Diệp Lăng Phi mở cửa chiếc xe Chevrolet vuợt ra khỏi cầu. Hắn nhìn giao thông thành phố Vọng Hải chen chúc lẫn nhau, đây chính là một căn bệnh nghiêm trọng của những thành phố phát triển.
Ngày hôm qua sau khi đưa Đường Hiểu Uyển trở về nhà trọ xong, hắn đi ăn một chút rồi đánh bài đến hai giờ sáng. Diệp Lăng Phi lúc này cảm thấy đầu rất đau, hắn suy nghĩ mình cần phải đi gặp bác sĩ.
Chiếc xe Chevrolet nhanh chóng chạy đến bãi đổ xe ở tập đoàn Tân Á. Bãi đỗ xe có diện tích khoảnh chừng hai sân bóng rổ này đã đầy xe, tìm kiếm được một chỗ để dựng cũng không phải là một điều đơn giản. Diệp Lăng Phi lái xe vào một góc phía Đông, thấy một chiếc Audi A6 cũng đang chuẩn bị tiến vào đó, hắn liền nhấn ga, chiếm chỗ trước.
Diệp Lăng Phi xuống xe khóa kỹ lại xong đã nhìn thấy chiếc Audi A6 đã dừng lại cách xe của hắn chừng ba mét. Diệp Lăng Phi vừa lấy cuốn tạp chí xe hơi ra kẹp vào trong người thì đã nhìn thấy cửa chiếc Audi A6 đó mở ra, một người phụ nữ từ trên đó đi xuống.
Một người lão luyện như Diệp Lăng Phi cũng bị khí chất của người phụ nữ này hấp dẫn. Người phụ nữ này bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần áo bao quanh cặp mông và bầu phong nhũ tạo thành hình chữ S. Trên người tuy không có bất kỳ đồ trang sức gì nhưng toát ra một hương vị của một thục nữ. Hơn nữa, với khuôn mặt lạnh lùng nàng quả là cực phẩm trong giới thục nữ.
Thành thục, hấp dẫn, lãnh diễm. . .
Trong nhánh mắt, đầu của Diệp Lăng Phi hiện ra một loạt hình dung từ. Nhưng lúc này trong lòng hắn lại có một cảm giác khác thường.
Đúng lúc Diệp Lăng Phi dùng ánh mắt mê đắm nhìn nàng thì cô gái thành thục kia cũng dùng một ánh mắt quét tới hắn. Ánh mắt này khiến cho Diệp Lăng Phi có một cảm giác toàn thân lạnh lẽo, sự kích thích vừa rồi đã hoàn toàn bị dập tắt. "Đây quả là một ánh mắt sắc bén" Diệp Lăng Phi thầm cảm khái trong lòng, hắn vội vàng giả bộ như không chú ý đến cô gái này, kẹp tạp chí rồi đi qua.
Là phó tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, Trần Ngọc Đình chính là nòng cốt ở nơi này. Nàng đã dựa vào năng lực của mình mà leo lên được chức phó tổng này. Trong năm vị phó tổng ở đây, chỉ có nàng là đã ở Tân Á hai mươi năm cho nên đối với công ty nàng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Trần Ngọc Đình làm việc quyết đoàn, gặp vấn đề khó khăn nàng đều can đảm đứng ra gánh chịu. Chính vì như thế mà nàng đối với cấp dưới rất có uy tín, nhưng cũng không ít kẻ dối trá, đầu cơ trục lợi ghen ghét.
Vừa rồi nàng nhìn thấy dáng vẻ Diệp Lăng Phi nhìn mình thì vô cùng chán ghét. Khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi tay ôm một quyển tạp chí, tựa như là đi làm trong này thì rõ ràng là đến tham quan khảo sát.
- Hừ, nếu như là ở trong lĩnh vực của ta, là nhân viên của ta thì ta nhất định đuổi hắn ra khỏi cửa.
Nàng nghĩ như vậy rồi nhanh chóng đi vào tổng bộ.
Trần Ngọc Đình vừa đi tới tầng tám của phòng làm việc thì gặp phải Tôn Hằng Viễn. Trần Ngọc Đình với Tôn Hằng Viễn không hề có chút hảo cảm gì, bởi vì nàng cảm thấy người này rất không thành thật.
