Sự phẫn nộ của Bạch Cảnh Sùng nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không ngờ Bạch Cảnh Sùng lại chẳng có chút tình cảm lưu luyến nào với đứa con riêng Thái Hạo. Còn về chuyện Thái Hạo định giết Bạch Tình Đình. Bạch Cảnh Sùng hiển nhiên rất phẫn nộ. Tức giận tới mức quát để hắn ngồi tù cà đời, vĩnh viễn không được ra ngoài.
Diệp Lăng Phi vốn muốn thương lượng với Bạch Cảnh Sùng, hy vọng Bạch Cảnh Sùng không nhúng tay vào việc này, ít nhất không được bênh vực cho Thái Hạo. Nhưng giờ xem ra, hắn hoàn toàn nghĩ thùa rồi. Trông dáng vẻ này của Bạch Cảnh Sùng, xem ra chi phán Thái Hạo mười năm tù có vẻ không đủ tiêu hao cơn giận này của Bạch Cảnh Sùng. Tốt nhất là phán tử hình.
Trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ kỹ lại, thực sự là như vậy. Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng sống với nhau bao nhiêu năm. Tình cảm cha con cũng là như thế. Bạch Cảnh Sùng vì muốn Bạch Tình Đình có thể ngồi vào chiếc shế Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc tế Thế ki nên mới chủ động nhận trách nhiệm đó. Sau đó từ chức, tất cà đều vì Bạch Tình Đình.
Ngoài tình cảm sâu đậm giữa hai cha con. Bạch Cảnh Sùng bao nhiêu năm nay đều không lấy vợ. Dù trước đây có này sinh quan hệ với vủ Ngô. Mấy năm nay vú Ngô phục vụ bên cạnh ông ta song Bạch Cảnh Sùng cũng không muốn lấy vú ngô. Có thể thấy, Bạch Cảnh Sùng vẫn khắc cốt ghi tâm, vẫn hối hận về những việc đã làm với mẹ của Bạch Tình Đình. Thế nên, nhiều năm nay sự hối hận và muốn chuộc tội đã khiến Bạch Cảnh Sùng vô cùng thương Bạch Tình Đình. Tình cám ruột thịt yêu thương sâu sắc này đã biến Bạch Tình Đình trở thành người duy nhất trong cuộc đời Bạch Cảnh Sùng. Tất cà những việc mà Bạch Cảnh Sùng làm đều vì cô con gái này.
Giờ nhớ lại, nguyên nhân trước giờ khiến Thái Hạo không thể bước vào nhà họ Bạch chính là vì Bạch Tinh Đình. Cũng chính vì thái độ kiên quyết phàn đối của Bạch Tình Đình khiến Bạch Cảnh Sùng vứt bỏ tâm niệm về đứa con trai Thái Hạo này và cũng chính vì thế khiến Thái Hạo này sinh ác ý muốn giết Bạch Tình Đình để bước vào nhà họ Bạch.
Xem ra. Thái Hạo đã là việc ngu ngốc nhất trong đời hắn rồi. Thái Hạo thiếu tính kiên nhẫn và chờ đợi. Thái độ của Bạch Tình Đình cũng chi là nhất thời không muốn chấp nhận hắn chứ ai biết sau này sẽ thế nào. Một khi thái độ của Bạch Tình Đình thay đổi, Bạch Cảnh Sùng sẽ tiếp nhận đứa con trai Thái Hạo này.
Nhưng chính tay Thái Hạo lại hủy đi tất cả, chính Thái Hạo đã hủy đi tương lai của hắn.
- Bố, bố có muốn gặp mặt Thái Hạo không. Thái Hạo đã bị bắt rồi. Giờ hắn đang ở đồn cành sát!
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không!
Bạch Cảnh Sùng xua xua tay, nói:
- Ta không có đứa con này. Giờ xem ra cách làm của Tình Đình là đúng. May mà Tình Đình kiên quyết không để tên khốn nạn Thái Hạo bước vào nhà họ Bạch. Ta thật hối hận. Sớm biết thế này ta đã không cho Thái Hạo bất cử cơ hội nào. Thậm chí còn không nên gặp nó. Chuyện lần này may sớm phát hiện được, nếu không ta không còn mật mũi nào đi sặp mẹ của Tình Đình nừa. Tiểu Diệp, con giúp ta được không. Để Thái Hạo suốt đời nhốt trong nhà lao đi.
- Bố, chuyện của Thái Hạo sẽ tự có pháp luật xừ lý. Không cần bố phải lo đâu.
Diệp Lăng Phi nói:
- Giờ chính là cơ hội tốt nhất để làm hòa quan hệ giừa bổ và Tình Đình. Tình Đình không biết chuyện này, con vốn định giấu cô ấy. Giờ xem ra con làm hơi thừa rồi. Bố có thể nói chuyện với Tình Đình xem. Con tin ngay từ đầu Tình Đình không tiếp nhận Thái Hạo cũng chính vì cô ấy nhận ra Thái Hạo không phải người thật thà. Một khi vào nhà họ Bạch sẽ làm rối loạn nhà họ Bạch.
