Chương 679: Kỳ nhân Dương Tử

Lâm Tuyết chưa từng tức giận giống như bây giờ, nàng mặc một bộ quần áo ngủ ngồi trong phòng khách, cả đêm không ngủ làm Lâm Tuyết cảm giác mệt mỏi rã rời.

Trước mặt nàng bày một bình rượu đỏ chỉ còn lại một nửa, bên cạnh rượu đò, một cái gạt tàn thuốc thủy tinh màu cà phê chất đầy tàn thuốc. Lâm Tuyết không ngờ Tần Dao nha đầu này lại tắt máy cả đêm, càng làm cho Lâm Tuyết cảm thấy tức giận chính là rõ ràng mình và Tần Dao hẹn buổi tối đi gặp Từ Hàn Vệ, nhung Tần Dao lại chưa trở về.

Sở dĩ Lâm Tuyết ti mi trang điểm cho Tần Dao, chính là muốn lòi kéo Từ Hàn Vệ. Lâm Tuyết hiểu rõ, chỉ bằng một mình mình muốn khiến Từ Hàn Vệ làm việc giúp mình đã không được. Từ Hàn Vệ cần khẩu vị mới mẻ, cần loại mặt hàng cao giá như Tần Dao, sinh viên xinh đẹp còn có bằng cấp, vốn Lâm Tuyết đã sắp xếp xong xuôi. Từ Hàn Vệ bên kia đã biểu hiện ra hứng thú với Tần Dao, đêm qua cũng tới chỗ Lâm Tuyết và ở đây, nhưng lại không nhìn thấy Tần Dao, như vậy ngược lại làm cho Từ Hàn Vệ cho rằng Lâm Tuyết cố ý đùa giỡn hắn. Từ Hàn Vệ lúc đi có vé hơi tức giận.

Từ khi Từ Hàn Vệ đi. Lâm Tuyết an vị ở bên trong phòng khách, nàng cùng không tin Tần Dao cả đêm không trở lại. Nếu như Tần Dao trở lại, nàng nhất định phải hảo hảo giáo huấn Tần Dao, khiến Tần Dao biết. Tần Dao chỉ là một cái công cụ.

Nhưng ngoài dự liệu của Lâm Tuyết. Tần Dao cả đêm không trở về. Lâm Tuyết ngồi bên trong phòng khách, nghĩ xem rốt cuộc Tần Dao nha đầu này đêm qua đi đâu?

Vừa lúc đó, nàng nghe được tiếng cửa mở. Lâm Tuyết đã từng đưa cho Tần Dao chìa khóa nhà mình, nàng biết nhất định là Tần Dao đã về. Lâm Tuyết tức không có chỗ xả ra, hừ lạnh một tiếng, cất bước đi ra ngoài, ngay khi Tần Dao đi tới, ba một tiếng. Lâm Tuyết đánh một cái bạt tai. Tần Dao thoáng cái bị đánh té trên mặt đất, khóe miệng rỉ máu.

- Đồ đê tiện này, mày nghĩ mày là ai, thành thật nói đi, đêm qua đã làm gì?

Lâm Tuyết chỉ vào Tần Dao nằm trên nứt đất mắng.

Tần Dao bị Lâm Tuyết đánh ngã xuống đất, nàng lau vết máu ở khóe miệng, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên. Đứng ở trước mặt Lâm Tuyết, nói:

- Tỷ tỷ, đêm qua em ở bên trong bệnh viện.

- Mày làm gì trong bệnh viện?

Lâm Tuyết tức giận không giảm, hô lớn:

- Sao mày lại đến bệnh viện, lẽ nào mày không biết đêm qua Từ bí thư muốn tới sao, hắn muốn gặp mày, nhưng mày lại không có đây, mày có biết hôm qua Từ bí thư rất tức giận hay không, đây đều là do mày làm hại!

- Tỷ tỷ, em thực sự không muốn như vậy!

