Bởi vì là ngày cuối tuần, những người trong ký túc xá đều đi chơi nên cũng không còn nhiều người lắm. Những nhân viên bảo vệ trường và nhân viên bảo vệ ký túc xá lượn một vòng để kiểm tra những cũng không phát hiện ra tung tích của Diệp Lăng Phi. Không tìm được người, cuối cùng bọn họ đừng chờ ở dưới tầng một. Bọn họ tính rằng, nếu như người đàn ông lạ mặt này đi ra ngoài nhất đinh họ phải bắt bằng được để hỏi xem rốt cục hắn ta vào ký túc xá nữ để làm gì.
Chuyện này nói lớn thì cũng không phải lớn mà nhỏ thì cũng phải phải nhỏ. Tự tiện xông vào ký túc xá nữ, nếu như không có chuyện gì thì không sao, ngược lại nếu như người đàn ông lạ mặt này có ý đồ gì thì lại trở thành chuyện lớn.
Tạm thời Diệp Lăng phi mặc kệ những nhân viên bảo vệ đứng để tính toán với nhau dưới kia. Sau khi nghe Tần Dao thuật lại câu truyện, tuy rất tức giận nhưng hắn cố gắng kìm nén. Thoạt nhìn thì không nghiêm trọng như vậy, chính hắn lúc trước cho rằng Tần Dao bị người đàn ông khác làm nhục, nếu thật là như vậy thì có thể cả đời Tần Dao sẽ phải sống trong bóng tối.
Diệp lăng phi ngồi trên giường, đối diện với Tần Dao và bạn của nàng là Vu Đình Đình. Vừa rồi Vu Đình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho sợ hãi nên sắc mặt nàng trắng bệch còn Tần Dao thì đang thương tâm. Tuy nàng không khóc nhưng trên mặt vẫn còn vết lệ.
Diệp Lăng Phi dựa người vào thành giườn, tay phải hắn không ngững gõ lên mặt bàn, nhìn Tần Dao nói:
- Tần Dao, Các cô ăn miếng trả miếng đấy à. Ba cái loại tiểu nha đầu như thế mà lá gan lớn vậy, còn dám đi ăn trộm nữa à. Nếu là Diệp Lăng Phi tôi còn có người cảm động, cô đúng là chán sống rồi.
- Diệp đại ca, em không ăn trộm, em thực sự không ăn trộm mà.
Tần Dao vội vàng giải thích, nàng không thể gánh lấy oan tình này được. Vu Đình Đình ngồi bên cạnh Tần Dao cũng nói:
- Tần Dao không hề ăn trộm cái gì, bọn chung mượn cơ hội để vu oan cho Tần Dao.
- A, tôi hiểu rồi.
Diệp Lăng Phi tin rằng Tần Dao sẽ không bao giờ dám làm như vậy. Hắn rất hiểu Tần Dao, cho dù đến đường cùng nàng cũng không làm những chuyện như vậy.
Vu Đình Đình nói tiếp:
- Ngày thường, ba người bọn họ thường xuyên bắt nạt chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn cố gắng học xong đại học rồi tìm một công việc tốt chứ đâu dám đi gây chuyện. Mà kết quả học tập của bọn họ lại kém, nghe nói bọn họ có hậu thuận. Bạn trai của Khương Lệ Lệ là người có địa vị, mọi người thường xuyên trông thấy bạn trai cô ta lái xe đưa cô ta ngoài đi chơi thế nên không ai dám chọc vào cả. Ở tầng này, tất cả mọi người đều sợ Khương Lệ Lệ, thường xuyên bị cô ta chửi mắng.
- Có địa vị? Vì sao lại nói có địa vị?
Diệp Lăng Phi không hiểu, hỏi:
- Lẽ nào là con trai của thị trưởng.
- Hình như bạn trai cô ta là xã hội đen, tôi thấy mọi người đều nói như vây. Tôi mới chỉ thấy qua, bạn trai cô ấy lái một chiếc xe Jetta đến đón Khương Lệ Lệ, vóc người trông rất dữ tợn còn cái khác thì tôi không biết.
- Xe Jetta?
Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa thì ngã ngửa. Cho dù không phải xe hạng sang thì ít nhất cũng phải như chiếc Audi A6 chứ đâu ngờ rằng lại là chiếc Jetta. Cái này mà cũng gọi là có địa vị à, Diệp Lăng Phi bắt đầu hoài nghi sức phán đoán của những cô sinh viên này. Chẳng lẽ có xe là có địa vị sao.
