Diệp Lăng Phi nhanh chóng cầm chai nước khoáng đến cho Trương Tuyết Hàn uống thuốc. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn, ân cần hỏi thăm:
- Tuyết Hàn, em cảm thấy thế nào?
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Sư phụ, anh có nhầm không vậy, người ta vừa mới uống mà đã có phản ứng, anh nghĩ đây là thuốc độc à!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đây không phải là do anh quan tâm tới Tuyết Hàn sao!
- Được, được, nếu như anh nói là quan tâm đến Tuyết Hàn, sau này nên đi chơi với nàng nhiều hơn một chút. Em không có thời gian đi cùng Tuyết Hàn, để một mình Tuyết Hàn cả ngày ở nhà cũng không tốt. Sư phụ, nếu anh có thời gian rảnh thì nên đến thăm Tuyết Hàn đi.
Trương Tuyết Hàn âm thầm véo Vu Tiêu Tiếu một cái, ý bảo Vu Tiêu Tiếu không nói nữa, nhưng Vu Tiêu Tiếu lại làm ra vẻ không hiểu, cố ý hỏi:
- Tuyết Hàn, sao cậu lại cấu mình?
Trương Tuyết Hàn đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng nói:
- Mình không để ý đến cậu nữa!
- Tuyết Hàn, mình chỉ nói giỡn với cậu thôi, cậu đừng tức giận nha!
Vu Tiêu Tiếu thấy Trương Tuyết Hàn đỏ mặt, sợ trong lòng Tuyết Hàn sẽ đau khổ, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Sư phụ, dạo này anh có gặp chị của em không?
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nhắc tới Bạch Tình Đình, hơi lắc đầu, nói:
- Tình Đình đang giận anh, anh cũng không dám trêu chọc nàng, để Tình Đình yên tĩnh một chút, chờ cô ấy hết giận sẽ nói sau.
Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, đừng nói là em chưa bảo anh nhé, sao anh không đi dỗ dành chị ấy, anh cũng biết vì sao chị ấy tức giận mà, cũng bởi vì sư phụ quá hoa tâm thôi. Anh nên đến gặp tỷ tỷ của em, tự mình nhận sai, hứa từ nay không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, thế là xong việc thôi!
- Tiểu nha đầu, em thì biết cái gì, nếu như thực sự đơn giản như vậy thì đã tốt!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lần này Tình Đình thực sự giận anh rồi, anh có nói như thế nào cô ấy cũng không chịu nghe. Anh thấy biện pháp tốt nhất là tạm thời không gặp cô ấy, đỡ để cô ấy thấy anh lại tức giận, - Hôm qua em vừa gọi cho tỷ tỷ, qua điện thoại em có nhắc tới anh. Em nghe ngữ khí của tỷ tỷ cũng không hề quá tức giận như anh tưởng tượng đâu.
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Sư phụ, em nói thật, sự việc lần này rõ ràng là anh đã sai. Anh nói xem tỷ tỷ của em và cái cô kêu Trương Lộ Tuyết gì gì đó ai tốt hơn? Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là chị của em rồi, tỷ tỷ của em vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, không biết có bao nhiêu người đàn ông mơ ước, anh thì ngược lại, không biết quý trọng chị ấy. Em thật sự không hiểu sư phụ nghĩ cái gì.
- Anh đã nói rồi, em còn nhỏ, không thể hiểu mấy chuyện của người lớn bọn anh đâu. Chờ tương lai em có bạn trai, lúc đó có lẽ em hiểu ra nhiều.
Diệp Lăng Phi khẽ cười nói.
- Tiêu Tiếu, em đừng khuyên anh nữa, anh hiểu rõ lòng mình mà. Bây giờ phải nói chuyện của em một chút, em cả ngày đều nghịch ngợm như vậy, thử hỏi còn có ai tôn trọng em, có chàng trai nào dám tới gần em không?
- Không ai đến gần thì sao, có cái gì đâu chứ!