Tần Dao vừa nghe, vội vàng cầm tay Lâm Tuyết, miệng liên tục giải thích:

- Xế chiều khi em nhận được điện thoại của chị, đã muốn trở về gấp, thế nhưng, em vừa khởi động xe thì té xỉu, sau đó cái gì cùng không biết. Chờ khi em tỉnh lại, em đã nằm trong bệnh viện, nghe nói là được người ta đưa vào, tỷ tỷ, bác sĩ nói em bị huyết áp thấp và ngất, nếu như lúc đó cấp cứu chậm trễ, rất có thể em sẽ vĩnh viễn không được gặp tỷ tỷ nữa. Tỷ tỷ, xin lỗi, em thật sự không biết em sẽ như vậy.

Nói tới chỗ này. Tần Dao nước mắt rơi như mưa. Khóc lên.

Lâm Tuyết nhìn dáng vé của Tần Dao không giống như là giả bộ. Trong lòng nàng thầm nghĩ nếu như chuyện thật sự là như vậy. Cùng không thể trách Tần Dao. Huống chi mình đầu nhập nhiều tiền cho Tần Dao như vậy. Nếu để cho Tần Dao cứ như vậy mất đi, chẳng phải là cái được không bù đủ cái mất sao. Lâm Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy mình không thể mất con bé Tần Dao này. Hiện tại. Tần Dao đối với mình rất trọng yếu.

Nghĩ tới đây. Lâm Tuyết vội vàng thay mộ bộ dáng tươi cười. Vội vã lòi kéo Tần Dao ngồi vào salon, miệng nói:

- Em, chị xin lỗi. Là trong lòng chị quá sốt ruột mới đánh em. Em ngồi ở đây chờ chị lấy thuốc cho em.

Lâm Tuyết vội vàng chạy tới tủ thuốc gia đình. Ngay khi Lâm Tuyết đi lấy thuốc. Tần Dao khóe miệng hiện ra một tia cười nhạt. Nàng lấy tay lau khóe miệng. Đem máu dính trên ngón tay đưa vào miệng. Dùng đầu lười liếm vết máu chính mình.

Đen khi Lâm Tuyết lấy Thuốc quay lại trở về. Tần Dao lại dùng vé mặt áy náy nhìn Lâm Tuyết, luôn miệng nói:

- Tỷ tỷ. Em biết là em không tốt. Đều là lỗi của em, em nên bị đánh!

- Em. Là chị không đúng. Chị cùng chỉ là lo lắng em gặp chuyện không may. Em cả đêm không trở về làm chị rất lo lắng em gặp chuyện gì.

Lâm Tuyết nói rồi ngồi ở bên cạnh Tần Dao. Đưa tay vuốt ve bờ vai Tần Dao, nói:

- Em đừng trách chị.

- Chị, em sao có thể trách chị chứ, chị cùng là nghĩ tốt cho em thôi mà!

Tần Dao nói.

- Ừ, nghĩ như vậy rất đúng, em uống thuốc trước đi, sau đó vào phòng ngủ một giấc!

- Vâng!

Ngay khi Tần Dao uống thuốc, điện thoại di động của Lâm Tuyết bỗng nhiên vang lên. Lâm Tuyết nhìn số gọi đến, không nhận ra số điện thoại này. Nàng cũng không nghĩ né tránh gì Tần Dao, liền nhận điện thoại trước mặt Tần Dao.

- Xin chào, ai vậy?

Lâm Tuyết hôi.

Đối phương là một nam nhân, khi Lâm Tuyết nghe được thanh âm kia, không nhịn được nói:

- Diệp Phong!

Ngay sau đó. Lâm Tuyết ý thức được Tần Dao đang ở đây, nàng vội vàng đứng dậy, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ của mình. Tần Dao nhìn Lâm Tuyết đi về phòng ngủ, nàng cùng đứng lên, lặng lẽ đi tới cửa phòng ngủ, cách cửa phòng ngủ nghe tiếng nói bên trong.