Bạch Cảnh Sùng hổi hận vô cùng, nói:
- Tiểu Diệp, giờ ta cũng hối hận lắm. Nhưng ta không biết phải nói thế nào với Tình Đình. Hay con nói trước cho Tình Đình đi, xem Tình Đình tiếp nhận chuyện này thế nào. Ta lo Tình Đình vẫn còn đang giận.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bố à. Tình Đình có chút ương song trong lòng cô ấy rất yêu bố. Không thế này đi. Tình Đình cũng không hay vì chuyện giữa bố và cô ấy mà phiền não. Con thấy Tình Đình cần có cái cớ gì đó. Bố đánh Tình Đình, điều này khiến cô ấy có chút tức giận. Nhưng quan trọng hơn cà là cô ấy không biết làm thế nào để đối mật với bố. Theo con thấy, bố cử gặp mật Tình Đình, nói xin lỗi cô ấy một tiếng là xong. Dù sao Tình Đình cũng là con gái bố. Chuyện này cũng chẳng có gì xấu hổ cà. Nếu bố thật không chịu nhường, bố có thể nói chuyện riêng với Tình Đình là được mà. Bố à, bố thấy con nói có đúng không?
Bạch Cảnh Sùng đang muốn tìm cơ hội để hòa giải mối quan hệ với Bạch Tình Đình. Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, Bạch Cảnh Sùng trong lòng cũng cám thấy đúng. Có điều. Bạch Cảnh Sùng vẫn lo, nói:
- Tiểu Diệp, hay con nói với Tình Đình một tiếng, xem thái độ Tình Đình thế nào, ít ra cũng để Tình Đình chuẩn bị tinh thần, đúng không?
Diệp Lăng Phi trong lòng thầm cười, nghĩ: "Bạch Cảnh Sùng rất sợ cô con gái này!" Diệp Lăng Phi gật đầu cười nói:
- Bố, con giờ sẽ gọi điện cho Tình Đình. Tình Đình đang ở nhà học nấu ăn. Con nói trưa nay bố muốn đến nhà con ăn cơm, để Tình Đình chuần bị chút. Bố thấy thế nào?
- Tình Đĩnh học nấu ăn?
Bạch Cảnh Sùng ngạc nhiên. Sau đó lại cười, nói:
- Xem ra Tình Đình đứa bé này thay đổi thật rồi. Trước ở nhà nó không chịu xuống bếp nửa bước. Nó bảo chi cần ngửi thấy mùi khói là thấy khó chịu rồi. Giờ còn xuống bếp học nấu ăn.
Bạch Cảnh Sùng vỗ vỗ vào vai Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, xem ra Tình Đình vì con thay đổi rất nhiều đó.
- Bố, con cũng thay đổi không ít mà.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Bạch Tình Đình.
- Trưa nay nhạc phụ đại nhân muốn tới nhà chúng ta ăn cơm. Em đang học nấu ăn mà. Đích thân nấu mấy món đi, anh sẽ mua thêm mấy bình vang, cả nhà ta cùng ăn bừa cơm.
Diệp Lăng Phi gọi xong. Bạch Tình Đình bất chợt nắm chặt tay lại. Cứ thế trừng trừng ngườm Diệp Lăng Phi. Thực sự rất lo lắng. Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, quay sang nói với Bạch Cảnh Sùng:
- Tình Đình đồng ý rồi. Cô ấy muốn đích thân làm cho bố mấy món. Bố, chúng ta đi mua chút rượu ngon, lát về uống một trận cho đã!
- Được, được, giờ đi ngay!
Bạch Cảnh Sùng vừa nghe thấy thế, vui mừng kéo tay Diệp Lăng Phi định đi luôn. Diệp Lăng Phi lấy tay chì vào áo của Bạch Cảnh Sùng nói:
- Bố à, bố không định thay áo à?
- A, con xem, bố vui quá quên hết mọi chuyện rồi!
Bạch Cảnh Sùng vui tới mức không biết nói gì hơn.
Diệp Lăng Phi và Bạch Cảnh Sùng đặc biệt mua hai bình vang Bourder Pháp. Đợi sau khi tới biệt thự của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xong. Bạch Cảnh Sùng đứng trước cửa biệt thự, lưỡng lự một hồi.
Diệp Lăng Phi kéo Bạch Cảnh Sùng vào, nhỏ giọng nói:
- Bố, sao bố lại sợ gặp con gái mình mà!
- Không phải, bố chỉ đang nghĩ lát phải nói gì đây. Tiểu Diệp, con nói xem bố nên xin lỗi trước hay nên nói chuyện khác thì tốt hơn?
Diệp Lăng Phi không nhịn được lại nghĩ: Bạch Cảnh Sùng đâu còn giống là bố của Bạch Tình Đình nữa đâu. Gặp con sái của mình mà cũng nghĩ này nghĩ kia.
Ngay khi Diệp Lăng Phi định nói với Bạch Cảnh Sùng cử thuận theo tự nhiên là tốt nhất thì Bạch Tình Đình thân mặc tạp dề từ trong biệt thự bước ra.