Vu Tiêu Tiếu bĩu môi:
- Dù sao trong tương lai, hôn nhân của em cũng không phải em làm chủ, cái đó gia đình em sẽ sắp đặt cho em. Sinh ra tại một gia đình như vậy đúng là không có cách nào thay đổi, ai bảo em chính là vật hi sinh vì mục đích chính trị chứ! "Vật hi sinh vì mục đích chính trị?" Diệp Lăng Phi sửng sốt, dò hỏi:
- Sao em lại thành vật hi sinh vì chính trị?
Vu Tiêu Tiếu biết mình lỡ mồm, vội vàng nói:
- Em nói đùa thôi mà, sư phụ, anh đừng suy nghĩ lung tung!
- Tiêu Tiếu, em định chơi trò trốn tìm với anh đấy à?
Diệp Lăng Phi thông minh già dặn cỡ nào, vừa nghe mấy lời này của Vu Tiêu Tiếu, cũng đoán được bối cảnh gia đình của Vu Tiêu Tiếu không đơn giản. Tuy Diệp Lăng Phi không rõ ràng lắm rốt cuộc gia đình của Vu Tiêu Tiếu có lai lịch như thế nào, nhưng thấy Vu Tiêu Tiếu rất thân thiết với Trương Tuyết Hàn hắn có thể chắc chắn đó là một gia đình có thế lực không kém. Nếu không phải vậy thì làm sao từ bé Vu Tiêu Tiếu đã quen biết Trương Tuyết Hàn chứ?
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Sư phụ, anh đừng loạn tưởng, em sao lại chơi trò trốn tìm với anh, vừa rồi là em nói linh tinh đó!
Diệp Lăng Phi thấy Vu Tiêu Tiếu không chịu nói thật, hắn cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Vu Tiêu Tiếu cũng thở dài, nhìn về phía Trương Tuyết Hàn, thấy cô bạn nhìn mình có vẻ khoái chí cười thầm. Vu Tiêu Tiếu thầm nghĩ Trương Tuyết Hàn học mấy cái xấu từ lúc nào, hôm nay lại nhìn mình với vẻ đắc ý như vậy. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn bốn giờ, nhẩm tính chắc giờ này Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đã đi spa về. Vừa nghĩ đến hai mỹ nữ này, Diệp Lăng Phi không tự chủ được nhớ đến tối nay có thể cùng hai vị mỹ nữ "song phi". Nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm Diệp Lăng Phi đầy đầu dục hỏa, ước gì có thể sớm đi gặp hai nàng, sau đó thân thiết một phen.
- Này, anh thấy bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngày mai các em còn phải lên máy bay rời thành phố Vọng Hải, để anh đưa các em về nghỉ ngơi sớm một chút mà lấy sức.
Diệp Lăng Phi nói.
-Ấy, sư phụ, anh nhầm rồi!
Vu Tiêu Tiêu nghe Diệp Lăng Phị nói như vậy, nàng cố ý bất mãn nói:
- Sư phụ, bọn em còn chưa ăn cơm mà, vì bọn em ngày mai rời thành phố Vọng Hải, anh phải mời bọn em một bữa thật ngon mới đúng chứ. Sư phụ, quyết định thế đi!
-Ta ngất!
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tiêu Tiếu này, anh thu một đồ đệ như em thực sự là nghiệp chướng kiếp trước. Em định hút sạch máu anh à, ngày mai phải đi, tối nay cũng không chịu buông tha cho anh, ừm, anh đáp úng em là được chứ gì!
Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Các em đi trước đi, anh gọi điện thoại một lát rồi sẽ đuổi theo!
- Sư phụ, anh không định giả vờ gọi điện rồi lén chuồn đi đó chứ, em nói cho anh biết, nếu như anh bỏ trốn, em sẽ đem xe anh đi bán, tuy nó không đáng giá mấy đồng, nhưng để ăn một bữa chắc là đủ đó!.
- Tiêu Tiếu, em điên thật rồi!