Bên trong Truyền đến Tiếng của Lâm Tuyết, nói:

- Cái gì, anh tới thành phố Vọng Hải, được, bây giờ tôi sẽ đi đón anh, anh ở sân bay sao? Khoảng nửa giờ nữa tôi sẽ đến.

Tần Dao nghe Lâm Tuyết nói xong câu đó, nàng không dám ở lại lâu hơn nữa, lặng lẽ trở về phòng khách. Không lâu sau. Lâm Tuyết thay đổi một bộ quần áo trắng Từ trong phòng ngủ đi ra. Nàng thấy Tần Dao vẫn ngồi ở phòng khách uống nước. Lâm Tuyết lộ ra vé tươi cười, nói:

- Muội muội, chị có chút việc, phải đi ra ngoài một chút, em uống nước rồi trở về phòng ngủ một giấc, có khả năng tối nay chị không về, em đi ra ngoài ăn đi!

- Vâng!

Tần Dao nói.

- Tỷ tỷ, chị đi đường cẩn thận!

- Ừ!

Lâm Tuyết nói xong, vội vã đi ra ngoài. Tần Dao trở lại phòng ngủ của mình, nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, sau khi thấy Lâm Tuyết lái xe ra khôi tiểu khu. Tần Dao lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

- Mễ tỷ tỷ. Lâm Tuyết nhận được điện Thoại của một người Tên là Diệp Phong sau đó đi ra ngoài, hình như muốn tới sân bay đón Diệp Phong kia.

Tần Dao nói.

- Vậy sao, ừ, chị biết rồi!

Mễ Tuyết nói.

- Tần Dao, thế nào. Lâm Tuyết không trách em cả đêm không về chữ.

- Cô ta có chút tức giận, ngay khi em trở về, còn đánh em, nhờ có Mễ tỷ tỷ dạy em cách nói, nên Lâm Tuyết tin là thật!

Tần Dao nói.

- Tần Dao, biết nguyên nhân không?

Mễ Tuyết khẽ cười nói.

- Bời vì em phá hủy kế hoạch của cô ta, vốn đêm qua cô ta đã hẹn Từ Hàn Vệ, thế nhưng. Từ Hàn Vệ lại vừa tức giận mà tới đây. Tần Dao, nhớ kỹ, đòi khi em cũng không cần bán đứng thân thể, chỉ cần em chịu khó động não, sẽ có hồi báo.

- Vâng, em biết!

Tần Dao nói.

- Bước tiếp theo em nên làm gì bây giờ?

- Còn cần chị dạy cho em sao, suy nghĩ thật kỳ sẽ biết cần làm sao bây giờ, có nghĩ tới cướp quyền quản lý bách hóa An Thịnh từ tay Lâm Tuyết không, động não đi, suy nghĩ thật kỳ, à, chị vừa sai người chuyển vào tài khoản của em mươi vạn, tiền này là tiền tiêu vặt của em, em lấy ra mà tiêu!

- Mười vạn!

Tần Dao cả kinh, miệng liên rục nói.

- Em không cần tiền!

- Đứa ngốc, bây giờ em đang làm việc cho chị. Vương quốc màu hồng không thiếu nhất là tiền, không quan tâm chút tiền này.

Mễ Tuyết nói.

- Làm cho Tốt, sau này sẽ có nhiều tiền hơn chờ em tiêu!

- Cảm tạ Mễ tỷ tỷ!

Tần Dao nói.

Tần Dao vừa cúp điện thoại, nàng lập tức kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình qua điện thoại di động, quả nhiên bên trong có thêm hơn mười vạn đồng. Tần Dao liên tiếp kiểm tra ba lần, xác nhận tài khoản của mình xác thực có thêm mươi vạn đồng, nàng thoáng cái ngã lên trên giường, hung phấn đến cơ hồ muốn hét lên.

