Diệp Lăng Phi từ bên Tần Dao được biết Tần Thiên không ở bệnh viện, hắn cau mày lo lắng Tần Thiên đi tìm Dương Tử, nếu như vậy, chuyện sẽ trở nên rất rắc rối.
- Tần Dao, cô có gặp qua Dương Tử?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Gặp qua!
- Cô gọi cho em cô chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vừa rồi tôi gọi điện cho em tôi, điện thoại nó đă tắt máy, tôi không thể tim được nó!
Tần Dao hốt hoảng nói.
- Diệp đại ca, bây giờ tôi thật không biết làm thế nào, tôi thật rất sợ!
- ừ, tôi biết!
Diệp Lăng Phi an ủi nói.
- Tần Dao, cô đừng sợ, tôi thấy chuyện này có lẽ không như cô nghĩ, vây đi, cô hãy ở trong bệnh viện đừng đi đâu, bây giờ tôi chạy qua đó, có lẽ, em cô chỉ là đi ra ngoài dạo, rất mau trở về, cô đừng hốt hoảng quá!
- ừ, được, Diệp đại ca, tôi ở đây đợi anh!
Tần Dao nói.
Diệp Lăng Phi cúp máy, quay sang Chu Hân Mính, nói:
- Tần Thiên không thấy rồi, anh lo nó trở về tìm Dương Tử, nếu như vậy, chuyện sẽ rắc rối, Hân Mính, bây giờ chúng ta đến bệnh viện tim Tần Dao, nếu như Tần Thiên tìm Dương Tử, anh thấy Dương Tử chắc chắn sẽ nghi ngờ Tần Dao, đến lúc đó, Tần Dao sẽ nguy hiểm!
Chu Hân Mính cũng cho rằng như vậy, cô ta hỏi:
- Nếu như Dương Tử thật sự là người điều khiển đứng sau vụ án này, vậy con người hắn rất khó đối phó, sẽ không để lại bấy kỳ chứng cứ gì cho chúng ta!
Diệp Lăng Phi vội vàng mặc quần áo lên, cùng Chu Hân Mính lái xe thẳng đến bệnh viện mà Tần Dao đã nói. Đợi đến bệnh viện, thì nhìn thấy Tần Dao hốt hoảng gọi điện thoại.
- Diệp đại ca, ba mẹ tôi đều nói không gặp tiểu Thiên. Diệp đại ca, anh nói tiểu Thiên có thể đi đâu?
Tần Dao hốt hoảng nói.
- Thằng bé tiểu Thiên đúng là không nghe lời, tôi dẫn nó đến bệnh viện. Nó xử lý xong thì nói với tôi đi nhà vệ sinh. trở về đã tìm không thấy nó. Diệp đại ca nói tiểu Thiên có thể đi tìm Dương Tử hay không. Nếu như nó tìm Dương Tử, Dương Tử nhất định sẽ hoài nghi tôi. Đến lúc đó, không chỉ tôi, ngay cả người nhà tôi cũng xong. Tôi không muốn như vậy...
- Tần Dao khoan hốt hoảng. Cô nghĩ xem Tần Thiên có thể đi đâu?
Diệp Lăng Phi nói:
- Ví dụ như nó có bạn gì?
- Tôi không biết. Sau khi tiểu Thiên đến thành phố Vọng Hải, tôi cũng không mấy gì quản nó. Tôi cũng không biết nó có bạn gì!
Tần Dao hốt hoảng nói:
- Tiểu Thiên làm gì cũng không nói với tôi. À, nghĩ ra rồi, hình như tiểu Thiên từng nhắc qua với tôi là nó vừa quen được một bạn gái chỉ là không biết bạn gái của tiểu Thiên ở đâu!
- Tần Dao, như vậy đi, cô đến bên tôi ở trước. Không biết chừng ngày mai Tần Thiên sẽ trở về!