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói:
- Anh không chạy đâu mà lo, anh gọi điện thoại đã, các em mau ra xe chờ anh!
Vu Tiêu Tiếu cười:
- Vâng, sư phụ, thế này mới đúng chứ, được rồi, em và Tuyết Hàn ra xe trước đây!
Nói xong, Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đứng lên đi ra xe.
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đường Hiểu Uyển. Chờ mãi mà không có ai nghe máy, Diệp Lăng Phi thầm tính toán xem Đường Hiểu Uyển rốt cuộc đang bận cái gì mà không nghe máy. Khi Diệp Lăng Phi gọi lại lần thứ hai, cuối cùng thì Đường Hiểu Uyển cũng nghe điện thoại. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy thanh âm của Đường Hiểu Uyển, lập tức nói:
- Hiểu Uyển, tối nay anh có chút việc bận, chắc là không thể đi với các em được. Em báo lại cho Đình Đình một tiếng, ngày mai anh sẽ đi gặp các em.
- Vâng!
Giọng nói ngọt ngào của Đường Hiểu Uyển vang lên, sau đó nàng cười ha hả nói:
- Em vừa bàn với Đình Đình xem có nên gọi cho Diệp đại ca không?
- Gọi cho anh?
Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Sao lại phải gọi điện thoại cho anh?
- Buổi tối bọn em không trở về nhà đâu, em và Đình Đình định đến nhà chị Khả Hân chơi. Chị Khả Hân đã nói muốn dạy chúng em đắp mặt, là dùng dưa chuột để đắp đó. Chị Khả Hân nói dùng dưa chuột đắp mặt còn tốt hơn nhiều so với dùng mặt nạ!
- Khụ, các em ... đúng là con gái thường thích mấy thứ đồ chơi này!
Diệp Lăng Phi thở dài, nói:
- Xem ra anh chẳng là cái gì so với mấy quả dưa chuột, đúng là với các em dưa chuột còn quan trọng hơn anh đó!
Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào nói:
- Diệp đại ca, cùng lắm thì em bồi thường cho anh là được chứ gì!
- Em định bồi thường cho anh thế nào?
Diệp Lăng Phi cố ý hỏi Đường Hiểu Uyển thấp giọng nói thầm:
- Diệp đại ca, anh muốn thế nào thì sẽ được như thế!
- Hay lắm, giá này được đấy. Tiểu nha đầu, chờ anh gặp em, anh muốn làm em muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, hắc hắc!
Diệp Lăng Phi cười xấu xa, đắc ý nói.
Đầu dây bên kia Đường Hiểu Uyển rõ ràng có chút lo lắng, vội vàng nói:
- Diệp đại ca, Hiểu Uyển biết mình sai rồi, từ sau em không dám như thế nữa.
- Ha hà, đùa em chút thôi, anh dập máy đây, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Diệp Lăng Phi nói chuyện xong, hắn đi tới chỗ Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn. Hai người chưa lên xe mà là đứng cạnh đó tán gẫu. Diệp Lăng Phi mở cửa xe, hô:
- Hai em lên xe đi, còn chờ gì nữa!
- Chờ một người!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Đợi người khác à?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, kỳ quái hòi:
- Em đang chờ ai vậy, anh có quen không?
- Diệp đại ca, anh đương nhiên biết người này, hơn nữa còn rất thân, phải nói nói là quen tới mức chai rồi!
Vu Tiêu Tiếu thần bí nói.
Trương Tuyết Hàn ở bên cũng mím môi cười. Thấy bộ dạng hai nàng như vậy, Diệp Lăng Phi càng thêm khó hiểu, hắn đóng cửa xe lại, nói:
- Hai em đang làm gì vậy, ra vẻ thần thần bí bí, nói mau, rốt cuộc là ai hả?
- Tỷ tỷ của em Bạch Tình Đình!
Vu Tiêu Tiếu nói - Là Tình Đình sao?
