Trần Thiến dùng sức lắc đầu, nói:
- Tôi chỉ muốn không phát sinh bất cứ chuyện gì nữa.
- Thế nhưng, chuyện đã xảy ra, cô nên nghĩ biện pháp xử lý. Muốn xử lý chỉ có một biện pháp, khiến Vu Uy sợ cô.
Diệp Lăng Phi nói, - Không phải Vu Uy dùng thủ đoạn hèn hạ sao, vậy cô càng phải ác hơn hắn. Qua đây, tôi cho cô biết nên làm sao bây giờ!
Trần Thiến không biết Diệp Lăng Phi muốn nói gì, nàng đưa tai qua. Diệp Lăng Phi thấp giọng nói bên tai Trần Thiến mấy câu, chỉ thấy Trần Thiến cắn chặt môi, tựa hồ đang hạ quyết tâm.
Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, Trần Thiến cắn chặt môi, đôi môi hơi mỏng của nàng cơ hồ sắp bị xuất huyết đến nơi, cả nửa ngày. Trần Thiến mới chậm rãi hé miệng, nói:
- Diệp tiên sinh, cảm tạ anh, bất kể như thế nào, tôi đều cảm tạ anh.
- Nha đầu ngốc, đừng nói cảm tạ!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Trần Thiến nói:
- Chúng ta là bạn bè, tôi đã nói rồi, cô vào công ty này chuyện may mắn nhất chính là gặp tôi. Được rồi, bây giờ chúng ta quay về phòng làm việc thôi, tôi tin cô cần có thời gian suy nghĩ thật kỹ, khi đã suy nghĩ kỹ, nói cho tôi biết.
Trần Thiến vừa muốn xoay người rời khỏi, bỗng nhiên Diệp Lăng Phi gọi Trần Thiến lại, Trần Thiến quay người lại, vừa định hỏi gì, chỉ thấy Diệp Lăng Phi làm một cái mặt quỷ, Trần Thiến bật cười.
Lăng Phi và Trần Thiến đi trở về phòng làm việc. Phương Linh thấy Diệp Lăng Phi đã trở về. Nhỏ giọng hỏi:
- Sao anh đi lâu như vậy. Có chuyện gì đấy?
- Cô gái nhiều chuyện đúng là cô gái nhiều chuyện. Cô hỏi cái này làm gì!
Diệp Lăng Phi cười nói với Phương Linh.
- Không phải chuyện của cô. Cô lo chuyện của cô đi kìa!
- Không nói thì thôi. Anh cho rằng tôi còn không biết tâm địa gian giảo của anh sao!
Phương Linh bĩu môi. Xoay người sang chỗ khác. Không lâu sau Phương Linh lại quay lại nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi. Anh nói tôi đối với Giang Nguyệt Văn có phải có chút quá mức không. Tôi vừa mới suy nghĩ một chút. Kỳ thực, Giang Nguyệt Văn đối với tôi coi như không tệ. Cũng không làm gì có lỗi với tôi!
- Được rồi. Nghĩ như vậy cũng rất tốt!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô có thể tìm một cơ hội tâm sự với Giang Nguyệt Văn. Nói không chừng Giang Nguyệt Văn cũng có nỗi khổ. Cô nói thủ đoạn của giám đốc bộ phận của chúng ta - Vu Uy rất lợi hại nha. Vạn nhất Giang Nguyệt Văn bị Vu Uy lừa thì sao. Cô nói có đúng không. Dù sao giao tình đã nhiều năm. Không nên đơn giản buông bỏ.
- Ừm. Tôi suy nghĩ một chút!
Phương Linh nói rồi, nhìn về phía Giang Nguyệt Văn. Lập tức lại thu hồi ánh mắt lại. Trong miệng lầm bầm:
- Kỳ thực, Giang Nguyệt Văn coi như không tệ. Trừ keo kiệt một chút ra. Thật đúng là không quá xấu tính.
Diệp Lăng Phi nghe xong chỉ mỉm cười. Hắn không quan tâm tới chuyện của Phương Linh và Giang Nguyệt Văn nữa. Diệp Lăng Phi bây giờ còn có chuyện muốn làm. Chuyện quán cà phê của Lý Khả Hân còn chưa giải quyết đây!
Diệp Lăng Phi đứng lên. Phương Linh vừa nhìn, hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi wc. Cô đi không!