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa một ánh mắt ra hiệu với Chu Hân Mính. Chu Hân Mính nói với Tần Dao:
- Tần Dao, cô đừng lo lắng. Diệp Lăng Phi đã đem chuyện của cô nói cho tôi biết rồi. Tôi sẽ nghĩ cách xử lý. Bây giờ cô cần phải bình tĩnh. Còn về phía người nhà của cô, tôi sẽ phái người bảo vệ.
Tần Dao nhìn Chu Hân Mính. Lại nhìn Diệp Lăng Phi. Chỉ biết gật đầu. Lúc này, Tần Dao cũng không có cách nào, chỉ có thể làm vậy. Tần Dao cùng Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính trở về biệt thự. Diệp Lăng Phi sắp xếp căn phòng trên lầu ba cho Tần Dao. Sau khi sắp xếp cho Tần Dao xong, Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính ở trong phòng khách thương lượng. Diệp Lăng Phi nhận thấy, Tần Thiên rời khỏi không phải là một chuyện đơn giản. Hắn không thể không có dự tính tệ nhất.
- Bước tiếp theo làm thế nào?
Chu Hân Mính hỏi.
- Đi một bước tính một bước, bây giờ anh cũng chưa biết.
Diệp Lăng Phi rầu rĩ nói:
- Bây giờ anh cũng chưa rõ rốt cuộc Dương Tử muốn làm gì!
- Vậy em phái người đi bắt Dương Tử trước!
Chu Hân Mính có chút nôn nóng, cô không dễ dàng có được manh mối quan trọng này, cô không muốn manh mối này bị mất. Cô nhận thấy, chỉ cần Tần Dao chịu chỉ ra Dương Tử, ít ra có thể làm cho Dương Tử không tránh khỏi liên quan.
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính thương lượng nửa ngày, cũng không thương lượng ra cách tốt, sau cùng, hai người chỉ có thể đi ngủ trước. Đợi sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Diệp Lăng Phi phát hiện Tần Dao cũng không ở trong biệt thự, hắn hỏi Trương Vân mới biết sáng sớm hôm nay Tần Dao đã lái xe rời khỏi.
Diệp Lăng Phi vội vàng lấy di động ra gọi cho Tần Dao, Tần Dao ở trong xe nhận điện thoại. Dường như tâm trạng của Tần Dao rất tốt, cô vừa nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, thì nói với hắn:
- Diệp đại ca, em trai tôi sáng sớm hôm nay gọi cho tôi rồi, đêm qua nó đi gặp bạn gái nó, bây giờ, em trai tôi ở nhà, bây giờ tôi quay trở về.
Diệp Lăng Phi nghe Tần Dao nói vậy, trái tim thấp thỏm mới có thể nhẹ nhõm. Hắn không rõ, sao đột nhiên hắn lại quan tâm đến Tần Dao.
Bên Tần Dao không có chuyện gì, tâm trạng của Diệp Lăng Phi cũng trở nên tốt hơn. Chu Hân Mính thu dọn xong, liền muốn về đại đội cảnh sát hình sự, cô muốn đi điều tra thân phận của Dương Tử, xem xem Dương Tử rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Chu Hân Mính vừa đi, một mình Diệp Lăng Phi cảm thấy không có ý nghĩ, nghĩ đến sau khi Vu Đình Đình trở về, hắn cũng không có nhiều thời gian ở cùng cô, còn có Đường Hiểu Uyển, cô bé này cũng không biết công việc thế nào. Hôm nay vừa đúng vào cuối tuần, Diệp Lăng Phi nghĩ đến Đường Hiêu Uyển có lẽ đang nghỉ phép ở nhà, thôi thì đi gặp họ.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, thì lái xe ra khỏi biệt thự. Khi hắn lái xe đến biệt thự bên cạnh quảng trường Hải Tinh, thì phát hiện cửa lớn của biệt thự đóng chặt, xem ra hai người Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình vẫn chưa thức dậy.