- Trần phó tổng, tôi muốn cô hỗ trợ một việc.
Tôn Hàng Viễn cười tươi, thân mật khiến cho Trần Ngọc Đình cảm thấy buồn nôn. Nàng theo phép lịch sự cười đáp trả hắn rồi nói:
- Tôn quản lý, anh đừng nói thế, anh chính là tinh anh của công ty, một phó tổng như tôi làm sao có thể so sánh được.
Nói xong, nàng đẩy cửa làm việc rồi đi vào. Tôn Hằng Viễn cũng đi theo, thuận tay đóng cửa lại.
Trần phó tổng, cô nói lời này là sao vậy? Tôi với cô đều được phân công quản lý thị trường, chẳng lẽ cô mặc kệ cấp dưới là tôi sao?
Tôn Hằng Viễn ngồi đối diện với Trần Ngọc Đình một cái bàn làm việc, hắn vắt chân rồi hỏi.
- Phòng tiêu thụ của chúng ta có thành tích hôm nay, chính là do sự nỗ lực và cố gắng không ngừng của cô.
Trần Ngọc Đình cười ha hả nói:
- Được rồi, Tôn quản lý, anh có việc gì thì cứ nói ra đi. Để xem tôi có giúp nổi không.
- Ừ, là như vậy, gần đây ở khu công nghiệp ven biển có một hạng mục lớn. Căn cứ vào hồ sơ thì khoảng chừng năm trăm vạn. Tôi nghe nói cô vơi phó tổng khu công nghiệp duyên hải là bạn học cũ, bởi vậy tôi muốn Trần phó tổng ra mặt, giới thiệu tôi với người này một chút.
- Cái này để tôi ra mặt cũng không phải là chuyện tốt.
Trần Ngọc Đình chần chừ nói:
- Hạng mục lớn như vậy, nhất định sẽ dựa vào hình thức đấu thầu. Nếu như tôi ra mặt thì sẽ khó tránh khỏi việc người khác nói này nói nọ, tác dụng có khi còn ngược lại.
- Ừ, Trần phó tổng nói cũng phải, lo lắng chu đáo mọi việc.
Tôn Hằng Viễn sớm đã nghĩ đến chuyện này nên cũng không kiên trì nữa:
- Đã như vậy tôi không quấy rầy Trần phó tổng nữa.
Hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại cười nói:
- Trần phó tổng, cuối tuần này ở nhà hát quốc tế thành phố Vọng Hải có một lễ hội âm nhạc. Tôi biết cô thích nghe nhạc, vừa đúng lúc tôi có hai vé, hay là hôm đó chúng ta cùng nhau đi xem được không?
Trần Ngọc Đinh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ:
- Đây mới chính là lời ngươi muốn nói. Nàng khẽ lắc đầu cất tiếng nói:
- Không cần, hôm đó tôi có việc, để lần sau đi.
Tôn Hằng Viễn đành phải cười cười:
- Được rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện vậy.
Nói xong hắn rời khỏi văn phòng của Trần Ngọc Đình. Bỗng nhiên Trần Ngọc Đình cất tiếng:
- Tôn quản lý, chờ một chút.
Tôn Hằng Viễn tưởng rằng Trần Ngọc Đình thay đổi chủ ý, liền quay mặt lại cười nói:
- Trần phó tổng, có việc gì vậy?
- À, thế này, tôi biết là phòng tiêu thụ có một trưởng phòng mới. Dù thế nào tôi cũng được công ty phân làm quản lý ở nơi này, chuyện này tôi cũng nên biết. Thế nhưng tại sao tôi lại không nhận được bất cứ tin tức gì?
- Chuyện này à, để tôi đi hỏi Trương tổng xem sao, ông ấy tự mình sắp xếp chuyện này, cụ thể tôi cũng không hiểu rõ.
Tôn Hằng Viễn nghe nàng nói vậy thì cảm thấy thất vọng.
- Cũng có thể tổng giám đốc cho rằng người này có thể giúp cho tập đoàn công ty phát triển cho nên mới trực tiếp sắp xếp.