Diệp Lăng Phi cố ý nói.
- Biến!
Phương Linh bĩu môi. Nói:
- Đại lão gia anh đi một mình đi!
Diệp Lăng Phi cười cười. Hắn cũng không phải tới wc mà là tới phòng trả tiền bảo hiểm của công ty bảo hiểm Dân An. Diệp Lăng Phi vào thang máy. Xuống hai tầng. Đến phòng công ty bảo hiểm Dân An.
Vừa đi vào phòng bồi thường bảo hiểm, Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi một viên chức đang nghe điện thoại:
- Giám đốc bộ phận ở đây là vị nào?
Nhân viên kia đang cầm điện thoại trong tay. Liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi không nói gì. Mà là dùng ngón tay chỉ phòng làm việc treo bảng quản lý. Diệp Lăng Phi nói cám ơn một câu. Cất bước đi tới trước cửa phòng đó. Diệp Lăng Phi cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng ra. Đi vào.
Ngồi ở trong phòng làm việc là một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi, nam nhân kia trên người mặc một chiếc áo sơmi màu lam thắt cà-vạt. Thấy có người chạy thẳng vào phòng làm việc của mình nam nhân kia hơi có chút không vui, ngẩng đầu, hỏi:
- Anh có chuyện gì sao?
- Ông là quản lí phòng bồi thường bảo hiểm?
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt bàn làm việc tên nam nhân kia. Cũng không cần tên nam nhân kia mời. Hắn kéo ghế. Ngồi ở đối diện nam nhân đó.
- Đúng!
Nam kia nhân nhìn Diệp Lăng Phi từ trên xuống dưới, hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi chính là một nghiệp vụ viên nhỏ của công ty bảo hiểm Dân An!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hôm nay tôi tìm ông là hỏi công tác bồi thường có liên quan đến quán cà phê Mộng Viên.
Tên nam nhân kia vừa nghe Diệp Lăng Phi nói là nghiệp vụ viên của công ty bảo hiểm Dân An, sắc mặt liền trầm xuống. Không khách khí nói:
- Phòng bồi thường chúng ta có quy trình nghiêm ngặt, công tác cụ thể anh tìm nhân viên liên quan hỏi, tôi không có trách nhiệm làm công tác bồi thường. Mời đi ra ngoài.
- Ông không có trách nhiệm làm công tác bồi thường. Ông không phải giám đốc bộ phận sao? Vậy ông phụ trách công tác gì?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Xin hỏi anh còn có chuyện khác không. Nếu như anh không có chuyện gì. Anh có thể đi ra!
Tên nam nhân kia nói:
- Tôi bề bộn nhiều việc. Không có thời gian nói chuyện phiếm với anh.
Diệp Lăng Phi vừa nghe, cười lạnh nói:
- Có thể nói vậy sao. Ông làm giám đốc bộ phận phòng bồi thường bảo hiểm. Thậm chí ngay cả vấn đề của tôi cũng không thể trả lời. Vậy cần giám đốc bộ phận như ông làm cái rắm gì. Bây giờ tôi chính là đại biểu cho quán cà phê đó kia. Làm khách hàng của công ty bảo hiểm Dân An. Tôi có quyền biết về chuyện bồi thường, ông không giải đáp cho tôi có phải ông chỉ nhằm vào tôi không. Hay tất cả khách hàng đến ông đều là bộ dáng này đây?
- Vị tiên sinh này. Mời không nên cố tình gây sự!
Tên kia giọng nói cao lên. Không vui nói:
- Tôi không có trách nhiệm làm thủ tục bồi thường. Cụ thể anh phải tìm nhân viên có liên quan.
- Bây giờ tôi chỉ hỏi ông!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi bất kể ông dùng phương pháp gì, bây giờ đều phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục. Nếu không chuyện này chưa xong đâu!
Tên nam nhân kia nghe Diệp Lăng Phi nói bằng khẩu khí này, sắc mặt hắn càng khó coi. Hừ lạnh một tiếng nói:
- Vị tiên sinh này. Phiền anh chú ý ngữ khí của mình, chỗ này là phòng bồi thường bảo hiểm. Chúng ta là dựa theo thủ tục hành chính để làm việc. Nếu như anh có vấn đề. Anh có thể đi ra bên ngoài hỏi nhân viên liên quan!