- Hai con sâu làm biếng, trễ vậy mà còn chưa thức!
Diệp Lăng Phi dừng xe ở bên ngoài, khi hắn muốn vào biệt thự, điện thoại hắn reo lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy màn hình hiển thị, là Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đứng tại chỗ, kết nối điện thoại của Bạch Tình Đình.
- Bà xã đại nhân, có chỉ thị gì vậy!
Diệp Lăng Phi cố ý nói.
- Có chỉ thị gì? Sao em dám, anh đó, em không gọi điện cho anh, anh cũng không gọi cho em đúng không, thẳng thắn trình bày rốt cuộc ở thành phố Vọng Hải đã làm chuyện xấu gì, tại sao không dám gọi điện cho em.
Bạch Tình Đình cười hỏi.
- Bà xã đại nhân, anh đâu có đâu!
Diệp Lăng Phi làm ra vẻ vô tội, nói:
- Anh ở thành phố Vọng Hải rất thành thật, ngay cả phụ nữ cũng không dám nhìn thẳng. Anh biết anh là người đã có gia đình, sao có thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm chứ bà xã đại nhân, khi nào em về, anh nhớ em muốn chết rồi!
- Thật nhớ em sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
- ừ, rất nhớ rất nhớ, bà xã đại nhân, khi nào em về!
- Qua bốn hoăc năm ngày, công ty con ở Trấn Giang có chút vắn đề phải ở đây giải quyết xong, sau đó trở về thành phố Vọng Hải cùng hội đồng quản trị thương thảo biện pháp xử lý cụ thể. đến lúc đó, em sẽ ở lại thành phố Vọng Hải 10 ngày đến nửa tháng, sau đó xử lý tiếp chuyện của công ty con. Ông xã, đợi em xử lý xong chuyện của công ty con, em sẽ bắt đầu vận hành hạng mục phát triển ở Long Sơn, lúc đó ông xã anh phải đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ nhận chức rồi!
Diệp Lăng Phi nghe ra ý của Bạch Tình Đình, cô gọi điện cho hắn, mục đích chẳng qua là nói cho hắn biết phải xử lý tốt chuyện của công ty bảo hiểm Dân An. Theo kế hoạch thời gian của Bạch Tình Đình, đại khái qua một tháng, tập đoàn quốc tế Thế Kỷ phải chính thức vận hành hạng mục bên Long Sơn, còn lúc đó hắn cũng nói qua, đợi hạng mục bên Long Sơn bắt đầu khởi công, hắn sẽ đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, xem ra, Bạch Tình Đình cho hắn thời gian một tháng để xử lý chuyện công ty bảo hiêm Dân An.
Lúc đó Diệp Lăng Phi đến công ty bảo hiểm Dân An chỉ vì muốn thay đổi hoàn cảnh, nhưng mà, hắn vừa rời khỏi tập đoàn Tân Á, cũng chưa nghĩ ra đi đâu, đúng lúc công ty bảo hiểm Dân An đang tìm nhân viên nghiệp vụ, nên Diệp Lăng Phi đến công ty bảo hiểm Dân An, bây giờ nghĩ lại, hắn ở công ty bảo hiểm Dân An chẳng qua chỉ hơn một tháng, còn ngày tháng xuất hiện ở công ty bảo hiểm Dân An cộng lại chỉ khoảng 20 ngày. Căn bản không thể cho là cần xử lý, nhưng mà, Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến Phương Linh, dường như Phương Linh có chút tình ý với hắn, Diệp Lăng Phi cảm thấy phụ nữ bên cạnh hắn đã đủ nhiểu rồi, nếu như cộng thêm một Phương Linh nữa, vậy thì ngày tháng sau này của hắn sẽ rơi vào trong sóng gió vô tận.
