Diêp lăng phi đã đi đến cửa cầu thang, không thèm để ý đến Lý Khả Hân đang gọi lớn phía sau, châm một điếu thuốc, hắn đi về phía chiếc xe.
Lý Khả Hân đi giày cao gót, vội vã đuổi theo xuống dưới lầu, vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi gần tới chiếc xe, nàng đã quýnh lên, nàng không để ý xuống dưới chân, ngã nhào về phía trước.
- A.
Lý Khả Hân thét lên một tiếng chói tai, cơ thể bị mất trọng tâm sắp ngã xuống phía dưới sàn xi măng của thang lầu.
Nghe được tiếng thét chói tai của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi quay đầu lại, thấy Lý Khả Hân đang sắp ngã xuống. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lao người đến như mũi tên rời khỏi dây cung. Thoáng chốc, đã tới trước mặt Lý Khả Hân, hai tay ôm lấy thắt lưng Lý Khả Hân. Phía trong chân cầu thang chật hẹp nên hắn phải ôm dựa vào tường, ôm chặt lấy Lý Khả Hân, không để cho Lý Khả Hân có một chút thương tổn nào.
- Cẩn thận một chút, lần sau không nên như vây.
Diệp Lăng Phi sắc mặt có phần khó coi, hắn buông người Lý Khả Hân ra, tay phải để sau lưng, xoay người đi về phía chiếc xe.
Lý Khả Hân nhìn dáng dấp Diệp Lăng Phi có phần kì quái, nàng đảo mắt sang nhìn bức tường sau lưng Diệp Lăng Phi, thấy bức tường bị bong ra một mảng sơn, lộ ra đầu của nửa cái đinh, vừa khớp với vết rách trên áo của Diệp Lăng Phi, trên đinh còn dính máu.
Lý Khả Hân nhìn thấy vậy trong lòng đã hiểu rõ toàn bộ, vừa nãy Diệp Lăng Phi vì cứu mình, bị cái đinh phía sau lưng mình đâm vào. Trong lòng sinh ra cảm giác áy náy vô cùng, quýnh lên, không suy nghĩ gì nói to:
- Diệp đại ca, anh không sao chứ.
Nói rồi chạy đến sau lưng Diệp Lăng Phi, thì thấy áo sau lưng Diệp Lăng Phi có một lỗ nhỏ, máu chảy ướt đẫm.
Diệp Lăng Phi mỉm cười, ung dung nói:
- Không có việc gì, yên tâm đi. Được rồi, tôi về trước đây.
Lý Khả Hân vội vàng chạy đến đứng chắn trước mặt Diệp Lăng Phi, không cho Diệp Lăng Phi mở cửa xe.
- Diệp đại ca, xin lỗi, tất cả là tại tôi.
Lý Khả Hân vẻ mặt ngượng ngùng, nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm nói:
- Diệp đại ca, tôi biết anh vừa nãy tức giận vì thái độ của tôi. Thật ra, tôi cũng biết anh Đại Hải không được tốt, hai nhà chúng tôi là hàng xóm mấy chục năm, anh Đại Hải từ nhỏ đã bảo vệ tôi, chúng tôi có quan hệ rất tốt. Cho nên, khi nghe thấy anh nói anh Đại Hải, tôi nhịn không được nên mới nói như vậy, tôi thật không có ý muốn chọc giận Diệp đại ca đâu.
- Cô gọi tôi là Diệp đại ca?
Diệp Lăng Phi đưa tay sờ ra phía sau đứng đúng vào chỗ cái đinh đâm vào lưng chảy máu, nhấn mạnh với Lý Khả Hân:
- Cô không phải thích gọi tôi là trưởng phòng sao, hình như vừa rồi cô nói mà không suy nghĩ thì phải, tôi có cảm giác lạ lạ.
- Chúng ta không nên nói chuyện ở chỗ này, nhanh chóng theo tôi lên nhà, lấy nước nòng trườm vào, nhỡ chẳng may bị nhiễm trùng là không được đâu.
Lý Khả Hân kéo tay Diệp Lăng Phi, lại lần nữa đi vào trong lầu.
Đi một mạch lên lầu bốn, Lý Khả Hân mở cửa ra, thấy ba mẹ mình đang bận việc trong nhà. Nhìn thấy Lý Khả Hân cùng với Diệp Lăng Phi vào nhà, cha Lý Khả Hân là Lý Tường vội vàng nói:
- Khả Hân, con cũng không nói khi nào trở về, ba với mẹ con nghĩ chắc con cũng về muộn như mọi ngày, không nghĩ hai đứa lại về sớm như vậy.
- Bác trai, không có vấn đề gì ạ.
Diệp Lăng Phi cười cười, lấy bao thuốc ra nói:
- Cháu cũng không biết nên mua cái gì, đành phải mua gói thuốc lá này đến làm quà, không biết bác có thích hay không?
Lý Tường vừa nhìn thấy gói thuốc lá, những nếp nhăn trên trán đều giãn ra. Gói thuốc lá này là loại cực tốt, tuy rằng ông không biết giá gói thuốc là bao nhiêu tiền, thế nhưng thường ngày ngồi đánh cờ cùng với Trương lão đầu cũng có nghe qua, giá gói thuốc này một hộp cũng đến vài chục ngàn.
- Diệp trưởng phòng, tôi cũng có nghe Lý Khả Hân nhắc đến anh, lần trước anh trả mấy nghìn đồng tiền rượu giúp cho nó, lần này tới chơi anh lại tặng tôi gói thuốc tốt như vậy, tôi cũng không biết nấu cái gì cho ngon, chỉ sợ anh ăn không quen thôi.