- Nói như vậy ông không quan tâm chuyện này. Được rồi. Ta đã biết!
Diệp Lăng Phi nói rồi đứng lên. Tay phải hung hăng vỗ vào trên bàn làm việc tên nam nhân kia. Nói:
- Tôi cho ông biết, bây giờ ông có thể chuẩn bị cút đi. Ông căn bản không thích hợp làm một giám đốc bộ phận. Từ ngày mai trở đi, ông có thể tìm việc làm.
Diệp Lăng Phi nói xong. Quay người lại. Đi tới trước cửa phòng làm việc. Giật cửa phòng ra, ngay khi Diệp Lăng Phi đi tới cửa phòng làm việc, chỉ nghe nam nhân kia cười lạnh nói:
- Anh quả thực chính là cố tình gây sự. Mặc cho anh đến phòng khiếu nại để khiếu nại ta. Xem ta có chuyện gì hay không.
Diệp Lăng Phi nghe được câu này. Xoay người lại. Nhìn về phía nam nhân kia cười lạnh nói:
- Vậy chúng ta chờ xem. Nếu như ta không cho ông cút khỏi đây. Ta sẽ cùng họ với ông!
Diệp Lăng Phi nói xong. Đi ra khỏi cửa. Hung hăng sập cửa phòng vào.
Diệp Lăng Phi vừa nói chuyện trong phòng thanh âm rất lớn. Bên ngoài này nhân viên cũng nghe được. Bây giờ nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở cửa phòng. Những nhân viên này đều nhìn Diệp Lăng Phi, muốn biết đây rốt cuộc là người nào. Dám chạy đến phòng giám đốc bộ phận kêu gào ầm ĩ.
- Mẹ nó. Là tên khốn kiếp nào xử lý việc bồi thường quán cà phê Mộng Viên. Đứng lên cho ta!
Diệp Lăng Phi vừa đến phòng làm việc chung. Liền đứng giữa phòng quát lên.
Trong đại sảnh bỗng nhiên biến thành lặng ngắt như tờ. Không có người nói chuyện. Những người này tuy gặp qua đủ loại khách hàng. Nhưng lại chưa từng thấy qua khách hàng giống như Diệp Lăng Phi chạy đến phòng bồi thường bảo hiểm công khai mắng to như vậy. Những người này trong lòng đều thầm hỏi. Tên này làm thế nào đi vào phòng bồi thường bảo hiểm chứ.
Phòng bồi thường bảo hiểm có nơi chuyên môn tiếp đãi khách hàng. Còn đây là khu vực làm việc của phòng bồi thường bảo hiểm. Khách hàng sẽ không tới đây. Nhưng bọn họ nào biết Diệp Lăng Phi bản thân chính là nhân viên công ty bảo hiểm Dân An. Đi vào khu vực nội bộ là chuyện rất bình thường.
Diệp Lăng Phi mắng một câu, thấy không có người để ý tới. Hắn có chút tức giận, vỗ vào bàn làm việc trước mặt một cái, mắng:
- Đ*, các ngươi đều là người chết sao. Không biết nói sao. Là tên khốn kiếp nào phụ trách. Nhanh một chút đứng lên. Nếu không để cho ta tự mình bắt được ngươi. Ta sẽ đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi.
Diệp Lăng Phi vừa quát vậy. Quả nhiên có hiệu quả. Liền thấy từ trước bàn làm việc trong góc tường có một nam nhân người mặc áo sơ mi trắng thắt cà-vạt ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tóc húi cua đứng lên. Tiểu tử này cũng khá bình tĩnh. Vừa nhìn cũng biết là một nhân viên khá xuất sắc.
- Chào anh. Công tác bồi thường quán cà phê kia do tôi phụ trách!
Nam nhân trẻ tuổi kia hiển nhiên có chút trói buộc. Hắn còn chưa gặp phải khách hàng dã man như vậy. Trong lúc nhất thời hơi bối rối. Trong lòng nghĩ thầm. Không biết Diệp Lăng Phi có đánh chính mình không.
Diệp Lăng Phi bước tới. Đứng ở trước mặt nam nhân còn trẻ đó hỏi:
- Nói cho tôi biết rốt cuộc nguyên nhân quán cà phê kia bị cháy là sao? Ta nghe nói các ngươi xác định nguyên nhân cháy là do có người đốt. Có phải không?