Diệp Lăng Phi có ý tạo khoảng cách giữa hắn với Phương Linh, có lẽ mau chóng rời khỏi công ty bảo hiểm Dân An là một sự lựa chọn không tồi. Công ty bảo hiểm Dân An cũng thuộc công ty của Diệp Lăng Phi, là cổ đông của tập đoàn, Diệp Lăng Phi có quyền lực tham gia quản lý sau cùng của tập đoàn. Ngành nghề bảo hiểm Diệp Lăng Phi không rành lắm, nhưng mà, hắn biết ngành nghề bảo hiểm trước mắt thông thường áp dụng một chế độ ưu đãi thù lao nhân viên không tốt lắm.
Người làm nghề bảo hiểm đa số là không có bất kỳ phúc lợi bảo hiểm nào, ngay cả tiền thành tích cũng không có, trước mắt những công ty bảo hiểm lớn trong nước đều như nhau. Diệp Lăng Phi cũng thấu hiểu được đối với mô hĩnh kinh doanh rộng rãi của công ty bảo hiểm, tiền là kiếm không hết, hơn nữa tiền trong tay của Diệp Lăng Phi cũng xài không hết, nên hắn tính thay đổi hình thức thù lao của công ty bảo hiểm Dân An. Hắn sẽ cho nhân viên trong biên chế hưởng đãi ngộ phúc lợi 5 hiểm 1 kim, đồng thời, đối với những nhân viên bảo hiểm vẫn chưa hoàn thành thực tập, cũng được hưởng đãi ngộ 3 hiểm 1 kim, chỉ là về mặt tiền lương, hoa hồng có chút thay đổi, làm cho công ty bảo hiểm Dân An trở thành công ty có đãi ngộ tốt nhất trong ngành bảo hiểm.
Đương nhiên, làm như vậy, cần có nhân viên của 8 công ty con trực thuộc công ty bảo hiêm Dân An tiến hành sát hạch, phù hợp thì được giữ lại, không phù hợp thì rời khỏi.
Ngay lúc Diệp Lăng Phi vẫn còn đang suy nghĩ những vấn đề này, thì nghe trong điện thoại truyền ra tiếng hô của Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, anh có đang nghe không?
- À, anh nghe!
Diệp Lăng Phi nghe tiếng hô của Bạch Tình Đình, vội vàng đáp.
- Ông xã, vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy, sao đột nhiên không nói chuyện!
Bạch Tình Đình cố ý tỏ vẻ bất mãn, nói:
- Có phải anh có gì giấu em không, hay là, bên cạnh anh có cô gái khác?
Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích nói:
- Bà xà đại nhân, em đừng có đoán bậy, vừa rồi anh đang suy nghĩ lời nói của em, không phải em nói anh trở về tập đoàn quốc tế Thế Kỷ sao, anh đang suy nghĩ bên công ty bảo hiểm, khi nào anh đi làm thủ tục, xử lý công việc!
- ô, thì ra là vậy!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi giải thích như vậy, cười nói:
- Ông xã, hay là anh sớm rời khỏi công ty bảo hiểm đó đi, trực tiếp đến giúp đỡ tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, ông xã, anh không biết, không có anh bên cạnh, em cảm thấy không có chỗ dựa, ông xã, thật sự em rất cần có anh. Bây giờ em mới phát hiện, em thích hợp làm một người vợ hơn, có thể nũng nịu trong lòng ông xã!
- Em đó, chỉ biết nói những lời con nít, bây giờ em đã là tổng giám đốc tập đoàn lớn, nên thể hiện khí chất tổng giám đốc tập đoàn lớn, bà xã, em nên tin tưởng bản thân!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thôi được rồi, ông xã, em không nói với anh nữa, em phải đến công ty con!
Bạch Tình Đình trước khi cúp máy, hôn một cái vào điện thoại, sau đó mới cúp máy.