Mễ Tuyết ngồi ở trong phòng làm việc tầng 5 Vương quốc màu hồng, nàng đặt điện thoại trên bàn, ngồi đối diện Mễ Tuyết là một nam nhân chừng hơn 40 tuổi đeo kính mắt. Vừa Mễ Tuyết và Tần Dao trò chuyện điện thoại đều bị nam nhân này nghe được rõ ràng. Mễ Tuyết nhìn nam nhân đối diện, hói:

- Dương Tử, anh xem có cần nói một tiếng với ông chủ không?

Nam nhân được gọi là Dương Tử kia, cười nói:

- Mễ Tuyết, chút chuyện nhô ấy không cần phiền phức ông chủ, cô cần để ông chủ thấy năng lực làm việc của chúng ta.

- Vậy anh nói làm sao bày giờ?

Mễ Tuyết hói.

Dương Tử chậm rãi lấy thuốc ra, sau khi châm thuốc, hắn ngậm thuốc trong miệng, cười nhẹ nói:

- Cô biết Diệp Phong là ai không?

Mễ Tuyết lắc nhẹ, nói:

- Tôi không biết người này!

- Diệp Phong là con rể Sa Khôn trộm ma túy ở Tam Giác Vàng, cùng là một trộm ma túy lớn trên thế giới. Năm 2001 Sa Khôn bị đặc công nước Mỹ bắt được, sau đó lại chết trong ngục aiam liên bang Mỹ. Thế lực của Sa Khôn ở Tam Giác Vàng đã được con sái hắn tiếp nhận, cô không nên xem thường cô gái này, thủ đoạn độc ác, liên tiếp diệt trừ hai bang phái muốn tranh giành địa bàn buôn lậu thuốc phiện, thành trộm buôn thuốc phiện lớn nhất Tam Giác Vàng.

Mà Diệp Phong chính là chồng cô ta, đương nhiên, tính cách Diệp Phong này Tôi không phải rất rõ ràng, nhung tôi biết mấy năm nay Diệp Phong đã trở thành trùm ma túy mới, hắn phụ trách đàm phán với tổ chức buôn lậu thuốc phiện của các quốc gia. Tôi thật không ngờ hắn lại đến thành phố Vọng Hải, tôi nghĩ hắn muốn thành lập căn cứ ma túy ở đây, lúc trước. Diệp Phong cùng từng đi tìm ông chủ, nhưng ông chủ cho rằng trò này phiêu lưu quá lớn, không để ý đến Diệp Phong. Sau lại nghe nói Diệp Phong liên lạc với Sở Thiên Dương, như vậy xem ra lần này Diệp Phong tới là hợp tác với 3K.

Mễ Tuyết khẽ cười nói:

- Phương diện này anh là chuyên gia, tôi chỉ là trợ thủ của anh, ông chủ đã nói, tôi là chuyên môn phụ trách giao tiếp với quan viên chính phủ thành phố Vọng Hải, về phần chuyện thế giới ngầm ở đây, thì cần phiền anh đi làm.

Dương Tử tiêu sái hút một hơi thuốc, cười nói:

- Cô dự định khiến Diệp Phong chết ở đây, hay để cho hắn rời khôi thành phố Vọng Hải?

- Tôi mới vừa nói qua, đây là chuyện của anh, tôi không quản!

Mễ Tuyết nói.

- Chuyện này phải hỏi anh rồi!

- Để cho tôi làm?

Dương Tử nghe xong, cười nói:

- Nếu để tôi làm có thể sẽ phức tạp hơn nhiều lắm, tôi muốn xử không chỉ là Diệp Phong này, tôi còn muốn xử toàn bộ hắc bang thành phố Vọng Hải, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho thành phố Vọng Hãi trở thành thiên hạ của ông chủ, mà tiền của chúng ta cùng là cuồn cuộn mà đến.