- Vị tiên sinh này. Chúng ta đến phòng khách nói chuyện được không?
Người kia nói.
- Ừm được!
Diệp Lăng Phi đáp.
Diệp Lăng Phi và tên kia mới vừa đi tới cửa phòng bồi thường bảo hiểm. Liền gặp phải hai gã bảo an vội vã đi tới. Hai gã bảo an này là nhận được điện thoại của giám đốc bộ phận phòng bồi thương bảo hiểm nói có người đến quấy rối. Mới chạy tới. Vừa lúc chặn Diệp Lăng Phi ở cửa phòng bồi thường bảo hiểm.
- Chính là hắn. Hắn đến đây quấy rối. Mau mời hắn đi ra ngoài!
Giám đốc bộ phận phòng bồi thường bào hiểm thấy bảo an tới. Hắn cũng từ phòng làm việc của mình đi tới, chỉ vào Diệp Lăng Phi nói với hai gã bảo an:
- Phiền phức các anh đưa hắn ra ngoài. Nếu như vị tiên sinh này có bất kỳ nghi vấn gì xin hẹn thời gian khác đến gặp. Tiểu Vương, cậu đi làm việc đi.
- Vị tiên sinh này, xin mời!
Hai gã bảo an này khách khí nói.
- Mời ngài rời khỏi đây.
Diệp Lăng Phi cười. Nói:
- Người một nhà. Tôi cũng là nhân viên của công ty. Anh muốn tôi rời khỏi đây sao. Nói vậy. Tôi ngược lại muốn hỏi một chút. Anh dựa vào cái gì bảo tôi rời khỏi đây?
Hai gã bảo an vừa nghe. Cảm thấy chuyện này có chút khó xử, người kia là nhân viên công ty bảo hiểm. Bọn họ trước đây không gặp phải loại chuyện này. Không khỏi đưa ánh mắt nhìn phía tên giám đốc bộ phận kia. Giám đốc bộ phận cười lạnh nói:
- Là nhân viên nội bộ của công ty bảo hiểm sao. Rất dễ xử lý. Anh là người của phòng nào. Tôi muốn đem chuyện này khiếu nại tới đó. Tố chất của nhân viên công ty bảo hiểm sao có thể kém như vậy. Anh cho rằng nơi này là chỗ nào. Vô pháp vô thiên.
- Phòng bảo hiểm. Diệp Lăng Phi!
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Giám đốc bộ phận là Vu Uy. Nhưng ông ta hiện tại thân thể không khỏe. Nghe nói ở trong bệnh viện.
- À. Thì ra chính là thủ hạ của Vu quản lí. Ta thấy rất kỳ quái. Nhân viên của Vu quản lí sao lại như vậy chứ!
Tên giám đốc bộ phận kia cười nói.
- Nhưng ta thấy anh có thể thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi công ty bảo hiểm. Hành động của anh đã vi phạm nghiêm trọng hợp đồng nhân viên. Ta thấy người chân chính cần tìm việc làm là anh đó.
Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng. Nói:
- Chuyện còn chưa kết thúc. Không nên cười quá sớm!
Diệp Lăng Phi nói xong. Nhìn sang phía tên nhân viên phụ trách bồi thường kia nói:
- Nếu như vậy. Vậy ngày mai chúng ta nói chuyện. Ta tin tưởng cậu nhất định sẽ có thời gian nói chuyện với tôi!
- Đùa cái gì chứ. Tiểu Vương, đi làm việc đi!
Tên giám đốc bộ phận kia bĩu môi. Hiển nhiên rất khinh thường Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng. Quay người đi, hai gã bảo đi theo phía sau Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi tới thang máy. Bỗng nhiên xoay người, hỏi:
- Anh biết giám đốc phòng khiếu nại ở đâu không?
- Tôi không rõ lắm!
Hai gã bảo an kia nói.
Diệp Lăng Phi gật đầu. Hắn không làm khó dễ hai gã bảo an này. Lăng Phi vào thang máy. Sau khi cửa thang máy đóng lại. Diệp Lăng Phi vẫn không ngừng lắc đầu. Thoạt nhìn công ty bảo hiểm Dân An có rất nhiều vấn đề cần phải xử lý. Diệp Lăng Phi dự định nhân cơ hội này xử lý một chút. Hắn đi thang máy mãi cho đến tầng hai mươi. Đi thẳng hướng bộ phận chuyên xử lý khiếu nại.