- Bố, sao giờ hai người mới về. Con còn nghĩ bố tẹo nừa là về tới chử. Thức ăn con làm xong cà rồi!
Bạch Tình Đình khoác tay Bạch Cảnh Sùng, nhiệt tình nói:
- Bố, bố nhanh vào nếm thừ thức ăn do chính con nấu đi. Con thừ một miếng rồi, khẩu vị cũng không tồi!
Bạch Cảnh Sùng không ngờ Bạch Tình Đình lại nhiệt tình với mình như vậy. Hắn còn nghĩ con gái hắn đang tức giận. Có thể còn không thèm để ý tới hắn ấy chứ. Không ngờ Bạch Tình Đình dường như quên đi tất cà những chuyện không vui trước đây. Bạch Cảnh Sùng chưa bao giờ xúc động như bây giờ. Lần đầu hắn cảm nhận thấy Bạch Tình Đình đã lớn rồi. Hắn không cần phải lo lắng gì nừa. Bạch Cảnh Sùng bỗng rơm rớm nước mắt. Hắn chi biết dùng tay nắm chật lấy tay Bạch Tình Đình, bất chợt quên mất nên nói gì.
Diệp Lăng Phi thấy cành này, vội vàng đứng ra xoa dịu tình thế, nói:
- Bà xã, em khẳng định thức ăn em làm có thể ăn được chứ?
- Sao, anh không tin hà?
Bạch Tình Đình bĩu môi nói.
- Đợi lát nừa anh đừng có ăn hết thức ăn em làm đó. Anh đúng là con mèo tham ăn!
- Trời, ai là mèo tham ăn. Em cố tình hủy hoại thanh danh của anh đấy à. Bố à, bố xem con gái bố này. Chi biết hủy hoại thanh danh của con thôi!
Bạch Cảnh Sùng vui vẻ bật cười. Hắn lộ ra ánh mắt hiền từ của một người bố, nhìn con gái, rồi lại quay qua nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, Tình Đình là đứa ương bướng thật. Nhưng, nó không biết nói dối. Bố tin những gì Tình Đình nói!
Bạch Tình Đình đắc ỷ bĩu môi nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Anh thấy chưa hả, ngay cả bố em còn nói vậy. Anh đúng là con mèo tham ăn!
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu. Hắn cố ý ngẩng mặt lên, lầm bầm nói:
- Sao không có tuyết rơi nhi. Giờ tôi thực sự oan còn hơn cà Thị Màu mà.
Bạch Tình Đình không thèm để ý tới Diệp Lăng Phi. Cô khoác tay Bạch Cảnh Sùng, giục nói:
- Bố, nhanh vào thôi. Để bố thường thức tài nghệ nấu nướng của con. Hôm nay con mất bao nhiêu thời gian học nấu ăn đó. Bố, bố nhất định phải thử đó!
- Được, được. Bố nhất định sẽ thử!
Bạch Cảnh Sùng liên miệng đồng ý nói.
Bạch Cảnh Sùng vừa bước vào phòng ăn. Vừa hay bắt gặp ngay Trương Vân đang bày thức ăn lên bàn. Bạch Cảnh Sùng không biết thân phận của Trương Vân, nhưng nhìn dáng vẻ bận rộn của Trương Vân, trong lòng cũng đoán được vai trò của Trương Vân cũng giống với vú Ngô, là người giúp việc.
- Trương Vân, đây là bố tôi.
Bạch Tình Đình nói.
- Chào ông Bạch!
Trương Vân nói.
- Bố, đây là người giúp việc con mời về - Trương Vân. Con chính là học nấu ăn cùng cô ấy. Tài nghệ của Trương Vân rất tuyệt, ừm, con thấy tài nghệ của Trương Vân con ngon hơn cà vú ngô nữa. Bố, để hôm nào con dẫn vú ngô qua đây học cùng Trương Vân nhé!
Bạch Tình Đình kéo Bạch Cảnh Sùng ngồi xuống. Bạch Cảnh Sùng lúc này chi còn biết đồng ý và đồng ý. Liên miệng nói được được.
Diệp Lăng Phi cầm chai rượu vang vào phòng ăn. Hắn mở rượu ra. Rót ba cốc xong. Diệp Lăng Phi đưa mắt liếc qua các món ãn trên bàn. Miệng chẹp chẹp, nói:
- Bà xã, mấy món này đều do em làm sao. Nào, để anh thừ xem!
Diệp Lăng Phi cầm đũa lên định gắp, nhưng lại bị Bạch Tình Đình ngăn lại.
- Anh, con mèo tham ăn này. Không được ăn trước. Phải để bố nếm thừ xem thế nào đă. Đợi lát nừa em còn phải vào bếp, vẫn còn một món chưa xong!
Bạch Cảnh Sùng cầm đũa lên, gắp lên một miệng thịt rồi cho vào mồm rồi từ từ nhai. Bỗng thấy nước mắt Bạch Cảnh Sùng trào ra. Diệp Lăng Phi vội vàng dùng tay chỉ Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã ơi bà xã, em tèo rồi. Lần này nhất định lại cho nhầm đồ vào rồi!