Diệp Lăng Phi lộ vẻ khó tin, nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, em đùa anh đấy à, Tình Đình sao lại tới đây chứ?
- Em đùa anh làm gì!
Vu Tiêu Tiếu lấy điện thoại di động, mở list các cuộc gọi gần đây cho Diệp Lăng Phi xem, nói:
- Sư phụ, anh nhìn rõ chưa, vừa rồi tỷ tỷ của em gọi đến chính là lúc anh cũng đứng ở kia gọi điện đó, bây giờ anh tin rồi chứ?
- Khoan đã, anh muốn hỏi, sao Tình Đình lại gọi điện thoại cho em, cô ấy muốn làm gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Sư phụ này, có phải anh rất sợ thấy tỷ tỷ của em không mà lại hỏi câu đấy. Thật ra rất đơn giản, tỷ tỷ của em rủ em cùng đi ăn tối, chị ấy nói ăn cơm tối một mình rất buồn chán nên muốn tìm em. Lúc tỷ tỷ của em gọi điện thoại đế thì chị ấy cũng đang ở gần đây, em liền mời chị ấy đến đây, cái này không có vấn đề gì chứ?
- À, thì ra là như vậy!
Diệp Lăng Phi nghe xong, lại mở của xe, nói:
- Em đã hẹn cùng Tình Đình đi ăn tối vậy anh cũng không còn việc ở đây nữa rồi. Anh phải đi trước đây, có gì thì gọi điện cho anh!
Diệp Lăng Phi định lên xe, lại bị Vu Tiêu Tiếu kéo lại, nói:
- Này sư phụ, anh làm cái gì vậy hà, tỷ tỷ của em sắp đến mà anh lại muốn rời đi, rõ ràng là không muốn gặp tỷ ấy mà. Tỷ tỷ của em cũng không nói gì, anh là đàn ông, sao lại hẹp hòi cố chấp như vậy, còn không dám gặp tỷ tỷ của em nữa. Nếu như anh thực sự bỏ đi, em sẽ coi khinh anh cả đời.
Diệp Lăng Phi vốn đã chui nửa người vào trong xe, nghe Vú Tiêu Tiếu nói thế, hắn quay người lại, đóng cửa xe, nói:
- Cái này không phải là anh hẹp hòi, mà anh lo Tình Đình nhìn thấy anh lại tức giận, nhân lúc nàng còn chưa tới mới chạy trước!
- Thế thì anh không cần lo lắng nữa, em đã nói cho tỷ tỷ biết anh cũng ở đây, chị ấy cũng không có ý kiến gì, bây giờ anh yên tâm rồi nhé!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Sư phụ à, đây chính là một cơ hội tốt để hàn gắn quan hệ giữa hai người đó. Còn nữa, bốn người chúng ta đi ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi sẽ tìm một chỗ để hát karaoke, đến lúc đó anh và chị của em hai người cùng hát khúc tình ca, như vậy không phải là êm chuyện sao, đừng bảo em còn phải dạy anh mấy cái này đấy?
Diệp Lăng Phi hơi lắc đầu, nói:
- Tiêu Tiếu à, nếu sự tình đơn giản như vậy thì còn nói làm gì, đáng tiếc nó không chỉ như em nghĩ đâu?
- Có gì đâu, có em ở đây, anh cứ yên tâm đi!
Vu Tiêu Tiểu vỗ ngực đảm bảo:
- Em đảm bảo sẽ giúp hai người hòa hợp như lúc ban đầu!
- Hy vọng là như thế!
Diệp Lăng Phi không nói thêm gì, tựa người vào xe, lấy một điếu thuốc ra hút.
Ba người cũng không phải chờ lâu, khoảng chừng sau 7, 8 phút có một chiếc xe Mercedes màu trắng từ con đường phía tây đi tới, chính là xe của Bạch Tình Đình. Vừa nhìn thấy chiếc xe này, Diệp Lăng Phi lập tức đứng thẳng dậy, nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, em lên trước đi, anh không muốn làm Tình Đình tức giận!