Diệp Lăng Phi cười cười xem ra bà xà Bạch Tình Đình không thể rời khỏi hắn rồi, nhớ khi xưa nếu như hắn không gọi điện cho Bạch Tình Đình, cô làm sao cũng sẽ không gọi điện cho hắn, nhưng bây giờ thì khác, hắn không gọi điện cho Bạch Tình Đình, cô cũng sẽ chủ động gọi cho hắn, hơn nữa còn thỉnh thoảng nũng nịu với mình. Trong lòng Diệp Lăng Phi thấy ấm áp, nhưng mà Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới chuyện Trương Lộ Tuyết, chuyện này lại khiến cho Diệp Lăng Phi thấy đau đầu, không biết Bạch Tình Đình sau khi biết chuyện Trương Lộ Tuyết có thai, sẽ có phản ứng thế nào?
Khi Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ rối loạn, hắn nghe thấy có người gọi hắn, hắn nghe tiếng nhìn theo thì chỉ thấy Đường Hiểu Uyển đang mặc áo ngủ màu trắng đứng trước cửa biệt thự, đang gọi tên hắn. Hắn tạm thời gác lại những chuyện phiền nào bước đến bên Đường Hiêu Uyển.
- Diệp đại ca, anh gọi điện xong đứng đó làm gì?
Đợi Diệp Lăng Phi đến bên Đưòng Hiểu Uyển, cô nghịch ngợm hỏi.
- Anh không có nghĩ gì!
Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy eo của Đường Hiểu Uyển, thuận miệng nói. Đường Hiểu Uyển nuốt nuốt đầu lưỡi cười nói:
- Diệp đại ca, em nghĩ anh đang phiền não, nếu không sao anh luôn cau mày!
- Tiêu nha đầu, còn biết đoán tâm sự của người ta!
Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển, đi vào phòng khách, hắn hỏi:
- Đình Đình đâu?
- Con sâu làm biếng này đang ngủ ở trên lẩu!
- Không phải chứ, mấy giờ rồi, mặt trời cũng đã lên rồi, Đình Đình còn đang ngủ ở trên giường, thật quá đáng!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại quay sang Đưòng Hiểu Uyển, hắn tỉ mỉ quan sát Đường Hiểu Uyển, hỏi:
- Có phải em mới thức?
- Không có, em thức sớm rồi!
Đường Hiểu Uyển một mặt khẳng định nói:
- ít nhất em cùng thức một tiếng rồi!
- Không giống đó!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, Đường Hiểu Uyển bối rối, miệng nói:
- Diệp đại ca, anh xem em giống chỗ nào?
- Mặt em thì không giống, ai thức một tiếng rồi mà không rửa mặt, xem mặt em bẩn chưa kìa, sắp giống con mèo to rồi!
- A!
Đưòng Hiêu Uyên bị Diệp Lăng Phi phá vỡ bí mật, cô liên chạy đi rửa mặt đánh răng, miệng nói:
- Diệp đại ca, người ta mặc kệ anh!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Đưòng Hiêu Uyên chạy vào nhà vệ sinh, lắc đẩu.
Đi lên lầu, vừa vào phòng ngủ, thì thấy Vu Đình Đình đang ngủ. Quần ngủ của Vu Đình Đình tuột xuống mông, lộ ra quần lót màu hồng.
Diệp Lăng Phi đến bên giường, vốn muốn gọi Vu Đình Đình dậy, nhưng lại không đành lòng đánh thức cô, trong lòng thầm nghĩ:
- Cứ để cô bé ngủ thêm một chút!
Diệp Lăng Phi vừa đứng dậy, Vu Đình Đình trở mình, tỉnh giấc. Sau khi cô dụi mắt nhìn rõ Diệp Lăng Phi đứng bên giường, Vu Đình Đình vội vàng ngồi dậy, miệng nói liên tục:
- Diệp đại ca, anh đến khi nào vậy!