Phụ trách tiếp đãi Diệp Lăng Phi chính là chủ nhiệm ở đây, Triệu chủ nhiệm. Triệu chủ nhiệm này nói chuyện với Diệp Lăng Phi cũng rất khách khí. Hắn tiếp nhận khiếu nại của Diệp Lăng Phi xong thì nói:
- Sau khi chúng tôi chứng thực sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục!
- Khoảng chừng lúc nào?
Diệp Lăng Phi hỏi - Theo chuyện chúng tôi cần chứng thực, ít nhất khoảng một tuần!
Triệu chủ nhiệm nói.
- Tôi muốn ngày mai đã được biết kết quả điều tra của ông. Không biết có vấn đề gì không?
- Chuyện này tôi không quyết định được. Tôi chỉ có thể phái người đi điều tra!
Triệu chủ nhiệm hơi khó khăn nói.
- Khó tránh có chút quá gấp rồi!
- Có vấn đề sao?
Diệp Lăng Phi bĩu môi thầm nói.
- Nếu như vậy. Tôi chỉ có thể tìm tổng giám đốc công ty bảo hiểm rồi.
- Vị tiên sinh này. Tôi sẽ tận lực xử lý. Sẽ có câu trả lời thuyết phục cho anh, anh hài lòng không?
Triệu chủ nhiệm hỏi.
Diệp Lăng Phi đứng dậy. Nói:
- Sáng sớm ngày mai tôi phải được biết kết quả điều tra của ông. Hy vọng không để cho tôi thất vọng. Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Diệp Lăng Phi nói xong, xoay người rời đi, ngay sau khi Diệp Lăng Phi rời đi. Tên Triệu chủ nhiệm kia dùng bút đánh dấu đơn khiếu nại của Diệp lăng Phi. Bĩu môi. Hừ lạnh nói:
- Coi mình là ai chứ. Quả thực chính là cố tình gây sự.
Diệp Lăng Phi quay lại phòng làm việc bộ phận mình. Hắn vừa mới trở lại. Đã nhìn thấy Trần Thiến đứng lên. Đi về phía hắn. Diệp Lăng Phi vừa nhìn Trần Thiến đi tới. Biết Trần Thiến có chuyện muốn nói với mình. Hắn không quay về chỗ ngồi của mình. Mà là đứng ở cửa.
- Diệp tiên sinh. Tôi đã nghĩ thông!
Trần Thiến chỉ nói một câu.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vậy thì tốt...
Bà xã của Vu Uy làm việc trong chính phủ. Diệp Lăng Phi bảo Trần Thiến đi tìm bà xã Vu Uy. Đem chuyện này nói cho bà xã Vu Uy. Dựa theo suy nghĩ của Diệp Lăng Phi. Nếu như vậy Vu Uy sẽ thảm rồi.
Trần Thiến quả thực dựa theo Diệp Lăng Phi nói mà đi tìm vợ Vu uy. Vợ Vu Uy biểu hiện ra bất động thanh sắc. Nhưng trong lòng lại hết sức phẫn nộ. Vợ của Vu Uy căn bản cũng không biết Vu Uy bởi vì chuyện của nữ nhân mà bị đánh. Vu Uy nói với cô ta là mình không biết vì sao bị đánh. Vì chuyện này, vợ của Vu Uy còn đích thân tự gọi điện thoại đến đồn cảnh sát. Hy vọng đồn cảnh sát có thể nghiêm khắc trừng phạt hung thủ. Nhưng thật không ngờ. Mọi chuyện đều là bởi vì nữ nhân.
Ngay khi Trần Thiến tìm gặp vợ Vu Uy. Diệp Lăng Phi một mình lái xe tới bệnh viện. Diệp Lăng Phi đi tới trong bệnh viện. Khi hắn thấy dáng vẻ Vu Uy nằm ở giường bệnh. Không ngừng cười ha hả.
Chỉ nhìn thấy mặt Vu Uy sưng lên. Nhìn rất giống hình ảnh con heo trên intemet. Đương nhiên. So với hình ảnh đáng yêu của con heo mập mạp. Hình dạng của Vu Uy ghê tởm hơn rất nhiều.