Lý Khả Hân không nói cho ba mẹ biết lần trước uống rượu hết hai mươi mấy vạn, nếu như hai ông bà biết được, chắc sẽ bị hù chết mất, cả năm hai ông bà mới kiếm được mấy vạn, thế mà một đêm tiêu hết hai mươi mấy vạn, thử hỏi ai nghe xong mà không hồn tiêu phách lạc. Thế nên Lý Khả Hân mới nói cho ba mẹ là có mấy nghìn đồng, mới chỉ có như vậy mà đã bị Lý Tường giáo huấn cho một trận, căn dặn Lý Khả Hân từ nay về sau không được nhờ vả người khác, dù sao thì người ta kiếm tiền cũng đâu có dễ dàng gì.
Diệp Lăng Phi vừa nghe lão nhân này nói như vậy, biết rằng cha Lý Khả Hân là người thật thà. Hắn cười ha hả nói:
- Bác trai, đừng ngại, chỉ là một bữa ăn thôi mà, có gì mà không quen ạ. Hơn nữa, nếu như cháu là người như vậy, thì sẽ không bao giờ đến nhà bác, bác nói có đúng không?
- Nói đúng lắm.
Lý Tường nói, ông quay sang nhìn con gái mình:
- Khả Hân, con đưa Diệp trưởng phòng vào trong phòng ngồi chơi, đợi ba mang đồ ăn lên.
Lúc đầu, Lý Khả Hân đang lo lắng cho vết thương của Diệp Lăng Phi, bây giờ nghe được cha mình nói như vậy, lập tức nói:
- Vâng, ba à, con đưa anh ấy vào trong phòng ngồi, chờ khi nào làm cơm xong thì gọi chúng con ra.
Nói xong, kéo áo Diệp Lăng Phi, đi về phía phòng ngủ của nàng.
Vừa đi vào bên trong phòng ngủ của Lý Khả Hân, đã ngửi thấy mùi thơm thấm vào gan ruột. Phòng ngủ của các cô gái luôn luôn được bố trí rất tỉ mỉ, trên vách tường gián dấy màu xanh lam, có một chiếc giường được kê sát vào tường phía tây, trên giường toàn là chăn đệm màu trắng, một con mèo kitty vô cùng dễ thương đặt ở đầu giường.
Ở phía đông căn phòng là một chiếc máy vi tính được đặt trên bàn. Tách cà phê, chén cà phê cùng với văn kiện giấy tờ được sắp xếp chỉnh tề ở phía bên phải bàn để máy vi tính, cách bố trí như vậy, làm cho người ta có cảm giác rất khoa học, không có cảm giác gì là lộn xộn.
- Nhìn cái gì vậy?
Lý Khả Hân tìm thấy một bình nhỏ thuốc đỏ, cầm một mảnh bông băng đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đang quan sát phòng ngủ của mình, nàng khẽ đẩy vào vai Diệp Lăng Phi một cái, nhẹ nhàng nói:
- Đây là phòng ngủ của tôi, phòng ngủ của con gái không thể tùy tiện được.
- Tôi chỉ là hiếu kỳ thôi mà.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Tôi không biết tại làm sao nữa, vừa mới bước vào phòng ngủ là không muốn rời khỏi nữa, nếu như có thể ngủ ở chỗ này thì thật là tốt biết mấy.
- Không nghiêm chỉnh tí nào hết.
Lý Khả Hân thấp giọng nói:
- Anh tưởng chỗ này là đâu? Tôi là ai?
Nói rồi lấy tay đẩy vào lưng Diệp Lăng Phi:
- Ngồi xuống, tôi chữa vết thương cho anh.
Diệp Lăng Phi lấy hai tay vỗ vỗ quần của mình, sau đó nhấc đệm lên, ngồi xuống ván giường. Lý Khả Hân nghĩ Diệp Lăng Phi thoạt nhìn thì là người tùy tiện nhưng thực ra không phải như vậy, là một người rất cẩn thận tỉ mỉ. Trong lòng sinh ra một cảm giác rất lạ, ôn nhu nói:
- Diệp đại ca, không sao đâu, cứ ngồi lên giường đi.
Diệp Lăng Phi nghe nói như vậy, mới đặt chăn đệm xuống, ngồi trên chiếc giường trắng tinh. Lý Khả Hân để Diệp Lăng Phi ngồi xuống, đối diện với Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, cởi áo ra đi.
Lời này nói xong, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không ngờ được Lý Khả Hân sẽ nói như vậy. Lý Khả Hân nói xong câu đó, cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng giải thích:
- Ý tôi là anh cởi áo của anh ra để tôi giúp anh chữa vết thương.
- Thì ra là như vậy, thế mà tôi lại hiểu lầm.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, đưa tay cởi cúc áo, định lột cả áo ra, nhưng vừa nghĩ như vậy không ổn, liền vén áo lên, đưa tấm lưng trần của hắn về phía Lý Khả Hân.
Lý Khả Hân vừa nhìn thấy sau lưng Diệp Lăng Phi, nhảy dựng lên, nàng không thể nghĩ được rằng một người nho nhã như Diệp Lăng Phi mà sau lưng lại có nhiều vết sẹo như vậy.
Lý Khả Hân làm sao biết được quá khứ của Diệp Lăng Phi, mỗi vết thương trên người Diệp Lăng Phi đều có những cố sự khác nhau, những vết thương sau lưng Diệp Lăng Phi đều là đại biểu cho những khó khăn, gian khổ trong cuộc đời mà hắn phải chịu.