước chân. Cửa mở ra, Vu Tiêu Tiếu mặt dán mấy cái giấy dán đứng trước mặt.

-Tiêu Tiếu. Tại sao em lại chạy tới đây. Chị cứ nghĩ em chạy ra ngoài chơi rồi.

Bạch Tình Đình nhìn thấy Tiêu Tiếu ở trong phòng Hân Mính thì thở phào nhẹ nhõm. Nhìn vào lại thấy cả Tiêu Vũ Văn bộ dạng giống hệt Tiêu Tiếu cũng bị dán giấy trên mặt. Chỉ có điều giấy nhiều hơn thôi. Nhìn tiếp sang thì thấy Hân Mính cũng mặt đầy giấy. Bạch Tình Đình bật cười vì cô không ngờ rằng Hân Mính lớn như vậy rồi mà còn chơi cái trò dán giấy này với bọn con nít.

Vừa mở cửa cho Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vào phòng Tiêu Tiếu trở lại chỗ của mình dục:

-Nhanh lên, nhanh lên, tới ai rồi?

Tiêu Vũ Văn đáp:

-Tới tôi. Chỉ đợi cô thôi. Chuẩn bị để tôi dán thêm giấy nhé.

-Xí. Nằm mơ đi. Dựa vào bản lĩnh của cô sao. Tôi sẽ dán cho mặt cô toàn là giấy. Tiêu Vũ Văn cô đợi đi tối nay cô sẽ biến thành quái vật mặt giấy. Đợi tí tôi lấy máy ảnh giúp cô chụp lại.

-Còn chưa có kết quả. Ai là quái vật mặt giấy còn chưa biết đâu. Chúng ta cũng nói rõ ràng rồi. Cô không được ăn gian.Lần nào cũng nhìn bài.

-Ai nhìn! Tôi chẳng bao giờ làm chuyện đó. Là chị Hân Mính nhìn bài chẳng liên quan tới tôi.

-Tiêu Tiếu em đừng có vu oan cho chị. Chị nhìn bài lúc nào. Việc giữa hai người đừng có lôi chị vào. Chị chỉ là chơi cùng hai đứa nếu hai đứa cứ như vậy chị không chơi cùng hai đứa nữa. Hai đứa tự chơi đi!

-Chị Hân Mính đừng như vậy. Em đùa thôi mà. Nào lại đây chơi tiếp. Em còn phải ra ngoài trước đây.

Diệp Lăng Phi và vợ bước lại gần. Tình Đình cười với Hân Mính:

-Hân Mính cậu đang làm cái gì đây. Sao tự nhiên mặt lại dán toàn giấy thế kia?

-Chẳng phải là tớ đang phải chơi cùng hai đứa nhóc này hay sao? Hai đứa nó chạy tới đây nói muốn đánh bài cùng tớ. Tớ chẳng còn cách nào khác đành cùng chơi. Tình Đình công nhận cũng vui thật. Tớ trước đây rất ít chơi mấy khi có dịp chơi để thư giãn chút.

Bạch Tình Đình nghe Hân Mính nói như vậy thì kê ghế ngồi cạnh Hân Mính. Nhìn bài trong tay cô. Diệp Lăng Phi nhìn mấy người con gái đang đánh bài. Nhìn bộ dạng buồn cười của họDiệp Lăng Phi bỗng có một ý nghĩ tồi tệ. Hắn quay về phòng lấy đĩa DVD lại tới phòng Hân Mính. Hắn quay lại tất cả. Chơi cũng là để thư giãn. Đừng nói Hân Mính ngay cả Bạch Tình Đình cũng rất hăng. Ban đầu chỉ định xem Hân Mính đánh bài về sau lại muốn tự mính chơi. Hân Mính nhường chỗ cho Tình Đình và bóc hết giấy trên mặt ra. Trò này chỉ chơi 3 người.Bạch Tình Đình vừa chơi được một ván thì đã bị dán 4 mảnh giấy.

- Chẳng hay gì cả. Tại sao chị lại toàn thua! Này có phải hai người hợp tác hại chị không? Tại sao lần nào chị cũng thua?

Vu Tiêu Tiếu nói:

-Chị à. Đó là do chị đánh bài không tốt. Làm sao em lại cùng cô ta bắt nạt chị được. Em và cô ta không bao giờ hợp tác được. Bọn em là tình địch.

- Không chơi nữa chẳng thú vị gì cả!

- Mọi người ai biết chơi mạt chược? Hay chúng ta chơi mạt chược đi!

Tiêu Tiếu đồng ý -Mạt chược à. Em đồng ý!

Tiêu Vũ Văn cũng gật đầu nói -Em cũng biết chơi!

Còn thiếu một người. Diệp Lăng Phi giơ cao tay -Còn anh nữa!

Tình Đình nói -Ukm. 4 người đủ rồi. Hân Mính chúng ta cánh cò nhé.

Diệp Lăng Phi cứ nghĩ bốn người là tính cả mình thật ra Tình Đình lại tính cho mình Hân Mính là bốn người. Xem ra hắn giơ tay là vô ích rồi. Diệp Lăng Phi thất vọng. Bốn người đó chơi mạt chược mình chỉ còn cách xem ti vi. Xem người ta mà mình không được chơi quả thật là chán. Diệp Lăng Phi đang định đi thì nghe tiếng vợ gọi:

-Ông xã!

Diệp Lăng Phi lập tức dừng lại tưởng Tình Đình thấy dáng vẻ thât vọng của hắn thì để hắn chơi. Hắn cười:

-Bà xã có chuyện gì vậy?

-Ông xã bốn người bọn em chơi mạt chược. ở đây chẳng có bàn cũng chẳng có mạt chược. Ông xã anh đi kiếm đi -Tại sao lại là anh. Anh không được chơi! Anh không đi!