- Anh vừa đến!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Đình Đình tỉnh giấc, nên ngồi bên giường của cô, đưa tay ra, ôm Vu Đình Đình trong lòng, dịu dàng nói:
- Anh nói Đình Đình, sao em làm biếng thế, mặt trời cũng đã lên rồi, còn ở trên giường ngủ, thật hư quá!
- Cũng là chị Hiểu Uyển hại đó, đêm qua chị ấy kể chuyện ma, dọa em ca đêm cũng chẳng ngủ được!
Vu Đình Đình uể oải nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, anh giúp em nói chị Hiểu Uyển, chị ấy luôn bắt nạt em!
Vu Đình Đình vừa nói xong câu này, Đường Hiểu Uyển trong nhà vệ sinh đi ra, sau khi cô nghe thấy câu nói của Vu Đình Đình, miệng oán trách nói:
- Đình Đình, em làm vậy là đang nói xấu chị, không phải em muốn chị kể chuyện ma sao, bây giờ quay ngược lại nói chị, con bé này, trở nên hư như vậy từ lúc nào thế! Đừng tưởng là có Diệp đại ca ở đây, thì chị không dám giáo huấn em, hừ, gần đây chị ở trong công ty không bị ai đánh bại đó!
Đưòng Hiêu Uyên nói rồi đi tới, đưa tay cù Vu Đình Đình nhột nhột, Vu Đình Đình vốn thoải mái nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, khi bị Đường Hiểu Uyển cù nhột nhột, liền cầu cứu nói:
- Diệp đại ca, anh xem, chị Hiểu Uyển lại bắt nạt em rồi!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đùa giỡn, liền đứng lên, hắn ra vẻ không thể giúp đỡ, hai tay đưa ra nói:
- Đây là mâu thuân giữa con gái các em, anh không tham gia vào!
- Đình Đình, nghe thấy chưa, Diệp đại ca nói mâu thuẫn nội bộ thì nội bộ giải quyết, hôm nay chị phải xử lý con bé này!
Đường Hiểu Uyển tỏ vẻ cơ hội hiếm có, cô dựa vào tuổi mình lớn hơn Vu Đình Đình, bắt đầu bắt nạt Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển tuy rằng lớn hơn Vu Đình Đình ít nhât 5 tuổi, nhưng thân hình của Đường Hiểu Uyển vô cùng nhỏ con, có thể nói ngực hơi to, thì chỗ khác không có chỗ nào lớn. Còn thân hình của Vu Đình Đình thì cao hơn Đường Hiểu Uyển một cái đầu, chỉ là tuổi nhỏ, hai người đùa giỡn thì rõ ràng Đường Hiểu Uyển thiệt thòi.
Lúc này, Đưòng Hiểu Uyển lại nghĩ đến Diệp Lăng Phi. Cô ta nói:
- Diệp đại ca, Đình Đình bắt nạt em, anh cũng không giúp em!
Diệp Lăng Phi lúc này quả thật khóc không được, Đường Hiểu Uyển thật giống con nít, vừa rồi rõ ràng là cô chủ động đùa với Vu Đình Đình, bây giờ thấy không phải đối thủ của Vu Đình Đình, thì muốn hắn giúp đờ, rõ ràng là tâm lý trẻ con.
Nhưng mà, lúc này trên giường lại là một cảnh tượng hương diễm, Đường Hiêu Uyển và Vu Đình Đình khi đang đùa giỡn, hai người cố gắng cù đối phương, đều không nghĩ đến hai người đều mặc áo ngủ, quần ngủ, đùa như vậy, thật là cảnh xuân phơi phới.
Diệp Lăng Phi đêm qua cùng Chu Hân Mính đã quấn quýt với nhau, bây giờ lại thấy người đẹp như ngọc ở trên giường, trong lòng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Miệng nói:
- Được rồi, anh đến giúp!
Nhưng lại đè hai người Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình xuống, môi hôn đôi môi kiều diễm căng mọng của hai cô, kéo quần ngủ của hai cô xuống.