Trần Ngọc Đình thấy Tôn Hằng Viễn nhắc đến tổng giám đốc thì cười lạnh nói:
- Tôn quản lý, không cần mang tổng giám đốc ra dọa tôi. Tôi đã tra sơ qua lý lịch của người này, hắn mới chỉ tốt nghiệp trung học mà thôi. Một người mới tốt nghiệp trung học làm sao có thể đảm nhiệm chức trưởng phòng được, liệu đây có phải là tin vịt không?
Tôn Hằng Viễn cười nói:
- Cô quá lo lắng rồi. Vị trưởng phòng này đã đi ra nước ngoài sống sáu năm, có thể nói tiếng anh như gió. Nói thế nào cũng sẽ tốt cho phòng tiêu thụ của chúng ta. Chúng ta dựa vào năng lực chứ không phải dựa vào bằng cấp mà tuyển chọn người. Tôi nghĩ Tổng giám đốc sắp xếp anh ấy cũng có đạo lý của ông ấy. Tổng giám đốc đối với thị trường trong nước vẫn chưa thỏa mãn, hy vọng có thể phát triển ra nước ngoài. Chuyện này chắc Trần phó tổng cũng biết.
Tôn Hằng Viễn gian xảo đem toàn bộ trách nhiệm đổ cho tổng giám đốc, hắn thầm nghĩ "Hừ, tuy rằng cô là người sắp xếp người ở phòng tiêu thụ, tuy nhiên cũng chỉ là một cái chức không mà thôi. Nói thật phó tổng cô vẫn còn non lắm.
- Đã như vậy, tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôn quản lý, phiền anh gọi tân chủ quản tới văn phòng gặp tôi, tôi muốn gặp mặt hắn.
Trần Ngọc Đình thốt ra những lời này.
Tôn Hằng Viễn đồng ý, hắn quay lại phòng tiêu thụ, đem những chuyện này nói cho Diệp Lăng Phi biết. Hắn gọi Diệp Lăng Phi vào hành lang, nhỏ giọng:
- Trần phó tổng tìm anh.
- Nàng tìm ta sao?
Diệp Lăng Phi sững sờ.
- Phó tổng này làm công việc gì?
- Trên danh nghĩa là phân công nhân viên quản lý phòng tiêu thụ, nhưng trên thực tế là trông coi kế hoạch phát triển. ở phòng tiêu thụ nàng ta không có thực quyền nên cậu cũng không phải sợ. Tuy nhiên cũng phải nể mặt mũi một chút, đi qua đó chào người ta một tiếng.
Tôn Hằng Viễn vừa nói vừa cười:
- Yên tâm, có tôi ở đây, không ai làm được gì cậu đâu. "Thối lắm, nếu như không phải là tổng giám đốc của các ngươi sắp xếp ta vào đây thì ta cũng không khách khí. Nói không chừng đã sớm đuổi ta ra ngoài. Chỉ là nói cho cùng, tập đoàn Tân Á với quân đội có quan hệ gì, bằng không ta làm sao có thể được tổng giám đốc sắp xếp vào trong phòng tiêu thụ Diệp Lăng Phi thầm nghĩ trong lòng, từ từ bước xuống thang máy.
Trần Ngọc Đình lúc này đang suy đoán tại sao tổng tại lại sắp xếp một người không có bằng cấp đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tiêu thụ thì cửa bỗng đẩy ra, một người đàn ông quen thuộc hiện lên trong mắt nàng.
- Không ngờ là hắn.
Trần Ngọc Đình sững sờ. Nàng thật không ngờ, tân trưởng phòng tiêu thụ lại chính là cái tên ở bãi đỗ xe hồi sáng.
Diệp Lăng Phi cũng giật mình. Hắn cũng không ngờ mỹ phụ ở bãi đỗ xe hồi sáng lại chính là phó tổng. Chỉ là, lúc này Diệp Lăng Phi lại nảy sinh một ý nghĩ, hắn rất muốn lập tức nói: "Mỹ nữ, nói giá đi, một đêm bao nhiêu tiền?"