Tần Dao rất sợ Diệp Lăng Phi sẽ gây ra chuyện gì, nàng biết rõ thủ đoạn của Diệp Lăng phi. Bình thường thì Diệp Lăng Phi là người lịch sự nhưng nếu như có người chọc đến hắn thì chắc chắn phải ăn trái đắng. Nhưng xét về phương diện khác thì Tần Dao lại cảm thấy rất cao hứng, nhìn bộ dạng tức giận của Diệp Lăng Phi, Tần Dao biết mình đã có một vị trí nhất định trong lòng hắn. Trước sự oan ức này, niềm vui đã làm giảm không bớt sự tuyệt vọng của nàng. Nàng mấp máy môi nói:
- Diệp đại ca, lần này là tại em, nếu như em không ở ký túc xá thì sẽ không xảy ra những chuyện như thế này. Vốn dĩ Khương Lệ Lệ đã không ưa em rồi, em đã rất cẩn thận để không va chạm với cô ta thế nhưng kết quả lại như vậy. Em nghĩ mình nên đổi ký túc xa, như vậy từ nay về sau chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
- Anh chết mất, anh thật phục em, bị người ta làm nhục như vậy mà còn tính thế.
Diệp Lăng Phi vừa nghe tới đây thì tức giận, hắn nghĩ lại lúc nãy Tần Dao thương tâm đến mức muốn chết, bây giờ mình ra mặt thay cho nàng vậy mà nàng lại tính toán như thế. Diệp Lăng Phi cất cao giọng nói:
- Tần Dao, cho dù em ăn trộm thứ gì đó thì sao? Mấy tiểu nha đầu này dám xé rách hết quần áo của em, bọn họ muốn chết hay sao chứ? Còn nưa, ngón chân của em lại bị thương, chẳng lẽ không bắt bọn họ bồi thường ư? Hừ, em có thể nuốt được cục tức này nhưng anh thì không thể nuốt trôi được. Anh không làm cho bọn họ hối hận thì anh không phải là Satan.
- Satan ư?
Tần Dao và Vu Đình Đình không hẹn mà đều thốt lên hỏi.
Diệp Lăng Phi biết mình đã lỡ miệng. Satan chính là biệt hiệu của hắn, lừng danh thế giới. Nhưng bây giờ hắn chỉ là một người bình thường, cái tên này dĩ nhiên là khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái. Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích:
- Ha ha, anh chỉ thuận miệng nói vậy. Anh xem tiểu thuyết huyền ảo có chỗ có một ác ma tên là Satan cho nên không tự chủ được mà thốt ra. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, Tần Dao, ba thối nha đầu này đi đâu? Anh muốn gặp bọn họ nói chuyện.
- Em không biết. Tần Dao lắc đầu, nàng từng bị Khương Lệ Lệ và ba người bạn cùng phòng vu cáo là ăn trộm, làm nhục, sau đó khóc lóc ở trên giường nên không biết ba người bọn họ đi đâu.
Vu Đình Đình cũng lắc đầu, nàng nghe thấy tiếng khóc của Tần Dao định tới xem nàng bị sao. Kết quả nhìn thấy Tần Dao bị ba người, Khương Lệ Lệ cầm máy quay, hai người khác thì đè Tần Dao xuống giường, xé rách quần áo, tất cả mọi nơi đều được quay vào máy. Càng đáng hận chính là, Khương Lệ Lệ lại còn cố ý quay đặc tả các bộ vị nhạy cảm của nàng.
Vu Đình Đình vốn định khuyên bọn họ không được làm như vậy nhưng kết quả vừa nói một câu đã bị Khương Lệ Lệ mắng té tát, thóa mạ sau đó đuổi ra ngoài. Vu Đình Đình với Tần Dao tính cách gần giống nhau, thậm chí còn nhu nhược hơn cả nàng, chỉ cảm thấy lo lắng cho nàng chứ không dám xem vào nữa.
Diệp Lăng Phi nghe Tần Dao nói không biết thì chỉ gật nhẹ đầu. Hắn quyết định ở trong ký túc xá chờ ba nha đầu này trở về, đến lúc đó sẽ trừng trị bọn họ. Hăn thay đổi tư thế, định chuẩn bị trò chuyện một chút với Tần Dao, thì điện thoại của nàng đột nhiên vang lên, Tần Dao xem số điện thoại thì khuôn mặt trở nên trắng bệch.
- Khương Lệ Lệ.
Tần Dao do dự có nên bắt máy hay không, vì vậy đưa mắt hỏi ý Diệp Lăng Phi.
- Ta đang muốn tìm nàng ta không ngờ nàng ta lại đi tới cửa.
Diệp Lăng Phi cười lạnh một hồi, ý bảo Tần Dao nghe.
Tần Dao nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm Khương Lệ Lệ thì vẫn sợ sệt trả lời. Sau khi Tần Dao cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi nhìn thấy môi nàng run rẩy.
- Cô ta nói gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cô ấy nói em bây giờ đi đến KTV Bất Dạ Thành, nếu như em không nghe lời thì cô ấy sẽ phát tán những đoạn đoạn phim ra ngoài.
- Đi, tại sao lại không đi?
Khóe miệng Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười.
- KTV chính là một nơi tốt nhất, chỉ càn mở nhạc lên thì giết người phòng hỏa cũng chẳng gặp bất lơi gì. Đánh nhau, ẩu đả, vơ vét tài sản cũng chẳng sao.