- Nhìn anh kìa, lẽ nào tỷ tỷ của em là một con cọp cái chuẩn bị ăn thịt anh sao?
Vu Tiêu Tiếu nói.
Diệp lăng Phi bĩu môi:
- Em nói thì hay lắm, nếu đổi lại em là anh thì em sẽ biết anh khó xử thế nào!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Bạch Tình Đình đã dừng xe ngay cạnh đó. Bạch Tình Đình đeo kính râm, thò đầu ra khỏi của xe bắt chuyện với Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn:
- Hai em lên xe đi!
- Tỷ tỷ, thế còn sư phụ em thì sao?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh nhạt nói:
- Anh ta muốn đi thì đi, không đi thì thôi, chẳng sao cả!
Diệp Lăng Phi nghe vậy liền bĩu môi:
- Anh không đi cùng cũng tốt, đỡ làm cho mấy người hẹp lượng nhìn thấy anh lại ăn không ngon, cái này tự anh hiểu rất rõ!
Diệp Lăng Phi nói xong liền mở cửa, lên xe.
Vu Tiêu Tiếu thấy vậy, vội vàng kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, sao anh lại muốn bỏ đi nữa, không phải chúng ta đã thương lượng tốt rồi sao?
- Có một số người khí độ hẹp hòi, tự cho rằng người khác cũng như mình, chị thấy ở đây có người cũng không nuốt trôi cơm đâu!
Bạch Tình Đình giở giọng châm chọc, nói tiếp:
- Ài, chị không nói là nhìn thấy ai đó thì ăn không ngon, chắc chắn ở bên ngoài có người đang chờ nên người ta mới tìm cớ, không chịu đi cùng.
- Ai bảo thế!
Diệp Lăng Phi không chịu kém cạnh nói:
- Anh không phải tiểu nhân hẹp hòi, là em không có độ lượng mới đúng, là anh lo em nuốt không trôi miếng com. Được, em đã nói có thấy anh cũng không sao thì anh sẽ đi cùng, đến lúc đó lại trở chứng thì cũng không nên trách tội anh đó!.
Bạch Tình Đình hừ lạnh một tiếng:
- Em không có lòng dạ đâu mà gây gổ với anh!
- Được rồi, được rồi, chúng ta không nên đứng đây nói chuyện nữa, mau đi ăn cơm thôi, em sắp chết đói rồi đây này!
Vu Tiêu Tiếu thấy hai người lại bắt đầu đấu võ mồm, vội vàng giảng hòa. Nàng và Trương Tuyết Hàn lên xe của Đạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lái xe đi trước, Diệp Lăng Phi lái con Jetta theo sau. Bạch Tình Đình chọn một quán lẩu khá ngon trong thành phố, là một cửa hàng của nhà lầu Cảnh Thúy Viên, vô luận thái độ phục vụ hay hương vị món ăn đều là số một số hai ở thành phố Vọng Hải. Bạch Tình Đình đỗ xe, ba người các nàng liền bước xuống. Hôm nay Bạch Tình Đình mặc một chiếc quần dài trắng, mặc một chiếc áo khoác kiểu Tây, nàng vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt của những người đàn ông. Hơn nữa bên cạnh nàng còn có hai tuyệt sắc mỹ nữ, đối với nam nhân có sức sát thương không thể tưởng tượng nổi. Bạch Tình Đình vừa xuống xe, nàng dẫn Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiểu vào trong quán lẩu. Vu Tiêu Tiếu giật giật tay áo Bạch Tình Đình, nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta không chờ sư phụ em một chút à?
- Chờ hắn ư?
Bạch Tình Đình nhìn lướt qua chiếc xe vừa mới đỗ của Diệp Lăng Phi, bĩu môi nói:
- Không cần đợi anh ta, để anh ta tự đi tìm chúng ta đi!
- Vâng!