Đưòng Hiểu Uyển và Vu Đình Đình hai người phát ra tiêng rên rỉ, họ đều nhắm mắt lại, ai cùng không dám nhìn cảnh tượng này. Hai người mặt nóng ran, chuyện này, chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết. Tuy rằng hai người và Diệp Lăng Phi từng thân mật tiếp xúc thân thể với nhau, nhưng mà, hôm nay chuyện hai người cùng Diệp Lăng Phi tiếp xúc thân mật với nhau, là lần đầu tiên, hai người đều cảm thấy không thích nghi lắm.
Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ, lột trần hai người xong, miệng hôn xuống dưới.
Tần Dao vội vàng trở về nhà, cô ta vừa nhìn thấy Tần Thiên, mới yên tâm.
- Tiểu Thiên, hôm qua em đi đâu, sao không nói với chị một tiếng đã bỏ đi?
Tần Dao trách móc nói.
- Em đi gặp bạn gái của em, chị, không lẽ chị không cho em đi gặp bạn gái?
Giọng điệu của Tần Thiên nói chuyện với Tần Dao không thân thiện, giọng điệu nói chuyện của Tần Thiên làm cho Tần Dao giật mình, Tần Dao còn tưởng rằng Tần Thiên đang giận cô, Tần Dao nói:
- Tiêu Thiên, chị thật không có cách, hôm qua không phải chị không muốn giúp em, thật sự không giúp được!
- Chị, đừng nói nữa, nói chung chuyện của em sau này chị đừng quản, còn tên xấu xa tên Diệp Lăng Phi, em cùng sẽ không động đến hắn, cùng lắm em không trêu chọc hắn thôi!
Sau khi Tần Dao nghe Tần Thiên nói vậy, cảm thấy có chút bất an. Lúc này, mẹ của cô xen vào:
- Con nói con làm chị, sao không giúp em trai mình, sao lại thấy em trai bị bắt nạt mà cũng không giúp, tay của tiểu Thiên cùng bị tên xấu đó làm gãy rồi, đợi chút còn phải đến bệnh viện, mẹ thật không hiểu, lúc đó sao mẹ lại sinh đứa con gái như con, sao không giống người một nhà!
Tần Dao nghe vậy, nước mắt sắp rơi ra. Cô cảm thấy rất uất ức, hôm qua nếu như không phải mình chạy qua đó, cầu xin Diệp Lăng Phi tha cho Tần Thiên, Tần Thiên đã chết sớm rồi. Kết quả em trai mình không niệm tình, còn mẹ thì trách mình, Tần Dao uất ức nói:
- Mẹ, con...!
- Được rồi, con đừng nói nữa, hôm nay mẹ cùng tiểu Thiên đến bệnh viện, hai mẹ con chúng tôi không cần con đi theo!
Ba của Tần Dao lúc này thay không được, ông nói:
- Bà đừng nói tiểu Dao như vậy, tiểu Dao hiểu chuyện, tôi thấy nhất định có nguyên nhân khác, tiểu Dao, con đừng trách mẹ con, mẹ con chỉ thích nói như vậy, mấy chục năm rồi, không hề thay đổi!
- Ba, con biết rồi!
Nghe ba mình nói vậy, Tần Dao cảm thấy trong lòng đỡ hơn nhiều. Cô ta vừa nghĩ muốn nói với ba vài câu, nhưng ngay lúc này, điện thoại cô reo lên.
Tần Dao nhìn màn hình hiển thị, giật mình, thì ra là điện thoại của Dương Tử. Nhận hay không nhận? Tần Dao do dự, nhìn vào nhận điện thoại.
- Anh Dương, anh có chuyện gì sao?
- A, tôi có chút chuyện nhỏ!
Dương Tử cười nói.
Hay là vậy, cô đến chỗ tôi một chuyến, cô cũng đừng lái xe qua, tiểu Thất đã ở dưới lầu nhà cô đón cô rồi!