Vu Tiêu Tiếu cũng không còn cách nào khác, đành phải đáp ứng. Khi Diệp Lăng Phi vào trong phòng ăn, ba nàng đã chọn xong vị trí rồi. Diệp Lăng Phi đi tới, hắn nhìn cái ghế trống bên cạnh Bạch Tình Đình, thấy Bạch Tình Đình không phản đối liền ngồi xuống.
Bạch Tình Đình không để ý đến Diệp Lăng Phi mà hỏi hai cô bé:
- Tiêu Tiếu, Tuyết Hàn, ngày mai các em đã đi rồi, sao không ở lại đây thêm vài ngày. Dù sao cũng thi xong rồi, nếu không có chuyện gì thì đi chơi một chút cho vui!
- Bọn em phải về nhà!
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Nhà em quản thúc em rất chặt, em đành phải về nhà, về phần Tuyết Hàn thì nhà bạn ấy còn nghiêm khắc hơn nhà em nhiều!
- Ra là như vậy!
Bạch Tình Đình nói:
- Vậy thì tối nay chị sẽ chơi với các em, chờ cơm nước xong xuôi các em muốn đi đâu để chị đưa các em đến.
- Đi hát ạ!
Vu Tiêu Tiếu gần như không cần suy nghĩ thốt lên.
- Đi hát ư?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi ở bên cạnh không nói không rằng, rồi gật đầu với Vu Tiêu Tiếu:
- Tốt, đã lâu chị không hát rồi, hôm nay sẽ đi với các em!
- Em đã từng ca hát sao?
Diệp Lăng Phi thình lình chêm vào một câu.
- Anh mới chưa bao giờ hát thì có, em hát cần gì anh phải nghe!
Bạch Tình Đình không hề tỏ ra yếu kém, nói.
- Anh ở với em đã được bao lâu đâu mà cũng ra vẻ, thực sự có một số người cứ tự cho mình là đúng!
- Dừng lại, anh nghe Hân Mính từng nói em có hát bao giờ đâu, lẽ nào Hân Mính cũng nói dối?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em thích một mình hát tại nhà, như thế không được sao!
Bạch Tình Đình cũng bĩu môi đáp trả:
- Chẳng biết ai đó có thể hát không hay lại giống tiếng chó sói tru!
- Hừ, anh hát giống tiếng sói tru thế nhưng anh chính là một con sói hoang tru lên, rất có dã tính đó!
- Dã lang (sói hoang) là thế nào, em thấy anh là sắc lang tru thì có!
Bạch Tình Đình hừ lạnh nói.
- Sắc lang thì làm sao, sắc lang cũng là sói!
Diệp Lăng Phi cãi.
- Anh...!
Bạch Tình Đình vừa định tiếp tục đấu khẩu với Diệp Lăng Phi, chợt nghe Vu Tiêu Tiếu nói:
- Được rồi, được rồi, em thấy anh chị không nên cãi nhau nữa, tí nữa đi hát, xem ai hát hay hơn là được!
- Anh không đi!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Anh về nhà một mình vậy, đỡ để người khác làm ô nhiễm lỗ tai của anh!
- Coi như xong, Diệp tiên sinh này, anh không có phải vì sợ mất mặt không, còn nói người khác làm ô nhiễm tai mình. Em thấy chính anh làm ô nhiễm tai người khác thì có, không biết hát thì bảo là không biết hát, có gì xấu hố đâu mà phải sợ chứ!
Bạch Tình Đình nói.
- Em nói anh không biết hát à?
Diệp Lăng Phi không phục nói:
- Đã thế chúng ta so tài ca hát một lần, để Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn làm giám khảo, xem ai hát hay hơn.
- Thi thì thi, anh nghĩ em sợ anh chắc!
Bạch Tình Đình cũng không chịu kém.
Vu Tiêu Tiếu thấy hai người lại thành bộ dạng như thế này, trong lòng âm thầm kêu khổ: "Ôi trời, có lẽ hai người này trời sinh đã là oan gia, mình biết làm sao để hòa giải họ đây!"